Chương 13: Trời Ơi! Đại Gia Đó!

"Mẹ nó anh là ai?"

Chu Thành lập tức hóa thành một bình thuốc nổ, anh ta còn muốn chuốc say Dương Ninh Vân, sau đó nhân cơ hội này đoạt lấy cô, làm sao có thể chịu đựng được có người chắn rượu cho cô?

Vậy thì anh ta làm sao chuốc say cô? Làm sao đoạt được cô? Làm sao dẫn cô đi thuê phòng?

"Trần Hoàng Thiên?"

Dương Ninh Vân và Đường Ngọc Dao, đều nhăn mày một cái, không nghĩ đến ở đây, lại gặp được anh.

Đặc biệt là Dương Ninh Vân, nhìn thấy thấy Trần Hoàng Thiên mắt đỏ lạ thường, cắn môi, ngực phập phồng, hô hấp gấp gáp, nắm tay nhỏ cuộn chặt lại, một dáng vẻ kích động muốn đánh anh.

"Đây chính là người chồng vô dụng kia của Ninh Vân Trần Hoàng Thiên sao?" Nhíu mày chỉ Trần Hoàng Thiên, một dáng vẻ dở khóc dở cười.

"Chính là anh ấy!"

Đường Ngọc Dao với khuôn mặt oán phụ, mở miệng liền mắng: "Anh tên vô dụng này, hại Ninh Vân đến thân bại danh liệt, sao lại còn mặt mũi xuất hiện ở trước mặt Ninh Vân, tôi hỏi anh, sao anh không đi chết quách đi cho rồi?"

Trần Hoàng Thiên cũng không muốn giải thích gì cho mình, nhìn Dương Ninh Vân, ánh mắt vô cùng dịu dàng: "Anh biết em oán hận anh, em có thể đánh anh mắng anh, đem tất cả sự tức giận của em với anh đều bùng phát ra hết, đừng nhịn hư chính mình."

Dương Ninh Vân rõ ràng rất muốn đánh anh, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ chân thành này của anh, lại nhất thời không ra tay được, từ kẽ răng nói ra một câu nói: "Cút! Em không muốn lại nhìn thấy anh lần nào nữa!"

"Anh không đi!" Trần Hoàng Thiên lắc đầu: "Tửu lượng em không tốt, có người muốn chuốc say em, trước khi chưa li hôn, anh vẫn là người chồng hợp pháp của em, có nghĩa vụ ở bên cạnh bảo vệ em, thay em chắn rượu."

Lời này vừa nói ra, Dương Ninh Vân lập tức rơi vào trầm mặc.

Mà Chu Thành lại bùng nổ rồi: "Mẹ nó anh ngay cả vợ mình cũng hại, quả thật là chó heo không bằng, lấy tư cách gì bảo vệ cô ấy?"

"Lại nói, nghe nói anh là một tên vô dụng từ đầu đến cuối, có năng lực gì bảo vệ cô ấy?"

"Một người ngoài như anh, có tư cách gì xen vào chuyện giữa tôi và vợ tôi?" Trần Hoàng Thiên trả lời, anh không nổi giận với người nhà của vợ, không có nghĩa là anh không giận, chỉ là anh biết lúc nào nên nổi giận, lúc nào không nên nổi giận.

Chu Thành lập tức không nói nên lời.

Lúc này Chu Tử Hào đứng ra, ngẩng đầu, giả vờ nói: "Nhóc con, có biết ly rượu anh vừa uống bao nhiêu tiền không?"

"Một chai chín triệu, chỉ có thể rót năm ly, một ly một triệu tám trăm, mẹ nó đã đủ tiền thuốc lá hai tháng của anh rồi!"

"Muốn chắn rượu thay vợ có thể, mua hai chai whisky XO để ở đây, thì tôi sẽ để anh chắn rượu thay vợ!"

Trên đường đến, Đường Ngọc Dao nói qua tình hình của Trần Hoàng Thiên với anh ta, nghèo giống như cho vậy, một tháng chỉ có tiền thuốc bảy trăm năm mươi ngàn, tiền lương đi giao hàng, đều bị mẹ vợ anh ta nắm trong tay.

Cho nên anh ta mới nói như vậy, muốn khiến cho Trần Hoàng Thiên mất hết mặt mũi, cuối cùng biết khó mà lui.

"Cậu Chu, bỏ qua đi."

Dương Ninh Vân cuối cùng không nghe nổi nữa, nói thế nào đi nữa cô vẫn chưa li hôn với Trần Hoàng Thiên, chồng mình bị người khác làm khó sỉ nhục như vậy, trong lòng cô cũng không dễ chịu.

"Đúng là có hơi quá đáng rồi Chu Tử Hào." Đường Ngọc Dao cũng cảm thấy, Chu Tử Hào nói như vậy, sẽ khiến cho Dương Ninh Vân cũng mất mặt theo.

"Đây có chỗ nào quá đáng rồi?" Chu Tử Hào mở tay ra nói: "Tôi cảm thấy bất bình thay Ninh Vân, xem thường loại đàn ông này, không muốn dùng tiền của tôi mua rượu cho anh ta uống, đây không phải là chuyện lẽ bất di bất dịch sao? Quá đáng chỗ nào rồi?"

"Vậy tôi mua cho anh uống là được chứ gì?" Dương Ninh Vân không muốn nửa đường lùi bước, khiến bạn thân khó xử, nhưng lại biết Trần Hoàng Thiên không mua nổi hai chai whisky, cho nên mới muốn tự móc tiền túi.

"Ha ha!"

Chu Tử Hào ngẩng đầu cười lớn: "Một người đàn ông ngay cả mười tám triệu cũng không lấy ra được, thật đúng là… Nói anh là đồ vô dụng cũng là đề cao anh rồi!"

Nam nữ ở đây đều nhịn không được mà buông ra tiếng cười.

Dương Ninh Vân sắp bị Trần Hoàng Thiên chọc giận đến khóc rồi, hung hung dữ trừng anh: "Anh có thể đừng đứng ở đây, khiến em bị mất mặt cùng không? Hay là chê em bởi vì anh, mà mất mặt không đủ nhiều hả Trần Hoàng Thiên?"

"Em cầu xin anh, đừng khiến em mất mặt nữa có được không?"

Phụ nữ cũng có lòng tự tôn, người đàn ông của mình bị người khác giễu cợt đủ kiểu, nhưng phàm là phụ nữ đều sẽ chịu không nổi, Dương Ninh Vân cũng không ngoại lệ.

"Được."

Trần Hoàng Thiên gật đầu.

"Ha ha!"

Lại là một tràng cười lớn.

"Tên nghèo này bị ép đến mức không còn mặt mũi ở lại rồi." Bụng Chu Thành cười đến đau rồi.

Lại không ngờ được anh ta vừa mở miệng, liền nghe thấy Trần Hoàng Thiên la lên: "Nhân viên phục vụ, cho tôi hai chai rượu mắc nhất trong quán bar của các người đi qua đây."

"Cái gì!"

Tiếng cười đột nhiên im bặt.

Tất cả mọi người đều nhìn Trần Hoàng Thiên với ánh mắt như nhìn thấy quỷ.

Tên này không phải không còn mặg mũi gặp người ta mà bỏ đi, mà là muốn hai chai rượu mắc nhất?

"Anh điên rồi à? Có biết chính mình đang làm gì không?" Dương Ninh Vân gấp đến mức dậm chân, tuy rằng cô rất ít khi đến quán bar, nhưng cũng biết, rượu mắc nhất của quán bar, ít nhất cũng trên một trăm năm mươi triệu.

"Biết." Cả mặt Trần Hoàng Thiên nghiêm túc nói: "Anh không để em mất mặt rồi."

"Ha ha!"

Chu Tử Hào cùng những người khác cười đến mức người ngã ngựa đổ.

"Đem hai bình rượu mắc nhất qua đây, thì không mất mặt nữa rồi? Trả không nổi tiền, càng mất mặt hơn!" Dương Ninh Vân hung hăng trừng Trần Hoàng Thiên một cái.

"Anh trả nổi." Trần Hoàng Thiên rất khẳng định mà trả lời cô.

"Anh trả nổi cái rắm!" Chu Tử Hào khinh thường nói: "Không phải tôi xem thường anh, loại vô dụng giống như anh, bán máu, bán thận, bán tinh, cho ạn dành dụm một năm, cũng không uống nổi một chai rượu mắc nhất trong quán bar này."

"Biết một chai rượu bao nhiêu tiền không? Tám trăm bốn mươi triệu, hai chai là một tỷ sáu trăm tám chục ngàn, anh lấy cái gì để trả? Đem vợ anh đi bán sao?"

Chu Thành lập tức chen lời: "Nếu như anh muốn bán vợ, tôi khẳng định tiếp tay, vậy anh có thể uống rồi."

"Ha ha ha!"

Lại là một tràng cười lớn vang lên.

Dương Ninh Vân cảm thấy phổi sắp tức nổ rồi!

Tên heo mập chết tiệt kia, thật sự quá đáng ghét rồi!

Nhưng cô lại không dám chửi hắn, chỉ có thể tức giận nhìn Trần Hoàng Thiên, mới phát hiện nếu không có Trần Hoàng Thiên, chính mình ngay cả người để xả giận cũng không có, lờ mờ có chút không nỡ.

Dù sao phụ nữ một tháng, cũng có mấy ngày tâm trạng không tốt, cần người để xả giận.

“Thưa anh, rượu đến rồi.”

Lúc này, nhân viên phục vụ cầm hai chai rượu qua.

Ừng ực!

Nhìn thấy Lafite năm tám mươi hai, Chu Tử Hào và Chu Thành cùng những người khác đều nhịn không được mà điên cuồng nuốt nước miếng.

Rượu này ở bên ngoài, một triệu rưỡi đến một triệu tám một chai, nơi như quán bar này, giá cả cao gấp mấy lần cũng là bình thường.

Bọn họ tuy là phú nhị đại, trong nhà cũng có tài sản trên mấy chục tỷ cũng có, nhưng tiền mặt trong nhà thật ra không có bao nhiêu, tiền trong thẻ bọn họ lại càng không có bao nhiêu.

Uống Lafite năm tám mươi hai trong quán bar, đối với họ mà nói, quá xa xỉ rồi, căn bản uống không nổi.

Ngược lại với bọn họ, Trần Hoàng Thiên bình tĩnh hơn nhiều, trực tiếp hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“Thưa anh, một chai là tám trăm bốn mươi triệu, hai chai là một tỷ sáu trăm tám mươi triệu.”

Cái giá này, suýt chút làm cho Dương Ninh Vân bị dọa ngất.

Tiền lương một tháng của tổng giám đốc cô cũng chỉ có ba mươi sáu triệu, không ăn không uống bốn năm, mới uống nổi hai chai rượu này.

Còn về tiền lương một tháng của Trần Hoàng Thiên, dành dụm mười năm cũng uống không nổi!

Mà tiền trong thẻ của cô, căn bản không đủ trả thay cho anh!

“Quẹt thẻ.”

Trần Hoàng Thiên không hề nghĩ ngợi, trực tiếp móc ra thẻ ngân hàng ném cho nhân viên phục vụ.

“Để anh giả vờ này, tôi đặc biệt cho anh điểm tuyệt đối!” Chu Tử Hào dựng lên ngón tay cái.

Nhưng rất nhanh, thì anh ta cười nhạo nói: “Một lát nữa số dư không đủ, bị vả mặt, vậy thì sẽ vô cùng buồn cười rồi!”

“Ha ha!”

Mọi người ôm bụng cười to.

“Thưa anh, mời ấn mật khẩu.” Nhân viên phục vụ đem máy POS đưa cho Trần Hoàng Thiên.

“Sáu chữ số sau thẻ, tự mình nhập.” Trần Hoàng Thiên nhàn nhạt nói, thẻ là do chú Lưu kêu Phương Thanh Vân đi làm, mật khẩu sáu số phía sau thẻ Trần Hoàng Thiên không đi đổi.

“Ha ha!”

Chu Tử Hào lập tức nhịn không được cười ra tiếng: “Trong thẻ ai có mấy chục triệu, đặt mật khẩu là sau con số sau thẻ, này quá không an toàn. “

“Cho nên không cần ôm bất cứ hy vọng gì với anh ta, khẳng định là số dư không đủ, nói không chừng trong thẻ một đồng cũng không có đâu!”

Lại không ngờ tiếng anh ta vừa dứt, lại vang lên âm thanh của nhân viên phục vụ.

“Thưa anh, thanh toán thành công, thẻ trả lại anh.”

“Cái gì!”

Mọi người đều ngây ngốc rồi.

Đặc biệt là Dương Ninh Vân, ngạc nhiên đến che miệng, trong mắt đẹp toàn là hiện lên sự ngạc nhiên, nghi ngờ, kinh ngạc, khó mà tin được cùng với rất nhiều vẻ mặt phức tạp khác.

Lại có thể thanh toán thành công rồi?

“Nhân viên phục vụ, anh có nhầm lẫn cái gì không?” Chu Tử Hào hoàn toàn không dám tin.

“Tôi không có nhầm lẫn, tự mình xem.” Nhân viên phục vụ đem hóa đơn thanh toán xé ra, cầm lấy một tờ đưa cho Chu Tử Hào.

Lập tức một đám người liền tụ lại với nhau.

Số tiền giao dịch: 1.680.000.000 đồng.

Tên chủ thẻ: Trần Hoàng Thiên

Ngạc nhiên đến con mắt của mọi người đều mở to!

Trần Hoàng Thiên giật hóa đơn về, dặn dò nhân viên phục vụ: “Mở hết cả hai chai đi.”

“Vâng thưa anh Trần.”

Nhân viên phục vụ cung kính mở ra hai chai rượu, lại cung kính khom lưng một cái mới ra ngoài.

Trần Hoàng Thiên đổ đây hai ly rượu, đưa một ly cho Dương Ninh Vân vẫn đang trong trạng thái ngây ngốc, cười nhẹ nói: “Bà xã, chúng ta uống một ly.”

Dương Ninh Vân hoàn hồn lại, nhìn Trần Hoàng Thiên một cách sâu sắc, vui vẻ nhận lấy ly rượu.

Có lẽ đây là tiền anh kiếm được trước khi vào nhà mình ở rể.

“Bà xã, em từ từ uống, anh cạn rồi.” Trần Hoàng Thiên chạm nhẹ ly một cái với cô, ngẩng đầu một cái, một ly đều uống hết.

Đây là lần đầu tiên Trần Hoàng Thiên uống rượu với cô, cũng là lần đầu tiên làm cô nở mặt, trong lòng cô có hơi vui mừng không hiểu là sao, cũng một lần dứt khoát mà uống cạn.

“Sao rồi Ninh Vân, uống ngon không?” Đường Ngọc Dao nuốt nước miếng, rất muốn thử xem Lafite năm tám mươi hai có mùi vị gì.

Dương Ninh Vân tựa như nghe thấy tiếng lòng của cô ấy, mỉm cười một cái nói: “Tớ không hiểu rượu lắm, tự mình cậu rót một ly uống thử xem thì biết rồi.”

Đường Ngọc Dao lập tức nhìn về hướng Trần Hoàng Thiên.

“Uống đi.” Trần Hoàng Thiên rất rộng rãi nói: “Uống hết lại mua.”

“Ông trời của tôi ơi! Ninh Vân, chồng của cậu anh ấy, là đại gia đó!” Đường Ngọc Dao nhịn không được ngạc nhiên hô lên, lập tức rót một ly, nhấp một ngụm, lại lần nữa ngạc nhiên hô lên: “Wow! Quả nhiên không hổ là Lafite năm tám mươi hai! Quá ngon rồi!”

Nghe cô ấy nói vậy, Chu Tử Hào và Chu Thành cùng người khác đều thèm rồi.

“Cái đó...Trần Hoàng Thiên à, cho thể cho tôi thử một ly không?” Chu Tử Hào yếu ớt hỏi.

“Không được.” Trần Hoàng Thiên lắc đầu: “Một chai còn chưa rót được mười ly, một ly phải ba mươi triệu, đủ mười chai Whisky XO của anh rồi.”

Chu Tử Hào: “...”

“Đúng rồi.” Trần Hoàng Thiên tựa như nhớ đến cái gì: “Vừa rồi tôi uống một ly Whisky của anh, không muốn nợ anh, bây giờ liền trả anh.”

Nói xong, anh cầm lấy một cái ly rỗng, rót một chút xíu, còn chưa tới một ngụm, đẩy đến trước mặt Chu Tử Hào: “Đủ một triệu tám chưa?”