Chương 11: Oan Hơn Cả Đậu Nga!

Lúc này, Trần Hoàng Thiên vừa đút ông cụ ăn cơm xong, nghe thấy tiếng kêu của Lý Tú Lam, anh không nhịn được nhíu mày một cái.

“Lại làm sao nữa rồi?”

Anh rất là không hiểu, nhưng vẫn đứng dậy ra khỏi phòng.

Đi đến cầu thang, liền nhìn thấy một bàn đồ ăn đều chưa có ai động vào, mẹ con ba người lại rời khỏi bàn ăn, xuất hiện ở phòng khách.

Đặc biệt là Dương Ninh Vân, ngồi ở sofa trong phòng khách, đem đầu chôn ở đầu gối, tựa như là đang che mặt khóc lóc.

Khi nhìn thấy, mi của anh nhíu lại càng sâu, vừa xuống lầu vừa bận hỏi: “Làm sao vậy mẹ, xảy ra chuyện gì rồi?”

Lý Tú Lam mở miệng lớn tiếng chửi: “Cậu cái tên vô dụng đáng chết này, không có được Ninh Vân, thì muốn hủy hoại nó, ngụy tạo thẻ vàng gạt nó đi trả tiền hàng hóa, bây giờ nó bị cậu hại thành tổng giám đốc bị sa thải, chia lợi nhuận của nhà chúng ta cũng không còn rồi, ngày mai Ninh Vân còn có thể sẽ mang tôi danh lừa đảo bị cảnh sát bắt.

“Cậu thật sự là quá đáng hận rồi, hôm nay tôi nhất định phải gϊếŧ chết cậu tên vô dụng này!”

Lời vừa dứt, Lý Tú Lam lấy ra con dao làm bếp giấu sau lưng, đâm về hướng của Trần Hoàng Thiên.

Chỉ thấy con dao kia rít lên, kéo thành hình parabol, bay về hướng Trần Hoàng Thiên đang đi xuống cầu thang.

“Chết tiệt!”

Trần Hoàng Thiên nhịn không được buông ra câu nói tục, con ngươi cũng vô cùng ngạc nhiên, phản xạ có điều kiện mà ngồi xổm xuống.

Bịch!

Con dao làm bếp va lên tường, bị văng trở lại, rơi ở trên người Trần Hoàng Thiên.

“A!”

Trần Hoàng Thiên kêu thảm một tiếng, lập tức che cánh tay, máu tươi lập tức từ trong ngón tay anh tràn ra ngoài, ấm áp mà lại dính dính.

“Trần Hoàng Thiên!”

Dương Ninh Vân nghe thấy âm thanh kim loại rơi trên đất, tiếp theo đó lại nghe thấy tiếng kêu thảm của Trần Hoàng Thiên, cô ý thức được chuyện không hay, từ trên sofa bật dậy, theo tiềm thức mà kêu lên một tiếng, nhìn chăm chú qua đó.

Chỉ thấy Trần Hoàng Thiên che cánh tay đứng dậy, máu tươi chảy không ngừng rơi xuống rơi.

Mà trên đất, bất ngờ rơi xuống một con dao làm bếp dính máu!

“Mẹ, mẹ điên rồi! Dao làm bếp cũng dám ném, cũng may là trúng cánh tay, nếu như trúng đầu thì phải làm sao?” Dương Ninh Vân gần như là gào lên.

Cô thật sự chịu không nổi rồi.

Chưa yên trận sóng gió này đã nổi lên cơn phong ba khác, chỉ cảm thấy chính mình đều sắp bị ép điên rồi.

Nhưng vẫn cắn răng lên phía trước, hỏi thăm: “Làm sao rồi, vết thương có nặng không?”

“Không sao, một chút vết thương ngoài da mà thôi.” Trần Hoàng Thiên nịn cơn đau mà lắc đầu, không muốn lại tăng thêm gánh nặng cho Dương Ninh Vân.

Sau đó, anh vừa muốn nói cái gì, miệng vừa mở ra, tiếng mắng chửi của Lý Tú Lam lại vang lên.

“Vết thương ngoài da thì cậu kêu cái gì mà kêu? Làm cho Ninh Vân cho rằng tôi muốn gϊếŧ cậu, loại người vô dụng giống như cậu, thì không nên sống ở trên đời này!”

“Tôi cho cậu thời gian trong vòng ba giây, cút khỏi nhà tôi, nếu không tôi bảo đảm đánh chết cậu!”

“Ba!”

“Mẹ, mẹ bình tĩnh trước đi...”

“Hai!”

“Thẻ vàng không phải là giả!”

“Một!”

Thời gian đếm ngược kết thúc, Lý Tú Lam chạy qua, muốn đi nhặt dao làm bếp, Dương Ninh Vân lập tức chạy lên trước cản, nhưng mà căn bản là cản không được, cô sợ xảy ra án mạng, liền cầu cứu Dương Bảo Trân: “Bảo Trân, mau giúp chị giữ chặt mẹ.”

“Em mới không giúp, để mẹ chém chết anh ta mới tốt, ai kêu anh ta hại chịm còn hại chúng ta bị đá khỏi nhà họ Dương, em hận không thể giúp mẹ cùng nhau đánh chết anh ta!” Dương Bảo Trân hai tay ôm ở trước ngực, giận ào ào mà nói.

“Mẹ! Mẹ nghe con nói, thẻ vàng thật sự không phải là giả, con...”

“Cút!”

Dương Ninh Vân thấy Lý Tú Lam đã nhặt dao làm bếp lên, thì vừa cản lại, vừa hướng về phía Trần Hoàng Thiên gào lên: “Cút ra ngoài cho em! Em không muốn nhìn thấy anh nữa! Mau cút ra ngoài cho em!”

Nước mắt của cô, vô lực mà rơi xuống.

Trần Hoàng Thiên ý thức được, chính mình ở lại đây nhiều thêm một giây, đối với Dương Ninh Vân mà nói đều là giày vò, thế nên cũng không giải thích với mụ điên Lý Tú Lam này nữa, lập tức đi về hướng bên ngoài.

“Ngày mai tôi liền dẫn Ninh Vân đi làm thủ tục li hôn, nếu như cậu dám bước vào nhà tôi một bước, tôi đảm bảo cậu sẽ chết rất thảm, tôi nói được làm được!”

Trần Hoàng Thiên chạy đến bên ngoài vẫn nghe được lời nói tàn độc của Lý Tú Lam.

“Ôi!”

An ngửa đầu than lên tiếng, hiện ra một nụ cười thảm: “Cho nên khi trời giao sứ mạng trọng đại cho những người ấy, trước hết nhất định phải làm cho ý chí của họ được tôi rèn, làm cho gân cốt họ bị nhọc mệt, làm cho thân xác họ bị đói khát, làm cho họ chịu nỗi khổ sở nghèo túng...”

“Ông trời ơi, ông rốt cuộc đã giao sứ mạng gì cho con, muốn con đến đâu cũng chịu tôi sao?”

“Thẻ vàng rõ ràng là thật, sao lại thành giả rồi?”

Anh đang rất là không hiểu làm sao cả, cũng không dám đi vào giải thích, chỉ có thể đợi qua đêm nay, ngày mai ngân hàng làm việc, thông báo Dương Ninh Vân đi trả tiền hàng, thì có thể rửa sạch oan ức cho cô rồi.

“Vẫn là đau lòng đau lòng chính tôi, đi biệt thự số một vịnh Ngư Long để chú Lưu băng bó vết thương cho tôi, để mẹ Ngô nấu cho tôi chút đồ ăn thôi.”

Trong lòng anh nghĩ vậy, bước lớn rời đi.

Ngồi lên chiếc Mercedes s65 dừng ở gần tiểu khu, anh dùng khăn giấy lau một vòng trên vết thương, châm một điếu thuốc hung hăng hút mấy cái, sau đó khởi động xe.

...

Nửa tiếng sau, đi đến biệt thự số một vịnh Ngư Long

Vừa vào phòng khách, liền nhìn thấy chú Lưu và mẹ Ngô ở phòng ăn ăn cơm, Phương Thanh Vân cũng ở đây.

“Cậu ba.”

Phương Thanh Vân đối mặt với Trần Hoàng Thiên, nhìn thấy trên tay anh cột ‘vải băng’, toàn là vết máu đỏ, lập tức buông đũa xuống chạy ra.

“Cậu ba, tay của anh làm sao vậy?”

“Không cẩn thận nên làm bị thương.” Trần Hoàng Thiên cười: “Đúng rồi, sao cô lại ở đây?”

“Hả? Tôi... Tôi đến thăm chú Lưu và mẹ Ngô, lúc nhỏ ở nhà họ Trần tiếp nhận bồi dưỡng, chú Lưu với mẹ Ngô đối với tôi rất tốt.” Phương Thanh Vân nói.

“Vậy cũng đúng.” Trần Hoàng Thiên gật đầu: “Lúc nhỏ, cô thích chơi chung với tôi, anh cả anh hai bọn họ đều đánh cô, đánh cô đến khóc oa oa, sau đó cô không dám chơi chung với tôi nữa, nhìn thấy tôi là trốn thật xa.”

“Ha ha!”

Chú Lưu đi qua, nói: “Cậu ba, không phải Thanh Vân không dám chơi với cậu, là sợ liên lụy cậu, bởi bị mỗi lần cô ấy bị đánh, cậu cũng sẽ bị đánh.”

“Phải không?”

Trần Hoàng Thiên cười nhìn Phương Thanh Vân.

“Trước tiên vẫn là khoan hãy lo chuyện này, anh ngồi xuống trước, chú Lưu đi lấy hộp thuốc, con băng bó vết thương cho cậu ba.” Phương Thanh Vân kéo Trần Hoàng Thiên đi qua sofa.

Chú Lưu mới phát hiện cánh tay của Trần Hoàng Thiên bị thương, lập tức đi lấy hộp thuốc.

Lúc Phương Thanh Vân cẩn thận tỉ mỉ giúp Trần Hoàng Thiên lấy khăn giấy ra, lúc nhìn thấy được miệng vết thương lớn như miệng con nít, cô ấy và chú Lưu, mẹ Ngô, đều ngây ngốc rồi.

“Vết thương do dao này, là do ai chém?” Vẻ mặt của chú Lưu lập tức trở nên âm trầm.

Trần Hoàng Thiên lập tức xua tay: “Chú Lưu, chú đừng kích động, là bản thân con không cẩn thận nên làm bị thương.”

“Không thể nào, nào có ai tự mình lấy dao chém mình đâu.” Tính chú Lưu thẳng thắn, hỏi đến cùng: “Cậu ba, mau nói cho chú biết là ai làm, chú đem đầu của người đó vặn xuống!”

“Chắc không phải là bạo hành gia đình chứ.”

Phương Thanh Vân vừa băng bó vết thương cho anh, vừa tức giận bất bình nói: “Cậu ba, tôi đều nghe nói rồi, người nhà họ Dương toàn mắng anh là đồ vô dụng, hận không thể để anh và vợ anh li hôn, theo tôi thấy, thì li luôn đi, trở về nhà họ Trần làm người kế thừa của anh, còn sợ tìm không được người phụ nữ thương yêu anh sao.”

“Nhà họ Trần?” Trần Hoàng Thiên chế nhạo: “So với ở nhà họ Trần, những khó khăn giày vò mà tôi chịu ở nhà họ Dương có tính là gì chứ?”

Mọi người trầm mặc.

Bọn họ biết, nhà họ Trần là bóng tối mà Trần Hoàng Thiên mãi mãi không xua đi được.

“Tấm thẻ vàng khách hàng lớn kia, không phải là giả chứ?”

Sau khi ăn cơm, Trần Hoàng Thiên vừa ngồi vào sofa, châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, nhìn về phía Phương Thanh Vân.

“Không phải...” Phương Thanh Vân có hơi nghi ngờ: “Lúc tan làm, trưởng phòng Lô gọi điện thoại cho tôi, nói là đã cho tổng giám đốc Dương đi đường màu xanh, cậu ba sao còn nghi ngờ thẻ vàng là giả?”

Trần Hoàng Thiên cười khổ: “Không phải tôi nghi ngờ, tôi là bối rối, thẻ vàng là thật, sao người nhà họ Dương cứ nói thẻ vàng là giả, còn sa thải chức vị tổng giám đốc của bà xã tôi, nói là bà xã tôi ngày mai sẽ vì tội danh lừa đảo mà bị bắt...”

“Sau đó bà xã anh nổi điên, động dao với anh đúng chứ?” Vẻ mặt của Phương Thanh Vân trở nên âm trầm xuống.

Cô ấy chỉ là thất vọng với tôi, người động dao là mẹ vợ của tôi.” Trần Hoàng Thiên giải thích.

“Cậu ba quả thật là oan hơn cả Đậu Nga!” Phương Thanh Vân tức giận bất bình, móc điện thoại: “Nếu cô chủ đã không phải là tổng giám đốc của tập đoàn Dương thị, vậy tôi gọi điện thoại cho trưởng phòng Lô, tiền này không đưa cho tập đoàn Dương thị nữa.”

Cô ấy rất nổi cáu với người nhà họ Dương, cậu ba có lòng tốt giúp đỡ bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn, bọn họ dựa vào cái gì nói thẻ vàng là giả chứ, dựa vào cái gì động dao với cậu ba, chém bị thương cánh tay của cậu ba chứ?

Thật là không hiểu ra sao!

“Cô đừng kích động.”

Trần Hoàng Thiên lập tức ngăn lại, nói: “Tiền này nếu như không đưa, thì liền chứng thực chuyện thẻ vàng là giả, vợ tôi sẽ bị ép phải li hôn với tôi, gả cho một người đàn ông khiến cô ấy căm ghét hơn tôi.”

“Cho nên tiên này không chỉ phải đưa, còn phải đưa như này...”

Sau khi Phương Thanh Vân nghe xong, không chịu nổi cười xinh đẹp: “Một chiêu này của cậu ba quả nhiên là diệu, chẳng những có thể rửa sạch oan ức, còn có thể khiến cô chủ ở nhà họ Dương trở nên có địa vị hơn.

“Tôi đây liền gọi điện cho trưởng phòng Lô, kêu anh ta dựa theo ý của cậu ba mà làm.”