Chương 13 Lúc hai người cùng ăn cơm, Việt Thanh liền chủ động hỏi: “Nghe nói cậu và Tề Nhạc Nhạc chuẩn bị cùng nhau ra ngoài du lịch?”
Kỳ Ngọc hơi sửng sốt một chút, không nghĩ tới Việt Thanh sẽ chủ động nhắc tới chuyện này, rốt cuộc chính cậu phải làm như thế nào để có thể chủ động mời Việt Thanh đi cùng mà không mất lễ phép.
“Đúng vậy, định đi thành phố B nhìn thử xem.”
Việt Thanh gắp một đũa thức ăn mà Kỳ Ngọc thích vào trong bát của cậu, không chút để ý hỏi: “Đã chuẩn bị tốt chưa, tìm được Alpha đi cùng rồi sao?”
“Chuẩn bị tốt rồi, Alpha… còn chưa có tìm được.” Kỳ Ngọc lặng lẽ nâng đôi mắt nhìn thoáng Việt Thanh, phát hiện Việt Thanh cũng đang nhìn mình.
Việt Thanh nhìn tiểu Omega rụt rè trước mắt này, nhớ tới nửa năm trước lúc Kỳ Ngọc tỏ tình hắn, vẫn là không tự tin như vậy. Việt Thanh thở dài: “Vì sao cậu không tìm tôi, trừ tôi ra cậu đã có Alpha nào khác được chọn ư, nói như vậy tôi liền không hỏi nữa.”
“Không phải! Tôi…tôi chỉ là sợ làm phiền cậu, tôi không biết liệu cậu có nhiều thời gian rảnh không, cũng sợ cậu thấy phiền toái nên mới cố tình kéo dài thời gian đi hỏi cậu.” Kỳ Ngọc ngẩng đầu vội vội vàng vàng giải thích, kích động đến cổ đều hơi phiếm hồng, thoạt nhìn đáng yêu muốn chết.
Việt Thanh nhìn Omega có chút kích động trước mắt, trấn an: “Sẽ không, không quấy rầy, tôi rất vui khi cậu suy nghĩ như vậy, nhưng nếu cậu chủ động mời tôi, thì khả năng là tôi sẽ càng vui hơn nữa.”
Vì thế hai người liền ước định Việt Thanh sẽ cùng cậu và Tề Nhạc Nhạc cùng đi du lịch, tuy nhiên vẫn còn thiếu một Alpha. Cuối cùng, hai người gọi điện cho Tề Nhạc Nhạc hỏi ý kiến cậu xem Việt Diêm đi cùng được không. Tóm lại, ba người quyết định Alpha cùng đi du lịch còn lại là Việt Diêm.
Lúc này, cả bốn người khẳng định không nghĩ tới, lần đi du lịch này sẽ thay đổi cuộc sống của bốn người họ.
——————–
***
Chương 14 Thành phố B có khẩu hiệu “Tuổi trẻ, sức sống, thời thượng”, cùng các thành phố khác không giống nhau.
Thành phố B là thiên đường giải trí dành cho giới trẻ, nơi này đâu đâu đều mỹ lệ, có sức sống của người trẻ tuổi, mọi người lấy giải trí làm trung tâm. Mà rất nhiều người trẻ tuổi cũng lựa chọn ở thành phố B để tìm thú vui.
Chờ đến lúc bốn người tới khách sạn thì lại nghe được thông báo khách sạn chỉ còn sót lại hai căn phòng, một phòng tổng thống có một phòng khách lớn và một cái giường, phòng còn lại là phòng gia đình với một phòng khách và hai cái giường nhỏ.
Sau một hồi thương lương liền quyết định Kỳ Ngọc và Tề Nhạc Nhạc ở phòng tổng thống, còn Việt Thanh và Việt Diêm ở phòng gia đình còn lại – rốt cuộc muốn 2 tên Alpha cao hơn 1m9 ngủ cùng một cái giường cũng quá khó khăn.
Bốn người phòng ai về phòng ấy, trải qua quãng đường dài di chuyển cũng khó tránh được cơ thể mệt mỏi.
Lúc Tề Nhạc Nhạc tắm xong, đi ra ngoài thì thấy Kỳ Ngọc ngồi xổm bên cạnh rương hành lý, có vẻ như đang muốn tìm thứ gì đó, “Làm sao vậy Tiểu Lật Tử? Nhìn cậu có vẻ sốt ruột thế.”
Kỳ Ngọc xoay người, “Nhạc Nhạc làm sao bây giờ, hình như tớ không mang theo thuốc ức chế rồi.”
“Sao cậu lại bất cẩn vậy Tiểu Lật Tử, loại chuyện này sao cậu lại quên được. Còn hơn nửa tháng nữa mới đến kỳ phát tình của tớ nên tớ cũng không mang thuốc ức chế.” Tề Nhạc Nhạc lo lắng nhìn Kỳ Ngọc, hai người cũng không biết bây giờ nên làm như thế nào.
Quốc gia có quy định, mỗi một Omega khi đến kì phát tình chỉ được cung cấp hai liều thuốc ức chế, hơn nữa giới hạn là không có bạn đời Alpha và Omega nhỏ hơn 26 tuổi.
Mà trước đó, Kỳ Ngọc và Tề Nhạc Nhạc đã đến hiệu thuốc để mua thuốc ức chế cho kỳ động dục.
Nói cách khác, Kỳ Ngọc hiện tại không thể mua thêm thuốc ức chế nữa, bởi vì thuốc ức chế cho kỳ phát tình cậu đã lấy rồi.
Cũng nói cách khác, rất có khả năng kỳ phát tình của Kỳ Ngọc lần này có thể bị Alpha đánh dấu, mà Alpha kia có thể là Việt Thanh, cũng có thể trong lúc du lịch gặp được một Alpha xa lạ.