Chương 9+10

Chương 9

Việt Thanh một bên lau bàn với bát đũa, một bên hỏi: “Hôm nay anh nghĩ gì mà gọi em đi ăn cơm thế, bô dạng lại còn vội vàng như vậy?”

Việt Diêm nhún vai: “Không có biện pháp, hôm nay lại bị ba mẹ giục bảo anh bao giờ mới mang một Omega về nhà, bao giờ kết hôn, bao giờ có con, đành tìm cớ là có chuyện gấp.”

Ở thế giới này hầu hết mọi người đều thành gia lập nghiệp trước 25 tuổi, Việt Diêm 30 tuổi mà còn chưa kết hôn thì đúng là không tốt lắm.

Đừng nói là kết hôn, đối tượng anh còn chưa có, ngay cả người yêu cũ cũng không có nốt. (poor a)

Ba mẹ anh cũng thay con trai lớn nhà mình mà sốt ruột, cho nên thường xuyên thúc giục anh.

Mà mỗi khi Việt Diêm bị thúc giục đến phát bực thì sẽ bỏ nhà đi, đến chỗ thằng em cùng nhau ăn cơm, uống rượu nói chuyện phiếm.

Việt Diêm cũng không nóng lòng muốn kết hôn, nhưng điều này cũng không mâu thuẫn đến việc anh muốn có người yêu.

Người bằng tuổi Việt Diêm đều đã có vợ, có con, ít nhất cũng đã có đối tượng.

Nhìn người ta ân ái cũng ăn một đống cơm chó thì cũng khó tránh việc muốn tìm một người thích hợp cùng nhau sinh hoạt, cùng nhau làm bạn.

Nhưng bạn đời nào dễ kiếm như vậy, không nói đến yêu cầu của Việt Diêm quá cao, tin tức tố của anh cũng là một vấn đề không nhỏ.

Tin tức tố quá mạnh, cũng quá độc đáo.

Tin tức tố càng mạnh đồng nghĩa với việc năng lực của Alpha này rất tốt, kể cả năng lực cá nhân thì đều là đứng đầu, so với người bình thường thì mạnh hơn rất nhiều. Đây cũng là điều mà Omega bình thường có thể thừa nhận.

Hầu hết các Omega đều thích mùi hương ngọt ngào, mà của Việt Diêm thì….

Việt Thanh cầm menu hỏi: “Ca, anh muốn ăn gì?”

“Cái gì cũng được, nhớ bảo người ta cho nhiều cay một chút.” Việt Diêm đáp

Không sai, Việt Diêm của chúng ta, một Alpha tuổi trẻ tài cao, không cay không vui.

Điều này cũng không quá phù hợp với một tổng tài, nhưng Việt Diêm lại là một tổng tài khác biệt.

—————–

Tác giả muốn nói:

Việt Diêm ngu ngốc, không phải tại tác giả, mà bời hắn vốn dĩ liền…. Mọi người đọc truyện vui vẻ!!!

***

Chương 10

Trong quá trình Việt Thanh và Việt Diêm đang gọi món thì đột nhiên có tiếng gọi.

“Việt Thanh?”

Việt Thanh ngẩng đầu thấy cách đó không xa chính là Kỳ Ngọc và Tề Nhạc Nhạc, hai người hình như cũng tính toán ăn cơ ở quán này.

Vì thế 2 người ăn cơm liền biến thành 4 người ăn.

Việt Diêm hứng thú nhìn Việt Thanh giúp đỡ Kỳ Ngọc.

Anh biết em trai mình thoạt nhìn bên ngoài thì rất ôn nhu, nho nhã lễ độ nhưng sẽ không chủ động mời người khác ăn cơm.

Anh nhìn Việt Thanh đang nói chuyện rồi lại nhìn Omega đối diện, ánh mắt mang theo một ít sự tò mò, tìm tòi nghiên cứu.

Mà giờ phút này, Kỳ Ngọc cũng chưa xem nhẹ rằng ở đây có một Alpha khác.

Tuy rằng đối với thân phận của Alpha này Kỳ Ngọc có nghi hoặc, nhưng cũng không chủ động hỏi, chỉ dám dùng ánh mắt trộm đánh giá.

Nếu Việt Thanh không giới thiệu thì Kỳ Ngọc cũng làm bộ như thèm không để ý.

“Đây là anh trai tôi, Việt Diêm” Việt Thanh thấy trong ánh mắt của Kỳ Ngọc rõ là đang tò mò về Việt Diêm.

“Chào anh, Việt tiên sinh, em là Kỳ Ngọc là bạn của Việt Thanh. Bên cạnh em là Tề Nhạc Nhạc, bạn của em.” Kỳ Ngọc có chút khẩn trương, bàn tay ở dưới bàn cũng nắm chặt lại, hơi bất an.

Kỳ Ngọc không nghĩ rằng vị đối diện này là anh trai của Việt Thanh. Cậu nhớ tới ánh mắt tò mò của chính mình, sợ mình đã quấy rối người khác, mang đến ấn tượng không tốt cho anh trai của Việt Thanh.

Việt Diêm nhìn ra được vị tiểu bằng hữu của em trai đang thấp thỏm bất an, liền bưng chén rượu lên nói: “Xin chào hai bạn nhỏ. Không cần khẩn trương, anh cũng không phải ma quỷ.”

Tề Nhạc Nhạc nhìn ra bạn mình bất an liền nhấc chân đá Kỳ Ngọc một cái, tay thì chủ động cầm lấy cái ly: “Mọi người cùng nhau đi”

Giờ phút này Kỳ Ngọc mới chậm rãi thả lỏng.