Chương 5 Hai người đi tới cửa ký túc xá, Việt Thanh xoay người nhìn đôi mắt vẫn còn phiếm hồng của tiểu Omega mà không biết làm thế nào cho phải.
Rõ ràng đối với hắn mà nói, Omega này chỉ bạn cùng trường cao trung mà hai người cũng không quen biết nhau.
Hắn lưu lại ấn tượng với cậu vì mỗi lần ngẫu nhiên mà gặp nhau, thì hắn lại ngửi được một cỗ mùi cam nhàn nhạt.
Việt Thanh luôn cho rằng mùi hương trên người Omega này là nước hoa.
Hôm nay mới phát hiện, thì ra tiểu Omega này gặp được người mình thích thầm, quá mức kích động nên mới không khống chế được tin tức tố của mình thôi.
“Tin tức tố của tiểu Omega này thật tốt” Việt Thanh nghĩ.
Việt Thanh buông lỏng bàn tay đang nắm Kỳ Ngọc, hơi hơi cúi đầu nhìn chàng trai trước mắt này.
Hắn không muốn cường ngạnh nói ra lời từ chối, không muốn nhìn cậu trai này thương tâm mà rơi nước mắt, nhưng hắn cũng càng không muốn đối mặt với tình cảm của Kỳ Ngọc mà phụ cậu được.
Là có hảo cảm, nhưng chưa đạt đến mức độ thích.
Nhưng Việt Thanh nguyện bước ra bước đầu tiên, hắn muốn thử xem.
Hắn muốn tìm hiểu người trước mắt này.
***
Chương 6 “Tôi cũng rất kinh ngạc với lời nói vừa rồi của cậu, cậu cũng biết, hai chúng ta hiện tại còn…cũng không phải là rất quen thuộc đối phương” Việt Thanh nhìn vào mắt đối phương nói.
“Mới không phải đâu, tôi biết cậu mà.” Kỳ Ngọc ở trong lòng trộm phản bác, ngoài mặt lại có vẻ bình tĩnh, chỉ có cậu mới biết bây giờ mình đang rất khẩn trương.
Hắn cho rằng là mình sẽ trực tiếp từ chối, giống như những người đã từng theo đuổi hắn trước đó, nhưng hiện tại xem ra không giống như vậy nữa rồi.
Việt Thanh đưa tay sờ đỉnh đầu Kỳ Ngọc: “Thẳng thắn mà nói, tôi đối với cậu có hảo cảm nhưng cũng không có đạt trình độ thích. Tuy nhiên, nếu cậu không ngại thì chúng ta có thể làm bạn bè trước.”
Việt Thanh vừa dứt lời, liền thấy đôi mắt tiểu Omega chậm rãi mở to, bộ giáng trông rất kinh ngạc, miệng cũng hơi mở ra, lộ ra một chút chiếc răng cửa nhỏ đáng yêu.
“Là…là thật sao!!! Chúng ta… thật sự có thể làm bạn bè sao!!!”
Việt Thanh nhìn con thỏ nhỏ đang kích động trước mắt, bất đắc dĩ cười: “Đương nhiên có thể, nói được làm được.”
Nói xong hắn liền lấy di động ra, hai người trao đổi số điện thoại và kết bạn trên Wechat.
Kỳ Ngọc nhìn một loạt thông báo ” Yêu cầu kết bạn đã được chấp nhận, hiện tai hai bạn đã có thể trò chuyện” cảm thấy rất hạnh phúc. Cậu không ngờ rằng mình có thể làm bạn với Việt Thanh.
“Mình thật là may mắn. Cảm tạ ông trời đã chiếu cố tôi” Kỳ Ngọc nhắc đi nhắc lại câu này trong lòng, cứ như cái người vừa khóc lúc trước không phải mình vậy.