Chương 54 Liên quan đến chuyện nấu cơm.
Thời điểm hai người mới dọn ra ngoài ở chung vẫn chưa cảm thấy có điều gì sai, dù sao hai người luôn nghĩ tùy tiện ở bên ngoài tìm một chỗ nào đó để lấp đầy cái bụng là xong việc, nếu không thì đến nhà ăn của trường ăn tạm cái gì cũng được.
Có thể đồ ăn bên ngoài không ngon, ăn nhiều cũng không có cảm giác ngon nghẻ gì, huống hồ dần dần dạ dày của Kỳ Ngọc đã không chịu được.
Không biết ngày đó hai người ăn phải đồ ăn gì khiến Kỳ Ngọc nôn thốc nôn tháo cả buổi tối.
Omega bị dằn vặt đến thảm, không những cả đêm ngủ không ngon mà mấy ngày sau cậu đều không muốn ăn gì, dùng mắt thường cũng thấy Kỳ Ngọc ngày càng gầy, khuôn mặt được Việt Thanh vất vả nuôi được tí thịt cũng biến mất.
Sự việc xảy ra lần này làm Việt Thanh đau lòng muốn chết, nhanh chóng gọi điện nhờ dì giúp việc trong nhà đưa cơm đến trong mấy ngày. Sau đó, hắn cũng tự mình lén lút học cách nấu cơm, hắn luôn kiếm cớ nói với Kỳ Ngọc rằng mình có việc bận nhưng thực ra là trở về Việt gia xem dì giúp việc nấu cơm.
Lúc vừa mới bắt đầu đến cắt rau củ Việt Thanh còn làm không tốt, miếng to miếng nhỏ, làm món rau xào thì nhũn đến mức không có cách nào để ăn, gà hầm thì trắng nhởn muốn cắn cũng không cắn nổi.
Dì giúp việc cười trêu trọc Việt Thanh nói không biết nhị thiếu gia bị làm sao, đột nhiên lại có hứng thú với việc nấu ăn.
Nhưng việc lại lại mang đến sự hứng thú rất lớn cho hai vị phụ huynh Việt gia. Cả ngày không có việc gì làm liền hỏi Việt Thanh có phải đang có đối tượng hay không, làm sao lại đột nhiên muốn học nấu cơm.
Việt Thanh bị hai vị phụ huynh làm phiền không còn cách nào khác đành phải giải thích là do hai người không nấu cơm, cả ngày đều ăn cơm ở bên ngoài khiến Omega của mình bị đau bụng.
Việt phu nhân vừa nghe liền có thể hiểu, tuy rằng bản thân bà cũng sẽ không nấu ăn nhưng tốt xấu gì cũng có người giúp việc nấu ăn. Muốn cho người yêu mình ăn ngon là đúng nhưng không thể để người ta ăn rồi lại bị bệnh được.
Vì vậy bà gào gào thét thét nói mình muốn nhìn Omega của con trai, thậm chí còn muốn đến chỗ ở của Việt Thanh và Kỳ Ngoc.
Việt Thanh vừa nghe xong đã vội vã từ chối, bản thân hắn còn chưa nói chuyện muốn đưa Kỳ Ngọc đi gặp cha mẹ mà đột nhiên hai bên gặp nhau nhau không phải sẽ khiến cho Kỳ Ngọc bị dọa sợ sao. Hơn nữa, lý do hai người thuê phòng trọ bên ngoài chính là muốn cả hai có thể quang minh chính đại làm một số việc không thể miêu tả, để mẹ mình đến nhà không phải là càng không tiện lại còn lúng túng sao.
Việt phụ nhân suy nghĩ một lúc cảm thấy cũng có lý. Vì vậy cả ngày nhìn chằm chằm Việt Thanh đang học nấu ăn, chờ Việt Thanh làm xong còn tự mình nếm thử sau đó đưa ra nhận xét.
Tốt xấu gì Việt Thanh cũng không ngu ngốc, nghiêm túc học tập cũng có thể nấu được mấy món. Đợi đến lúc mẹ hắn và dì giúp việc đều cảm thấy mấy món ăn được làm không tệ thì liền xếp một ít vào hộp muốn mang về nhà cho Kỳ Ngọc nếm thử.
“Hôm nay anh mang một chút đồ ăn ở nhà về cho em, không phải do dì làm đâu, em nếm thử xem như thế nào.” Việt Thanh đem đồ ăn đặt trước mặt Kỳ Ngọc, làm bộ như không thèm để ý nói.
Kỳ Ngọc nghe Việt Thanh nói cũng không quá để ý, cậu nghĩ chắc là do mẹ hoặc cha của hắn làm.
Omega nhìn một bàn đồ ăn lớn trước mắt, tiện tay gắp mấy cái ăn thử.
Thẳng thắn mà nói không quá khó ăn nhưng cũng không tính là rất ngon.
Thế nhưng tầm mắt của Việt Diêm quá nóng, đôi mắt vẫn luôn di chuyển theo từng cử chỉ của cậu, thấy cậu đưa đồ ăn vào trong miệng thưởng thức sau đó hoàn toàn trơ mắt nhìn Omega.
Ánh mắt của Việt Thanh cũng quá rõ ràng, đôi mắt tràn ngập mong đợi như muốn nói: “Mau khen anh, mau khen anh.”
Không phải suy nghĩ quá nhiều Kỳ Ngọc liền đoán được một bàn đồ ăn này là Việt Thanh làm ra.
“Ăn ngon!” Kỳ Ngọc nói
Việt Thanh nghe Kỳ Ngọc nói xong ánh mắt liền sáng lên, “Có thật không?”
“Thật sự ăn ngon!”
“Quá tốt rồi!”
Kỳ Ngọc đặt bát đũa xuống bàn sau đó kéo Việt Thanh qua rồi ôm lấy bờ vai của hắn nói, “Cảm ơn anh, Việt Thanh.”
Việt Thanh sững sờ sau đó ôm eo Omega, hôn lên gò má của cậu, “Này có cái gì đâu mà phải cảm ơn, chẳng lẽ lời vừa nãy của em chỉ là muốn làm anh vui vẻ hay sao?”
“Không có! Thật sự ăn rất ngon, anh phải tin em cũng phải tin tưởng chính bản thân mình chứ.” Kỳ Ngọc bĩu môi, vừa ăn xong nên miệng vẫn còn bóng loáng càng thêm đáng yêu.
Việt Thanh cúi đầu hôn một cái, “Vậy sau này chúng ta ở nhà ăn cơm, có được hay không.”
“Được nha, vậy thì sau này anh nấu cơm còn em rửa bát.”
***
Chương 55 Thời gian hạnh phúc cũng trôi qua rất nhanh, mới đảo mắt một cái mà ba người đã lên năm ba đại học.
Việt Thanh và Kỳ Ngọc đã dọn ra ngoài sống chung vào năm hai, mà Tề Nhạc Nhạc cũng chuyển tới nhà Việt Diêm.
Nhà của Việt Diêm cách trường học của Tề Nhạc Nhạc khá xa, vì vậy việc đi lại của Tề Nhạc Nhạc so với lúc trước cũng khó khăn hơn.
Các tiết học ở năm hai vốn không ít, lịch buổi sáng cơ hồ đều bị xếp đầy. Lúc mới đầu Việt Diêm luôn rời giường cùng với Tề Nhạc Nhạc, hai người song song đứng trong phòng tắm, mỗi người cầm một cái bàn chải đánh răng.
Thời điểm rời giường Tề Nhạc Nhạc luôn mơ mơ màng màng, Việt Diêm sẽ hôn nhẹ lên trán cậu sau đó từng chút từng chút mà vỗ nhẹ lên lưng cậu cho đến khi cậu triệt để tỉnh lại mới thôi.
Tề Nhạc Nhạc một bên nỗ lực duy trì hình tượng hoàn hảo của mình mà một bên khác Việt Diêm lại luôn lén lút quan sát từng động tác nhỏ của Omega.
Ví dụ trước khi hôn môi cậu nhất định sẽ tìm cớ sau đó lén lút chạy tới phòng tắm để đánh răng, mỗi lần sáng sớm tỉnh dậy Việt Diêm không có cách nào hôn được cậu.
Máy động tác nhỏ này của Tề Nhạc Nhạc luôn có thể chọc vào điểm manh của Việt Diêm, anh cũng không vạch trần mà là mỗi ngày đều lén lút quan sát đến nghiện.
Mới đầu Việt Diêm vẫn luôn cảm thấy không đáng kể, dù sao đều là một ít chuyện nhỏ.
Mãi đến tận lúc Tề Nhạc Nhạc càng ngày càng làm quá lên.
Sáng sớm Việt Diêm đã không được chiếm được một cái hôn chào buổi sáng thì thôi, nay cả mặt Tề Nhạc Nhạc cũng đều rất ít khi nhìn thấy. Bời vì Tề Nhạc Nhạc luôn lặng lẽ cài đồng hồ báo thức để mỗi sáng bản thân có thể rời giường sớm hơn.
Mỗi sáng sớm Omega đều rón rén rời giường sau đó đi đánh răng rửa mặt, cậu cũng không muốn để Việt Diêm thấy gương mặt bẩn bẩn của mình.
Thật sự là không buổi sáng nào thức dậy có thể thấy được mặt Tề Nhạc Nhạc.
Việt Diêm thật sự không thể nhịn được nữa, cuối cùng ở trong phòng tắm lôi kéo Tề Nhạc Nhạc hôn đến đủ mới thôi, khiến viền mắt của cậu ửng đỏ hơi thở thì dồn dập.
“Sau này sáng sớm không cần trốn tránh anh.”
Tề Nhạc Nhạc bị Việt Diêm hôn đến mặt đỏ chót, đầu óc trống rỗng, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.
Sau một thời gian dài sống chung Tề Nhạc Nhạc phát hiện Việt Diêm cơ hồ là mọi chuyện đều nhường cậu, vì vậy liền từ từ thanh tĩnh lại từng chút một mà thay đổi bản thân.
Việt Diêm đối với sự thay đổi của Tề Nhạc Nhạc nắm rõ trong lòng bàn tay, anh biết Tề Nhạc Nhạc đang chậm rãi thay đổi bản thân, nỗ lực thích ứng với việc cùng nhau sinh hoạt. Anh cũng nhận ra được Omega đang từng chút một mà để lộ ra phần chân thật của bản thân.
Việt Diêm lúc này giống như một thợ săn rất kiên trì, anh đang đợi con thỏ từng bước từng bước nhỏ chậm rãi tiến vào cái bẫy của anh.
Mà anh lại ở một bên quan sát nhất cử nhất động của con thỏ.
Chỉ cần con thỏ này vừa bước vào bẫy, vậy thì con thỏ này cũng chỉ có thể bị anh nuôi nhốt cả đời.
Bảo bối đáng yêu như thế, nhỡ đâu bị người khác phát hiện sẽ không tốt.
Cho nên muốn đem cậu giấu đi, không cho người khác bất cứ cơ hội nào.