Chương 41+42

Chương 41

Tề Nhạc Nhạc cảm thấy Alpha trước mắt này quá xấu xa, trộm đi trái tim của cậu lại còn cùng một Omega khác dùng bữa tối với nhau, lúc đó trái tim cậu liền tan nát.

Cậu khó chịu muốn chết nhưng lại cố chấp không để mình rơi lệ.

Thế nhưng Tề Nhạc Nhạc cũng biết cậu không có lập trường để chất vấn Việt Diêm, cho nên cậu lựa chọn trầm mặc, lựa chọn trốn tránh.

Không đợi đến lúc cậu lựa chọn trốn tránh đã bị Việt Diêm bắt đối mặt với hiện thực.

“Alpha kia là ai?” Việt Diêm nhìn đôi mắt của Tề Nhạc Nhạc, nhẹ nhàng vỗ về gò má cậu.

Tề Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn mình bị Việt Diêm nắm tay, trả lời một cách đàng hoàng, “

Alpha xứng đôi”

Việt Diêm nghe Tề Nhạc Nhạc nói bị tức đến nở nụ cười, không tự chủ được tin tức tôố ị chanh càng tỏa ra, hoàn toàn không kịp nói gì thì Tề Nhạc Nhạc đã thẳng tắp chen vào một câu, “Alpha có độ xứng đối 89% với tôi.”

Như thế rất tốt, Việt Diêm trực tiếp bị tức làm choáng váng đầu óc, dùng sức nắm tay Tề Nhạc Nhạc, “Hả? Alpha xứng đôi? Độ xứng đôi 89%?”

Tề Nhạc Nhạc nghe Việt Diêm nói tâm lý có hơi khó chịu nhưng vẫn cố chấp ngẩng đầu nhìn Vietj Diêm nói, “Tôi là một Omega độc thân cùng y ăn cơm thì làm sao, không phải anh cũng cùng một Omega xinh đẹp ăn cơm đó sao.”

Tề Nhạc Nhạc nói thì nói thế nhưng trong mắt vẫn là ôm vẻ mong đợi.

Diêm Diêm buông lỏng tay Tề Nhạc Nhạc ra, tay đè lên lông mày của chính mình hít sâu, anh không nghĩ ra một Omega vẫn luôn luôn ôn nhu tại sao bây giờ nói chuyện lại làm người khác tức giận đến như vậy, anh nghe Tề Nhạc Nhạc nói câu kia bị tức không chịu được.

Tỉ mỉ nghĩ lại có thể thấy Tề Nhạc Nhạc nói không sai.

Tề Nhạc Nhạc là một Omega độc thân mà bản thân anh cùng lắm chỉ xem như là bạn tương đối thân của Omega mà thôi.

Nào tới lượt anh tức giận, chất vất người ta lại còn ăn dấm nữa chứ.

Tề Nhạc Nhạc có thể cảm nhận được rõ ràng Việt Diêm đang kích động và phẫn nộ, mà cậu vẫn cố chấp nói ra những lời đó. Cậu muốn cho Việt Diêm ăn dấm, muốn cho Việt Diêm nói ra đáp án mà cậu muốn, thế nhưng không có.

Việt Diêm buông lỏng tay của chính mình.

Lúc Việt Diêm buông tay, Tề nhạc Nhạc trong nháy mắt cảm thấy trong đầu mình một mảnh trống rỗng, cậu không nghe được tiếng gió bên tai, không nhìn thấy người mình yêu trước mắt, chỉ đắm chìm bên trong sự bi thương.

Sắc mặt cậu ngày càng tái nhợt, thân thể bắt đầu không khống chế được mà run rẩy, đến đôi môi cũng khẽ run, ánh mắt trống rỗng.

Việt Diêm phát hiện Omega có điểm bất thường, “Nhạc Nhạc?” Thế nhưng Omega không trả lời, chỉ ngơ ngác nhìn anh.

Không đúng.

Việt Diêm nâng hai má Omega lên cúi người xuống nhìn cậu, “Nhạc Nhạc, nhìn tôi, Nhạc Nhạc.”

Giọng nói của Alpha dần trở nên sốt ruột, Omega trở nên bất thường làm anh cảm thấy hoảng loạn, trước tạm thời không lo đến cảm xúc, ôm lấy Tề Nhạc Nhạc đi đến bãi đỗ xe.

Chương 42

Việt Diêm ôm Tề Nhạc Nhạc đi đến bãi đỗ xe, đi được nửa đường thì gặp phải Trần Du và Omega mà mình ăn cơm cùng.

Trần Du nhìn thấy Tề nhạc Nhạc được Việt Diêm ôm, sốt ruột đi tới hỏi thăm: “Cậu ấy làm sao vậy?”

Việt Diêm không trả lời, chỉ ôm chặt Tề Nhạc Nhạc hơn, nhanh chân đi đến xe của mình.

“Việt Diêm, anh làm gì vậy?” Người bên cạnh không nói nữa vì vậy Omega đột nhiên tiếp lời, giọng nói mang vẻ nghi hoặc khó hiểu xen lẫn một tia tức giận.

“Sao anh lại có thể làm ra việc vô lễ với một Omega như vậy được chứ?” Omega xinh đẹp khó có thể tin nổi hỏi.

Mà lúc này, Tề Nhạc Nhạc nghe được âm thanh của Omega giống như bị thức tỉnh, trong mắt đột nhiên có ánh sáng lộng lẫy rồi chậm rãi khôi phục lại trạng thái bình thường. Cậu quan sát ba người đang nhìn chằm chằm mình khiến cậu có hơi chút luống cuống, cậu buông lỏng cổ tay đang ôm Việt Thanh ra, từ trong ngực Việt Thanh đi xuống.

Cậu nghĩ tới cảm giác phẫn nộ lúc cãi nhau với Việt Diêm cũng nghĩ tới cảm giác khổ sở tuyệt vọng khi Việt Diêm buông tay.

Tâm trạng của Tề Nhạc Nhạc có chút nghẹn lại cũng cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, thế nhưng cậu không biểu hiện quá nhiều ra bên ngoài, chỉ là từ trong ngực Việt Diêm đi xuống, trầm mặc không nói chuyện.

Cậu quá mong đợi, mong đợi Việt Diêm sẽ tức giận mà nói ra đáp án mà bản thân cậu mong muốn.

Không có.’

Cậu không có nhận được đáp án mà mình muốn.

Tề Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn Omega đẹp đẽ kia, lúc này trên mặt Omega kia tràn ngập sự lo âu dành cho Việt Diêm, trên người cũng mơ hồ tỏa ra một luồng mùi hương ngọt ngào, đây chính là tin tức tố của của Omega đó.

“Đây mới là tin tức tố mà một Omega nên có, không giống như mình.” Tề Nhạc Nhạc nghĩ.

Việt Diêm trơ mắt nhìn Omega từ bên cạnh mình từng bước đi đến bên cạnh một Alpha khác, nhìn cái duỗi tay của tên Alpha chết tiệt đang hướng về phía Tề Nhạc Nhạc.

“Em muốn đi đâu?” Việt Diêm duỗi tay nắm lấy cổ tay Tề Nhạc Nhạc.

Tề Nhạc Nhạc dừng bước nhưng cũng không trả lời Việt Diêm mà là ngẩng đầu nhìn Trần Du, đôi mắt mang theo một tia khẩn cầu như muốn năn nỉ Alpha dẫn cậu rời khỏi đây.

Mà Trần Du nhìn thấy cảnh này cũng không lựa chọn giúp đỡ Tề Nhạc Nhạc mà là nghiêm tức nói với Tề Nhạc Nhạc: “Tôi cảm thấy giữa hai người có tồn tại hiểu lầm, hai chúng tôi là người ngoài nên rời khỏi đây. Xe của tôi cũng gần đây, Nhạc Nhạc, nếu có vấn đề gì cứ liên lạc với tôi.” Dứt lời Trần Du liền kéo Omega xinh đẹp bên cạnh rời khỏi nơi này.

Trần Du cùng Omega kia vừa rời đi, sự trầm mặc bao trùm lấy hai người.

Tề Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn ngón tay mình, trong đầu loạn thành một mảnh nhưng bên ngoài lại không biểu hiện gì như không muốn người khác thấy sự hoang mang của mình.

Mà lúc này Việt Diêm thì lại càng không có cách nào, Omega trước mắt rõ ràng đang bày ra bộ dáng chống cự từ chối giao lưu với mình, cậu thậm chí còn không muốn ngẩng đầu lên liếc mình lấy một cái.

Hai người cứ như vậy mà giằng co, ai cũng không muốn chủ động mở miệng.

Dần dần, Tề Nhạc Nhạc cảm thấy thân thể mình có chút không ổn.

Thân thể tỏa nhiệt, hai má nóng lên, hai chân bắt đầu nhũn ra thậm chí còn hơi không đứng vững được.

Kỳ phát tình đến rồi.

Tề Nhạc Nhạc tuyệt vọng nghĩ.