Chương 3 Việt Thanh không có người mình thích nhưng lại không ít người tỏ tình với hắn, hắn luôn dùng phương pháp ôn hòa, thích hợp nhất để từ chối người theo đuổi.
Giờ phút này, trong đầu hắn hiện lên vô số lời từ chối, cũng nghĩ đến vô số phương thức để làm Kỳ Ngọc hết hy vọng.
Nhưng thử tưởng tượng nếu tiểu Omega này bị mình cự tuyệt khả năng mắt đỏ lên, nước mắt cũng có khả năng không kìm được mà rơi xuống, hắn lại cảm thấy hơi hơi hưng phấn.
Hắn không biết rốt cuộc mình bị làm sao thế mà lại muốn nhìn tiểu Omega này bị hắn bắt nạt đến đôi mắt hồng hồng.
“Cảm ơn cậu đã thích tôi.” Việt Thanh nhìn tiểu Omega ngọt ngào trước mắt nói.
Kỳ Ngọc cắn chặt răng, lắc lắc đầu lại cũng không mở miệng nói nữa, cậu gian nan muốn thoát khỏi chỗ này, rời xa những người chung quanh.
Việt Thanh nhìn đôi mắt hồng hồng của tiểu Omega, nghĩ thầm “Quả nhiên là khóc, mình đùa cậu ta đến khóc.”
Hắn nhìn nước mắt của cậu sắp rơi, đột nhiên muốn xin lỗi, muốn duỗi tay lau đi nước mắt của Kỳ Ngọc nhưng lại bị Kỳ Ngọc né tránh.
Kỳ Ngọc giơ tay lau nước mắt một cách thô lỗ, sau đó miễn cưỡng cười với Alpha này một chút “Ngại quá, quấy rầy rồi.”
” Quả nhiên là mình chưa đủ cố gắng, còn không khiến hắn muốn lên giường với mình” Kỳ Ngọc càng nghĩ càng khổ sở, nước mắt càng không ở lại trong hốc mắt được.
Nhưng cậu biết, nước mắt của mình đối với Việt Thanh lại là một gánh nặng, vì thế cậu xoay người bước nhanh rời đi.
***
Chương 4 Việt Thanh nhìn tiểu Omega trước mặt khóc càng ngày càng nhiều, trong lòng thấy càng tội lỗi.
Mắt thấy tiểu Omega chuẩn bị đi, Việt Thanh vội vàng giữ chặt tay cậu.
Lúc này, người xung quanh ngày càng đông, Việt Thanh biết rõ đây không phải địa điểm tốt để nói chuyện.
Vì thế các bạn học đang xem náo nhiệt phát hiện tên Alpha muốn từ chối cầm tay người bị từ chối hướng đến ký túc xá mà đi.
Kỳ Ngọc ở khoảnh khắc được Alpha kia bắt lấy tay thì đầu óc liền trống rỗng, cậu không biết sự tình vì cái gì mà sẽ phát sinh trở thành như này nhưng cậu lại vì giờ phút này mà cảm thấy hưng phấn.
Cậu chưa từng nghĩ rằng sau khi bị từ chối lại có thể được Việt Thanh dắt tay, lại còn cùng Việt Thanh tứ chi tiếp xúc.
Thử hỏi có Omega nào nghĩ được Alpha mình yêu thích lại cùng nhau dắt tay đâu!!!
Kỳ Ngọc cúi đầu nhìn bàn tay của bọn họ đang nắm lấy nhau, lại ngẩng đầu nhìn cái ót của Việt Thanh, lén lút nắm chặt tay một chút sau đó lại sợ bị phát hiện nên nhanh chóng buông lỏng ra.
“Ông trời đang chiếu cố mình sao?” Kỳ Ngọc ngây ngốc nghĩ, lỗ tai cũng lặng lẽ đỏ lên.
Kỳ Ngọc bị việc ngoài ý muốn này làm cho kinh ngạc đến nước mắt cũng quên lau, lông mi vẫn còn giữ lại một giọt nước mắt trông rõ ngốc.
Tin tức tố vị cam trên người cũng không giấu được mà lặng lẽ tỏa ra không khí làm hai người xung quanh cũng vì tin tức tố của Kỳ Ngọc mà trở nên chua chua ngọt ngọt.
Trong lòng Kỳ Ngọc mong rằng khoảng thời gian này trôi chậm lại một chút, có thể làm hai người có thể ở cạnh nhau lâu hơn. Thế là cậu lại lắm tay Việt Thanh, nhìn bóng lưng kiên cố của Việt Thanh.
Nhưng mà thật nhanh, họ đã đến kí túc xá rồi.