Chương 23 Lúc này đã là đêm khuya, vạn vật yên tĩnh.
Nhưng trong phòng lại là một cảnh tượng khiến người khác đỏ mặt.
Trong phòng tràn ngập hương vị bạc hà cùng hương vị cam, tin tức tố của hai người tràn ngập căn phòng, dung hợp lẫn nhau dần hình thành một cỗ mùi hương độc đáo.
Việt Thanh một tay ôm tiểu Omega trắng nón, một tay ôm eo nhỏ cậu, dưới thân không ngừng phát ra tiếng thân thể va chạm vào nhau, trong phòng cũng tràn ngập tiếng tiểu Omega thở dốc, mà tiểu Omega chỉ phải duỗi tay ôm lấy cổ Việt Thanh, chân cũng ôm lấy thắt lưng Việt Thanh, bị đâm đến mức hơi ngẩng đầu lên, bởi vì kɧoáı ©ảʍ không ngừng kéo đến mà không ngừng rêи ɾỉ, khéo miệng hơi mở ra chảy ra một tia chỉ bạc.
Việt Thanh cả người tản ra mùi bạc hà, rút của mình ra, sau đó lật Omega lại khiến cậu đưa lưng về phía mình rồi chậm rãi tiến vào, theo đó liền từng bước đẩy Omega đến trước cửa sổ, vừa đi vừa đâm vào bên trong Kỳ Ngọc.
Kỳ Ngọc ngay từ đầu còn không hiểu Việt Thanh muốn làm gì, chờ hai người cuối cùng đi đến cửa sổ, cậu mới nhận ra. Kỳ Ngọc xoay người đáng thương hề hề nhìn Việt Thanh, “Em.. chúng ta… không ở nơi này làm… được không, em.. em .. em sợ bị người khác nhìn thấy…”
Việt Thanh duỗi tay vuốt ve gương mặt của Kỳ Ngọc, an ủi: “Đừng sợ, người bên ngoài không nhìn được, hơn nữa chúng ta ở cáo như vậy, không có việc gì đâu, ngoan.” Vì thế Kỳ Ngọc đành phải thôi.
Kỳ Ngọc bị Việt Thanh chậm rãi đặt ở trước cửa sổ sát đất, rồi lại chậm rãi đỡ Kỳ Ngọc ngồi quỳ trên thảm, toàn bộ quá trình đều không rút ra. Theo đông tác của hai người mà so với lúc tiến vào ở phía trước lại càng sâu hơn. Mông Kỳ Ngọc bị hai tay Việt Thanh nắm lấy, hắn đem đầu cậu đặt ở trên vai, hôn môi Kỳ Ngọc, trên lưng cậu không ngừng để lại dấu vết của chính mình.
Kỳ Ngọc có hơi sợ hãi tư thế này, quá sâu, hơn nữa làm cậu không có đường thối lui, phía trước là mặt kính phía sau là Việt Thanh, nếu Việt Thanh làm cậu tàn nhẫn thì căn bản không có đường để đi, quan trọng nhất là cậu không nhìn được Việt Thanh.
Cậu không dám nói cho Việt Thanh biết mình không thích tư thế này, tiểu Omega sợ người trong lòng mình thấy phiền, vì thế đành phải ủy khuất chính mình, chịu đựng một đợt lại một đợt công kích của Alpha.
Tiểu Omega của chúng ta lúc này là một tiểu mềm mại nha, cậu không nhìn được mặt của Việt thanh ủy khuất sắp chết, cậu đối mặt với cửa sổ sát đất nỗ lực kiềm chế nước mắt của mình, bị đâm khóc ô ô ô cũng không dám nói mình chán ghét tư thế này.
***
Chương 24 Kỳ Ngọc yên lặng đối mặt với cửa sổ mà rơi lệ, bị Việt Thanh đâm đến tàn nhẫn nước mắt chảy ra ngày càng nhiều, rơi trên người cậu mà cũng rơi mặt thảm mềm mại. Cậu đem mặt dán ở cửa sổ, sau đó duỗi tay về sau muốn lôi kéo cánh tay Việt Thanh.
Việt Thanh đối với hai đầu nhũ của Kỳ Ngọc yêu thích không buông tay, không ngừng dùng ngón tay cái vuốt ve rồi ấn. Đồng thời miện còn không ngừng hôn phía sau lưng tiểu Omega, liếʍ láp tuyến thể mẫn cảm. Việt Thanh cùng Kỳ Ngọc dán sát chặt chẽ, tiểu Omega lúc này là ngồi quỳ trên đùi Việt Thanh, mông trắng nõn vểnh lên kề sát hông Việt Thanh.
Một tay Việt Thanh lôi kéo Kỳ Ngọc, một tay khác nhẹ nhàng ấn phần cỏ yếu ớt của Omega, không ngừng đâm vào bên trong. Kɧoáı ©ảʍ – một tầng lại một tầng chồng lên, mà tư thế này vừa vặn khiến Alpha tiến vào được khoang sinh sản, Kỳ Ngọc có thể cảm nhận rõ ràng được mỗi cái va chạm của Việt Thanh, có thể cảm nhận được Việt Thanh ở bên trong cọ cọ khoang sinh sản của cậu, một lần lại một lần va chạm ở xung quanh, cọ vách thịt mềm ở bên trong.
“Càng… Việt Thanh… Ô. Không cần như vậy. A… em không nhìn thấy anh…” Kỳ Ngọc bị Alpha làm cho ngày càng mẫn cảm, đành phải quay đầu muốn nhìn Alpha mà xin tha.
Việt Thanh nhìn Kỳ Ngọc mặt đầy nước mắt mà hoảng sợ, hơi dừng lại động tác từ sau lưng ôm lấy Omega nhà mình, “Được, chúng ta không như vậy, Tiểu Lật Tử của chúng ta tự mình quay người lại nhé?”
Kỳ Ngọc nghe Việt Thanh nói xong vừa định đứng dậy lại bị Việt Thanh đánh một cái.
“Tiểu Lật Tử không thể đứng dậy nha, muốn tự mình quay qua thì không thể để anh rời khỏi bên trong em được.”
Kỳ Ngọc dừng một chút liền biết ngay là Việt Thanh trêu đùa mình, đỏ bừng mặt nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời Việt Thanh nói, chậm rãi thử xoay người lại.
Cho dù cả quá trình đối với hai người mà nói đều rất lâu mà lại tra tấn, nhưng tâm Việt thanh vẫn là được thỏa mãn, Omega của hắn quá nghe lời. Mà lúc này Kỳ Ngọc cuối cùng cũng thấy được mặt Việt thanh, mềm oặt dán ở trên ngực Việt Thanh làm nũng, “Anh.. anh không cho em thấy anh, em.. em không thích tư thế này. Về sau, về sau không muốn tư thế này nữa.”