Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuồng Nhiệt Theo Đuổi

Chương 72: Đã hứa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai ngày trôi qua trong chớp mắt, Châu Kha đã hoàn toàn mất đi tung tích, chỉ có người của Nam Cung gia biết hắn đang ở đâu. Cả nhà họ Châu vì chuyện này mà ăn ngủ mất ngon, một lần nữa nhận được điện thoại của Phi Vũ, ông Châu ngồi trên sofa cúi đầu rơi nước mắt:

“Anh có thể tha cho con trai tôi được không? Nó trẻ người non dạ, tôi sẽ lập tức bắt nó quay về xin lỗi.”

“Không cần nữa.” Phi Vũ lạnh giọng.

Để họ xin lỗi và cút khỏi thành phố S đã rất nhân từ, nhưng Châu Kha lại không biết điều thách thức sự kiên nhẫn của Phi Vũ, khác gì đào mồ tự chôn bản thân.

Ông Châu hoàn toàn tuyệt vọng khi nghe được câu nói của người đàn ông kia, không cần nữa là ý gì chứ?

Chẳng nói thêm gì, người đàn ông tắt máy mặc kệ Châu gia.



Nam Cung Cảnh đã ngủ rất lâu, mỗi ngày đều phải truyền dịch dinh dưỡng để duy trì sức sống. Bác sĩ luôn theo dõi sát sao, kiểm tra kỹ lưỡng để đảm bảo tình trạng của hắn vẫn ổn định.

Mấy ngày này Đường Tiểu Nhu đều đến ngồi cạnh hắn, thời gian mà cô ở lại phòng bệnh còn nhiều hơn thời gian ở nhà. Khi mẹ hỏi, cô không nhịn được mà nói cho bà biết.

“Con nói gì cơ?”

Đường Tiểu Nhu cảm giác chờ đợi thật mệt mỏi, cô đưa tay lên trán xoa nhẹ:

“Chuyện là như vậy, mà đến giờ con vẫn chưa thấy cậu ấy tỉnh dậy…”

“Nghiêm trọng thế à?”

“Vâng.”

Cô nghĩ đến hôm nay hắn phải tinh rồi mới đúng, nhưng cuối cùng chờ cả một ngày cũng không thấy có dấu hiệu gì, nhưng mà bác sĩ đã luôn miệng khẳng định hắn vẫn ổn, cô đành về nhà nghỉ ngơi.

Ngày thứ ba, Đường Tiểu Nhu dậy sớm ra ngoài. Tào Thực vừa gửi tin nhắn cho cô thì phía bên kia, Yến Thư cũng thông báo cho cô biết Nam Cung Cảnh đã tỉnh.

Đường Tiểu Nhu mừng rỡ lái xe đến bệnh viện rồi chạy xồng xộc vào, khi cô mở cửa ra, Nam Cung Cảnh đang ngồi tựa lưng vào giường ăn cháo, vẻ mặt tiều tụy của hắn khiến cho bước chân của cô chậm lại.

Vì hắn, cả Nam Cung gia và Đường Tiểu Nhu cùng đám người Tào Thực đã phải thức khuya dậy sớm mấy hôm liền vì lo lắng.

Nam Cung Cảnh nhe răng cười như thể chưa từng có gì xảy ra, cô nhớ cô đã nói những lúc như vậy hắn quả thật rất đáng đánh, nhưng bây giờ thì không.

Yến Thư thấy người cần đến đã đến thì đập nhẹ vào đùi anh trai một cái, sau đó đặt bát cháo đang cầm trên tay lên bàn, tủm tỉm cười:

“Vậy anh chị nói chuyện đi nhé, lát nữa mẹ sẽ đến sau, em ra ngoài đi ăn sáng đây.”

“Ừm.” Nam Cung Cảnh gật đầu. “Đi đi.”

Chờ Yến Thư rời khỏi phòng, Đường Tiểu Nhu mới chậm rãi tới gần, nhìn Nam Cung Cảnh cười cười với mình, cô tức giận mà mắng:

“Cậu đúng là đồ điên!”

“Có à? Em rất tỉnh táo mà.”

Nam Cung Cảnh hơi xấu hổ mà cong môi, tuy rằng trên người nhiều chỗ đau nhức và trầy xước, nhưng cơ bản thì hắn vẫn sống nhăn răng, rất là khỏe mạnh. Vừa rồi nghe từ chỗ em gái nói Đường Tiểu Nhu đã thắng, hắn ngược lại thấy sự hy sinh của bản thân là xứng đáng.

Đường Tiểu Nhu không cho là vậy:

“Cậu tỉnh táo mà lao tới trước mặt tay đua kia làm gì, chẳng lẽ cậu nghĩ cậu là nhân vật chính trong phim truyền hình, sẽ không chết bất kể có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa? Nếu lúc đó cậu bị văng xuống vách núi, vậy cậu đi kêu oan với ai? Diêm Vương à?”

Cô tức giận run người, nhưng mắng xong rồi lại không kiềm được mà hai mắt đỏ lên, trách móc:

“Nếu cậu gặp bất trắc, tôi phải làm sao? Cậu là một tên điên không biết suy nghĩ!”

Nam Cung Cảnh chớp chớp mắt nhìn cô, sau đó dang tay ra, nhỏ giọng nói:

“Tiểu Nhu, ôm em một cái.”

Đường Tiểu Nhu đang nhíu mày tức giận nhưng vừa thấy bộ dáng trẻ nhỏ bị tổn thương này của hắn liền ngậm miệng đi tới, ngồi xuống bên giường, cẩn thận đưa tay ra ôm hắn. Ngửi được mùi hương dễ chịu trên người cô, toàn thân hắn như được thả lỏng.

“Chị nói em điên, nhưng là điên vì chị nên em thấy không có gì sai cả.”

“Tôi không muốn như vậy…” Đường Tiểu Nhu hơi dùng sức, ôm chặt hắn, cô như một cái van nước vừa mở, nước mắt lã chã rơi xuống, sụt sịt nói: “Tôi không cần cậu làm anh hùng cứu mỹ nhân, cậu chỉ cần chăm sóc bản thân tốt là được rồi, tôi có thể tự lo cho mình mà.”

Nam Cung Cảnh vốn là người bệnh nhưng giờ phút này Đường Tiểu Nhu còn yếu ớt hơn hắn, cả cơ thể lẫn tâm trí đều chịu nhiều áp lực, cô căng thẳng liên tục mấy ngày liền đã sắp đến giới hạn. Chàng trai trẻ vùi đầu vào hõm cổ của cô, hít một hơi thật sâu rồi nói:

“Nhưng em đã nói muốn chăm lo cho chị.”

Phải, bởi vì đã hứa nên hắn muốn làm cho bằng được. Cho dù bản thân hắn có bị xe tông ngã trầy trụa khắp người, cho dù có bị chấn thương cũng không sao cả, miễn là người hắn yêu an toàn. Cái tính này của hắn thừa hưởng trọn vẹn từ cha thân yêu của mình, một khi đã đâm đầu vào việc yêu đương thì sẽ trở nên liều lĩnh, bằng bất kỳ giá nào bảo vệ người trong lòng.
« Chương TrướcChương Tiếp »