Đường Tiểu Nhu mặc trên mình bộ quần áo bệnh nhân, mang đôi dép lệch xệch chạy vội trên hành lang, bởi vì không tập trung, suýt chút nữa cô đã tông trúng người khác. Cô xông thẳng qua tòa bên cạnh mới tìm được phòng bệnh của bố mình, trước cửa, mẹ cô đang ngồi chờ trong sự lo âu.
Thấy Đường Tiểu Nhu đến gần, bà ngẩng đầu lên rồi ra hiệu cho cô ngồi xuống cạnh mình, đôi mắt đỏ hoe của bà làm cô thấy quặn lòng. Mẹ cô chỉ mới bốn mươi mấy mà tóc đã bạc một phần, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều và rõ ràng hơn những người cùng tuổi, không nói còn tưởng rằng bà đã hơn năm mươi. Mặc dù họ không thiếu thốn gì, nhưng mẹ cô vẫn luôn là người đa sầu đa cảm, bà rất dễ buồn vì chuyện gia đình.
“Mẹ…” Đường Tiểu Nhu không biết phải nói gì, cô nắm lấy tay mẹ, mím môi nhìn vào trong phòng cấp cứu.
Những lúc như vậy, thời gian trôi qua vô cùng chậm. Đường Tiểu Nhu chỉ biết ở bên cạnh vuốt ve lòng bàn tay lạnh lẽo và đang phát run của mẹ mình.
Kết quả bác sĩ đưa ra là suy giảm miễn dịch, thoái hóa khớp và... ung thư thận giai đoạn hai. Bà Đường không thể tin nổi vào tai mình, bám chặt lấy góc áo của bác sĩ, hai mắt trợn to:
“Bác sĩ nói sao? Nhà tôi chăm sóc ông ấy cực kỳ cẩn thận, sao có thể như vậy được? Những lần trước đi khám bệnh ông ấy đều vô cùng khỏe mạnh! Tôi... tôi.”
Bà nói đến đây thì thở không ra, miệng há to vỗ vỗ ngực mình, Đường Tiểu Nhu sợ đến nỗi vội vàng ôm bà dỗ dành:
“Mẹ, mẹ bình tĩnh lại, mẹ bình tĩnh lại một chút!”
So với bà, Đường Tiểu Nhu cũng sốc không kém gì, hiện tại cô cũng rất khó tin, bởi mỗi lần họ đưa bố đi khám định kỳ thì đều nghe bác sĩ nói mọi thứ vẫn tốt, không hề có vấn đề gì cả! Cô đưa mắt nhìn bác sĩ, nhíu chặt mày rồi hỏi lại:
“Bác sĩ có nhầm lẫn gì không ạ? Đúng thật những lần trước...”
Bác sĩ thở dài một hơi, nhìn người đàn ông đang nằm dài trên giường và lắc đầu nói:
“Ông ấy không cho gia đình chị xem kết quả thăm khám đúng không?”
Câu trả lời của ông khiến cơ thể Đường Tiểu Nhu cứng đờ, có sực nhớ những lần trước đi khám bệnh, rất ít khi bố để mẹ và cô xem giấy khám sức khỏe, cũng chỉ nói qua loa là chẳng có gì. Phần lớn thời gian đều là mẹ đi cùng ông ấy, ở nhà thì không thấy dấu hiệu của bệnh, là vì... ông ấy giấu hai mẹ con cô sao? Không, Đường Tiểu Nhu không dám nghĩ đến chuyện sống chung dưới một mái nhà mà bố cô lại làm vậy, cũng khó chấp nhận bản thân đã vô tâm mà không nhận ra!
Sắc mặt cô trắng bệch, toàn thân phát run. Mẹ cô siết chặt tay cô rồi cúi đầu khóc không thành tiếng.
Đường Tiểu Nhu sững sờ rất lâu mới dần dần tiếp nhận sự thật đau đớn kia, cô lén lút gặp riêng bác sĩ để hỏi thêm về việc điều trị của bố mình.
“Khối u chưa di căn đến các cơ quan khác, khả năng sống sót của ông ấy sau khi cắt bỏ khối u là rất cao, chi phí cũng không đến mức đắt đỏ.”
Nghe đến đây, Đường Tiểu Nhu mới buông lỏng được phần nào. Hóa ra tình trạng của bố cô chưa quá tệ, vẫn còn cứu vãn được.
Bác sĩ nói sẽ làm việc lại với mẹ cô để xem xét tiến hành đặt lịch phẫu thuật, mà Đường Tiểu Nhu bởi vì chuyện này ăn không ngon nổi. Chờ cô sắp xếp xong mọi việc trở về phòng bệnh, trên bàn đã đặt sẵn một hộp cơm và giấy note ghi vài dòng tin nhắn. Lần đầu nhìn thấy chữ viết của Nam Cung Cảnh, Đường Tiểu Nhu còn nghĩ nó sẽ nguệch ngoạc lắm, nào ngờ rất ngay ngắn chỉnh tề.
Hắn đi rồi, chỉ để lại một túi đồ ăn. Đường Tiểu Nhu thở dài, không động tới mà trèo lên giường nằm nghỉ. Dựa trên tình hình này, hai ngày nữa cô có thể xuất viện, chất độc mà những kẻ kia bôi lên cung tên không quá mạnh, không ảnh hưởng đến sức khỏe của cô.
Trong lúc gia đình Đường Tiểu Nhu đang rối ren như vậy, cô nào có thể nghĩ đến việc yêu đương. Cô gọi điện thoại nói Với Nam Cung Cảnh mình sẽ không đi xem phim được, chỉ nghe nhắn sốt ruột hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì sao? Chị có ổn không?”
Điều mà Nam Cung Cảnh nghĩ tới và làm ngay sau khi nhận được tin cô hủy hẹn, không phải là trách móc cô vì thất hứa, mà là hỏi thăm xem tình hình của cô thế nào. Đường Tiểu Nhu đưa tay đặt lên trán, nhìn trần nhà chằm chằm rồi thẫn thờ đáp:
“Không có gì, gần đây tôi có việc quan trọng cần làm.”
“Em hiểu rồi.”
Nam Cung Cảnh tiếc nuối và khó chịu, tất nhiên hắn sẽ khó chịu rồi, bởi vì chẳng ai vui vẻ nổi khi bị từ chối liên tục như hắn. Khó khăn lắm mới có một cái hẹn hẳn hoi thì người ta lại bảo rằng bận, dùng lý do không rõ ràng hủy hẹn. Hắn vừa tò mò về nguyên nhân đằng sau vừa cố gắng suy nghĩ cho Đường Tiểu Nhu, cuối cùng ngoài chấp nhận ra thì chẳng thể làm gì.
Nếu Đường Tiểu Nhu bận, vậy hắn cũng cố gắng bận để quên đi cảm giác nhức nhối trong tim. Vừa chào tạm biệt Đường Tiểu Nhu xong, Nam Cung Cảnh liền nhận được tin tức từ người của mình.
“Thiếu gia, tìm được kẻ đứng sau rồi!”
“Là Châu Kha à?”
“Không phải” Giọng của người bên kia trầm khàn và mang theo chút hứng thú. “Là đối thủ của Châu Kha!”
“Ồ?”
Nam Cung Cảnh cứ nghĩ kẻ muốn hãm hại Đường Tiểu Nhu vào thời điểm quan trọng như vậy phải là người đã suýt thân bại danh thiệt kia, bất ngờ thay, còn có kẻ khác thêm dầu vào lửa. Định ở phía sau chờ trai cò đánh nhau mà làm ngư ông đắc lợi?
“Chuẩn bị người, tôi sẽ đến tận nơi gặp mặt hắn ta.”
……………………
Trên facebook của Mộng đang có hoạt động bình chọn bão chap cho truyện :v Mọi người ghé qua chơi nhe.