Chương 74

Người trước mặt da thịt trắng hồng, mặt mày như họa, đôi mắt đen láy quá mức nóng bỏng nhuộm hồng đuôi mắt, Mỹ Đổ Toa cảm giác mình điên mất, bộ dạng này nếu để ai nhìn thấy cũng phải thành nai con nhảy loạn.

Yêu nghiệt ắt có yêu nghiệt khác khắc chế. Nếu trước đây có ai nói nàng sẽ yêu một nữ nhân, chắc chắn nàng sẽ hái đầu hắn xuống vì sự điên rồ này, nhưng từ khi gặp Tiêu Đình, thế giới của nàng như mở sang một trang mới, liên tục bị phá vỡ giới hạn.

Năm đầu ngón tay bởi vì ngâm trong nước ấm nên cũng dần ấm nóng cẩn thận vén lên tóc mái của Tiêu Đình, đôi môi no đủ đỏ bừng như lửa cháy, xinh đẹp hơn cánh hoa hồng chậm rãi in lên trán cô.

Chờ cho cánh môi nóng rực rời đi Tiêu Đình chậm rãi mở mắt, trong mắt ánh lên dung nhan ửng hồng, tóc dài như thác xõa xuống, hai cánh tay mềm mại khoác hờ lên vai Tiêu Đình, đôi mắt ướŧ áŧ hồng hào tràn ngập mị lực yêu dã.

Tiêu Đình chậm rãi vuốt ve lưng nàng, da thịt nóng ấm trơn mịn như ngọc, cảm xúc tốt đẹp đến không muốn buông tay, hơi thở nóng rực chậm rãi giao hòa, môi lưỡi hợp lại dây dưa trằn trọc liên miên không dứt, gấp không chờ nổi muốn tìm tòi nếm lấy mùi vị ngọt ngào mê người từ trong miệng đối phương.

Mỹ Đổ Toa nhiệt tình đáp lại sự xấm lấn đầy ngọt ngào mê đắm từ ái nhân, đôi chân non mịn vô thức kẹp lấy eo Tiêu Đình, vòng eo hơi vặn vẹo làm cho bụng dưới chậm chạp cọ xát, Tiêu Đình một tay vuốt ve lưng nàng một tay lặng lẽ dời xuống bóp lấy bờ mông đầy đặn dẻo dai, như muốn trừng phạt không cho tiểu yêu tinh làm loạn.

Một bên nghênh đón cái lưỡi đầy tính xâm lược đang tác quái, nàng thở phì phò làm ngực cũng theo đó phập phồng, khẽ ngân một tiếng trong cổ họng như bất mãn vì bị Tiêu Đình nặng tay ở bên dưới, Tiêu Đình vội chuyển thành vuốt ve như dỗ dành, sau đó dứt khoát ôm chặt eo nàng đứng dậy.

Tiêu Đình nhẹ nhàng ôm nàng rời khỏi bể tắm, cả hai vẫn duy trì tư thế ôm đối diện nhau, Mỹ Đổ Toa không nặng nhưng theo quán tính hai chân nàng càng dùng sức kẹp lấy eo Tiêu Đình, hai tay quấn lấy cổ cô không cho phép buông ra.

Hai mắt Mỹ Đổ Toa đều biến hồng, đôi mắt như ngậm thu thủy, nàng lười nhác như mèo nhỏ dụi mặt vào vai Tiêu Đình thở phì phò, Tiêu Đình vận chân nguyên tạo một luồng hơi nóng bao bọc lấy cả hai, nháy mắt thân thể đều được hong khô.

Môi lưỡi lại tiếp tục trùng phùng một chỗ, phần lớn đèn trong phòng bị một trận gió quét qua đều bị dập tắt, chỉ chừa lại một ít vừa đủ tạo sự mờ ảo ấm cúng, nhẹ nhàng đặt Mỹ Đổ Toa lên giường, thân thể theo đó cũng áp lên người nàng.

Không còn gì có thể ngăn trở, hai thân thể chậm rãi vuốt ve cọ xát lẫn nhau, mỗi một cái chạm, mỗi một động tác vuốt ve mơn trớn từ đầu ngón tay lướt qua trên da thịt đều đốt lên từng trận lửa nóng, cả hai tuân thủ quy củ mấy tháng, đã sớm như củi khô lửa nóng vô cùng nhạy cảm, mỗi một động tác âu yếm đều phát sinh lửa tình.

Mỹ Đổ Toa há miệng thở dốc, hai tay ôm ghì lấy đầu Tiêu Đình giữ ở ngực mình, Tiêu Đình như kẻ tha hương lưu lạc lâu ngày trong sa mạc, đột nhiên tìm thấy nguồn nước ngọt lành cứu rỗi, liều mạng giữ nó trong miệng.

Môi lưỡi nhẹ nhàng mà quyết liệt, tham luyến mà táo bạo săn sóc dày vò nguồn sống đó, âm thanh mυ"ŧ mát kèm tiếng rên rĩ thở dốc khe khẽ vang lên, Mỹ Đổ Toa không biết là thư thích hay khó chịu, nàng cắn môi vặn vẹo vòng eo, hai chân kẹp lấy eo Tiêu Đình ghì chặt làm bên dưới cả hai càng thêm dính chặt vào nhau.

Tiêu Đình há miệng thở ra một hơi, gương mặt đỏ bừng không biết mệt mỏi nghiêng đầu tiếp tục với bên ngực còn lại, các đầu ngón tay lướt trên da thịt dời xuống thánh địa thần bí, ngón tay chảy xuôi dọc theo cánh hoa đã sớm ướŧ áŧ lầy lội.

“Đình…”

Hai nơi nhạy cảm đều bị kí©h thí©ɧ, Mỹ Đổ Toa oằn người ưỡn ngực nức nở, giọng nói hơi nghẹn ngào, cảm giác tê dại mênh mang không dứt từ đó lan ra khắp cơ thể, như từng đợt sóng lớn lăn tăn không ngừng đánh sâu vào từng tấc da thớ thịt, sau đó tụ hội ở nơi sâu thẳm trong nàng.

Mỹ Đổ Toa có cảm giác sắp vượt qua con dốc cao nhưng nàng cảm thấy chưa đủ, nàng muốn nhiều hơn, một cái gì đó mãnh liệt, bùng nổ.

Tiêu Đình ngẩng đầu thu hết biểu cảm xinh đẹp, phong cảnh mê người quý giá của nàng vào mắt, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười ấm áp, cô không hôn nàng động tác ở tay cũng dừng lại.

Thân thể trườn lên cùng nàng đối mặt, Mỹ Đổ Toa khó hiểu vừa thở dốc vừa dùng cặp mắt mê man ướŧ áŧ nhìn Tiêu Đình, cúi xuống hôn lên khóe mắt nàng, dùng tay vuốt ve gương mặt nóng đỏ của nàng nghiêm túc nói.

“Nàng không muốn thử chủ động một lần sao?”

Mỹ Đổ Toa nhíu mày như đang suy nghĩ, qua vài giây đôi mắt đẹp ngẩng lên nhìn Tiêu Đình không giấu được sự bất mãn, liên quan gì đến việc đang leo dốc thì dừng lại, có việc gì quan trọng hơn việc này chứ?

Tiêu Đình nhìn nàng như vậy cũng không nói nhiều ôm lấy nàng xoay người, để nàng đảo khách thành chủ nằm lên người mình.

“Nàng… trước đều là ta chủ động, bây giờ nàng tự mình làm thử xem, làm giống như ta vừa làm với nàng.”

Mỹ Đổ Toa lờ mờ hiểu được ý tứ Tiêu Đình, nhưng vẫn mất hứng, lúc trước đều là mơ mơ màng màng hưởng thụ cảm xúc tốt đẹp từ Tiêu Đình, giống như nữ vương sống trong nhung lụa đột nhiên bị bắt đi làm công, lại còn là công việc nàng tuy biết nhưng lại không quá hiểu biết.

Tiêu Đình vươn tay vuốt ve lưng Mỹ Đổ Toa, ánh mắt nghiêm túc chân thành nhẹ giọng cổ vũ nàng, sợ nàng nghĩ là cô đang trêu đùa hay có ý cười cợt nàng, trong tay đột nhiên hiện ra một cây trâm bạc lúc cô rút ra từ búi tóc nàng lúc ở bể tắm lại hiện ra.

Cẩn thận gom lại từng lọn tóc cho nàng, trâm bạc biến ảo quấn lấy tóc nàng xoay vài vòng, nháy mắt mái tóc dài đã gom lại gọn gàng sau gáy nàng, vài sợi tóc rũ xuống càng tôn lên phong thái xinh đẹp tràn ngập nữ tính của nàng.

“Nàng không muốn yêu ta sao? Hay là không biết làm thế nào, cứ như vừa rồi ta hôn nàng, cứ như vậy…”

Không muốn yêu ta sao? Câu nói này làm nội tâm Mỹ Đổ Toa thoáng nóng lên, nàng cũng muốn để Tiêu Đình cảm nhận tư vị tốt đẹp mà Tiêu Đình mang đến cho nàng.

Nên nàng nhẹ gật đầu, cố áp xuống cảm xúc nóng nảy khó nhịn đang lưu lại trong người, nhắm mắt lại thành kính hôn lên môi Tiêu Đình.

Hôn môi nàng cùng Tiêu Đình làm qua vô số lần nàng vô cùng tự tin, nhưng khi bắt đầu di chuyển mục tiêu nàng vụng về hôn lên cổ, lên xương quai xanh Tiêu Đình.

Thẳng đến khi dừng lại ở ngực Tiêu Đình, nàng vụng về ngậm trong miệng, một tay nhẹ nhàng xoa nắn bên còn lại, một chút tê dại truyền đến làm nội tâm căng thẳng khẩn trương của Tiêu Đình hơi giãn ra, cô không ngẩng đầu nhìn Mỹ Đổ Toa nữa mà chậm rãi dựa vào gối, cảm nhận đối phương đang miên man trên da thịt mình.

Mỹ Đổ Toa cảm giác môi không còn là môi mình, lưỡi cũng như vậy, qua một lúc động tác cứng đờ vụng về mới dần lần mò một ít kỹ xảo, bắt đầu biết luyến láy biến hóa.

Nàng cảm giác tự tin không ít, nâng mắt nhìn Tiêu Đình, thấy cô nhắm mắt chậm rãi hít thở đều đặn, hẳn là thoải mái đi?

Qua một lúc nàng đáng bạo tách hai chân Tiêu Đình, nhìn nụ hoa đang ẩm ướt, Mỹ Đổ Toa cảm giác dính nhớp ở hạ thân càng thêm khó nhịn không ngừng thiêu đốt kêu gào, thật muốn được Tiêu Đình chạm vào, thâm nhập, cá nước thân mật, ân cần săn sóc.

Nghĩ đến đây sắc mặt Mỹ Đổ Toa càng thêm ửng đỏ, nàng cắn môi trấn định lại, nàng còn phải để cho Tiêu Đình cảm thấy vui vẻ thoải mái giống nàng.

Đầu lưỡi bắt đầu vụng về phác họa đường nét nụ hoa, dần dần đầu lưỡi thuần thục phun ra nuốt vào khıêυ khí©h, hơi thở Tiêu Đình bắt đầu nặng nề, gương mặt ửng hồng, điều này là khích lệ không nhỏ với Mỹ Đổ Toa, làm nàng càng thêm tự tin ra sức.

Tiêu Đình thở ra một hơi ngẩng đầu nhìn Mỹ Đổ Toa đang cúi xuống giữa hai chân mình, nữ vương vạn người mê nổi tiếng hỉ nộ vô thường, thủ đoạn lôi đình tàn nhẫn lúc này thu lại hết gai nhọn cùng sắc bén…

Hình ảnh mỹ diễm này đánh sâu vào thị giác Tiêu Đình, dù Mỹ Đổ Toa không quá am hiểu luyến láy trúc trắc gì đó, vẫn làm cô cảm thấy cực kỳ kí©h thí©ɧ.

“Đúng… nàng cứ duy trì như vậy… ừ…”

Tiêu Đình cũng không ngượng ngùng hay keo kiệt mà bày tỏ, chuyến xe tuy chậm chạp khó nhọc từng bước nhưng cuối cùng cũng về đích.

Nhìn gương mặt Tiêu Đình đỏ bừng lấm tấm mồ hôi chậm rãi hít thở, vài sợi tóc dài dính vào gò mà làm cô mất đi bá khí quyết đoán thường ngày, càng thêm nhiều hơn mỹ cảm xinh đẹp mềm mại, Mỹ Đổ Toa càng giác nội tâm vui vẻ, rất có thành tựu.

Đôi xà đồng xinh đẹp nhìn Tiêu Đình như chờ đợi được cô khen ngợi khích lệ.

Qua vài nhịp thở Tiêu Đình chậm rãi ngồi dậy sờ soạng tủ đầu giường, ở đó thị nữ đã chuẩn bị sẵn vài loại khăn lớn bé kèm một chậu nước ấm, Tiêu Đình vắt ráo khăn nhẹ nhàng giúp nàng lau mặt.

“Nàng thật giỏi….” Tiêu Đình hôn lên mặt nàng nhẹ nhàng cổ vũ.

“Đình…~”

Mỹ Đổ Toa ôm lấy cánh tay Tiêu Đình, hơi thở nóng rực nôn nóng phả vào tai cô, nàng muốn nói nàng đang khó chịu…

Tiêu Đình cũng lờ mờ biết ý tứ nàng, vuốt ve dỗ dành lưng nàng.

“Ngoan, còn một bước cuối cùng, từ đây chúng ta là của nhau.”

Mỹ Đổ Toa mím môi gật đầu nhận lấy lọ thuốc đặc biệt Tiêu Đình đưa cho, tự nhủ lại cố thêm một chút nữa vậy, đầu ngón tay thon dài lờ mờ học theo Tiêu Đình trước đây chậm rãi vuốt ve dọc theo nụ hoa, nhẹ nhàng kí©h thí©ɧ âm hạch nhỏ nhỏ đang nhô lên.

Qua một lúc dần đi xuống vuốt ve lối vào, động tác nàng thật chậm thật cẩn thận, vừa làm nàng có chút phân thần miên man nghĩ đến Tiêu Đình từng như vậy với nàng, hạ thân không nhịn được càng nóng lên, âm ỉ tiết ra mật dịch.

Cảm nhận tê dại khoái ý nhè nhẹ truyền đến Tiêu Đình vẫn có chút khẩn trương, không nhịn được thở ra một hơi, âm thầm làm chuẩn bị tâm lý.

Được một lúc Mỹ Đổ Toa cảm giác hẳn đã đến lúc, nàng đổ ra lọ thuốc, chất lỏng sềnh sệch trong suốt chảy ra tràn trề trên ngón tay nàng.

Mỹ Đổ Toa dùng ngón tay thấm đẫm chất thuốc chậm rãi vuốt ve cửa huyệt, để chất thuốc phân bố đều khắp ngón tay và nơi lối vào sau đó thở ra một hơi, hai ngón tay dũng cảm xông vào.

“!!!”

Tiêu Đình trợn mắt nhíu mày quên luôn cách hô hấp, sắc mặt lập tức chuyển sang tái xanh không còn giọt máu, cảm giác Tiêu Đình run rẩy, khướu giác nhạy bén của Yêu tộc lập tức ngửi thấy mùi máu, Mỹ Đổ Toa bị dọa cho kinh hãi vội vàng rút tay lại.

Hai ngón tay thon dài ngoài dính mật dịch còn xen lẫn màu sắc đỏ hồng, Mỹ Đổ Toa cảm giác nội tâm như bị xé toạc, vừa đau lòng vừa lo cho Tiêu Đình.

“Đình, xin lỗi…”

Tiêu Đình biết nàng không cố ý, thấy nàng luống cuống cô lập tức mềm lòng vội lắc đầu.

“Không sao, chúng ta đều sống giữa đường đao mũi kiếm, chút này đã là gì, ta không sao, nhưng mà… nàng nên bắt đầu trước với một ngón…”

Nghe vậy Mỹ Đổ Toa mới hơi bình tĩnh lại, chậm rãi nhớ lại trước đây nàng cũng cảm thấy nhói đau, sau đó mới dần quen thuộc, cảm thấy thư thích thoải mái.

Chính là như vậy, Mỹ Đổ Toa lúc này mới thôi áy náy, nàng phải cố gắng nhẹ nhàng kiên nhẫn một chút để Tiêu Đình cũng có trải nghiệm tốt đẹp như nàng.

Mỹ Đổ Toa mím môi lại đổ ra một ít nước thuốc lên ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, lần này nàng vừa quan sát biểu cảm Tiêu Đình vừa chậm rãi tiến vào.

Nhìn Tiêu Đình chỉ hơi nhíu mày sau đó không phản ứng gì nàng mới nhẹ nhàng thở ra, nước thuốc sánh đặc dần phát huy tác dụng, bên trong không chỉ càng thêm trơn ướt thông thuận mà còn giảm đau, xác định Tiêu Đình không còn khó chịu nàng mới chậm rãi chuyển động.

Sắc mặt Tiêu Đình không quá căng thẳng khẩn trương như trước nhưng cũng không giống bộ dáng động tình tươi đẹp như vừa rồi, mở đầu có thể không tính nhưng càng lâu về sau vẫn không quá chuyển biến tốt làm Mỹ Đổ Toa bắt đầu hoang mang.

Bộ dạng Tiêu Đình không giống đang thoải mái mà như đang… cam chịu?

Mỹ Đổ Toa càng lúc càng sốt ruột, tay nàng thon dài tương tự Tiêu Đình, mềm mại không tỳ vết, nàng tự tin sẽ không kém Tiêu Đình, nhưng lúc này tự tin cùng kiêu hãnh, ảo tưởng của nàng bắt đầu lung lay sắp đổ.

Nàng có cảm giác như mình đang cưỡиɠ ɠiαи Tiêu Đình.

Một lòng tràn đầy nhiệt huyết dần nguội lạnh, nàng kiêu ngạo sát phạt tứ phương, từ trước đến nay cũng nếm trải vô số khổ ải nhưng lần này nàng cảm giác bản thân vô cùng thất bại.

Cảm giác nặng nề co rút làm nàng hít thở không thông, trước ngực như có tảng đá trôi nổi ở lưng chừng, không đẩy ra được nuốt xuống cũng không xong.

Mỹ Đổ Toa chậm rãi thu tay lại. Nàng cảm giác tất cả sức lực nhiệt tình đều bị rút cạn, nội tâm như bắt đầu xuất hiện vết nứt, dần dần lan tràn, vỡ vụn.

Dù vậy nàng không quên trách nhiệm, nàng uể oải đứng dậy lấy khăn giúp Tiêu Đình chà lau thân thể.

Nhìn Tiêu Đình mệt mỏi nhắm mắt không màng tất cả như đang ngủ, nội tâm nàng co rút ngột ngạt, đang bị hàng trăm suy nghĩ đang dần lớn mạnh như mãnh thú hồng hoang đáng sợ xông tới xâu xé cắn nuốt toàn bộ tâm trí nàng.

Tuy vậy khi nhìn đến nơi đó ngoài mật dịch ẩm ướt còn xen lẫn tơ hồng, trong lòng vẫn không nhịn được mà đau lòng, động tác càng thêm nhẹ nhàng cẩn thận.

Làm xong nàng kéo chăn đắp cho Tiêu Đình, giống như cô từng săn sóc cho nàng, sau đó mình đi vào bể tắm tự mình tẩy rửa.

Một thân nóng nảy vẫn chưa hạ nhiệt, nụ hoa ẩm ướt lầy lội chờ đợi nhân tình đến vun vén nhưng nội tâm chủ nhân vườn hoa đã nguội lạnh, nàng mượn việc tắm rửa gạt hết cảm xúc nhiệt tình vẫn âm ỉ trên da thịt.

Đêm tân hôn mà nàng mong đợi, cứ nghĩ sẽ tràn ngập luyến ái ngọt ngào, cả hai sau hôm nay sẽ càng thêm gắn bó hòa hợp lại không như mong đợi của nàng.

Mỹ Đổ Toa nhìn ngọn nến góc phòng không ngừng lay động, thở dài. Nàng nhất định sẽ cùng Tiêu Đình hỏi cho ra lẽ, nàng sẽ không tiếp tục giấu buồn vui trong lòng, rốt cuộc người khó chịu không chỉ có bản thân mà đối phương cũng vậy.

Xà đồng nhìn ngọn nến, trong mắt cũng ánh lên ngọn lửa chập chờn, sắc bén và kiên định hơn.

Hôm nay Tiêu Đình mệt mỏi, tạm tha vậy. Suy nghĩ này làm Mỹ Đổ Toa nhẹ nhàng không ít, nàng đứng dậy làm khô người trở về phòng.

Nàng khoác vào một kiện áo ngắn có dây buộc ở eo, một thân nhẹ nhàng tươi mát xốc lên chăn nhẹ nhàng nằm lên giường.

Nhìn Tiêu Đình co người cuộn mình trong chăn oán khí của nàng lại bốc lên, nữ vương bướng bỉnh nằm đưa lưng về phía Tiêu Đình.

Tiêu Đình thật sự rất mệt, chỉ muốn ngủ nhưng bởi vì Mỹ Đổ Toa im lặng rời đi, cô biết tâm tình nàng không vui, nên chỉ có thể nằm yên kiên nhẫn chờ nàng trở lại.

Mỹ Đổ Toa tắm rửa không lâu nhưng với Tiêu Đình như thiên thu vạn dặm, mỗi giây đều rậm rịt như gai nhọn đâm vào ngực.

Cảm nhận chăn bị xốc lên, giường đệm hơi trầm xuống, mùi hương ngọt ngào lành lạnh quen thuộc tràn ngập xoang mũi, mới vất vả trấn an được tâm tình Tiêu Đình.

Chỉ là… Mỹ Đổ Toa không nằm gần cô, không ôm cô. Tiêu Đình cười khổ.

Có cảm giác như bị ăn xong sau đó bỏ rơi.

Tiêu Đình thở dài đưa tay chậm rãi vuốt tóc Mỹ Đổ Toa, nếu cảm giác không sai cô cảm thấy thân thể nàng đột nhiên cứng đờ, căng thẳng.

"Thải Lân… nàng là đang chán ghét ta sao?" Đấu tranh tư tưởng một lúc, lựa lời một hồi rốt cuộc Tiêu Đình đánh bạo nói ra điều nhức nhói trong lòng.

Trong đêm tối xà đồng từ từ mở ra, tràn ra một ít tức giận. Nàng xoay người lại, nhìn đến đôi mắt đen láy chất chứa phiền muộn nháy mắt khí thế tiêu hơn một nửa, thay vào là là ấm ức phiền não tương tự.

"Ta hỏi Đình mới đúng, nếu Đình không thích ta chạm vào cứ nói, hà cớ miễn cưỡng bản thân, ta cảm giác mình như kẻ ác tày trời… như đang… cưỡng ép Đình." Nàng không muốn đối diện đôi mắt đó, chậm chạp rũ mắt, rầu rĩ nói.

Im lặng, im lặng bao trùm khắp phòng, chỉ nghe được tiếng hít thở nặng nề ngột ngạt.

Mỹ Đổ Toa rất không thích loại cảm giác lặng yên mà xa cách này, vào lúc đôi xà đồng xinh đẹp thoáng nhíu lại một bàn tay ấm áp che phủ sườn mặt nàng chậm rãi vuốt ve.

"Ta cùng nàng thành thân, trải qua đêm đầu tiên… ta biết nàng không vui nhưng ta không biết nguyên nhân. Nàng im lặng, ta đã nghĩ nàng chán ghét biểu hiện của ta, thân thể ta phản ứng không như nàng mong đợi, làm nàng mất hứng, nên nàng mới lạnh nhạt… ghét bỏ ta."

Giọng nói trầm buồn thì thầm mảnh như tơ, mang theo bất an tự ti từng sợi từng sợi thấm vào nội tâm người đối diện, không đánh mà đau.

"Không phải!"

Mỹ Đổ Toa bổ nhào vào ngực Tiêu Đình, vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh nhưng tràn ngập cảm giác lực lượng, cọ mặt vào người cô.

Muốn thông qua phương thức này an ủi trấn an đối phương, cũng là cứu rỗi nội tâm chính mình.

Tiêu Đình ôm lấy người ngọc, cảm nhận da thịt ấm áp chạm vào nhau, âm thầm thở nhẹ một hơi.

"Ở kiếp trước hay kiếp này nàng là người đầu tiên cùng ta... nên ta không quá hiểu biết bản thân.

Nhưng theo ta được biết có không ít người nữ như vậy, tức là họ vẫn có cảm giác ở những điểm nhạy cảm, đi đến cao trào nhưng không có nhiều cảm xúc khi tiến hành thâm nhập vào trong.

Ta không ngờ mình cũng thuộc trường hợp này."

Những điều này Mỹ Đổ Toa cũng chưa từng biết qua, Tiêu Đình đối với nàng… nàng cảm thấy rất tốt đẹp. Nên nàng nghĩ nếu nàng cũng làm như vậy Tiêu Đình cũng sẽ biểu hiện giống nàng.

Không ngờ còn có việc như vậy.

Thấy Mỹ Đổ Toa im lặng, Tiêu Đình hơi tách ra khoảnh cách mắt chạm ánh mắt với nàng chậm rãi nói.

"Lúc nàng dùng lưỡi, phản ứng của ta là thật, lúc sau… cũng là thật, tuy không giống nhau nhưng… giữa người với người vốn đã không giống nhau, tính cách ngoại hình đến thể chất, tuy phản ứng sinh lý ta không giống nàng nhưng không có nghĩa ta yêu nàng không đủ nhiều.

Kiến thức về những thứ này ta biết không nhiều, cũng chưa có ai nói cho ta, ta không biết phải nói sao, có lẽ do lần đầu tâm lý khẩn trương lo lắng nên ảnh hưởng cảm xúc, hoặc đại loại do ta không nhảy cảm nên khó bị kí©h thí©ɧ.

Chúng ta cùng nhau chậm rãi tìm hiểu, học hỏi, từ từ dung hòa được không?

Nếu vẫn không được, nếu nàng vẫn còn lấn cấn trong lòng, đợi đến khi chúng ta đến Trái Đất, ở đó có chuyên gia về bệnh phụ nữ, ta sẽ đi khám, tìm ra câu trả lời tường tận cho nàng và cho cả ta."

Lời chưa nói hết môi đã bị chặn lại.

Mỹ Đổ Toa vuốt ve gương mặt Tiêu Đình, giữa hai làn hơi thở ấm áp hòa trộn, ánh mắt nàng dịu dàng như nước.

"Chỉ cần chúng ta vui vẻ ở cùng nhau, chuyện này không quan trọng, ta chỉ sợ Đình không thích ta chạm vào, nhưng gút mắc đã được cởi bỏ, ta rất vui.

Không phải Đình nói ta dùng lưỡi vẫn làm Đình… về sau ta sẽ cố gắng hơn."

Lời đầu là thâm tình, lời sau lại ngọt ngào khıêυ khí©h, như lông vũ phớt nhẹ qua tim, làm người tê dại, ấm áp.

"Thật sao?" Trong đôi mắt đen thẳm như xuất hiện tia sáng le lói, Tiêu Đình nhìn Mỹ Đổ Toa muốn thông qua biểu cảm của nàng tìm kiếm cảm giác chân thật.

"Đình không tin thì thôi." Mỹ Đổ Toa hừ lạnh quay đầu sang hướng khác giả vờ giận dỗi.

Đây mới đúng là nàng, Tiêu Đình nhìn nàng như vậy nội tâm bắt đầu vui vẻ, nhẹ nhàng kéo lại Mỹ Đổ Toa nằm trở lại trong ngực mình, cực kỳ xúc động.

"Cảm ơn nàng."

Cả hai dù tính cách mặt ngoài đều là mạnh mẽ sắc bén theo cách riêng của mình, đều nhạy cảm, khi yêu càng suy nghĩ nhiều, lo được lo mất, sợ một ngày bản thân chỉ là một cái tên xa lạ trong mắt người còn lại.

Qua việc này cả Tiêu Đình và Mỹ Đổ Toa càng nhận ra sự quan trọng của việc trao đổi câu thông, chia sẻ câu chuyện trong lòng, cùng nhau vun vén giải quyết vấn đề.

Cuộc sống lâu dài khó trách gút mắc hoặc bất đồng, khi xuất hiện bất cứ vấn đề nào ảnh hưởng đến tình cảm của hai người cần nhanh chóng cùng nhau giải quyết vấn đề.

Yêu nhau gặp được nhau đã khó, khó nhất vẫn là giữ cho tình cảm vẫn luôn đong đầy.

Mỹ Đổ Toa ôm lấy Tiêu Đình sau đó nhích người lên hôn lên cổ cô, khẽ nói bên tai.

"Đình mệt mỏi không?"

"Không mệt."

"Còn đau không?"

"Không đau."

"Vậy…" Nàng vòng tay ôm lấy cổ Tiêu Đình, ánh mắt bắt đầu tràn ngập phòng tình.

"Nàng… muốn nữa sao?!" Tiêu Đình thấp giọng lẩm bẩm, không giấu được lo lắng uể oải, thân thể theo đó khẽ run lên.

Mỹ Đổ Toa cảm giác sự kiên nhẫn cả đời đều dùng hết cho đêm nay, nếu không nàng đã sớm tung cước đá Tiêu Đình ra ngoài.

Giỏi lắm, người có thể khiến nữ vương lạnh lùng tàn nhẫn hung danh lan xa này vừa yêu vừa hận lại không gϊếŧ được chỉ có Tiêu Đình.

"Đêm nay là tân hôn của chúng ta, nếu Đình không nhớ bản vương cũng không cần."

Nói xong nàng kéo hết chăn tức giận xoay người, tự bao lấy mình kín mít, chỉ để lộ một đầu tóc bù xù.

Tiêu Đình vốn nghĩ nếu Mỹ Đổ Toa lại muốn, đã làm tốt tâm lý tráng sĩ ra đi quyết không quay đầu chết không từ nan, không ngờ nàng lại tức giận.

Giống như trọc đầu sờ mãi không thấy tóc, Tiêu Đình suy nghĩ muốn điên, mông như ngồi trên đống lửa.

Có lẽ tổ tiên cũng tức giận đến mức muốn từ trong từ đường nhảy ra nên đã mách bảo, Tiêu Đình đột nhiên nhớ lại lời nàng vừa nói.

Hôm nay là tân hôn của hai người, tức động phòng?! Là…

Tiêu Đình bật cười tự mắng mình vô tri, lại chọc giận giai nhân. Nhìn nàng cuộn lại phồng lên như nhộng tằm, chỉ chừa một đầu tóc xù như mèo con tức giận xù lông.

Tiêu Đình cảm thấy nàng quá mức đáng yêu, siêu siêu đáng yêu.

"Thải Lân~"

Tiêu Đình ôm lấy con nhộng thành tinh này thấp giọng gọi tên nàng, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng muốn tìm kiếm gương mặt nàng.

"Thải Lân, ta sai rồi, nàng đừng giận."

Ai biết Mỹ Đổ Toa càng giấu mặt mình trong chăn, muốn lột chăn ra cũng không được, Tiêu Đình nhìn xuống chân nàng, nơi đó phòng thủ lỏng lẽo nhất, có thể tiến công.

Vội lùi về phía dưới vén chăn lên muốn chui vào kết quả bị một bàn chân trắng nõn nà "nhẹ nhàng" đáp lên mặt.

Tiêu Đình đau đến chảy nước mắt nhưng vẫn nhanh tay bắt lấy cổ chân nàng, càng nhanh hơn đưa tay còn lại bắt lấy bàn chân khác đang xé gió lao đến.

Thành công cầm chân kẻ địch.

Không cho kẻ địch có thời gian phản kháng, Tiêu Đình nhanh nhẹn lách người, từ giữa hai chân Mỹ Đổ Toa trườn lên.

"Cút cho bản vương!"

Trong phòng ánh sáng mờ nhạt thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng thùm thụp, sột soạt.

Qua một lúc mới dừng lại, chỉ còn tiếng thở hổn hển, Mỹ Đổ Toa quả thật tức giận không nhẹ, đúng hơn là vừa thẹn vừa giận.

Thẹn vì phải nói toạc ra ám chỉ đủ đường Tiêu Đình cũng không hiểu, giận cũng do vậy.

Tiêu Đình bắt lấy tay Mỹ Đổ Toa, mười ngón đan vào nhau bị nàng siết đến trắng bệch, đành dùng tay khác cẩn thận vén tóc nàng, hôn lên mặt nàng thấp giọng an ủi.

Trải qua vận động kịch liệt, da thịt cọ xát ít nhiều đều sinh ra tia lửa, gương mặt hai người dần chuyển sang hồng.

"Thải Lân, là đầu óc ta không dùng được, nàng đừng giận…"

Vừa nói một cái hôn khác lại rơi xuống giữa mi tâm hơi nhíu lại của nàng. Mỹ Đổ Toa quay đầu sang bên để lộ cái cổ thiên nga thon dài trắng như tuyết.

"Thê tử, đừng giận…"

"Thê tử, nàng…"

"Câm miệng." Da mặt mỏng không chịu được lời nói quá mức dầu mỡ buồn nôn của Tiêu Đình.

Chân tay thân thể đan xen đè ép lên nhau đã sớm dây dưa không rời, Tiêu Đình nhìn cánh môi xinh đẹp gần trong gang tấc cố nhịn xuống xúc động muốn hôn ngay.

Chậm chạp kiên nhẫn tìm sự chấp thuận trong mắt nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán hôn lên khóe mắt có chút hồng.

Bị hôn khóe mắt hơi rũ xuống, hàng mi hơi run rẩy, làm Tiêu Đình như muốn nín thở càng thêm nhẹ nhàng hôn lên.

Đôi mắt bị hôn từ từ nhắm lại, đôi môi nóng rực tiếp tục di chuyển xuống sóng mũi, sau đó dừng lại ở môi nàng, chậm rãi hôn nhẹ lên sau đó tách ra.

Đến lần thứ hai tái hợp mới đánh bạo giữ lấy môi nàng, chậm rãi ngậm mυ"ŧ phác họa đường nét.

Rất nhẹ, rất mềm mại cẩn thận, như sợ ngậm trong miệng sẽ tan. Cẩn thận từng chút một rốt cuộc giai nhân mới chậm chạp hé miệng bắt đầu phối hợp.

Môi lưỡi nhẹ nhàng lay động dây dưa, trải qua một màn phong ba, đôi bên càng muốn dùng phương thức nhẹ nhàng nhất để bày tỏ, cũng như an ủi đối phương.

Tạm tách ra trong lưu luyến, Tiêu Đình hôn lên phần vành tai nhọn đặc trưng của Yêu tộc, làm Mỹ Đổ Toa khẽ giật mình, Tiêu Đình không khỏi càng thêm nhẹ nhàng, môi chạm vào da thịt, đủ để đôi bên cảm nhận độ ấm, sự hiện diện của nhau.

“Thải Lân…” Giữa làn hơi thở mỏng manh, bên tai nỉ non âm thanh ái nhân da diết gọi tên, không khác gì một mũi móc câu, câu lấy lòng người.

“Ừm…” Ma âm mê hoặc vang lên lập tức được tín đồ ngây dại đáp lại, một khởi đầu nhẹ nhàng báo hiệu một trận bão dữ sắp đem hai người trầm luân, ánh mắt hai người chạm nhau, chứa tình lẫn dục.

Lần tái hợp sau càng thêm thâm nhập hôn sâu, càng da diết trằn trọc, mười ngón đan nhau dần buông lỏng, khoác lên vai Tiêu Đình, chậm rãi vuốt ve từng tấc da thớ thịt sau lưng.

Vạt áo lỏng lẻo mỏng manh như phòng tuyến cuối cùng, bị vuốt ve xoa nắn đến nhăn nhúm không còn hình dạng, đã không còn khả năng che chắn cho chủ nhân nó, giống như ngay khi nó bị mở ra, chủ nhân nó sẽ lập tức bị du͙© vọиɠ bao trùm.

Âm thanh sàn sạt rất nhỏ của da thịt cọ vào khăn trải giường, kèm tiếng thở nặng nề thỉnh thoảng vang lên khiến lòng người tê dại, cánh môi chậm rãi hôn một đường từ cổ xuống rãnh ngực thần bí đầy mê hoặc bên dưới, làm người dưới thân run lên nhè nhẹ.

Đai đeo nhẹ nhàng bị kéo ra, bàn tay mềm mại ma mị như một nghệ sĩ trượt băng điêu luyện lướt trên da thịt, phác họa từng đường cong mềm mại trơn mịn như bạch ngọc. Môi lưỡi từng chút một tham quan mảnh thiên địa xinh đẹp nhấp nhô.

Lại va phải một nụ hoa hồng nhạt cứng rắn nhô lên, lập tức bị ngậm lấy mặc sức âu yếm vuốt ve.

“Đình…” Mỹ Đổ Toa nhíu mày muốn đẩy đầu vai Tiêu Đình ra, thân thể đã sớm mềm nhũn không còn sức lực, hai tay vòng qua vai cô nửa như đẩy ra nửa ôm vào lòng.

Áo ngủ nhăn nhúm nằm ở mép giường, đột nhiên bị đẩy mạnh làm nó rơi xuống đất.

Đầu ngón tay tiếp tục di chuyển xuống thánh địa bên dưới, cảm xúc vẫn nguyên vẹn như lần đầu hai người thân mật, chạm vào nơi sâu kín riêng tư nhất.

Nụ hoa mềm mại trơn nóng thấm đẫm sương đêm, mỗi một va chạm thân mật đều như kíp nổ vùi sâu vào da thịt, tất cả phong cảnh mê người này đều thu vào đáy mắt, tất cả chỉ thuộc về một người.

Tiêu Đình dừng lại trong sự khó hiểu của Mỹ Đổ Toa, sau đó bị bế lên bắt ngồi ở mép giường, hai chân chạm đất bị tách ra, Tiêu Đình chen vào giữa ngồi khụy một chân xuống đất, ở góc độ này càng thêm nhìn rõ tuyệt tác của tạo hóa đang hiển lộ gần trong gang tấc.

Nhẹ nhàng nâng mu bàn chân nàng lên đặt vào đó một cái hôn, sau đó khoác chân nàng lên vai mình, Mỹ Đổ Toa đưa một tay ra sau chống lên giường đệm để giữ thăng bằng, xà đồng nóng rực mang theo chút mê mang nhìn người dưới thân.

Tiêu Đình nhích người về phía trước ôm lấy hông Mỹ Đổ Toa, hôn lên bụng dưới làm nó không tự chủ mà hóp lại, đầu lưỡi chậm chầm di chuyển xuống u cốc, bắt đầu liếʍ láp thu lấy mật ngọt.

“Ưm…”

Mỹ Đổ Toa luồn tay vào tóc Tiêu Đình, khoái ý tê dại truyền tới làm nàng cúi đầu khẽ rên một tiếng, hai chân vô thức tách ra một chút để Tiêu Đình hoạt động càng thêm thuận tiện, cả người nàng mềm nhũn như muốn tan chảy, thân hình lung lay như sắp đổ bất cứ lúc nào.

Nhẹ nhàng chăm sóc khe cốc thần bí cùng hạch hoa nho nhỏ đang nhô lên, một một hơi thở nặng nề kèm tiếng ngân khe khẽ đều như khích lệ, lọt vào tai khiến thân tâm người bên dưới cũng theo đó mềm nhũn, nóng rực.

Đầu lưỡi rốt cuộc không còn ham muốn rong chơi bên ngoài bắt đầu tìm đến lối vào sâu kín đang bị làn sương che lấp, liên tục châm ngòi khıêυ khí©h, dày vò làm cửa huyệt không ngừng run rẩy thút thít. Sau đó đầu lưỡi vươn dài ra từ từ chìm vào, mất hút bên trong hoa huyệt.

Hoa huyệt nóng rực non mềm nhạy cảm bị vật nóng rực không kém như dung nham xâm lấn, tiến vào sâu tận cùng bên trong, lấp đầy toàn bộ hoa huyệt chật hẹp.

Mỹ Đổ Toa rùng mình khẽ than một tiếng, hoa huyệt bị kí©h thí©ɧ cũng run rẩy theo, nàng vô lực ngã lưng nằm lên giường, từ đây hoàn toàn giao phó thân tâm cho Tiêu Đình.

Từ khi nghĩ ra biện pháp này Tiêu Đình thật thích dùng lưỡi của mình tiến vào trong nàng, mềm mại như bông lại cực kỳ nhạy cảm, đầu lưỡi linh động trúc trắc uốn lượn, chậm rãi ra vào, vuốt ve săn sóc từng tấc da thớ thịt bên trong.

Thần trí khó mà thanh tỉnh, đôi xà đồng tràn ngập nước như muốn khóc, hai tay nàng siết chặt ga giường như đang thừa nhận thống khổ, nương theo từng tiếng rên rĩ đứt đoạn nghẹn ngào trút hết cảm xúc chân thật ra ngoài.

Hòa cùng tiếng nước róc rách từ khe cốc, tiếng thở dốc nặng nề của cả hai hợp thành một đoạn thần khúc kinh tâm động phách.

Mượn môi lưỡi làm bút mực, vẽ một màn xuân sắc.

“Đình…”

Một giọt nước trong suốt rơi khỏi khóe mắt hòa vào tóc mai, Mỹ Đổ Toa nức nở gọi tên Tiêu Đình, nàng mờ mịt đưa tay về phía trước như muốn tìm kiếm, bấu víu thứ gì đó làm điểm tựa, nếu không nàng sẽ nổ tung, sẽ hỏng mất.

Thấy vậy Tiêu Đình vội đưa tay ra bắt lấy tay nàng, mười ngón đan vào nhau, một hành động nhỏ lại làm hai thân thể, hai linh hồn càng thêm bện chặt vào nhau.

Như nhận được trợ lực từ Mỹ Đổ Toa, ánh mắt Tiêu Đình cũng dần hồng lên, cái lưỡi thon dài như tráng sĩ lấy thế quyết tử không quay đầu điền cuồng thâm nhập vào hoa huyệt, chạm đến tận cùng bên trong, mềm mại uyển chuyển cũng đầy tính xâm lược.

Hận không thể mọc rễ chôn sâu tại đây, vĩnh viễn hòa thành một.

Thân thể căng cứng run rẩy, tinh thần như bị đào rỗng, mười ngón tay đan vào nhau siết chặt đến trắng bệch, hai chân kẹp lấy đầu Tiêu Đình một lúc sau đó vô lực phủ lên vai cô, Mỹ Đổ Toa há miệng thở dốc, bộ ngực chập chùng phập phồng, mồ hôi thơm rịn ra làm da thịt ửng đỏ như được bọc trong một lớp sơn trong suốt lấp lánh mê người.

Tiêu Đình chậm lại động tác ra vào, lúc sâu lúc cạn nhẹ nhàng chen vào hoa huyệt, vuốt ve an ủi, giúp nàng chải chuốt lại cảm xúc.

Lưu luyến rời khỏi cái ổ ấm áp chật hẹp, đầu lưỡi thu trở về vẫn tham lam không dừng được liên tục liếʍ láp vuốt ve hạt anh đào nho nhỏ giữa hai cánh hoa, làm chủ nhân nó muốn khép chân lại.

Lúc này Tiêu Đình mới luyến tiếc dừng lại, nhìn lối vào nho nhỏ sung huyết đỏ bừng, ướŧ áŧ lầy lội, không ít mật tình thấm xuống khăn trải giường.

Tiêu Đình vội lấy khăn giúp nàng lau sạch, nhìn "Tiểu Thải" da thịt non mềm hồng hào tuy sạch sẽ nhưng vẫn còn mang một chút hơi ẩm, Tiêu Đình không nhịn được lại cúi xuống hôn vào lên hạt anh đào.

So với tình nồng ý mật triền miên mãnh liệt vừa rồi, hành động này làm Mỹ Đổ Toa cảm giác gương mặt mình càng thêm nóng, nàng vừa thẹn vừa giận khép chặt hai chân lại, đưa tay cốc vào trán Tiêu Đình.

Không đau lại như đang đánh yêu, Tiêu Đình mỉm cười đứng dậy, thân hình vẫn chen vào giữa hai chân nàng, với tay tới tủ đầu giường lấy một cái khăn khác cẩn thận lau mặt mình.

Sau đó lại rót cốc nước, tỳ đầu gối lên mép giường cúi người cẩn thận nâng đầu Mỹ Đổ Toa dậy cho nàng uống nước.

Nàng nức nở lâu như vậy, cổ họng sẽ khô nóng khó chịu.

Ở tư thế này thân dưới hai người mơ hồ chạm vào nhau, da thịt nhạy cảm lại muốn phát sinh tia lửa. Tiêu Đình nuốt nước bọt bình tĩnh đứng dậy, uống nước.

Mỹ Đổ Toa nhìn Tiêu Đình, ánh mắt dần mông lung, cả người Tiêu Đình lấm tấm mồ hôi mịn, dưới ánh nền vàng dịu thân hình thon gầy đầy đặn xinh đẹp càng thêm mê người.

Yết hầu bởi vì uống nước không ngừng di chuyển lên xuống.

Cánh tay dài cơ bắp mềm dẻo không thô, eo bụng bằng phẳng thấm mồ hôi mơ hồ hiện ra đường cơ uốn lượn.

Mỹ Đổ Toa không nhịn được vươn chân đạp lên bụng Tiêu Đình, chậm rãi cọ xát khıêυ khí©h.

Bất ngờ bị tập kích một ít nước trong cốc tràn ra từ khóe miệng, vài giọt nước uốn lượn lướt qua yết hầu, chảy xuôi xuống ngực.

Đùi nàng bị Tiêu Đình kẹp lấy giữ ở eo không cho nàng làm loạn, nàng có chút đáng tiếc vì bụng dưới hai người dán vào nhau, vùng tối tăm bên dưới không thể dùng mắt mà phải dựa vào da thịt cảm nhận.

Thì ra uống nước cũng có thể tạo ra phong cảnh mê người như vậy.

Mỹ Đổ Toa cảm thấy tim mình như lỡ mất một nhịp, nàng biết nhiều người vẫn gọi nàng là yêu nghiệt, nàng đương nhiên không quan tâm.

Nhưng hôm nay nhìn thấy yêu nghiệt chân chính đang ở trước mắt, nàng đột nhiên cảm thấy bản thân thật oan ức.

"Đình…" Nàng khẽ gọi một tiếng, không biết là bất mãn hay làm nũng.

"Ừm… ta ở đây."

Tiêu Đình hơi điều chỉnh lại tư thế, chân phải đứng hơi khụy xuống, chân trái tỳ đầu gối ở mép giường, tai trái chống lên giường, hơi ngã người xuống áp lên người Mỹ Đổ Toa.

Tư thế đối mặt mắc cỡ này làm cả hai dán vào nhau không kẽ hở, hai chân Mỹ Đổ Toa lại chơi vơi, nàng không cách nào khác lại kẹp lấy eo Tiêu Đình.

"Đưa ta nằm lại trên giường, tư thế này… ta mỏi chân."

"Không được, tư thế này còn dùng được, rất nhiều nữa là khác."

Tiêu Đình hôn lên tai nàng khẽ cười đầy bí ẩn, nội tâm Mỹ Đổ Toa cũng theo đó nhảy lên thình thịch, có chút tò mò, chờ mong rồi lại hốt hoảng sợ bị Tiêu Đình khi dễ rã rời.

Không để nàng đợi lâu, môi lưỡi lại tìm đến nhau, tiếp tục hành trình khám phá mới.

Từng cái hôn, đυ.ng chạm vuốt ve âu yếm đều nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt, chất chứa chiếm hữu bá đạo lại phải ẫn nhẫn kềm chế.

Từng chút một dồn ép người bên dưới vào góc, làm nàng giãy giụa yếu ớt, dần dần mềm nhũn, không tự thoát ra được.

Tiêu Đình mυ"ŧ nhẹ da thịt mềm mại trên thân nàng, hận không thể từ đó hút ra từng giọt mật ngọt.

Trước ngực bị khoang miệng nóng ướt đến tê người bao lấy, Mỹ Đổ Toa nhắm mắt nhíu mày cào nhẹ lên lưng Tiêu Đình.

Động tác vuốt ve dần chậm lại, cảm nhận nụ hoa ướŧ áŧ không tả nổi, một ngón tay bắt đầu chậm chạp từng chút một đi vào.

Chủ nhân nó thật phối hợp, nhẹ nhàng nâng hông để ngón tay dễ dàng thâm nhập. Nụ hoa thẹn thùng co lại, bao lấy bạn tình, ôm ấp thân mật.

Đáp lại ngón tay chậm chạp di chuyển, chen chúc bên trong hoa huyệt chật hẹp, kiên nhẫn tìm tòi, cưng chiều mà vuốt ve thánh địa non mềm yếu ớt nhạy cảm này.

Mỹ Đổ Toa bắt đầu nức nở, từng tiếng than khẽ đứt quãng thỉnh thoảng tràn ra khỏi đôi môi xinh đẹp liên tục đóng mở thở dốc.

Hai chân kẹp lấy eo Tiêu Đình làm điểm tựa, chậm chạp nâng hông phối hợp cũng tiết tấu của Tiêu Đình.

Trước đó móng tay nàng đã bị cắt gọn, tấm lưng mảnh mai dẻo dai đầy mồ môi trơn dính nhớp làm Mỹ Đổ Toa cảm thấy không thể bám víu.

Ngay cả cọng rơm cứu mạng làm nàng luôn có cảm giác an toàn, chân thật mỗi khi cũng Tiêu Đình ân ái thân mật cũng khó mà nắm bắt.

Mỹ Đổ Toa cảm thấy khó chịu, nàng cắn môi cố vận dụng một ít đấu khí trong người, móng tay dần dài ra một ít.

"Ưm… Đình…"

Thêm một ngón tay gia nhập, Mỹ Đổ Toa ưỡn ngực nâng eo thừa nhận sự xâm lấn chiếm hữu đang dần mãnh liệt hơn, vào lúc mười đầu ngón tay cắm sâu vào da thịt Tiêu Đình, lý trí nành bị đánh sập hoàn toàn.

Mỹ Đổ Toa cảm giác đầu óc trống rỗng, thân thể như chìm vào một dòng nước ấm, để cho dòng nước tùy ý hết lần này đến lần khác quét qua thân thể, mơn man vuốt ve.

Dòng nước ấm ôm trọn lấy nàng, cùng nàng chìm nổi, phập phồng mãnh liệt, liên miên không dứt, giống như không biết mệt mỏi, không bao giờ có điểm dừng.

Tiếng thở dốc, rên rĩ, róc rách dính nhớp tê dại thần hồn đều đặn trỗi nhịp, không khí trong phòng như đặc quánh lại, mỗi một tấc đều tràn ngập sắc tình.

Mỹ Đổ Toa cảm giác l*иg ngực như bị rút cạn không khí, nàng há miệng thở dốc, để lộ cái lưỡi rụt rè đỏ bừng, Tiêu Đình cúi xuống hôn lên môi nàng, sau đó di chuyển lên tai nhẹ nhàng mυ"ŧ, cắn.

"Thải Lân… ta yêu nàng…" Tiêu Đình cố nén hơi thở nặng nề, dịu dàng lại đầy si mê nói thầm bên tai nàng.

Theo sau là ngón tay dùng nhịp điệu nhanh hơn xỏ xuyên qua tầng tầng lớp lớp thịt non, liên tục chạm đến giới hạn sâu kín nhất.

Mỹ Đổ Toa ôm ghì lấy thân thể Tiêu Đình, phần eo hoàn toàn nâng lên không chạm giường, chậm rãi đong đưa.

Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đánh úp tới khiến nàng mất năng lực trả lời đáp lại, chỉ mơ hồ gật đầu, đáp lại nàng cũng vậy, cũng thật yêu Tiêu Đình.

Cho đến khi âm thanh nức nở nghẹn ngào đột nhiên im bặt, cả người nàng đột nhiên căng cứng, giống như sâu trong lòng núi chứa đầy dung nham nóng chảy nổ tung lên trời.

Răng ngọc cắm vào da thịt, thân thể run rẩy liên tục, nụ hoa co rút ngậm lấy dị vật, giống như muốn cắn nuốt dị vật, từ đây cả hai hòa làm một thể.

Bùng nổ diễn ra mạnh mẽ và mãnh liệt, dư âm lại như sóng ngầm dưới biển sâu tăm tối.

Lúc này Mỹ Đổ Toa cảm giác thân thể và tinh thần nhẹ tênh, như lông vũ mềm mại đang lơ lửng giữa tầng trời, nhẹ nhàng phiêu đãng bay lượn, tắm mình trong gió.

Đến khi Tiêu Đình hôn lên khóe mắt nàng, nàng mới phát hiện mình đã khóc.

"Đình…"

Mỹ Đổ Toa vòng hai tay ôm lấy Tiêu Đình, giọng nói mềm nhũn còn mang theo chút nghẹn ngào, làm tim người nghe thắt lại, tràn ngập yêu thương, đau lòng.

"Ngoan, ta ở đây."

Ngón tay vẫn giữ nguyên lặng yên ở bên trong hoa huyệt, Tiêu Đình cúi thấp người hôn lên khóe môi nàng, sau đó dừng ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói.

"Ừm…"

Mỹ Đổ Toa nhẹ nhàng vuốt ve gáy Tiêu Đình, nhắm mắt lại hơi cọ mặt vào mặt cô, như mèo con thỏa mãn, đang thả lỏng đùa nghịch cái gối êm ái yêu thích của mình trước khi ngủ.

Trải qua hai lần linh hồn cùng thân thể hòa hợp, Tiêu Đình nào dễ dàng bỏ qua người ngọc cuốn hút mê người đang nở rộ dưới thân mình.

Cả hai lười biếng ôm ấp vỗ về nhau một lúc, ngón tay bắt đầu di chuyển.

"Đình… đừng…"

Mỹ Đổ Toa ôm ghì lấy lưng Tiêu Đình, hai chân muốn khép lại không cho cô tiếp tục làm bậy, nhưng bị thân thể Tiêu Đình chắn lại, nàng hết cách đành co đầu gối lại muốn trốn.

Tóc dài như thác rối tung trải trên giường, gương mặt kiều diễm trắng nõn ngày thường nay ửng đỏ mê người, hai mắt nàng ướt đẫm đến rối tinh rối mù, mang theo mê mang nhu nhược yếu thế.

Tiêu Đình hôn lên khóe mắt nàng sau đó chậm rãi trượt người xuống, tiếp tục ngồi xổm dưới mép giường.

Đầu môi lưỡi bao lấy hạt anh đào nhỏ hồng bên dưới, ngón tay theo tiết tấu của môi lưỡi chậm chạp di chuyển, tiếp tục rong ruổi công thành đoạt đất.

"Đình… Ưh…"

Hai nơi mẫn cảm cùng bị kí©h thí©ɧ, Mỹ Đổ Toa cong người lại vặn vẹo, thân thể run lên nhè nhẹ theo từng tiết tấu của Tiêu Đình.

Đôi môi đỏ mọng mấp máy thở dốc, âm thanh nỉ non có chút khan giọng đều đặn bên tai, như một liều thuốc thôi tình làm Tiêu Đình cảm thấy thân thể lẫn linh hồn như chìm trong vạc dầu, sôi trào lại kí©h thí©ɧ, đầy thỏa mãn.

Sợ Mỹ Đổ Toa mỏi, Tiêu Đình lại khoác chân nàng lên vai mình, hai chân thon dài lập tức kẹp lấy đầu cô, thân thể thon mềm mảnh mai liên tục vặn vẹo.

Khăn trải giường bị cuộn lại, nhăn nhúm liên tục thay đổi hình dạng, Mỹ Đổ Toa cảm giác tinh thần lẫn thân thể đều không còn là của nàng, như bị tê liệt, muốn nổ tung, phân thành từng mảnh nhỏ, sắp điên mất.

"Đình… chậm lại…"

....

Đêm nay trăng sáng bàng bạc, bầu trời thoáng đãng không mây, tinh hà lấp lánh lung linh xinh đẹp.

Hôm nay là một ngày lành.

Rèm cửa theo gió nhẹ nhàng lay động, anh trăng bạc le lói xuyên tiến vào, hòa cùng ánh nến trong phòng, chiếu rọi hai thân thể đang trằn trọc dây dưa cùng nhau quên hết khái niệm thời gian.

"Đình… đừng… mệt mỏi…"

Bản tình ca liên tục tấu lên từng hồi không có dấu hiệu ngừng lại, lúc dồn dập bùng nổ, lúc trầm thấp sâu lắng miên man không dứt.

Mặc dù cảm giác vô cùng tươi đẹp nhưng Mỹ Đổ Toa lúc này mệt mỏi đến mức không nhấc nổi đầu ngón tay, giọng nói muốn phát ách.

"Nếu ta không nhiệt tình một chút, nàng lại suy nghĩ linh tinh… cho rằng ta không yêu nàng nhiều… hôm nay dù bỏ mạng ta cũng phải chứng minh tình yêu của ta đối với nàng…"

Tiêu Đình cúi người hôn lên vành tai Mỹ Đổ Toa thở dốc nói, ngón tay chậm rãi đều đặn tiến sâu vào tận cùng bên trong hoa huyệt, kích khởi từng trận tê dại làm nụ hoa liên tục thất thủ run rẩy.

"Đừng… không muốn…"

Lý trí gần như trống rỗng của Mỹ Đổ Toa sau một hồi lăn lộn chỉ nghĩ ra được hai chữ "trả thù", đúng, Tiêu Đình rõ ràng là muốn trả thù nàng.

Quân tử trả thù ngày mai chưa muộn, chỉ cần qua đêm nay đợi nàng khôi phục lại nhất định sẽ cho Tiêu Đình đẹp mặt.

Nhìn Mỹ Đổ Toa lại bắt đầu nức nở rơi lệ, Tiêu Đình cảm thấy l*иg ngực như bị đè nặng, cô chậm lại động tác sau đó dừng hẳn, mặc dù vẫn luyến tiếc chỉ hận không thể luôn ở bên trong hoa huyệt vẫn từ từ rút lui.

Kéo theo một luồng mật dịch nóng bỏng rơi ra, hoa huyệt luôn bị căng đầy bao lấy dị vật ôm ấp thân mật không kẽ hở, vào lúc dị vật rời đi lại không đành lòng.

Bên trong nóng ướt hư không như đánh mất bạn lữ, lối vào u cốc còn chưa khép lại cảm thấy vô cùng nóng ướt khó chịu.

Dù được đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bên ngoài, vẫn không thể xoa dịu được cảm giác trống rỗng không thể diễn tả được.

"Đình, hay là tiếp tục… ta khó chịu quá…"

Đây là giờ phút thân mật riêng tư của hai người, nàng sẽ không ngần ngại nói ra những suy nghĩ cảm nhận cho người mình yêu nghe.

Nhưng bộ dạng tuy thư thích lại như khó tiêu thụ nổi của nàng vẫn làm Tiêu Đình ngần ngại, sợ nàng mệt nhọc.

Đắn đo vài giây Tiêu Đình thay đổi tư thế, hai tay nắm lấy cổ chân nàng tách ra thành hình dạng M, áp nơi mềm mại nóng ướt lên nụ hoa giống hệt mình.

Hai nụ hoa non mềm nhạy cảm chạm nhau, cảm nhận nhiệt độ nóng ướt kinh người làm cả hai thoáng thất thần vài giây.

"Tiểu Thải vẫn luôn khóc, dù ta dỗ thế nào cũng không nín, ta đành phải cho tiểu Đình đến dỗ tiểu Thải vậy."

Tiêu Đình hơi mỉm cười nắm lấy cằm Mỹ Đổ Toa để nàng nhìn mình.

Tư thế hơi biến ảo, vòng eo dẻo dai tràn ngập lực lượng phập phồng chuyển động, tiếng nước róc rách mượt mà có tiết tấu lại dồn dập bên tai.

"Nói bậy… Đình khi dễ nên… mới khóc…"

Mỹ Đổ Toa khẽ than một tiếng, nàng nhắm mắt lại hơi lắc đầu, giọng nói hơi run rẩy lại đứt quãng.

"Ah~... Vậy sao…"

Kɧoáı ©ảʍ kéo tới kèm theo biểu cảm lay động lòng người điên đảo thần hồn của người dưới thân, ánh mắt Tiêu Đình rũ xuống nhìn nàng cũng dần trở nên mê mang, hơi thở nặng nề gấp gáp.

Nghe tiếng than của Tiêu Đình, cả người vốn đã mềm nhũn tan chảy của Mỹ Đổ Toa nháy mắt nóng lên, nàng hơi mở mắt nhìn bộ dạng động tình của Tiêu Đình. Tim đập như sấm, hoa huyệt lại muốn khóc lớn.

Giường đệm phập phồng lên xuống, tiểu Thải quả thật vẫn luôn khóc, ướŧ áŧ đẫm lệ, tiểu Đình liên tục ôm ấp vuốt ve an ủi nàng, càng làm nàng rấm rứt tê dại.

Tiểu Thải bị tiểu Đình càn rỡ đè ép, thân dưới không ngừng va chạm, tiết tấu càng lúc càng nhanh.

Mỹ Đổ Toa đưa tay siết lấy bắp tay Tiêu Đình, lưu lại năm vết đỏ tươi trên da, hai nụ hoa như uyên ương liền cánh cây liền cành, dìu dắt lẫn nhau cùng vượt qua bể ái hà, đi tới ngọn núi cao nhất.

Cùng nếm trải qua dư vị cao trào, hai nụ hoa run rẩy co rút phun ra mật dịch thấm ướt đối phương, như muốn biểu thị sự yêu mến ngọt ngào nồng nhiệt cho người kia biết.

Hai thân hình xinh đẹp ướt đẫm mồ hôi thơm ôm lấy nhau thở dốc, Mỹ Đổ Toa mệt mỏi đến mức không muốn động dù là đầu ngón tay.

Còn đâu nữ vương cao ngạo sắc bén hỉ nộ vô thường, lúc này nàng như đóa hoa kiều diễm nở rộ trong đêm mưa, xinh đẹp mà gầy yếu, rã rời.

Tiêu Đình bế nàng đi vào bể tắm, khi hai chân vừa chạm vào mực nước hơi ánh lên sắc xanh dị hỏa, bể tắm nháy mắt nóng lên, hơi nước lượn lờ.

Để nàng ngồi lên đùi dựa vào ngực mình, nhìn Mỹ Đổ Toa nhắm mắt như ngủ gục lên vai mình, Tiêu Đình nhẹ nhàng khoát nước giúp nàng chà lau thân thể.

Vốn dĩ làm một phép thanh tẩy quyết cũng có thể làm sạch, nhưng thấy nàng mệt mỏi, vẫn nên ngâm nước nóng sẽ thoải mái dễ chịu hơn.

Các ngón tay nhẹ nhàng lướt qua nụ hoa thành thật muốn giúp nàng lau đi mật dịch bên ngoài, nhưng được một lúc lại bắt đầu biến tướng chuyển sang vuốt ve dọc nụ hoa, trêu trọc hạt hoa.

"Ưm…"

Mỹ Đổ Toa khép chân lại bất mãn khẽ than một tiếng, nàng há miệng cắn vào vai Tiêu Đình.

Tiêu Đình rụt tay lại dần nghiêm túc, giúp nàng làm khô người, sau đó nhẹ nhàng bế nàng đặt lên trường kỷ.

Không phải ổ ấm quen thuộc Mỹ Đổ Toa lập tức nhíu mày, bám lấy cánh tay Tiêu Đình, dù không mở mắt hay lên tiếng nhưng cô nhìn ra bất mãn của nàng.

"Ngoan, nàng đợi một chút, phải thu dọn giường, ta không muốn ai khác nhìn đến những thứ riêng tư thuộc về chúng ta, dù đó là những thị nữ thân cận của nàng, ta sẽ ghen tỵ nếu họ nhìn thấy."

Tiêu Đình lấy một cái chăn trong trữ vật khoác tạm lên cho Mỹ Đổ Toa, hôn lên trán lên tai nàng, giọng nói tuy dịu dàng nhưng tràn ngập mùi vị chiếm hữu.

Nghe vậy Mỹ Đổ Toa hơi bỉu môi, toàn bộ quá trình nàng không hề mở mắt, bộ dạng phụng phịu kiêu kỳ của nàng làm Tiêu Đình muốn cười lại không dám cười.

Biết nữ vương nhà mình kiêu kỳ, Tiêu Đình tuy thật sự không muốn ai nhìn thấy, nhưng phải thêm mắm dặm muối, hèn mọn lấy lòng.

Vội vội vàng vàng chạy đi thay khăn trải giường và vỏ gối mới, thầm chê những hiệu ứng trong phim ảnh, cái gì rải cánh hoa hồng trên giường, nằm lên thật chẳng ra làm sao, lại cộm dán dính lên da.

Đặc biệt dọn rất mệt! Gạt người!

Tiêu Đình túm lại cả khăn trải giường đầy cánh hoa nhăn nheo be bét bỏ hết vào sọt, ngày mai lại tính, chạy tới trường kỷ bế Mỹ Đổ Toa.

"Bãi giá hồi cung."

Tiêu Đình ôm cả người lẫn chăn cuốn lại như nhộng tằm đặt lên giường, ghẹo cho nàng dù đang mệt mỏi muốn ngủ vẫn phải hơi cong khóe môi.

Vừa chạm giường ấm áp quen thuộc Mỹ Đổ Toa lập tức cuộn người lại, hai chân hơi cọ vào chăn đệm, ôm lấy thân thể da thịt mềm mại ấm áp như bếp lò, thoải mái khẽ hừ vài tiếng.

Lúc ở trên trường kỷ nàng rất muốn ngủ, chỉ là không phải cái giường quen thuộc, cái ôm của người quen thuộc, nàng không tài nào ngủ được.

Xong hôn lễ, lăn lộn đến nửa đêm Tiêu Đình cũng mệt rã rời, vừa nằm xuống ánh mắt đã mơ màng. Hai thân thể trần trụi chui rúc vào nhau, hơi ấm hương thơm quen thuộc làm người ta buông bỏ hết tạp niệm.

Chỉ còn lại bình yên tràn ngập cõi lòng, không biết từ lúc nào nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Đình mở mắt nhìn, thấy trời vẫn chưa sáng, người ngọc vẫn đang cuộn tròn trong ngực mình ngủ say, Tiêu Đình hơi mỉm cười hôn lên trán nàng.

Bị hôn mà Mỹ Đổ Toa vẫn không có phản ứng, ngủ đến thơm ngọt dịu ngoan, đủ biết tối qua bị lăn lộn đến mức nào.

Nhìn dụng cụ thô sơ để tính thời gian ở tủ đầu giường, nếu tính theo giờ ở Trái Đất hiện tại chỉ tầm bốn giờ sáng.

Tối qua hai người đi nghỉ chỉ tầm sáu, bảy giờ tối, lăn lộn gần hai tiếng đồng hồ sau đó ngủ. Hôm nay tầm bảy giờ sáng phải dậy dâng trà cho trưởng bối, tức cả hai còn ba tiếng đồng hồ để ôn tồn.

Tiêu Đình chậm rãi nhẹ nhàng như ăn trộm từ từ rút tay lách người buông ra ôn hương nhuyễn ngọc đi xuống giường, mặc tạm y phục ra khỏi tẩm điện tìm thị nữ nhờ họ thay nước trong bể tắm.

Sau đó tranh thủ tự mình giặt ga trải giường, khăn… giặt xong lại lặp tức hong khô xếp vào tủ, xong hết Tiêu Đình lại hí hửng chui vào ổ chăn ôm người ngọc.

"Ưm?…" Lần này Mỹ Đổ Toa hơi nhíu mày muốn tỉnh, xà đồng còn mang theo mê man lười biếng nhìn Tiêu Đình, dung nhan kiều diễm xinh đẹp không mang quá nhiều kiêu ngạo lạnh lùng sắc bén, lúc này mềm mại ngọt ngào đáng yêu như kẹo sữa.

"Còn sớm, nàng ngủ thêm, khi nào gần đến giờ ta gọi nàng dậy." Tiêu Đình hôn lên khóe mắt nàng, chậm rãi vuốt ve lưng nàng dỗ dành.

Mỹ Đổ Toa cũng có ý này, nàng cảm giác thật mệt mỏi lười biếng. Không đúng, nàng như vậy là là do Tiêu Đình, một luồng hỏa đột nhiên nhen nhóm trong lòng.

Nàng cáu kỉnh đẩy ra Tiêu Đình, chân ngọc thon dài dùng sức đá Tiêu Đình, không kịp phòng bị Tiêu Đình suýt bị đá rơi xuống giường, ngây ngốc nhìn Mỹ Đổ Toa.

Nàng đây là có tính dễ nóng giận khi bị đánh thức sao?

"Hừ, cũng biết ta mệt nhọc sao, Đình định ở trên giường lăn lộn ta đến chết, hành thích ta muốn trả thù ta đúng không?"

Nói xong Mỹ Đổ Toa cáu kỉnh kéo chăn xoay người chỉ chừa cho Tiêu Đình một đầu tóc xù xù.

Nhìn bộ dạng ngay cả tức giận cũng đáng yêu của nàng, Tiêu Đình cảm giác trong lòng mềm nhũn như tẩm mật, nhưng lại không gấp gáp dỗ nàng.

Giường đệm hơi phát ra tiếng sột soạt nho nhỏ sau đó dừng lại, an tĩnh đến làm lòng người nóng nảy khó chịu.

Ah… không ôm nàng, dỗ nàng!?

Quả nhiên người ta nói không sai, cưới xong liền không biết trân trọng, trước đây nàng chỉ cần nhíu mày Tiêu Đình đã bắt đầu xum xoe lấy lòng, hiện tại...

Càng nghĩ Mỹ Đổ Toa càng tức muốn nổ phổi, hận không thể đá Tiêu Đình ra khỏi tẩm điện, nàng cố tình thở phì phò cho Tiêu Đình biết nàng đang tức giận, rất rất không vui khó chịu.

Nhưng bên tai vẫn chỉ phát ra tiếng thở đều đặn nhẹ nhàng, Mỹ Đổ Toa từ tức giận xen lẫn hoang mang bối rối.

Tiêu Đình đang làm gì? Ngủ rồi sao?

Đồ tồi!!!!

Mỹ Đổ Toa không muốn xoay người lại, muốn dùng thần thức dò xét lại không được, tinh thần lực của Tiêu Đình rất mạnh, sẽ bị phát hiện.

Ngọc thủ vì tức giận rối rắm liên tục vò nát khăn trải giường, sau đó Mỹ Đổ Toa như thông suốt, đây là tẩm điện của nàng, nàng xoay người lại thì đã làm sao.

Kết quả vừa xoay người lại liền đối diện với ánh mắt của Tiêu Đình, cô nằm nghiêng người chống tay lên gối tủm tỉm nhìn nàng.

Mỹ Đổ Toa vừa thẹn vừa giận vung chân lên muốn đá Tiêu Đình, Tiêu Đình rất nhanh dùng tay bắt lấy cổ chân nàng, nhưng kình lực bén nhọn vẫn xé gió ập tới nện vào vách tường.

"Ầm."

Vách tường tuy không bị tổn hại nhưng phát ra tiếng va đập thật lớn, xà vệ canh gác ngoài tẩm điện trừng mắt nhìn nhau, nghĩ tới sự việc nhạy cảm trước kia vội bỏ chạy ra xa.

Trong lòng âm thầm giơ lên ngón cái, nữ vương bệ hạ uy vũ, mới sáng sớm đã dũng mãnh kịch liệt.

Một cước bị hóa giải, hơn nữa cổ chân bị bắt lại không bỏ đầu ngón tay còn vuốt ve mắt cá chân, Mỹ Đổ Toa mím môi vung tay đánh về phía Tiêu Đình.

"Bốp."

Lần này Tiêu Đình không né, tiếng vang thanh thúy làm Mỹ Đổ Toa sửng sốt nhìn năm dấu tay đỏ bừng in trên mặt Tiêu Đình.

"..."

Nhân lúc Mỹ Đổ Toa sửng sờ hai giây, Tiêu Đình nhoài người lại gần kéo người ngọc vào lòng nhỏ giọng nói.

"Thê tử, đừng giận, ta làm nàng nổi nóng, ta đáng đánh, đánh cũng đánh rồi nàng đừng giận nữa có được không."

Mỹ Đổ Toa hơi rũ mắt xuống, trong mắt có chút không đành, một bàn tay vừa rồi nặng thế nào nàng biết rõ, nàng cũng không muốn động tay động chân, chỉ là Tiêu Đình luôn thích trêu nàng.

Thật ra nàng rất dễ dỗ dành, nàng thích ăn ngọt, Tiêu Đình làm đồ ngọt cho nàng, trong lòng nàng đều là mật.

Tiêu Đình làm nàng giận, thật ra chỉ cần Tiêu Đình ôm nàng, nói biết sai rồi nàng sẽ không giận như vẻ bề ngoài đang thể hiện.

Chỉ là nàng sẽ không bao giờ cho Tiêu Đình biết, miễn cho người nào đó được nước lấn tới.

Ngọc thủ đánh lên vai Tiêu Đình, trái lương tâm nói.

"Xứng đáng."

Tiêu Đình cười hì hì hôn lên trán nàng gật đầu phụ họa cho nàng.

"Nàng muốn ngủ một chút hay muốn ngâm nước nóng."

"Đều bị Đình chọc cho tỉnh táo, còn ngủ được sao."

Hai người quả thật không đánh không quen nhau, lần đầu gặp đã đánh nhau tóe lửa, từ đây đều trước ngọt ngào sau đánh nhau, buổi sáng tân hôn ngọt ngào đều không có, phải đánh nhau như chó với mèo.

Tiêu Đình gật gù tỏ vẻ đã hiểu, bế lên người ngọc đi vào bể tắm.

Cẩn thận để nàng ngồi dựa vào người mình, cầm khăn giúp nàng lau mặt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt khóe mắt nàng, không nhịn được mà hôn lên.

Nghĩ đến tối qua nàng đỏ mắt rơi lệ, Tiêu Đình dùng hai tay ôm lấy nàng, chậm rãi vuốt ve tấm lưng thon gầy yểu điệu.

Mỹ Đổ Toa lại biến thành mèo lười rúc vào người Tiêu Đình, híp mắt lại cảm thụ dòng nước ấm bao lấy thân mình, thoải mái phải khẽ than một tiếng.

Tuy nhắm mắt lười biếng nhưng tay nàng đưa lên chậm rãi vuốt ve mặt Tiêu Đình, có chút sưng. Mỹ Đổ Toa hơi nhíu mày, trong lòng đã sớm mềm, các đầu ngón tay ngưng tụ đấu khí vuốt ve trên da mặt giúp Tiêu Đình giảm sưng.

Lần này đến lượt Tiêu Đình híp mắt lại hưởng thụ, cúi xuống hôn lên cánh môi xinh đẹp đỏ bừng như mật đào chín mọng đang gần ngay trước mắt, chỉ cần mυ"ŧ nhẹ là tuôn ra mật ngọt.

Hơi nước lượn lờ sóng nước chập chờn, làm người ta mơ màng không phòng bị, dễ dàng trầm luân.

Ngọc thủ thon dài từ trong nước men theo đường nét cơ thể Tiêu Đình ngược dòng hướng lên trên, câu lấy cổ cô.

Hơi thở cả hai bắt đầu nặng nề, Tiêu Đình đỡ lấy gáy nàng càng thêm thâm nhập gia tăng độ sâu sắc, nhẹ nhàng khiêu vũ trong miệng nàng, thu lấy mật ngọt.

Hôn xong Mỹ Đổ Toa dụi mặt vào vai Tiêu Đình, xà đồng mê man ướŧ áŧ, dung nhan yêu diễm ửng hồng như mỹ nhân say rượu.

Nàng hơi rũ mắt nhìn vết sẹo như vết cắn ở vùng da tiếp giáp giữa vai trái và cổ của Tiêu Đình, trong lòng nổi lên ác ý.

Nướu răng hơi ngứa, bốn răng nanh từ từ dài ra hơn so với bình thường, cái miệng nhỏ mở to cắn lên cổ Tiêu Đình.

Cũng là phía bên trái, nhưng vị trí cao hơn vết cắn kia, cao đến kiêu căng ngạo nghễ cổ áo cũng không che giấu được.

Đạo cao một thước ma cao một trượng, nàng biết vết sẹo này nếu muốn xóa rất dễ dàng, Tiêu Đình là luyện dược sư một vết sẹo cỏn con có xá gì.

Nhưng vết sẹo đó chỉ ẩn dưới lớp áo vĩnh viễn không thấy mặt trời, mà Mỹ Đổ Toa là công khai chủ quyền.

Răng nanh bén nhọn cắm ngập vào trong da thịt, nàng có thể cảm nhận gân cổ Tiêu Đình khẽ nhúc nhích, máu nóng rỉ ra trong khoang miệng.

Cảm giác này thật khoái trá, đến mức hai xà đồng hơi mở lớn, lóe lên một chút huyết quang.

Từ đầu đến cuối Tiêu Đình không rên một tiếng, chỉ hơi nghiêng cổ để nàng thêm thoải mái, bàn tay vẫn luôn nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, ánh mắt mang theo dung túng cưng chiều vô hạn, còn có mang theo áy náy tự trách với Mỹ Đổ Toa.

Răng nanh chậm chạp rút về, để lại trên da thịt bốn lỗ máu dữ tợn vẫn đang đổ huyết, Mỹ Đổ Toa vươn đầu lưỡi phấn hồng nóng ẩm chậm rãi liếʍ láp.

Không đợi vết thương cầm máu, Tiêu Đình hơi nâng cằm nàng, dùng môi lưỡi chính mình giam cầm môi lưỡi nàng không cho làm loạn.

Mùi máu len lỏi trong khoang miệng xen lẫn thơm ngọt, không tệ ngược lại còn mang theo chút tình thú, môi lưỡi càng thêm càn rỡ xâm nhập, cướp đoạt, si mê quấn quýt.

Tiếng nước rào rạt rơi xuống nền đá, từng giọt vỡ tung tóe, Tiêu Đình bế lên Mỹ Đổ Toa đi về phía tẩm phòng.

Cuối chân trời bắt đầu ửng đỏ, báo hiệu một ngày mới sắp bắt đầu.

Chăn đệm bị nhào nát nhăn nhúm, tiếng thở dốc, ngâm nga nỉ non kèm theo tiết tấu ái muội tràn ngập khắp tẩm phòng.

Từ an tĩnh tiến tới cao trào, bùng nổ lại trở về an tĩnh không phải thời gian ngắn.

Tiêu Đình một lẫn nữa ôm Mỹ Đổ Toa đi vào bể tắm mặt trời đã hiện ra, vừa vặn sắp đến giờ phải dậy dâng trà.

Lần này cả hai không dám lộn xộn, Mỹ Đổ Toa ngoan ngoãn ngồi cho Tiêu Đình tẩy rửa, xà đồng len lén nhìn khóe môi bị cắn rướm máu cùng bốn lỗ máu trên cổ cô.

Mà Tiêu Đình cũng thật nghiêm túc, xong hết lại giúp nàng làm khô thân thể, lại trở về tẩm phòng thay y phục.

Y phục của Tiêu Đình vốn võ phục đơn giản phong cách trung tính, nháy mắt đã xong.

Thấy Mỹ Đổ Toa vẫn thân không mảnh vải đứng tần ngần trước tủ đồ, mái tóc dài xõa xuống che lấp phần nào thân hình duyên dáng yêu kiều, nhưng chính vì vậy lại càng thêm phần dụ hoặc kiều mị.

Tiêu Đình ôm nàng từ phía sau cùng nhìn phía tủ đồ.

"Chưa chọn được phải mặc gì sao? Hay là gọi thị nữ vào giúp nàng?"

Mỹ Đổ Toa mím môi lắc đầu, xà đồng ngước lên nhìn Tiêu Đình, Tiêu Đình lập tức giơ tay đầu hàng.

"Vậy nàng hướng dẫn ta, ta giúp nàng."

Y phục không tính rườm rà nhưng từ nhỏ Tiêu Đình không vận các loại cung trang váy dài, từ nhỏ rèn luyện bên ngoài một thân trường bào áo vải, đương nhiên không biết những cái này.

Nhìn Tiêu Đình tuy lóng ngóng vụng về nhưng chuyên tâm chịu khó giúp mình mặc y phục, Mỹ Đổ Toa mím môi len lén nhìn sang hướng khác, trong mắt mang theo hờn giận khó hiểu.

Cởi bao nhiêu lần lại không biết cách mặc vào cho nàng.

Cẩn thận vuốt lại nếp váy, Tiêu Đình cầm lược gỗ nhẹ nhàng thay nàng chải tóc.

Bên ngoài mặt trời ló dạng, vạn vật bắt đầu khởi đầu ngày mới, vài tia nắng chiếu vào tẩm phòng, xa xa còn nghe được vài tiếng chim hót buổi sớm.

Hai người tân hôn ngọt ngào nhưng phảng phất như đang chìm đắm trong năm tháng an yên, chậm rãi xế chiều.

*******

11947.

Mọi người giáng sinh dui nhoa. =v= ai đi chơi chứ tui ở nhà chơi dí cún.Cuồng Ngạo Đấu Phá Thương Khung - Chương 74Nhá cái hình vợ đây cho mọi người ngắm ké nha, nguồn đến từ 1 bạn giấu tên ních nêm Thích Đốt Nhà tài trợ.