Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuồng Ngạo Đấu Phá Thương Khung

Chương 73: Thành Thân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiếp đến là buổi trao sính lễ, mặc dù trước đó Tiêu Đình đã chuẩn bị ổ thỏa nhưng vẫn luôn cảm thấy không đủ, nhìn Tiêu Đình mỗi ngày xem xét các vật phẩm, thêm được gì cứ bỏ thêm vào.

Lam Thiên Tuyết chỉ cười thầm, mãi đến gần đến ngày đưa sính lễ mới nhẹ nhàng thả ra tiểu kim khố đã chuẩn bị từ trước.

Dọa cho Tiêu Đình suýt khóc ngất trong nhà vệ sinh.

Từ sáng tinh mơ những xe lễ vật to lớn do ma thú kéo đứng thành hàng dài chỉnh tề ở ngoài cổng tòa thành chính dưới chân núi của thần điện.

Khá nhiều con dân Xà Nhân tộc từ tám bộ lạc kéo đến xem náo nhiệt, từ cổng thành có một con đường chính thẳng tắp rộng lớn dẫn đến chân núi, con dân Xà Nhân tộc tuy chen chúc đứng ở hai bên con đường này nhưng mọi người đều trật tự không náo loạn ồn ào.

Tất cả đều muốn nhìn thấy quá trình diễn ra hôn lễ cũa nữ vương mình.

Trong lúc chờ đợi đến giờ lành, Lam Thiên Tuyết ở trong xe buông rèm nhàn nhã uống trà, Tiêu Đình ở ngoài cùng các huynh đệ tỷ muội học viện Già Nam.

Ánh mặt trời dần sáng tỏ chiếu sáng vạn vật, chín tiếng chuông, khánh ngân nga trầm bổng phát ra từ thần điện quanh quẩn bao trùm khắp tòa thành, số chín tượng trưng cho những việc đại hỷ hoặc lễ lớn quan trọng của Xà Nhân tộc.

Tiêu Đình hướng các huynh đệ tỷ muội mỉm cười gật đầu sau đó phất tay báo hiệu đoàn xe lăn bánh tiến vào thành.

Tiêu Đình không nhanh không chậm đi song song cùng xe kéo của Lam Thiên Tuyết, thỉnh thoảng nhìn vào rèm xe phủ xuống, trong mắt không chỉ có khẩn trương bồn chồn còn hàm chứa vui vẻ mãn nguyện.

Đoàn xe mang lễ vật phong phú hùng hậu dừng ở dưới chân núi, Tiêu Đình cùng Lam Thiên Tuyết từng bước đi lên bậc thanh dẫn lên thần điện, tại cửa đại điện đã có ba trưởng lão đứng đón, đôi bên khách sáo vài câu sau đó tiến vào đại điện.

Đoàn xe dưới chân núi là sính lễ do Tiêu Đình chuẩn bị, sính lễ do Lam Thiên Tuyết chuẩn bị đều chứa trong chiếc nhẫn trữ vật do Lâm Minh Nguyệt đích thân luyện chế, về tính năng và ý nghĩa của nó vẫn là để cho Tiêu Đình giao cho Mỹ Đổ Toa.

Trò chuyện trao đổi một lúc Lam Thiên Tuyết đưa tay ra phía trước, ngay lập tức xuất hiện một hộp gấm vàng kim, Tiêu Đình ngoan ngoãn cầm lấy mang sang cho ba trưởng lão.

"Chút thành ý gửi đến ba vị, ta cùng Mỹ Đổ Toa tiếp xúc không nhiều nhưng vẫn biết được đứa nhỏ này vẫn luôn lo lắng cho ba người, sinh lão bệnh tử dù là bậc đại năng cũng khó thay đổi, ta tuy không thể thay đổi pháp tắc này nhưng có thể giúp các vị kéo dài mười năm."

Bên trong hộp gấm là ba viên đan dược bồi bổ thân thể khí huyết, kéo dài mười năm tuổi thọ, đối với một cường giả trẻ tuổi chỉ cần vẫn luôn tiến bộ tăng tiến tu vi tuổi thọ tất nhiên được kéo dài, trăm năm ngàn năm là chuyện bình thường.

Nếu cho bọ họ một viên dược có thể kéo dài mười năm tuổi thọ bọn họ còn khịt mũi xem thường, nhưng với những người đã đi đến giới hạn cuối cùng không còn khả năng tăng tiến tu vi, theo năm tháng sinh mệnh dần bị trôi đi không còn cứu vãn, mười năm là một ân huệ.

Có câu người trẻ không sợ chết, cần liều mạng sẽ liều, nhưng người sống càng lâu lại càng sợ chết.

"Đây mới chân chính là lễ vật ta tặng cho Đình nhi và Mỹ Đổ Toa." Lam Thiên Tuyết nhìn Tiêu Đình, đôi mắt đẹp như vũ trụ hàm chứa tinh tú, lấp lánh tràn ngập dịu dàng từ ái, bộ dáng như mẫu thân nhìn thấy nữ nhi của mình rốt cuộc đã trưởng thành.

Cổ tay thon thả trắng như phát sáng của Lam Thiên Tuyết khẽ động, trên bàn liền hiện ra hai rương gỗ, Tiêu Đình thuận theo ý nàng đến mở rương, hai mắt mở to không thể tin được, khóe mắt có chút đỏ quay sang nhìn Lam Thiên Tuyết.

Lam Thiên Tuyết chỉ hơi mỉm cười lắc đầu, ra hiệu cho Tiêu Đình mở tiếp rương còn lại, bên trong cũng là một bộ hỉ phục.

Tiêu Đình và ba trưởng lão ngơ ngác nhìn hai bộ hỉ phục, tạm không nói đến việc chúng được chế tác từ những nguyên vật liệu quý hiếm giá trị liên thành, hỉ phục đều mang màu đỏ tươi sáng thêu tơ vàng, kiểu dáng hoa văn đều không giống nhau.

Hỉ phục của Mỹ Đổ Toa mang kiểu dáng, hoa văn đặc trưng của Xà Nhân tộc, mà của Tiêu Đình lại mang hơi hướng của Thiên Phong đại lục.

Lam Thiên Tuyết có một phần tư tâm trong việc chuẩn bị hỉ phục của hai người, vì hỉ phục của Tiêu Đình là phỏng theo hỉ phục Lâm Minh Nguyệt từng mặc trong đại điển thành thân của nàng và Lam Thiên Tuyết.

Mặc dù vui vẻ nhưng lúc chuẩn bị hỉ phục cho Tiêu Đình Lam Thiên Tuyết không khỏi thở dài, sao có thể giống nhau như đúc từ kích cỡ đến dáng người, nhìn mặt là biết số nhà, càng nghĩ Lam Thiên Tuyết càng ngứa răng muốn cắn người.

Ba trưởng lão nhất thời mất đi khả năng giao tiếp, vốn dĩ hỉ phục bọn họ cũng đã dự định đích thân làm cho Mỹ Đổ Toa, tất nhiên là dùng những thứ tốt nhất của Xà Nhân tộc đang có để chế tác nhưng Lam Thiên Tuyết ngầm ngăn lại, đảm bảo sẽ chuẩn bị tốt khâu này.

Ba người có chút không vui nhưng vẫn phải miễn cưỡng gật đầu, hiện tại nhìn thấy hỉ phục mới biết những thứ bọn họ có nếu so sánh không khác gì thường dân đứng cạnh nữ hoàng.

Nhìn bầu không khí có chút trầm lắng Lam Thiên Tuyết ho nhẹ chuyển đề tài sang cho Tiêu Đình.

"Hôm nay tiến tới trình lễ vật tức hôn lễ xem như đã định chín phần, theo tục lệ nữ vương Mỹ Đổ Toa sẽ không xuất hiện, nhưng...."

Lam Thiên Tuyết lấp lửng một hồi ánh mắt giảo hoạt nhìn Tiêu Đình như đang vui vẻ khi gặp người khác gặp họa, làm tâm của bốn người còn lại cũng sắp lơ lửng nhảy ra khỏi l*иg ngực.

"Nhưng dù sao đây cũng là hôn lễ trọng đại cả đời của Đình nhi và nữ vương Mỹ Đổ Toa, chúng ta cũng nên để cho đôi trẻ có cơ hội được thẳng thắn công khai bày tỏ một chút tâm tư, tình cảm của mình trước sự chứng kiến của trưởng bối, ba vị thấy thế nào?"

Khóe mắt ba người hơi giật, trong lòng thầm nghĩ bọn ta có thể nói thế nào đây? Có thể lắc đầu từ chối sao? Nhìn bộ dạng ngậm bồ hòn làm ngọt của ba người Lam Thiên Tuyết không chút nào áy náy.

Ai bảo bọn họ trước đây ỷ là trưởng bối chèn ép Tiêu Đình, đôi trẻ đến với nhau đều là tự nguyện nhưng ba người bọn họ khi phát hiện Mỹ Đổ Toa không còn thân xữ nữ lại ỷ thế dọa nạt Tiêu Đình, làm Tiêu Đình như đứa trẻ làm sai không ngừng sợ sệt đổ mồ hôi lạnh, bọn họ ra yêu sách gì Tiêu Đình cũng gật đầu như giã tỏi.

Mỹ Đổ Toa được bọn họ hết mực thương yêu như cải trắng tươi đẹp đột nhiên bị heo ăn bọn họ có oán cũng là bình thường, Lam Thiên Tuyết có thể hiểu được nhưng nàng cũng có oán, Mỹ Đổ Toa là cành vàng lá ngọc của ba trưởng lão thì Tiêu Đình cũng là ngọc ngà châu báu của nàng.

Muốn giáo huấn Tiêu Đình cũng là nàng đến, còn không đến phiên bọn họ.

Lam Thiên Tuyết nói xong vài giây sau truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ, Mỹ Đổ Toa vẫn luôn đứng ở phía trong mặt không đổi sắc chậm rãi đi ra đại điện, chỉ là vành tai đỏ như thấy máu đã bán đứng nàng.

Hôm nay nàng vận một bộ váy dài cao cổ, hoàn toàn không giống y phục "mát mẻ" thường ngày, tơ lụa mềm mại màu tím nhạt ôm lấy thân hình càng tôn lên vóc dáng hoàn mỹ cũng như làn da trắng nõn không tỳ vết.

Tiêu Đình cũng không khá hơn, từ lúc Mỹ Đổ Toa xuất hiện mỗi bước như nện vào l*иg ngực cô, ở khoảnh khắc tầm mắt hai người giao nhau Tiêu Đình phảng phất có ảo giác như bản thân đang đứng tại lễ đường chuẩn bị đón tân nương.

Sau khi Lam Thiên Tuyết nói xong Tiêu Đình vốn dĩ rất khẩn trương, trong đầu không ngừng xoay chuyển phải thể hiện thế nào, bảy tỏ cái gì, nói cái gì đây?!

Nhưng ở giây phút Mỹ Đổ Toa xuất hiện mọi thứ đều biến mất, thay vào đó là mặt biển yên ả, mặt dưới lại cuộn trào sóng ngầm.

Ánh mắt Mỹ Đổ Toa dừng lại một chút nhìn Tiêu Đình, sau dó hướng về Lam Thiên Tuyết và ba trưởng lão hơi cúi đầu, bộ dạng có phần dịu ngoan khác hẳn ngày thường làm Tiêu Đình nhất thời không quen, chỉ biết tủm tỉm cười thu hết tất cả chi tiết nhỏ của nàng vào trong mắt.

Lo lắng khẩn trương và cả ngượng ngùng trước đó đột nhiên tan biến hết, Tiêu Đình thở ta một hơi đi đến trước mặt Mỹ Đổ Toa, dùng hai tay nắm lấy tay nàng, ánh mắt nhìn Mỹ Đổ Toa không chỉ dịu dàng nhu tình hơn trước mà còn mang theo một chút hoài niệm.

"Thải Lân, ta biết không nên nói lời này nhưng thật sự ở lần đầu tiên gặp nàng, chúng ta bèo nước gặp nhau thậm chí nàng còn rất chán ghét ta, ta chưa từng nghĩ chúng ta sẽ có ngày hôm nay."

Mỹ Dổ Toa hơi rũ mắt xuống, giống như những việc không vui trước đây lại muốn tìm tới, Tiêu Đình cũng cảm nhận được không nhanh không chậm đưa một tay vuốt tóc nàng, thân hình hơi dựa gần vào nàng.

"Người khác bị vẻ ngoài xinh đẹp minh diễm của nàng làm cho nhớ mãi không quên ta lại thấy được bộ dạng vất vả liều mạng của nàng, người khác chỉ biết đến một nữ vương Xà Nhân tộc hung danh lan xa thủ đoạn tàn nhẫn thiết huyết, ta lại thấy được một Thải Lân có hoài bão có chí lớn, nhạy cảm và biết quan tâm người khác.

Mưa dầm thấm lâu, chúng ta đi đến ngày hôm nay đều không dễ dàng, nàng cho ta... cho chúng ta một cơ hội, để cùng được ở bên cạnh đối phương cùng hạnh phúc... cùng làm đối phương hạnh phúc, được không?"

Bốn mắt nhìn nhau, nháy mắt như có thiên ngôn vạn ngữ muôn tuôn trào, lại như không cần phải nói gì thêm.

Vài giây trôi qua khiến Tiêu Đình cảm giác thời gian như bị đóng băng.

Đối diện với ánh mắt chờ mong của Tiêu Đình, Mỹ Đổ Toa hơi cắn môi khẽ gật đầu, phát ra một tiếng ưm như muỗi kêu lại nặng như sơn hải, chỉ đủ cho Tiêu Đình nghe thấy.

Trong mắt Tiêu Đình lập tức tràn ngập muôn ngàn tia sáng kích động hôn lên trán Mỹ Đổ Toa sau đó ôm chầm lấy nàng cười như đứa trẻ, đôi mắt dần đỏ lên chứa đầy hơi nước.

Mỹ Đổ Toa giấu mặt vào vai Tiêu Đình nên không ai thấy đước biểu cảm, dung nhan động lòng người lúc này của nàng.

Nếu quan sát tỉ mỉ có thể thấy được một phần vành tai hồng phấn lộ ra ngoài, còn biểu tình kích động vui mừng như được chạm đến sao trời, xúc động đến muốn khóc của Tiêu Đình ai cũng đều thấy.

Một là bình minh rực rỡ một là hoàng hôn dịu dàng lại được duyên phận gắn kết một cách hài hòa, xúc động.

Lam Thiên Tuyết nhìn một màn khóe miệng khẽ nhếch nhìn lên trần nhà, khóe mắt đã sớm đỏ, yết hầu hơi đảo lộn như đang kềm chế cảm xúc như biển gầm sóng nộ.

Một ngàn năm, nàng đợi một ngàn năm rốt cuộc cũng nhìn thấy Tiêu Đình trưởng thành, từ bây giờ Tiêu Đình mới chính thức không còn cô độc, có nhà để tìm về an trú, có người sẽ vì Tiêu Đình mà đau lòng, lo lắng. Mỹ Đổ Toa cũng vậy, nàng đã sớm không còn đơn độc, bên cạnh nàng không chỉ có Xà Nhân tộc.

Xà vệ đứng gác cửa thần điện kích động chỉ hận không thể ném vũ khí trong tay hò hét vỗ tay, nhưng rốt cuộc vẫn sợ sẽ phá hư bầu không khí bên trong, mọi người đều kích động nhìn nhau gương mặt ai cũng đỏ bừng.

Hoa Xà Nhi vì hiểu lầm trước đây tuy ngoài mặt không biểu hiện nhưng vẫn luôn có oán khí với Tiêu Đình, lúc này mới hoàn toàn buông bỏ.

Hưng phấn qua đi nàng thở dài hâm mộ.

"Nếu có ai nói với ta câu đó, ta nhất định sẽ...."

"Hoa Xà muội, thật ra bấy lâu nay ta...." Một nam Xà Nhân nghe vậy lập tức đỏ mặt lấy hết can đảm đi đến trước mặt Hoa Xà Nhi ấp úng.

"Cút!!!"

.........

Ngày thành thân đã định, một tháng sau sẽ cử hành. Không biết ba trưởng lão bị cái gì tác động đột nhiên phát tâm từ bi nới lỏng cấm túc, mỗi ngày ba bữa Tiêu Đình đều có thể gặp Mỹ Đổ Toa.

Mọi người sum họp dùng bữa như trước đây nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác, lúc này đã không còn khoảng cách, thân thiết như người nhà.

Tiêu Đình gõ cửa thư phòng, chờ bên trong có tiếng đáp lại mới đẩy cửa bước vào, lần này cô đến tìm Mỹ Đổ Toa để bàn về việc viết thiệp cưới.

Càng đến ngày thành thân Mỹ Đổ Toa càng bận rộn, có nhiều hạng mục, nhiệm vụ dang dở cần phải đẩy nhanh tiến độ hoàn thành để tập trung tối đa vào hôn lễ, bởi theo truyền thống của Xà Nhân tộc hôn lễ của tộc trưởng chính là hôn lễ của cả tộc.

Tiêu Đình ôm lấy một chồng thiệp muốn đi đến bàn trà gần đó, Mỹ Đổ Toa hơi mỉm cười híp mắt lại ngón tay tay thon dài khẽ ngoắc một chút, nháy mắt Tiêu Đỉnh mất hết sức chống cự đi tới bàn làm việc của nàng.

Lần trước Tiêu Đình vào thư phòng liền ngoan ngoãn ngồi ở bàn trà đợi nàng chứ không đi đến bàn làm việc lỗ mãng vừa vào đã ôm nàng như trước, Mỹ Đổ Toa có chút khó hiểu không đi qua chỉ dựa vào bảo tọa khoanh tay nhìn Tiêu Đình, vừa thấy đã biết là có một chút không vui.

"Nàng sao vậy, cứ xử lý sự vụ... nếu nàng bận một lát ta lại tới." Bản năng vào sinh ra tử bao nhiêu năm nhắc cho Tiêu Đình biết là sắp có chuyện chẳng lành nên Tiêu Đình lập tức mở miệng trước.

"Đình không qua đây sao, ta đáng sợ vậy sao?" Mỹ Đổ Toa chỉ nhàn nhạt hỏi, không mang theo bất cứ biểu cảm gì, giống như chỉ bâng quơ tùy tiện nói.

"Không phải, chỉ là... không tiện, nàng cứ làm xong việc chúng ta lại bàn sau." Tiêu Đình nhìn bàn làm việc của nàng, hơi gãi đầu nói.

Mỹ Đổ Toa nhìn bàn làm việc của mình, có vài quyển trục đang mở ra giống như minh bạch cái gì, thở dài đứng dậy đi về phìa bàn trà chậm rãi ngồi cạnh Tiêu Đình.

"Chúng ta đã sắp thành thân, Tiêu gia hay Xà Nhân tộc từ đây về sau đều là nhà của Đình, của chúng ta, Đình không cần phải cố kị tự tạo khoảng cách như vậy."

Tiêu Đình cười nắm lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve, tay Tiêu Đình lúc nào cũng nóng, nóng chìm vào trong tâm nàng lại có tác dụng trấn an vô cùng lớn.

"Những cái đó ta xem không hiểu, vừa thấy đã đau đầu chóng mặt, cầm bút lên đã buốn nôn muốn xỉu, chi bằng đưa ta một thanh đao bảo ta ra ngoài đánh nhau còn thống khoái hơn. Nàng cứ lo liệu sổ sách, sự vụ... nếu cần dùng vũ lực cứ nói ta một tiếng là được."

Mỹ Đổ Toa nhất thời không có gì để nói nếu một giây trước nàng còn nghĩ Tiêu Đình ngại ngùng, tinh tế thì một giây sau lại cảm thấy cô như kẻ lười thấy sách vở là sợ hãi.

Lần đó tạm cho qua nhưng Mỹ Đổ Toa không vì vậy mà buông xuôi, nàng lập tức sai thợ thủ công chế tác một bảo tọa tương tự đặt cạnh mình, lần sau nhất định không để Tiêu Đình có chỗ trốn.

Tiêu Đình xác định không thể từ chối lời mời của mỹ nhân, lựa một góc nhỏ còn trống trên bàn đặt chồng thiệp xuống, ngồi dựa vào bảo tọa vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.

Mỹ Đổ Toa buồn cười dùng đầu ngón tay chọc vào má Tiêu Đình.

"Theo quy chế hôn lễ này toàn thể con dân Xà Nhân tộc đều sẽ tham gia, chúng ta chỉ mời thêm một số đối tác có giao tế với tộc, còn lại Đình muốn mời ai cứ thoải mái không cần rối rắm."

"Ta dự định mới các đồng học, đạo sư, một vài trưởng lão ở học viện Già Nam, hoàng thất Gia Mã và những trưởng lão thuộc các gia tộc lớn trong Viêm Minh..."

Tiêu Đình mở ra từng tấm thiệp nắn nót ghi từng cái tên mà mình nhận biết, Mỹ Đổ Toa nhìn bộ dạng như con ngoan trò giỏi đang ngồi viết chữ của Tiêu Đình không khỏi có chút buồn cười lắc đầu tiếp tục xem sổ sách.

"Còn có...Ba huynh trưởng của ta, vẫn nên gửi thiệp cho họ, đi hay không do họ quyết định."

Tiêu Đình trầm ngâm một lúc sau đó dứt khoát đóng lại tấm thiệp cuối cùng, bình thản nói. Người một nhà lại phải dùng đến thiệp mời, tuy vậy Tiêu Đình cũng không quá lấn cấn trong lòng, có Mỹ Đổ Toa, Lam Thiên Tuyết, đồng môn Già Nam... có họ ủng hộ và chứng kiến hôn lễ Tiêu Đình đã thực vui vẻ.

"Còn có việc này…" Tiêu Đình nhìn một bàn đầy sách vở tài liệu của Mỹ Đổ Toa thoáng mím môi muốn nói lại thôi.

"Ừm?" Mỹ Đổ Toa đưa tay vén tóc qua sau tai nhìn Tiêu Đình, không thúc giục là đang chờ.

Tiêu Đình hơi nhích lại gần Mỹ Đổ Toa, túm lấy tay nàng ấp giữa hai tay.

"Ở quê nhà của ta sau khi kết hôn các cặp đôi nếu có thời gian và điều kiện cho phép, thường sẽ có một kỳ nghỉ nhỏ, cùng nhau đi du lịch trải nghiệm đây đó… hưởng thụ thế giới chỉ có hai người, thân mật và riêng tư…

Nàng nghĩ sao về việc này."

Trong nguyên tác Đấu Phá tác giả viết kết cục vô cùng qua loa, không hề miêu tả việc thành thân giữa nam chính và các nữ chính. Giống như việc những khi Tiêu Viêm trở thành Đấu Đế vạn người kính phục, nữ nhân trong truyện này ở bên Tiêu Viêm là điều hiển nhiên.

Tác giả không đặt nặng giả thuyết tình cảm nên không miêu tả chi tiết, đây lại là thế giới cổ đại, nên khái niệm hưởng tuần trăng mật quá xa lạ mới mẻ.

Mỹ Đổ Toa nhìn Tiêu Đình, thiếu nữ mặt mày xinh đẹp tươi sáng, càng xem càng ưa nhìn, suy nghĩ một chút càng cảm thấy tuần "ăn" mật này rất đáng thử.

Tuy vậy nàng chỉ hơi nhướng mày, mặt mày nghiêm trang nhạt nhẽo nhìn cô.

"Có vậy Đình cũng ấp úng?"

"Ta là sợ nàng công việc bận rộn, hơn nữa ta muốn biết nàng nghĩ sao về việc này, ta lại sợ nếu nói không khéo nàng lại nghĩ ta rất muốn đi, sợ nàng nhượng bộ làm theo ý ta."

Thật ra Tiêu Đình sau khi than thở cùng Lam Thiên Tuyết muốn làm vài món ăn của Trái Đất vào tiệc cưới nhưng không tìm được nguyên liệu phù hợp.

Kết quả Lam Thiên Tuyết vỗ ngực đảm bảo, chỉ cần cô viết danh sách nàng sẽ chu toàn, bao gồm cả hoa hồng mà Mỹ Đổ Toa rất thích cũng sẽ dùng để tô điểm trong ngày trọng đại của hai người.

Tiêu Đình mừng như bắt được vàng, vội lân la hỏi nàng có phải có cách để truyền tống đến Trái Đất không, đến lúc này Lam Thiên Tuyết sao có thể không nhận ra dã tâm của Tiêu Đình.

Nàng gõ lên trán Tiêu Đình không nói nhiều chỉ mỉm cười thần bí gật đầu, nên Tiêu Đình mới nói sơ dự định của cô cho nàng biết, sau khi Lam Thiên Tuyết gật đầu chắc chắn mới tới tìm Mỹ Đổ Toa hỏi ý nàng.

"Đình cũng biết là ta bận rộn, biết thương xót ta rồi sao?"

Mỹ Đổ Toa nhẹ nhàng rút tay khỏi Tiêu Đình, khoanh tay dựa vào bảo tạo, xà đồng liếc xéo Tiêu Đình, bộ dạng như nhìn thấy đứa nhỏ khờ khạo rốt cuộc cũng trưởng thành, biết đau lòng biết quan tâm người khác.

Tiêu Đình có khổ không nói hết, mặt già đỏ lên, cô đương nhiên biết Mỹ Đổ Toa có vài lần vì cô mà bỏ lại thần điện, bỏ lại hết thảy công vụ bên người.

Nhìn bộ dạng cúi đầu cằm sắp chạm ngực của Tiêu Đình Mỹ Đổ Toa buồn cười chọc chọc má cô, bộ dạng ta rất rộng lượng phóng khoáng không để tâm.

"Vậy kế hoạch trăng mật gì đó tùy Đình sắp xếp, cho ta nhìn thấy thành ý của Đình, đừng làm ta thất vọng."

"Ò."

Như được đại xá Tiêu Đình mừng mừng tủi tủi ôm lấy Mỹ Đổ Toa, dụi mặt vào vai nàng, cứ như người chịu thiệt thòi ấm ức là cô chứ không phải nàng.

Bộ dạng hèn mọn này nếu để Lam Thiên Tuyết thấy được chắc chắn tức giận đấm ngực.

Không đúng, bộ dạng này khá quen thuộc, dường như nàng đã thấy ở đâu rồi.

Mười ngày trước hôn lễ con dân Xà Nhân tộc từ khắp nơi lục tục tề tụ quanh tòa thành bên dưới thần điện, mọi người đều mang theo cả nhà lớn nhỏ theo cùng, người gánh hàng người đẩy xe, mang theo vô số vật dụng hằng ngày.

Nào lương thực, xoong nồi, bàn ghế.... Tiêu Đình suýt tưởng mọi người đang đi tị nạn. Mỹ Đổ Toa không thể không giải thích.

"Hơn một vạn con dân tham dự hôn lễ, nói cách khác hôn lễ này mọi người đều có phần, mọi người sẽ cùng nhau chuẩn bị tất cả các công đoạn của hôn lễ. Hậu cần, nấu ăn, dọn dẹp trang trí... nếu không Đình nói xem làm sao có thể thiết đãi hơn một vạn người đây."

Tiêu Đình nhìn đoàn người lũ lượt tề tụ ngoài thành bắt đầu dựng lán trại ở tạm, tự phân chia thành từng nhóm người nấu ăn, người dọn dẹp phát quang cỏ dại... trong lòng có một loại xúc động không nói nên lời, cảm thấy bản thân càng phải nỗ lực làm việc hơn.

Chuỗi ngày đầu tắt mặt tối trong bếp của Tiêu Đình càng thêm quyết liệt đầy khói lửa.

Sau bao nổ lực và mong đợi rốt cuộc ngày trọng đại nhất cũng đã đến, bởi vì hôn lễ theo tập tục của Xà Nhân tộc nên Tiêu Đình chỉ việc các trưởng lão dạy gì làm nấy.

Ba hồi trống vang lên vào tờ mờ sáng, Tiêu Đình và Mỹ Đổ Toa cùng tắm gội thay phục đơn giản chỉnh tề dẫn đầu một đoàn người đi đến bái tế gia tiên, lăng mộ nữ hoàng tiền nhiệm, gọi là lễ ra mắt "con rể" với tổ tiên, từ đây trong giả phả dòng chính của tộc trưởng Xà Nhân tộc đã thêm tên của Tiêu Đình vào.

Hành lễ bái tế xong hai người tạm tách ra chuẩn bị trang điểm, thay hỉ phục chờ đến giờ lành sẽ cùng xuất hiện trước quan khách, không có quá trình diễu phố rước dâu như Nhân tộc.

Con dân Xà Nhân tộc đã tới đông đủ từ trước, các khách mời Nhân tộc dần tụ hội, đều là những gương mặt thân quen, Tiêu Đình cùng Mỹ Đổ Toa đang ngồi ở phòng chờ cả hai vẫn không khỏi khẩn trương vô cớ.

Tiêu Đình nắm lấy tay Mỹ Đổ Toa lại dùng tay còn lại bọc kín kẽ tay nàng, vừa động viên nàng vừa tự khích lệ chính mình.

Hôm nay Mỹ Đổ Toa trang điểm thật xinh đẹp, bớt đi một phần tà mị dụ hoặc kèm sắc bén, lại nhiều thêm một phần đoan trang trầm ổn động lòng người.

Hỉ phục tương đối kín đáo nhưng khoác lên người nàng vẫn không che lấp được những đường nét hài hòa mà tạo hóa đã ban tặng cho nàng.

Ngược lại một phong thái trong kín đáo lại ẩn chứa nét đẹp gợi cảm, hòa hợp một cách nhuần nhuyễn lại càng đánh sâu vào nội tâm người đối diện.

Tiêu Đình rất muốn ôm nàng nhưng hiện tại không cho phép, cả hai đều ít nhiều trang điểm, Mỹ Đổ Toa hôm nay mang mũ miện và một ít phục sức đặc trưng của Xà Nhân Tộc, cả hai dù trong mắt đều có tình cũng chỉ có thể ăn nhau bằng ánh mắt.

....

Ở một góc đâu dó tại Thiên Phong đại lục.

Yêu Đế Lâm Minh Nguyệt một thân y phục hoa lệ lúc này đang hậm hực ngồi trên đài cao nhìn một đám người đang run rẩy bên dưới.

Khí tràng của bậc chí tôn cơ hồ muốn bóp nghẹt mỗi một tấc trong đại điện, đám người bên dưới đa phần đều là chưởng môn, quốc chủ oai nghiêm một phương bị đè ép đến hít thở không thông cúi đầu giấu đi gương mặt đỏ bừng đầy mồ hôi lạnh.

"Phía Đông hỏa vực xuất hiện một khe nứt, ma hỏa từ đó tràn ra thiêu đốt một vùng hơn ngàn dặm, tại sao đến bây giờ ta mới biết được việc này."

Lâm Minh Nguyệt nhàn nhạt nói, ánh mắt lướt qua đám người, không giận tự uy khiến ai nhìn trúng đều cảm thấy lạnh người.

"Đế Tôn, ngay khi phát hiện ma hỏa xâm nhập chúng ta đã lập tức phong tỏa khu vực, họp bàn khẩn cấp cùng các tông môn và quốc chủ lân cận hỏa vực để tìm phương án giải quyết, có điều ma hỏa lần này quá mức quỷ dị lợi hại, chúng ta đã thử nhiều cách nhưng vẫn không khống chế được nên mới trực tiếp bẩm báo lên ngài."

Lâm Minh Nguyệt híp mắt nhìn đàn ông trung niên đang thành khẩn trình báo, trong lòng cười lạnh, đừng nghĩ ta không biết trong đầu các ngươi đang tính chuyện gì. Có điều hôm nay là ngày vui của Tiêu Đình, Lâm Minh Nguyệt chỉ muốn nhanh chóng kết thúc xong việc để tới Đấu Khí đại lục.

"Ta sẽ phái thủ hạ đi cùng các ngươi đến hỏa vực xử lý việc này, nếu không có gì các ngươi lui ra đi, dập ma hỏa quan trọng."

"Tạ Đế Tôn." Một đám người chấp tay cúi đầu như trút được gánh nặng, Lâm Minh Nguyệt thấy vậy lập tức nhấc mông phất tay đỉnh đạc rời đi. Sau khi về phòng lại gấp không chờ nổi phát động truyền tống trận.

....

"Tiêu Hằng Viêm Minh... Tiệu Lệ Tiêu Môn... Tiêu Viêm Tiêu gia... đến!"

Tiêu Đình nghe Xà Vệ gác cổng thông cáo ba cái tên này bất giác thở ra một hơi, mọi người đến đông đủ thì càng thêm vui vẻ trọn vẹn.

"Tộc trưởng, giờ lành đã đến." Một xà nữ cúi người trước Mỹ Đổ Toa nói, Mỹ Đổ Toa hướng Tiêu Đình gật đầu, Tiêu Đình vội giúp Mỹ Đổ Toa đeo mạng che mặt sau đó cả hai cùng đi ra ngoài.

"Oành."

Mở màn là hai mươi mốt loạt đạn pháo chỉ thiên, l toàn thể con dân Xà Nhân tộc và các quan khách đồng loạt đứng dậy vỗ tay cùng nhìn lên thần điện trên núi.

Đôi uyên ương sóng vai nắm tay nhau bước ra ngoài cùng vẫy tay chào mọi người bên dưới, nháy mắt cả ngọn núi như muốn rung chuyển vì những tràng vỗ tay như sấm, những tiếng hò hét vang dội.

Cả hai chậm rãi cùng đi dẫm lên từng bậc thang dẫn xuống đại điện dưới chân núi, dọc hai bên đều có xà nữ chờ đón mỗi người đều cầm một giỏ đựng cánh hoa, chỉ chờ hai người đi qua sẽ đồng loạt tung cánh hoa hồng đỏ thắm lên.

Tiêu Đình bị khung cảnh huyền ảo xinh đẹp như mơ này làm cho choáng váng, liên tục cười ngây ngô đến híp mắt, nhìn bộ dạng vô tri của Tiêu Đình Mỹ Đổ Toa dù đang mang mạng che mặt chỉ để lộ đôi mắt cũng không keo kiệt nở một nụ cười rộ hiếm thấy, trong mắt tràn ngập phong tình.

Ba trưởng lão và Lam Thiên Tuyết đều đứng trước cửa đại điện chờ hai người đi xuống, lúc này hai người mới tạm buông tay nhau ra cúi người hành lễ chào với bốn trưởng bối, cung cách vô cùng hòa hợp ấm áp không quá nhiều câu nệ lễ tiết rườm rà.

Lam Thiên Tuyết mỉm cười chờ hai người đứng thẳng người ổn định thân hình, mới tới gần xoa đầu Tiêu Đình lại nắm tay Mỹ Đổ Toa vỗ nhẹ mu bàn tay nàng dẫn nàng đi vào đại điện.

Bốn người an vị ở vị trí chủ tọa để hai người hoàn thành nốt phần nghi lễ bái Thiên Địa, cao đường. Lam Thiên Tuyết thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài trời như đang chờ đợi điều gì đó.

Đang lúc nàng không biết nên nói mọi người chờ thêm một lúc thì lúc này trời đất đột nhiên chấn động, một luồng khí áp khiến không chỉ bầu trời mà ngay cả mặt đất cũng ầm ầm rung chuyển.

Qua hai nhịp thở luồng khí áp khủng bố như muốn nghiền áp vạn vật này dần thu liễm lại, nụ cười trên mặt Lam Thiên Tuyết càng thêm rạng rỡ, nàng từ ghế chủ vị đứng dậy nhẹ nhàng nhấc lên làn váy trắng đi ra ngoài.

Cảm nhận khí áp tuy lạ lại có chút quen thuộc Tiêu Đình thoáng ngẩn người, sau đó như nghiệm ra điều gì cũng mỉm cười đầy phấn chấn nắm tay Mỹ Đổ Toa cùng nàng ra ngoài.

Từ trên bầu trời xuất hiện một chấm đen nhỏ lơ lửng trên không, chấm đen từ từ hạ xuống quảng trường trước đại điện, đám đông nháy mắt sợ hãi lui về sau, một thân ảnh cao gầy vận vận hắc bào chậm rãi xuất hiện.

Đế giày nhẹ nhàng tiếp đất không mảy may gợi lên hạt bụi nào nhưng mặt đất xung quanh như bị nén lại lõm xuống một đoạn.

Lâm Minh Nguyệt thở dài phát động một vài cấm chế, y bào đen thêu hoa văn tơ vàng lộng lẫy sang quý trên người như có sự sống hơi chuyển động phát ra từng đạo kim quang lưu chuyển vài lần mới trở lại bình thường.

Khí tràng khủng bồ cũng theo đó rút lui không còn dấu vết. Uy áp bị che chắn nhưng không giấu được khí chất vương giả bễ nghễ của bậc chí tôn một cõi của nàng, mặt mày sắc bén uy nghiêm chính khí lẫm liệt không giận tự uy khiến không ai dám nhìn lâu, tự giác cúi đầu.

"A Nguyệt." Lam Thiên Tuyết bước xuống bậc tam cấp thì đứng lại, Lâm Minh Nguyệt thấy nàng lập tức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt lạnh nhạt hờ hửng không để chúng sinh vào mắt nhanh chóng bị thay thế bằng cái mỉm cười ấm áp dào dạt như gió xuân.

Lâm Minh Nguyệt đi tới bên cạnh Lam Thiên Tuyết, bởi vì ở nơi đông người nên cũng không biểu hiện quá nhiều, chỉ thấp giọng gọi Tiểu Tuyết. Lam Thiên Tuyết đưa ta xoa mi tâm Lâm Minh Nguyệt.

"Những lão già kia lại chọc giận Nguyệt sao?"

"Ừm, may mắn không đến muộn." Lâm Minh Nguyệt mỉm cười cầm lấy tay nàng nhẹ nhàng nắm trong tay cũng không quên việc chính nâng mắt lên nhìn Tiêu Đình, khóe môi vẫn luôn duy trì độ cong, ánh mắt hiền từ như đang khích lệ, chờ đợi.

Tiêu Đình kích động đến cả người run rẩy, hai mắt như muốn nhòa đi, cảm nhận bàn tay đang nắm lấy tay mình không ngừng run rẩy, Mỹ Đổ Toa mặc dù bị dọa không nhẹ về sự xuất hiện quá mức kinh động của vị khách lạ, mà còn kinh ngạc vì sự tương đồng về dung mạo của Tiêu Đình và người nọ.

Nàng ngờ ngợ như mình sắp biết một ẩn tình nào đó có căn nguyên vô cùng sâu xa. Nàng đưa ta vuốt nhẹ bả vai Tiêu Đình, Tiêu Đình quay sang nhìn nàng mỉm cười trấn an.

"Ta không sao, chỉ là quá vui vẻ kích động, đi, ta dẫn nàng đi gặp trưởng bối."

Cả hai đi đến trước mặt Lâm Minh Nguyệt cúi chào nhưng lúc này Tiêu Đình lại lúng túng không biết xưng hô thế nào, vẫn là Lâm Minh Nguyệt trực tiếp quyết đoán đi tới ôm lấy Tiêu Đình.

"Ta đến trễ, đến bây giờ mới xuất hiện trước mặt con... chúc mừng ngày vui của con." Giọng nói từ ái mang theo một phần áy náy hiển nhiên không phải nói về việc đến trễ hôn lễ này.

Cảm xúc nháy mắt như vỡ đê, Tiêu Đình nắm lấy y bào của Lâm Minh Nguyệt giấu mặt vào vai nàng, giấu đi một giọt nước trong suốt lặng im thấm vào vai áo.

Trong lòng Lam Thiên Tuyết cực kỳ xúc động, họ đã chờ quá lâu cho màn trùng phùng này , nàng vỗ vai hai người thân nhất của mình nhắc nhở không nên để lỡ chính sự.

Tiêu Đình buông ra Lâm Minh Nguyệt trước vội xoa mắt, cả hai nhìn nhau bật cười, tuy lần đầu gặp nhau nhưng ăn ý đến kỳ lạ, không chỉ có phần tương tự về dung mạo mà còn tương đồng nhau ở một số cử chỉ hành động.

Mọi người lục tục kéo vào chánh điện, Lam Thiên Tuyết giới thiệu với mọi người đây là đạo lữ của nàng, đôi bên đơn giản chào hỏi nhau sau đó bắt đầu tiến hành lễ.

"Không ngại ta ngồi ở vị trí cao đường chứ?" Lâm Minh Nguyệt nhẹ nhàng mỉm cười như gió xuân nhưng ba trưởng lão cảm giác áp bách như đao kề cổ vội vàng gật đầu sai người mang thêm một bộ ghế đặt cạnh Lam Thiên Tuyết.

Cùng bái lạy Thiên Địa, cùng quỳ dâng trà cho trưởng bối, đứng giữa trời đất phát nguyện gắn kết cả đời cùng nhau dưới sự chứng kiến của toàn thể quan khách.

Phần lễ xem như đã xong tiếp theo đến phần hội, hai người vào điện thay một thân y phục nhẹ nhàng thoải mái hơn, phục sức cũng giản lược bớt bắt đầu nhập tiệc cùng mọi người.

Qua ba lần mời rượu đại chúng Tiêu Đình và Mỹ Đổ Toa rốt cuộc cũng có một khoảng thời nghỉ ngơi để ngồi vào bàn ôn tồn cùng các trưởng bối.

Lần đầu được quây quần ngồi cùng bàn với đầy đủ người thân làm Tiêu Đình vô cùng vui vẻ, điều này lây dính đến Mỹ Đổ Toa bên cạnh khiến nàng cũng mỉm cười không ít lần.

Các món ăn lần lượt được dọn lên, trong đó có vài món mang hương vị quê nhà ở Trái Đất, Tiêu Đình chủ động đứng dậy múc thức ăn chia ra chén hai tay bưng lên đưa cho các trưởng bối.

Nhìn chén nước màu vàng nghệ sóng sánh mùi hương thơm lừng quen thuộc Lâm Minh Nguyệt ngạc nhiên nhìn Lam Thiên Tuyết và Tiêu Đình, hài lòng mỉm cười, hai người này giữ bí mật đến phút cuối ngay cả Lâm Minh Nguyên cũng bất ngờ.

"Đây là cà ri."

Lâm Minh Nguyệt ăn vào không khỏi mỉm cười hoài niệm.

"Thức ăn ở Trái Đất vẫn là một thứ gì đó không thể nào quên được, không trộn lẫn với bất cứ đâu... Tiểu Tuyết, đã lâu chúng ta không ra ngoài thả lỏng, hay là chúng ta sắp xếp một chút trở về Trái Đất nghỉ dưỡng, chơi bãi biển vài hôm."

"Để sau lại nói."

Lam Thiên Tuyết múc thêm một chén cà ri đưa cho Lâm Minh Nguyệt, trong lòng thầm than thở, không biết nàng mắc nghiệp gì mà một lớn một nhỏ nhà nàng dù đang ở tu chân giới vẫn thấy ăn là lại vui vẻ.

Nhìn hai người thân mật gắn bó qua những cử chỉ sinh hoạt đời thường, phảng phất như trải qua vô số năm tháng tuế nguyệt vẫn không thay đổi, khiến người hâm mộ.

"Kính thưa các vị quan khách và sau đây là món tráng miệng cũng là điểm nhấn quan trọng không kém cho đại lễ thành thân hôm nay, do dích thân hoàng quân Tiêu Đình dày công tự mình thực hiện."

Người chủ trì buổi lễ dùng nội lực để âm thanh vang xa đảm bảo tất cả quan khách đều nghe thấy thông báo này. Đám đông lập tức hiếu kì vỗ tay hưởng ứng.

Hàng trăm người lần lượt đẩy những chiếc bàn dài xếp theo hàng ra giữa quảng trường sau đó bê từng chiếc bánh kem bông trắng như mây bày biện trên bàn.

"Đó là cái gì, ta lần đầu được thấy."

"Không biết là gì nhưng nhìn có vẻ rất ngon."

"Tỷ tỷ xấu, có đồ ngon lại giấu ta." Tử Nghiên ngồi ở bàn dưới hít hít cái mũi ngửi mùi hương thơm ngọt từ bánh tỏa ra, tuy rất muốn ăn thử nhưng vẫn không quên lầm bầm oán trách Tiêu Đình.

"Lúc Đình tỷ đổ mồ hôi trong bếp sao không thấy người vào phụ giúp?" Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng nói một câu khiến Tử Nghiên lè lưỡi không dám nói gì thêm, giả điếc ôm Tiểu Hỏa cúi đầu ăn.

Tiêu Đình nắm tay Mỹ Đổ Toa cùng đi tới chiếc bánh kem to nhất, trên đó còn có hai hình người đắp bằng kem mô phỏng hình dáng của hai người, cả hai cùng cùng cầm dao cắt nhát dao đầu tiên vào bánh, sau đó Tiêu Đình cắt thành hai phần nhỏ cho dĩa của mình và Mỹ Đổ Toa.

Tự tay múc bánh đút cho đối phương ăn, Tiêu Đình cảm giác đây là miếng bánh ngon ngọt nhất mà cô từng được nếm, nhìn thấy khóe miệng Mỹ Đổ Toa bị dính một chút kem, Tiêu Đình vội lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng giúp nàng lau đi, sau đó đưa ngón tay vào miệng mình mυ"ŧ sạch.

Mỹ Đổ Toa mím môi giả vờ không thấy một màn ám muội giữa chốn đông người của Tiêu Đình, chỉ là vành tai không nhịn được mà trở nên hồng hào.

Tiếp theo những phụ tá bắt đầu chia bánh đưa tới các quan khách, đám đông nháy mắt trầm trồ. Tiêu Đình cùng Mỹ Đổ Toa bắt đầu xuống đài đi tiếp đãi ở những bàn của bạn bè khách mời thân thuộc.

"Đại ca, Nhị ca, Tam ca... cảm ơn mọi người đã tới."

"Tiểu Tứ... mặc dù có chút gút mắc chưa được câu thông nhưng chúng ta chung quy vẫn luôn mong muốn muội hạnh phúc. Chúng ta thành tâm chúc phúc cho hai người." Tiêu Hằng chạm chén rượu cùng Tiêu Đình, tuy có vẻ mất tự nhiên nhưng từng lời đều là thật tâm.

"Đa tạ Đại ca, Nhị ca, Tam ca..."

...

Tại bàn của nhóm học viện Già Nam. Sau khi cùng trưởng lão Tô Thiên chào hỏi Tiêu Đình đi tới bàn dành cho các đạo sư, bàn này mọi người khá hài hòa chỉ trừ hai người là Tiêu Ngọc và Nhược Lâʍ đa͙σ sư.

Nhìn thấy sự căng cứng trên mặt Tiêu Ngọc, và Nhược Lâʍ đa͙σ sư mặc dù nhiệt tình nhưng ánh mắt chưa từng nhìn về phía Tiêu Ngọc, Tiêu Đình khẽ thở dài, không biết bản thân cố tình sắp xếp họ ngồi chung bàn là đúng hay sai.

"Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đến dự hôn lễ của chúng ta..."



Tiêu Đình nâng chung rượu kính rượu mọi người, sau đó ánh mắt dừng lại ở Nhược Lâm.

"Cảm ơn Nhược Lâʍ đa͙σ sư."

"Chúc mừng Tiêu đồng học, không nghĩ tới Tiêu đồng học hôm nay đã thành thân, còn là cùng nữ vương Mỹ Đổ Toa, đều là bậc anh thư giỏi giang, chúc mừng hai người."

Nhược Lâm vốn là nữ nhân ôn nhu dịu dàng, lại hòa ái có lễ, bị Tiêu Đình nhắc đến nàng nhẹ nhàng mỉm cười.

Không nghĩ tời là thật, vì trước đây khi ở học viện, Tiêu Đình và Huân Nhi... Thật không nghĩ tới hôm nay lại...

Mặc dù nàng không có ý gì nhưng người nghe hữu ý, bàn tay đang cầm chung rượu của Tiêu Đình thoáng siết chặt, rất nhanh thả lỏng ra...

...

Tại bàn dành riêng cho hoàng thất đế quốc Gia Mã.

"Chúc mừng nữ vương Mỹ Đổ Toa và Tiêu tiểu thư."

"Đa tạ nữ hoàng Yên Dạ." Tiêu Đình mỉm cười cầm chung rượu hướng về phía Yên Dạ mời mọi người, đôi bên khách khí vài câu.

"Tiêu tiểu thư tài mạo xuất chúng thành thân cùng nữ vương Mỹ Đổ Toa thật là trời se đất tạo, khiến người hâm mộ." Yên Dạ hướng Tiêu Đình mỉm cười, trong mắt có điều muốn nói lại thôi, mặc dù ngụy trang rất khá vẫn tràn ra một chút tiếc nuối?!

Mỹ Đổ Toa nhìn Yên Dạ đã biết đó là gì, chỉ có Tiêu Đình là không biết trăng sao gì trong đó, nàng câu môi cười cảm thấy thú vị, hâm mộ thì có thể làm được gì, có nhiều thứ không phải ao ước là sẽ có được.

"Tiêu tiểu thư, món bánh này thật sự rất ngon, không biết Tiêu tiểu thư có nguyện ý chia sẻ cách làm để mọi người đều có thể ăn được món bánh ngon ngọt tốt đẹp này." Thấy Tiêu Đình muốn đi Yên Dạ vội nói, bộ dáng hơi ngập ngừng.

Tiêu Đình trầm ngâm vài giây sau đó quay sang nhìn Mỹ Đổ Toa, phát hiện nàng cũng đang duy trì động tác cười mỉm nhìn mình nụ cười quá mức ôn nhu dịu dàng, Tiêu Đình thoáng căng thẳng, đây là tín hiệu báo nguy.

"Tất cả những thứ ở đây đều thuộc về hôn lễ của ta và thê tử Mỹ Đổ Toa, nữ hoàng cho chúng ta trao đổi một chút được không?"

"Xin lỗi, là ta đường đột." Tiêu Đình nói vậy làm Yên Dạ càng thêm ngượng ngùng.

Tiêu Đình nắm tay Mỹ Đổ Toa đi tới một khoảng trống bắt đầu thương lượng hỏi ý kiến nàng.

"Thải Lân, lúc đầu ta làm bánh này chỉ đơn giản là muốn làm ra một thứ ngọt ngào và chia sẻ nó cho những người đến chung vui tham dự hôn lễ của chúng ta.

Nhưng sau khi Yên dạ hỏi như vậy ta lại cảm thấy nếu mọi người đều có công thức làm bánh này, họ sẽ bắt chước chúng ta cho nó xuất hiện ở hôn lễ.

Như vậy cho dù trăm năm ngàn năm sau thậm chí đến khi chúng ta không còn trên đời này nữa mọi người mỗi khi tổ chức hôn lễ, hoặc cho dù không áp dụng nó vào hôn lễ mỗi khi ăn bánh này họ đều sẽ nhớ tới thứ ngọt ngào tốt đẹp này xuất phát từ hôn lễ của chúng ta.

Ta nhất thời suy nghĩ như vậy, nàng có hướng xử lý nào khác với yêu cầu vừa rồi của cô ta không?"

Điều Tiêu Đình vừa nói quả thật khiến Mỹ Đổ Toa động dung, lúc đầu nàng chỉ muốn món bánh ngon ngọt này chỉ độc quyền thuộc về hôn lễ của nàng, nhưng sau khi Tiêu Đình phân tích nàng lại càng muốn trường hợp sau, nàng mới không thèm so đo với Yên Dạ.

"Ta cũng nghĩ giống Đình, ta sẽ cho đầu bếp sao chép lại công thức thành nhiều bản, gửi đến tận tay tất cả quan khách đến tham dự."

Tiêu Đình nghe vậy mừng còn không kịp, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng đưa lên môi hôn nhẹ.

"Thê tử quả nhiên ngoài lạnh trong nóng rất chu đáo biết nghĩ cho người khác."

"Hừ." Mỹ Đổ Toa không rút tay lại, chỉ mỉm cười lườm nguýt Tiêu Đình, đuôi mắt hơi cong trang điểm chút phấn hồng càng tôn lên mị hoặc tràn ngập phong tình, khiến cho người đã từng nếm trải muôn vàn trạng thái mị sắc mị thể của nàng cũng phải thất thần vài giây.

Lâm Minh Nguyệt tuy đã tận lực áp chế tu vi nhưng nơi đây tuy chỉ là vị diện sơ cấp nhưng pháp tắc Thiên Địa không ai chống lại được, nàng và Lam Thiên Tuyết cùng xuất hiện tại đây sẽ kéo thêm sự bài xích càng lớn.

Lại thêm sự vụ bận rộn quấn thân, nếu muốn đi nghỉ mát cùng Lam Thiên Tuyết chỉ có thể nhanh chóng giải quyết công việc đang tồn đọng.

Nghĩ đến cảnh Tiêu Đình thành hôn xong đi hưởng tuần trăng mật, bản thân cũng ôm theo thê tử cùng đi vi vu bồi dưỡng tình cảm hưởng thụ thế giới của hai người... nên chỉ ở lại cùng mọi người hai giờ sau đó phải rời đi.

Hôn lễ kéo dài đến tối mới dần lắng xuống, người có tu vi như Tiêu Đình và Mỹ Đổ Toa sau khi trải qua những màn chào hỏi, xã giao kính rượu các thân bằng quyến thuộc xong cũng phải mệt mỏi đến ngơ người.

Rất may dựa theo bối phận hai người chỉ đi chào hỏi vài người bạn thân thuộc như, sau đó bắt đầu an vị ngồi chờ những người khác lũ lượt đến chúc mừng.

Tiêu Đình mệt muốn mạng ngã lăn ra trường kỷ, Mỹ Đổ Toa đang được các xà nữ giúp tháo các trang sức phụ kiện rườm rà, nàng nhìn Tiêu Đình nàm như cá chết cảm thấy vô cùng buồn cười.

"Nữ vương bệ hạ, bể tắm đã chuẩn bị xong."

"Không còn chuyện gì nữa, các ngươi lui ra đi." Mỹ Đổ Toa phất tay cho mọi người lui ra, đi tới ngồi xuống cạnh Tiêu Đình hiền huệ giúp cô xoa thái dương.

Hương thơm quen thuộc kèm cảm giác mềm mại có chút lạnh truyền tới làm Tiêu Đình cảm thấy dễ chịu rất nhiều, Tiêu Đình bò dậy nằm vạ trên đùi Mỹ Đổ Toa cọ vào bụng nàng làm nũng.

"Thải Lân..."

"Mệt thành như vậy sao, nhanh đi tắm thay y phục sau đó nghỉ ngơi." Mỹ Đổ Toa buồn cười cúi người trêu chọc Tiêu Đình, hơi thở ấm áp phất qua da mặt bởi vì say rượu mà đỏ bừng của Tiêu Đình, ngón tay thon dài vuốt ve sườn mặt, mơn trớn tai cô.

Thoạt nhìn giống như bá tổng hay ngự tỷ đang âu yếm cưng chiều vuốt ve tiểu kiều thê hay ngượng ngùng thích làm nũng làm yêu.

"Không được, chúng ta phải cùng tắm."

Tiêu Đình nghe đến tắm vội ngửa đầu mỉm cười, tuy có chút rượu còn tàn dư trong người nhưng vẫn hoàn toàn tỉnh táo, đôi mắt màu đen dưới ánh đèn phản chiếu ra vài tia sáng, khi nhìn Mỹ Đổ Toa càng mềm dịu lại, ẩn chứa thâm tình.

Tiêu Đình đứng dậy hơi khom người đưa tay về phía Mỹ Đổ Toa, không ngờ Tiêu Đình cũng có lúc ra vẻ như vậy, Mỹ Đổ Toa buồn cười nhưng không thể không chiều theo Tiêu Đình, nhẹ nhàng để tay vào lòng bàn tay cô, làm Tiêu Đình vui vẻ kéo nàng đứng dậy, ôm ôm ấp ấp đi vào phòng tắm.

"Đình tắm trước đi, ta chuẩn bị vài thứ." Tiêu Đình còn đang nghĩ sau khi vào bể tắm thì kế tiếp phải thế nào, nên nhẹ nhàng tắm gội hay... làm một chút động tác thân mật mở màn dạo dầu... đã bị Mỹ Đổ Toa cắt đứt suy nghĩ.

Tiêu Đình ngoan ngoãn đi vào bể tắm trước, cởi y phục, nhìn bể tắm rãi đầy cánh hoa hồng, hương thơm ngập phòng, nến đỏ lung lay hơi nước mờ ảo phiêu đãng... tràn ngập hơi thở lãng mạng.

Tiêu Đình yêu thích dùng sức nhảy ùm vào bể tắm, bơi lội một vòng sau đó ngồi dựa vào bể tắm nhắm mắt dưỡng thần.

Mỹ Đổ Toa cầm khăn đi vào nhìn một ít nước vương vãi dưới sàn cũng biết Tiêu Đình lại nghịch, Tiêu Đình nếu không quậy phá hoạt bát một chút nàng lại cảm thấy không quen.

Tiêu Đình cảm giác Mỹ Đổ Toa đi vào vội hé mắt tìm kiếm bóng dáng nàng, lập tức ngây người chấn động không nhẹ.

Chân trần nhỏ nhắn thon dài đạp bước lên sàn đá, đá quý phản xạ với ánh nến tạo nên một con đường dẫn vào bể tắm lấp lánh rực rỡ, như thể nàng đang đạp lên dãy ngân hà từng bước tiến tới.

Mỹ Đổ Toa vào sau là nàng kín đáo cởi y phục sau đó khoác lên một kiện áo ngắn có đai đeo, nên trong không mặc nội y, vốn dĩ định cho Tiêu Đình bất ngờ, không ngờ cô lại như vịt thiếu nước vừa gặp đã nhảy bổ vào hồ.

Từng bước chân nhẹ nhàng duyên dáng của nàng như dùi trống hung hăng nện vào l*иg ngực Tiêu Đình, cô chậm rãi đứng dậy đi về phía bậc thang dẫn xuống bể tắm, chờ đợi triều bái thần minh của mình nhập thế.

Mỹ Đổ Toa mỉm cười đưa tay cho Tiêu Đình, chậm rãi bước xuống, để cho mực nước trong bể chậm rãi dâng lên cắn nuốt nàng, cũng che lấp đi những đường cong hoàn mỹ nóng bỏng, xinh đẹp mê người.

Hai thân thể thon dài xinh đẹp chậm rãi dán vào nhau, Tiêu Đình rút trâm bạc trên tóc nàng ra, ba ngàn tóc mượt đổ xuống như thác, vài sợi tóc cọ vào xương quai xanh Tiêu Đình, có chút tê ngứa.

Đôi mắt màu tím nhạt phản xạ màu vàng ấm của ánh nếm, làm nó càng thêm sâu sắc mênh mông như vũ trụ vô tận, Tiêu Đình dùng đôi tay ướt đầm đìa của mình chậm rãi vuốt tóc sang hai bên tai của nàng, hôn nhẹ lên môi nàng.

"Chúng ta còn rượu hợp cẩn." Tiêu Đình nhìn nàng mỉm cười nhắc nhở, một tay ôm lấy eo nàng đi tới thành bể tắm, trên thành bể có một vài khay gỗ chứa đầy đủ những thứ cần thiết do thị nữ chuẩn bị, tất nhiên không thể thiếu rượu.

"Nhân loại các ngươi thật phiền phức, quá mức rườm rà." Mỹ Đổ Toa dùng đầu ngón tay vẽ vòng tròn vô nghĩa lên lưng Tiêu Đình, làm cô không nhịn được rùng mình hai lần.

"Nếu chúng ta xem nó là phong tục, tập tục tốt lành cũng được, xem như uống chút rượu trợ hứng cũng khá hay." Tiêu Đình rót rượu xong đưa cho nàng, Mỹ Đổ Toa cầm lấy chung rượu chậm rãi lắc đầu đặt lại vào khay, dưới con mắt ngạc nhiên của Tiêu Đình, nàng cầm lên bình rượu ngửa cổ uống một ngụm.

Một giọt rượu tràn ra khóe môi nàng đi xuống, phác họa đường cong xinh đẹp của xương cằm, đi xuống cái cổ thon dài bóng loáng như ngọc, Tiêu Đình nhìn giọt rượu vượt qua xương quai xanh nàng sau dó hòa tan trong nước, đột nhiên cảm giác không còn muốn uống rượu trong chung.

Mỹ Đổ Toa nhếch môi vứt cho Tiêu Đình một nụ cười thần bí, khóe mắt nàng ửng hồng đuôi mắt hơi cong như lưỡi câu hung hăng móc vào tâm người đối diện, ngón tay thon dài hơi nâng cằm Tiêu Đình lên một tay khác tự vén tóc mình qua sau tai, nàng chậm rãi cúi đầu ép môi mình lên môi Tiêu Đình.

Bị động rất nhanh bắt kịp xu hướng mở cửa tiếp đãi nồng hậu, môi lưỡi giao hòa tràn ngập men say còn kèm theo một ít hương thơm mật ngọt làm người say mê, Tiêu Đình dùng hai tay đỡ eo Mỹ Đổ Toa, bàn tay mang theo hơi ấm chậm rãi vuốt ve lưng nàng.

Tơ lụa mỏng manh thấm nước dính sát vào da thịt, Tiêu Đình vẫn cảm nhận được đường nét lồi lõm của từng thớ da thịt, từng đoạn xương sống, từng cái run nhè nhẹ trên lưng nàng.

Tạm chấm dứt màn hợp cẩn, rượu không say lòng say lòng người tự say, cái hôn nhẹ nhàng dai dứt đầy cảm giác nghi thức cũng đủ khiến hai trái tim loạn nhịp, gương mặt hai người đều đỏ bừng hơi thở có chút nặng nề, trong mắt cả hai đều mang theo luyến tiếc chưa đã thèm, Tiêu Đình hôn lên cánh môi ướŧ áŧ trơn dính như vừa tẩm mật của Mỹ Đổ Toa, hai tay ôm nàng kéo vào ngực.

"Ta giúp nàng tắm gội, được không?"

Giọng nói thì thầm có chút trầm mang theo hơi ẩm cùng nhiệt độ ấm nhẹ thả bên tai, Mỹ Đổ Toa nâng mắt nhìn Tiêu Đình, xà đồng mang theo chút ngẩn ngơ khi đối diện ánh mắt sâu thẳm đen như mực của Tiêu Đình.

Tiêu Đình nhìn nàng, mái tóc đen dài còn đang nhỏ nước làm cho mặt mày càng thêm dịu dàng, ấm áp như gió xuân, làm người ta có ảo giác như rơi vào biển thâm tình, khiến bản thân sinh ra ảo tưởng bản thân là người được yêu nhất, quan tâm nhất, Mỹ Đổ Toa vừa yêu vừa hận nhất chính là bộ dạng này.

Hai tay nàng câu lấy cổ Tiêu Đình há miệng cắn vào môi cô, sau đó tựa đầu vào vai cô nhẹ gật đầu, Tiêu Đình hôn lên trán nàng bàn tay vỗ nhẹ lên lưng nàng vài lần, sau đó chuyển về phía trước dừng lại ở eo nàng, đầu ngón tay dùng sức lôi kéo một chút, nút thắt buộc ở eo nhẹ nhàng rơi xuống.

Vạt áo thoát khỏi gông xiềng hơi mở ra, bồng bềnh trong làn nước, hé lộ một mảng da thịt màu phấn hồng trước ngực, may mắn có mực nước xấp xỉ vượt qua ngực, che chắn lại một ít cảnh xuân tươi đẹp.

Đối diện một màn này ánh mắt Tiêu Đình vô cùng thanh tỉnh, bàn tay phủ lên vai nàng chậm rãi kéo xuống lớp vải vóc trên người nàng, nó được để gọn một bên trên thành hồ.

Tiêu Đình để nàng ngồi lên bệ đá, thuần thục mở ra các lọ hương liệu, giúp nàng gội đầu. Mỹ Đổ Toa ngồi nghiêng người đưa lưng về phía Tiêu Đình, hai mắt khép hờ dung nhan hoàn toàn thả lỏng.

Tiêu Đình gần như đã dùng hết tỉ mỉ nhẹ nhàng nhất để giúp nàng gội đầu, mười đầu ngón tay ấm nóng luồn vào tóc nàng, nhẹ nhàng xoa bóp, thỉnh thoảng lại cào một chút, mỗi lần như vậy Tiêu Đình sẽ hỏi nàng có đau không, có khó chịu không.

Da đầu được kí©h thí©ɧ, săn sóc ân cần làm Mỹ Đổ Toa cảm thấy vô cùng thoải mái, nàng không keo kiệt thỉnh thoảng sẽ ừm một tiếng đầy mê hoặc khích lệ người sau lưng.

Vợ chồng son nhẹ nhàng tương tác với nhau bằng những việc làm hết sức đời thường, tràn ngập cảm giác năm tháng dài lâu, cùng nhau chậm rãi trôi qua. Gội xong Tiêu Đình vén toàn bộ tóc nàng qua vai, để lộ tấm lưng mảnh mai mềm mại đầy duyên dáng.

Gáy trắng hồng nồi tiếp bờ vai nhỏ nhắn xương xương, sống lưng thon gầy bởi vì hơi nghiêng người nên hiện ra một chút độ cong, toát lên sự mềm dẻo lại không mất đi sự thanh thoát mà gợi cảm, chỉ cần nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng đều sinh ra cảm giác yêu mến muốn ôm vào lòng, nhất định không để nàng chịu bất cứ tổn thương buồn khổ nào.

Giờ phút này Mỹ Đổ Toa không còn là nữ vương kiêu ngạo sắc bén, ở trên ngôi cao nhìn xuống, giữa làn nước chập chờn làn da trắng xinh đẹp phủ một tầng nước ướŧ áŧ diễm lệ, nàng như hóa thân thành nàng tiên cá đầy dụ hoặc.

Bất cứ kẻ nào nhìn thấy nàng hoặc là cam nguyện bị nàng kéo xuống biển sâu vô tận mặc nàng xâu xé, hoặc là muốn giam lấy nàng, kéo nàng vào vực sâu vạn trượng.

Tiêu Đình lấy khăn mềm đổ một ít hương liệu lên, cẩn thận giúp nàng chà lau, khóe môi thỉnh thoảng lại mỉm cười vô cớ, sau cùng cái khăn lại nằm ngay ngắn bên cạnh váy áo ướt sũng của Mỹ Đổ Toa.

Tiêu Đình ôm lấy Mỹ Đổ Toa từ phía sau, gác cằm lên vai nàng, Mỹ Đổ Toa không thấy được sắc mặt Tiêu Đình dần nghiêm túc, cô hôn lên tai nàng thấp giọng nói.

"Để ta cắt móng tay cho nàng."

"Ưm? Ừm..." Tiêu Đình chăm sóc Mỹ Đổ Toa rất khá, cả người nàng đều cảm thấy thả lỏng dễ chịu, lại được ngâm trong nước ấm, lưng dựa người yêu nhất, tinh thần nàng dần mông lung buông xuống hết thảy, cũng không nghĩ quá nhiều lơ đãng gật đầu.

Có lẽ là sợ nàng sẽ cào đau lưng cô.

Vào lúc Tiêu Đình làm nàng xoay người lại, để nàng tự nhiên dựa vào thành bể, tự nhiên duỗi tay ra giao cho Tiêu Đình, nhìn cô tỉ mỉ giúp mình cắt tỉa móng tay nàng là nghĩ như vậy, Mỹ Đổ Toa dùng tay còn lại nhàn nhã cầm trái cây cho vào miệng chậm rãi nhai nuốt.

Tiêu Đình cắt xong tay phải cho nàng, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay nàng sau đó thả tay nàng ra, đột nhiên trong đầu cô hiện ra dấu chấm hỏi to, cô nhớ rõ ràng nàng cầm bút tay phải nhưng có lần đã thấy nàng dùng kiếm kết hợp cả hai tay.

"Nàng thuận tay trái hay phải?"

"Cả hai." Hiển nhiên Mỹ Đổ Toa không quá hài lòng với câu hỏi này, cả hai bên nhau không tính là ngắn, nàng thuận tay nào Tiêu Đình cũng không biết, đồ vô tâm tồi tệ, hàm răng trắng bóng càng thêm dùng sức trút giận lên hoa quả.

Nàng không biết nàng vừa nói xong Tiêu Đình thoáng tái mặt, yết hầu không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt. Sau đó thở dài như nhận mệnh nắm lấy tay trái nàng tiếp tục cắt tỉa.

Tiêu Đình cắt xong đang muốn dọn dẹp, một bàn chân trắng nõn tinh nghịch đè ở trên vai cô, Tiêu Đình khó hiểu nhìn Mỹ Đổ Toa, đáp lại nàng nhướng mày nhìn cô như khích lệ cô tiếp tục công việc, Tiêu Đình buồn cười hôn lên cổ chân nàng đặt chân nàng lên đùi mình tiếp tục vùi đầu làm móng.

Hết chân này đến chân khác, nhìn Mỹ Đổ Toa lúc này không giống xà yêu mị thể mị cốt phong tình vạn chủng bắn ra bốn phía mê hoặc chúng sinh như dân gian vẫn hay đồn đãi.

Lúc này nàng dựa lưng vào thành bể nhàn nhã nhưng không kém phần thanh nhã, cái miệng nhỏ chậm rãi ăn trái cây, thỉnh thoảng sẽ đút cho Tiêu Đình ăn, tư thái vẫn xinh đẹp nhưng nhiều thêm vài phần lười biếng tùy hứng, trong mắt Tiêu Đình đều tràn đầy cưng chiều.

Chu toàn xong cho Mỹ Đổ Toa Tiêu Đình bắt đầu tự mình tắm rửa, Mỹ Đổ Toa cũng muốn giúp Tiêu Đình nhưng bị cô từ chối, chỉ ẩn ý nói với nàng tự mình tắm sẽ nhanh hơn không nên lãng phí thời gian, nhìn bộ mặt lưu manh của Tiêu Đình, Mỹ Đổ Toa bỉu môi mặc kệ ngồi dựa vào thành bể ngâm mình, nhắm mắt dưỡng thần.

Thấy vậy Tiêu Đình cũng không lề mề, tắm gội xong nhìn nàng gần như cả người đều chìm trong nước nhắm mắt như ngủ cô mỉm cười từ từ lặn xuống làn nước ấm không tiếng động chậm rãi bơi về phía nàng.

Mỹ Đổ Toa ngồi bắt chéo chân, dưới nước mảng tối mảng sáng ngược lại càng tôn lên đôi chân thon dài xinh đẹp hoàn mỹ của nàng, toát lên vài phần bí ẩn gọi người đến khám phá.

Tiêu Đình dùng tay nắm lấy cổ chân nàng giống như đang cầm một khối bảo vật, chậm rãi áp mặt mình lên sau đó bắt đầu hôn từ mu bàn chân tiến lên trên.

Mí mắt Mỹ Đổ Toa hơi run lên, thân thế bắt đầu nổi lên xao động, nàng ngồi yên không động chậm rãi mở mắt nhìn một đầu tóc đen dài tản ra dưới nước như rong biển đang dựa vào chân mình.

Tiêu Đình hôn đến đùi thì dừng lại chậm rãi tách hai chân nàng ra chen thân thể mình vào giữa, dung nhan Mỹ Đổ Toa dần ửng đỏ, nàng cắn môi có chút ngượng ngùng phối hợp cùng Tiêu Đình.

Người trong nước chậm rãi trồi lên đối diện cùng nàng, vòng eo mảnh mai bị hai cánh tay tràn ngập lực lượng ôm lấy, hai thân thể dán sát vào nhau, Mỹ Đổ Toa nghiêng người về phía trước vòng tay ôm lấy cổ Tiêu Đình, làm cho ngực cùng bụng dưới của cả hai càng thêm dính chặt không rời.

Năm đầu ngón tay bởi vì ngâm trong nước ấm nên cùng dần ấm nóng cẩn thận vén lên tóc mái của Tiêu Đình, đôi môi no đủ đỏ bừng như lửa cháy, xinh đẹp hơn cánh hoa hồng chậm rãi in lên trán cô.

****

10494.

Ròi mấy bà tự tưởng tượng ra đi chứ tui ế, tui ngây thơ như trang giấy mới ngâm thuốc tẩy tui không biết viết H gì đó.

Chương sau là ôm nhau-trời sáng-đau lưng... dị hoy chứ ko có gì đâu, khỏi chờ.

****

Góc tâm sự bé:

À mà nhân dịp cãi lộn với người đọc bách khác nên tui muốn hỏi mấy bà luôn, mấy bà nào đọc và thích thể loại bách ABO á, bà nào không thích quay xe dùm tui.

Chuyện là trong 1 gr bách hợp tiểu thuyết có 1 bạn thấy có người hỏi xin truyện ABO thì có bạn hỏi ABO là gì, tui mới tài lanh vô nói thực chất nữ A là cú có gai, tức có 2 bộ phận "ấy"_của nam và nữ.

Rồi có bạn khác vào nói tui nói điêu, bạn đó đọc cả chục bộ ABO không hề có vụ đó, có thai là do đánh dấu vào tuyến thể sau cổ =))

Tui đơ vài giây mới biết sự thật động trời là có nhiều bạn đọc ABO nhưng không hiểu tường tận ABO nguyên bản là như thế nào, giống như việc bạn chưa thấy áo dài truyền thống chỉ thấy qua áo dài cách tân sau đó nghĩ áo dài cách tân mới là áo dài riu.

Khó trách vì các tác giả bên Tấn Giang bây giờ vì chiều theo xu thế người đọc nên đã biến tấu nhiều, các bạn đọc bộ nào mà văn án tác giả để A vô vật trang sức, tư thiết(giả thuyết riêng của tác giả), mấy bộ đó dân ABO gọi là bản thiến.

Trở lại vấn đề chính, dạo này stress quá chán cuộc sống áp lực qué, tự nhiên mình muốn viết 1 bộ xuyên về cổ đại hoặc thời nguyên thủy, trồng trọt hái lượm các kiểu, chữa lành hay lành ít dữ nhiều thì chưa biết vì nó chỉ là dự định, tất nhiên nó là ABO, không thiến, nếu xong bộ này tui viết mấy bà có sốc hông, có lốc tui hông. =))
« Chương TrướcChương Tiếp »