Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuồng Ngạo Đấu Phá Thương Khung

Chương 46

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ban đêm ở Vân Lam Sơn, đèn đuốc sáng trưng, phòng thủ nghiêm ngặt hơn so với ban ngày, các trạm gác ngầm cơ hồ đem tất cả động tĩnh trên núi giám sát không sót.

Tiêu Đình khoác lên hắc bào có tác dụng che đi khí tức và ngăn cản dò xét của thần thức, pháp bảo được Lam Thiên Tuyếttặng, quỷ dị xuất hiện ở một góc tối.

Trước đây cùng Vân Vận ở trong thâm sơn, bởi vì nàng bị phong bế đấu khí tạm thời là thường nhân, vì không yên tâm mỗi khi ra ngoài săn bắt bỏ lại nàng, Tiêu Đình đã lưu một đạo ấn ký linh hồn lên người nàng.

Trải qua nhiều việc, đến lúc rời khỏi Gia Mã đế quốc vẫn chưa kịp xóa đi, đến nay may mắn nhờ nó mà tìm được vị trí Vân Vận, ánh mắt Tiêu Đình lập lòe nhìn vào một loạt kiến trúc phòng ốc dày đặc trên sườn núi.

Tại khu vực cấm điện, đại điện to lớn chỉ tồn tại một bóng dáng cô độc đang ngồi trên bảo tọa nhắm mắt dưỡng thần.

Vân Vận tuy nhắm mắt nhưng trên gương mặt minh diễm cao quý tái nhợt không giấu được sự tức giận, những lời Vân Sơn nói với nàng, hồi lâu vẫn chưa tiêu hóa được, cả người như rơi vào hầm băng.

"Gả cho Cổ Hà?" Khi nghe những lời này, nội tâm nàng càng thêm lạnh lẽo, đây là sư phụ hiền từ cương nghị trong lòng nàng năm đó?

Đôi mắt đẹp chậm rãi mở ra, ngọc thủ siết chặt, móng tay găm vào da thịt, nhìn vào cánh cửa đại điện đang đóng chặt, Vân Vận nhíu mày quát lạnh.

"Nếu đã tới việc gì phải lén lút."

"Không nghĩ tới dù bị Vân Sơn phong bế đấu khí, giác quan nàng vẫn linh mẫn." Cổ Hà cười khổ đẩy ra cửa điện tiến vào.

Không nghĩ tới người đến là Cổ Hà, Vân Vận thoáng ngẩn người, chợt nhíu mày cả người tràn ngập lãnh ý thấu xương cười lạnh nói.

"Cổ Hà, không ngờ ngươi lợi dụng lúc người khó khăn, uổng công trước đây ta coi trọng ngươi, còn nghĩ ngươi là chính nhân quân tử."

Vân Vận trước nay tính tình lãnh đam, vui buồn ít lộ, Cổ Hà không ngờ hôm nay Vân vận tức giận đến mức này, vội giải thích.

"Chuyện này không liên quan đến ta, là chủ ý của Vân Sơn."

"Là hắn kề dao vào cổ ép ngươi sao? Cho dù đây là chủ ý của hắn, nếu ngươi không muốn hắn có thể làm gì được?"

Vân Vận nhìn chằm chằm Cổ Hà, tuy đấu khí bị phong bế nhưng khí thế bức người chưa từng yếu thế.

Cổ Hà chột dạ không dám nhìn thẳng nàng, nhìn thức ăn nguội lạnh trên bàn chưa hề có dấu hiệu đυ.ng tới, hắn thở dài nói.

"Nàng vẫn nên chú ý thân thể hiện tại. Đề nghị của Vân Sơn quả thực có sức hấp dẫn chí mạng đối với ta, mặc dù hơi đường đột nhưng tình cảm bao nhiêu năm ta đối với nàng chẳng lẽ nàng còn không biết, ta là thật tâm."

"Ngươi là bằng hữu hiếm có, nếu ngươi còn nghĩ đến giao tình trước đây, hãy cùng Vân Sơn hủy bỏ tràng hôn lễ chê cười này, sau này chúng ta còn có thể làm bằng hữu." Vân Vận rũ mắt xuống, lắc đầu nói.

Nhìn dung nhan lạnh lẽo không chút động dung của Vân Vận, hắn hít sâu một hơi nói ra một chủ ý.

"Ta không tin nàng chỉ nghĩ cả đời muốn chuyên tâm tu luyện, nàng bao nhiêu năm chưa từng dành cho ta dù chỉ là một ánh mắt, ta biết nàng tâm cao khí ngạo ánh mắt cao hơn người thường, có phải là bởi vì nàng đã có người trong lòng?"

"Ngươi nói bậy." Tuy rất nhanh phủ quyết nhưng trong mắt nàng thoáng hiện lên vẻ mất tự nhiên.

Một dao động nhỏ này không qua được tầm mắt vẫn luôn chăm chú quan sát của Cổ Hà, hắn tức giận quát.

"Hắn có điểm nào hơn người, phóng mắt khắp Gia Mã đế quốc này có mấy người ưu tú lọt vào mắt xanh của nàng mà ta không biết?

Lần đó làm nhiệm vụ tại Ma Thú sơn mạch, nàng đã mất tích rất lâu, sau khi trở về dần thay đổi.

Rốt cuộc lần đó đã xảy ra chuyện gì?

Nàng đối thị phi trước nay chưa từng lưu tâm, lại để ý đến một gia tộc nhỏ vô danh, hết lần này tới lần khác dốc lòng bảo vệ Tiêu gia, không màng chống lại Vân Sơn. Ta không phải kẻ ngốc.

Đó là kẻ nào của Tiêu gia? Tiêu gia có bao nhiêu người ta cũng đã điều tra qua.

Hay là Tiêu Viêm, mấy năm qua hắn thật rất có danh khí ở đế đô, là thanh niên tài tuấn nổi trội, nhưng Vân Vận... đó từng là hôn phu của đồ đệ ngươi!"

Cổ Hà mất hết bình tĩnh đỏ mắt gầm lên, đem hết thảy bất an trong lòng nói ra.

Cổ Hà yêu quý Vân Vận, say mê đến hèn mọn, những người Vân Vận tiếp xúc hắn đều lưu ý, loại trừ hết các khả năng vẫn chỉ phát hiện nàng rất để tâm đến Tiêu gia.

Tiêu Đình đang ở bên ngoài chậm rãi siết chặt nắm tay, nàng bảo hộ Tiêu gia là vì Tiêu Viêm?

Lần đó gặp nạn Tiêm Viêm vô tình cũng ở sơn động cách đó, đôi bên gặp qua vài lần chẳng lẽ hai người vừa gặp đã nhất kiến chung tình?

Mỹ Đổ Toa, Vân Vận trước sau đã định sẵn sẽ là nữ nhân của Tiêu Viêm, dù biết như vậy nhưng không hiểu sao trong lòng Tiêu Đình lại vô cớ nổi lên phiền muộn, rất khó chịu.

"Ngươi điên rồi." Vân Vận tức giận quát, thân thể không ngừng run rẩy, nếu trong phải tu vi bị phong bế nàng nhất định sẽ làm hắn vĩnh viễn câm miệng, tránh lại phun ra những câu dơ bẩn.

"Chỉ có ta là tương xứng với nàng, ta mới có thể cho nàng những thứ mà tiểu tử đó không thể cho nàng." Như cảm thấy mình có phần mất khống chế, Cổ Hà hít sâu trầm mặc một chút, sau đó thấp giọng nói.

Đôi môi ửng hồng khẽ run, ánh mắt Vân Vận lạnh lùng, giọng núi u lãnh mang theo trào phúng.

"Chuyện của ta không cần ngươi quản, ta chỉ muốn biết ngươi cự tuyệt yêu cầu của lão sư hay không. Ngươi biết rõ tính tình của ta, chuyện ta không muốn làm không ai có thể ép, nếu các ngươi khăng khăng một mực, đến lúc đó chỉ nhận được một thi thể lạnh."

"Ta chỉ thích nàng, từ trước đến nay đã bao giờ nàng thấy ta cùng nữ nhân khác dây dưa, chỉ là một tên tiểu tử đáng để nàng lưu tâm vậy sao?" Cổ Hà thâm tình nói.

Vân Vận muốn nói gì đó lại thôi, nàng thở dài nhắm mắt lại, chọn cách tự bế không quan tâm Cổ Hà.

Sự im lặng của nàng trong mắt hai người nào đó lại giống như ngầm thừa nhận, nhất thời lửa giận công tâm, nhưng Cổ Hà sẽ không lỗ mãng làm gì quá phận với Vân Vận, qua một lúc hắn âm trầm nói.

"Ta nghe tông chủ nói Tiêu Viêm đã triệu tập nhân thủ muốn đòi nợ máu cho Tiêu gia, ngay cả nha đầu năm xưa đại náo Vân Lam Tông cũng về phe hắn."

Nhìn Vân Vận đang nhắm mắt đột nhiên mở ra, hắn càng củng cố thêm suy đoán trong lòng.

"Nàng không cần vội vui mừng, thế lực và thực lực của Vân Sơn so với ba năm trước càng thêm cường đại. Không bao lâu hắn và đội quân ô hợp của hắn sẽ bị thanh trừ, đến lúc đó nàng sẽ không còn vướng bận trong lòng, đường đường chính chính cùng ta kết thành phu phụ."

Vân Vận tiếp tục nhắm mắt miễn cho dơ bẩn tai, dung nhanh tuy bình tĩnh những ngọc thủ vẫn luôn siết chặt, trong lòng phức tạp.

Vân Sơn xác thực rất mạnh, thế thực hiện tại nếu muốn quét ngang Gia Mã đế quốc cũng không ngoa, lại thêm có thế lực thần bí hậu thuẫn, người đó nếu muốn đối đầu với Vân Sơn, e là hung hiểm khó đoán.

Gương mặt tiều tụy dần toát lên sự lo lắng, Cổ Hà thấy được càng thêm giận dữ.

"Tiêu gia lần này nhất định vạn kiếp bất phục, một lưới diệt sạch, nàng nên sớm buông tâm tư này đi."

"Không phiền ngươi quan tâm, nếu ngươi còn nghĩ sau này vẫn còn có thể hữu hảo làm bằng hữu xin ngươi từ chối hôn lễ chê cười này, nếu người chỉ vì mỹ sắc, trên đời này người hơn ta có rất nhiều, hà tất phải cố chấp không bỏ ép mình ép người."

Vân Vận lại khôi phục vẻ lãnh đạm, lạnh lùng nói. Nghe những lời này Cổ Hà tức giận.

"Mê luyền nữ sắc? Nàng có thấy ta qua lại với nữ nhân nào khác sao? Lúc nàng còn là tông chủ, ta hết lòng trợ giúp Vân Lam Tông, đã bao giờ đòi hỏi báo đáp."

Cổ Hà nói những lời này quả thật buồn cười, hắn có được hôm nay đều nhờ Vân Lam Tông trợ giúp.

"Cổ Hà đại sư, ngài trợ giúp Vân Lam Tông Vân Vận không dám quên, nhưng có một số chuyện cảm kích nhưng không thể xem đó là cảm động, chuyện giữa ta và Tiêu Viêm không như ngài tưởng tượng." Vân Vân thở dài nói, nàng rất mệt, không có tâm trí đôi co với Cổ Hà.

"Nàng suy nghĩ thông suốt một chút, mấy ngày này ta sẽ thử xin Vân Sơn, đợi khi thành thân xong sẽ hóa giải cấm chế của nàng, đến lúc đó nàng muốn đi đâu ta sẽ mang nàng đi. Ta cảm nhận được trong Sinh Tử Quan có dị động, Nạp Lan Yên Nhiên có lẽ đã vượt qua thử thách của tử quan, nói không chừng sẽ sớm xuất quan."

Cổ Hà xoa huyệt Thái Dương thở dài, nói xong xoay người rời đi. Đại điện lại rơi vào u tĩnh.

Trên mặt Vân Vận thoáng hiện lên nét vui mừng hiếm hoi.

"Yên Nhiên... đứa nhỏ này thành công vượt qua tử quan..."

Trên đỉnh núi gió thổi ào ạt, tàng cây khẽ lay động dưới ánh trăng tạo ra những bóng đen quỷ dị hắt xuống nền đất, mơ hồ lộ ra mũi giày của một người đang đứng trong góc khuất.

Tiêu Đình đứng đó đã hơn một giờ, đấu tranh tư tưởng không biết có nên vào đó hay không, nàng quật cường kiêu hãnh, chưa chắc đã muốn bị người khác thấy hình ảnh chật vật này của mình.

Tiêu Đình thật sự nghĩ không thông, đành thở dài làm theo bản tâm mách bảo. Thân ảnh đột nhiên biến mất trong bóng tối.

Bên trong đại điện u tĩnh đột nhiên xuất hiện một lỗ đen không gian, Tiêu Đình chậm rãi từ trong đó bước ra, hai tay kết thủ ấn. Một vùng không gian chi lực bao lấy cả đại điện.

Vân Sơn phong ấn không ai được vào, Tiêu Đình phong ấn từ bên trong, cho dù trong đại điện có la khản cổ lão tặc Vân Sơn cũng không cảm nhận được.

Nhìn thức ăn nguội lạnh trên bàn, Tiêu Đình thoáng nhíu mày, ánh mắt lo lắng nhìn về dung nhan quen thuộc tràn đầy sức sống nay chỉ còn lại vẻ yếu nhược tiều tụy, khẽ nghiến răng trong mắt ánh lên lửa giận.

Vân Vận đang nhắm mắt lại cảm nhận được có người vào đại điện, tinh thần một lần nữa căng thẳng, vừa định mở mắt đã có một trận gió quét qua mặt, một bàn tay ấm áp chạm vào sườn mặt nàng, u hương quen thuộc tràn ngập xoang mũi, Vân Vận nháy mắt như bị điện giật, cả người quên phản ứng.

"Tỷ gầy...." Tiêu Đình thấp giọng nói.

Người này rốt cuộc trở lại, sớm không đến muộn không đến lại đến vào lúc này.

Vân Vận không dám nhìn Tiêu Đình, yên lặng cúi đầu, hai bờ vai gầy yếu nhè nhẹ run lên.

Bị phế quyền tông chủ, bị giam lỏng tại cấm điện tù túng này hơn hai năm, bị Vân Sơn vắt cạn đến một tia lợi ích cuối cùng, như món hàng gả bán cho Cổ Hà.

Nàng cũng chưa từng bộc lộ mặt yếu đuối nhu nhược, cùng lắm cá chết lưới rách cùng bọn họ. Nhưng chỉ một câu nói của Tiêu Đình, tinh thần kiên cố cứng rắn của nàng nháy mắt vỡ vụn thành từng mảnh.

Vân Sơn nói đúng, sự vụ mấy năm nay đều do lão nắm quyền, nhưng Tiêu gia bị tẩy trừ, nàng thân là một phần của Vân Lam Tông vẫn không tránh khỏi trách nhiệm, đã sớm đứng ở thế đối đầu với Tiêu Đình.

Với bản lĩnh của một tông chủ, khi cần quyết đoán hay tàn nhẫn nàng cũng có thể làm được, rất nhanh nàng chải chuốt lại cảm xúc, Vân Vận xoay đầu tránh thoát khỏi tay Tiêu Đình lạnh giọng nói.

"Nếu ngươi đến chỉ để thấy ta trong bộ dạng chật vật này, ngươi đã thấy thỉnh mau rời khỏi đây."

Không cần dùng ánh mắt thương hại đó nhìn ta.

Lại sính cường, Tiêu Đình âm thầm thở dài, mềm giọng nói.

"Vân Chi tỷ tỷ, tỷ biết ta không có ý đó mà."

Thân hình Vân Vận thoáng cứng đờ, cái tên này cùng đoạn ký ức năm đó đã sớm chôn vào một góc trong dĩ vãng, nháy mắt lại bị khơi gợi lên.

"Đã lâu không về, không ngờ lại nghe được tin tỷ sắp thành thân." Tiêu Đình không vui nói, tâm tình cực kỳ phức tạp.

Nghe Tiêu Đình nói trong lòng Vân Vận càng thêm khổ sở, nàng không biết tại sao, chỉ biết lúc này trong ngực thật khó chịu, như bị thứ gì đó đè ép đến khó thở, nàng vung tay đẩy Tiêu Đình ra.

"Ngươi có thể về được rồi, không cần nói những lời vô nghĩa."

Người này quá đáng ghét, mỗi một câu đều chọc người tức giận.

Nhìn nàng tức giận Tiêu Đình luống cuống không biết làm sao, vội lùi lại không dám tiếp tục chọc nàng giận.

"Tỷ bảo trọng thân thể, ta... đến đây không có ý xấu, tỷ nếu không muốn nhìn thấy ta... ta sẽ đi, tỷ đừng tức giận." Tiêu Đình vừa lui lại vừa nhu giọng nói, tuy lo lắng vẫn cắn răng xoay người đi.

Hai ngày nữa, tỷ gắng đợi, ta sẽ đem tỷ thoát khỏi vũng bùn dơ bẩn ô uế này.

Vân Vận nhìn Tiêu Đình xoay người đi, không hiểu sao trong lòng lại sinh ra một tia mất mát khổ sở, nàng tự chế giễu chính mình, đây chẳng phải là những gì nàng muốn sao, tại sao lại khổ sở.

Nhóm của Tiêu Đình hôm nay nghe tin Vân Vận thành thân cùng Cổ Hà, nhưng từ vài ngày trước kế hoạch này đã được Vân Sơn đưa ra, bởi vì nàng phản đối quyết liệt, Vân Sơn vì tránh nàng làm ra phản kháng nên đã phong bế tu vi của nàng.

Thân thể lúc này yếu ớt như người bình thường, với tính tình quyết tuyệt quật cường, Vân Vận quyết định tuyệt thực cường chống đến cùng.

Qua vài ngày tuyệt thực, cơ thể nhanh chóng bị bào mòn, nàng đều dùng ý chí để cường chống.

Nháy mắt một trận mệt mỏi quét qua thân thể cùng linh hồn. Vân Vận nhắm mắt lại, mấy hôm nay tinh thần luôn căng thẳng, cảm giác đói khát luôn giày vò thể xác, nàng thật sự rất mệt, thân tâm đều mệt.

Thân thể đơn bạc mất trọng tâm thoáng lung lay sụp đổ.

Tiêu Đình biến sắc xoay người lại, tàn ảnh nháy mắt xuất hiện bên cạnh Vân Vận ôm lấy người ngọc vào lòng.

Không có va chạm vào nền đá cứng rắn lạnh lẽo như dự đoán, thay vào đó là cái ôm mềm mại, mùi hương quen thuộc và nhiệt độ ấm áp vây lấy Vân Vận, rất có cảm giác an toàn, làm người an tâm trầm luân.

Vân Vận khẽ mấp máy đôi môi khô nứt tái nhợt, mí mắt nặng trĩu không thể mở, tinh thần đang buộc chặt dần thả lòng, ngay lúc ngất đi vẫn nắm chặt vạt áo Tiêu Đình.

Tiêu Đình vừa phẫn nộ vừa đau lòng nhìn Vân Vận ngất trên tay mình, chậm rãi bế nàng lên.

Không khỏi nhíu mày, nàng thật nhẹ.

Đi vào tẩm điện cẩn thận đặt Vân Vận nằm trên giường, phủ thêm một lớp chăn, nhìn gương mặt tiều tụy nhợt nhạt, dung nhan tuy thất sắc nhưng toát lên mỹ cảm bệnh trạng hòa tan sự lãnh đạm cùng khí thế sắc bén thường ngày, thêm một phầm mềm mại yếu nhược làm người sinh tâm thương tiếc muốn bảo hộ.

Tiêu Đình không phải thánh nhân, nhìn một màn này mà không có cảm xúc.

Nhìn một vòng căn phòng trống trải như tòa ngục giam lạnh lẽo tù túng này, thật không biết hơn hai năm nay nàng làm thế nào để vượt qua.

Tiêu Đình giúp nàng chỉnh sửa lại tóc, đè lại mép chăn mới an tâm xoay người đi.

Vài giờ sau Vân Vận bị cơn đói cồn cào làm cho thức tỉnh, bản năng nguyên thủy đói khát cầu sinh đã vực nàng dậy, Vân Vận thất thần nhìn lên trần nhà.

Mùi thức ăn tươi ngon tràn ngập khắp phòng, Vân vận ngửi được thân thể lập tức có phản ứng, dạ dày càng thêm réo rắt kêu gào.

Vân Vận suy yếu muốn ngồi dậy, nàng khó hiểu tại sao lại có mùi thức ăn trong tẩm điện, vừa quay đầu đã bị dọa.

Tiêu Đình không biết lúc nào đã kéo trường kỷ tới gần giường của nàng, ngã lưng nằm ngủ ngon lành, phía xa xa còn kê ba khối đá dưới sàn, lửa phát ra từ một viên ma hạch của yêu thú làm cho nồi cháo phía trên sôi sùng sục.

Hai người đang ở thế đối lập không chết không ngừng, Tiêu Đình lại có thể ở tại cấm điện của Vân Sơn nhóm lửa nấu cháo, còn ở đây ngủ. Việc này hẳn chỉ xảy ra một lần duy nhất trong đời.

Vân Vận dù mệt đến không cười nổi nhưng trên mặt lại ánh lên ý cười, đôi mắt đẹp mềm nhẹ nhìn Tiêu Đình.

Người ta thường nói khi ngủ gương mặt là tự nhiên nhất, cũng là đẹp nhất, Vân Vận lúc này đã tin. Ngũ quan hài hòa xinh đẹp, ít đi sự sắc bén cùng khí thế bức người, cũng không nói những lời làm người khác tức giận.

Nhiều hơn vài phần nhu hòa hiền lành, thoạt nhìn lại càng thuận mắt hơn.

"Ọt...."

Âm thanh xấu hổ từ bụng truyền ra, Tiêu Đình như nghe thấy được, hơi hơi nhíu mày dụi mắt ngồi dậy, Vân Vận lúng túng thu lại tầm mắt.

"Tỷ tỉnh... ta có nấu cháo, tỷ ăn một chút được không, đừng ngược đãi thân thể mình...." Tiêu Đình thấy nàng tỉnh vội ngồi dậy, nắm lấy tay nàng nhẹ giọng như làm nũng dụ dỗ Vân Vận ăn.

Thấy Vân Vận im lặng không nói Tiêu Đình tự làm chủ cầm một chén cháo tới đưa cho nàng.

"Cháo này đã hầm vài giờ, đều là tâm huyết của ta, tỷ không ăn nồi cháo sẽ buồn."

Giống như nếu không ăn là phạm vào trọng tội, Vân Vận mím môi nhận chén cháo, Tiêu Đình lấy khăn tay để lót ở lòng bàn tay nàng sau đó mới dặt chén chào vào tay nàng.

Vân Vận hiện tại là người bình thường, cháo sôi sùng sục như vậy chén cháo sẽ rất nóng, nếu cầm lâu có thể sẽ bỏng tay.

Vân Vận ngẩn người nhìn chén cháo trong tay, nhiệt độ ấm áp từ đó nhẹ nhè truyền qua tay, thấm vào trong lòng.

Nhìn Tiêu Đình đang cầm chén cháo khác tung tăng chạy lại ngồi trên trường kỷ, Vân Vận đột nhiên thấp giọng hỏi, âm thanh nàng rất nhỏ, lại ngập ngừng.

"Ngươi... đối với mọi người đều quan tâm chu đáo vậy sao?"

"Cái gì... tỷ nói gì?" Tiêu Đình vừa đặt mông ngồi xuống, không nghe rõ chớp mắt nhìn nàng.

Vân Vận: "..."

"Không có gì, ta muốn nói... đa tạ." Vân Vận thấp giọng lấp liếʍ, gò má có dấu hiệu muốn nóng lên, may mắn Tiêu Đình không nhìn thấy.

"Tỷ chịu ăn là ta vui rồi." Tiêu Đình cười nói, nhàn nhã ăn cháo, thỉnh thoảng kín đáo nhìn xem Vân Vận.

Cháo rất ngon, thanh hương vừa miệng. Tuy rất đói nhưng Vân Vận vẫn không mất đi sự ưu nhã vốn có, khi ăn động tác vẫn từ tốn ung dung, Tiêu Đình nhìn nàng ăn có phần không rời mắt, vừa ăn vừa tủm tỉm cười ngắm giai nhân.

Dạ dày truyền đến cảm giác ấm áp dễ chịu, Vân Vận cũng cảm thấy thân thể bắt đầu có sức sống hơn, gương mặt dần có chút huyết sắc, qua một lúc chén đã thấy đáy, Tiêu Đình nhận lấy chén.

"Để ta lấy thêm."

"Không... không cần."

Vân Vận chưa nói xong người đã đi mất, Tiêu Đình cầm hai chén cháo đi tới.

"Tỷ ăn đi, tỷ gầy như vậy, ai nhìn cũng đau lòng." Tiêu Đình nhét chén chào vào tay nàng thấp giọng nói.

Vân Vận rũ mắt nhìn chén cháo, trong lòng tự hỏi, ngươi cũng vậy sao, sẽ đau lòng sao.

"Cháo nấu rất nhiều, tỷ không ăn ta phải đem đổ." Tiêu Đình thấp giọng lẩm bẩm.

Vân Vận: "...."

Nếu Vân Vận có lại tu vi, nàng thật muốn đánh chết con người này.

Đợi Vân Vận ăn xong Tiêu Đình thu chén, thu hết các thứ còn lại vào trữ vật, tấm thảm giữa phòng bị cuốn lên để làm nơi đặt bếp nấu cháo, phải trả về vị trí cũ.

Nhìn Tiêu Đình ôm cuộn thảm trải lại giữa phòng, Vân Vận có chút buồn cười.

Ngay cả nàng đều không phát hiện, mỗi khi nhìn đến Tiêu Đình, dung nhan xinh đẹp của nàng đều giãn ra, lãnh đạm xa cách của nàng đối với xung quanh cũng bị hòa tan không ít.

Tiêu Đình làm xong nằm dài trên trường kỷ, liên tục xoa bụng, Tiêu Đình không nỡ bỏ nồi cháo nên phải tự ăn hết.

Vân Vận nhìn Tiêu Đình nằm như heo chết, hơi thu lại ý cười nghiêm túc nói.

"Trời sắp sáng, bọn họ có thể sẽ trở lại."

"Ai... vậy ta trở về." Tiêu Đình đỡ lưng ngồi dậy, vác trường kỷ đặt lại vị trí cũ.

"Cái kia... tối nay ta có thể đến thăm tỷ không?" Tiêu Đình nhìn sắc mặt nàng, cẩn thận hỏi.

"Nếu ngươi muốn tới ta có thể ngăn được sao?" Vân Vận không có nhìn Tiêu Đình, nhàn nhạt nói, chỉ là nắm tay không tự nhiên nắm chặt lại.

Tiêu Đình ngẫm lại thấy cũng đúng, gật gù xoay người rời đi, Tiêu Đình vừa rời khỏi, tầng không gian chi lực cũng dần tan biến. Cả đại điện lại chìm vào quạnh quẽ.

Buổi sáng và trưa Cổ Hà đều đích thân đưa thức ăn đến cho Vân Vận, lần này Vân Vận đóng cửa ở trong tẩm điện không gặp, Cổ Hà chỉ đành thở dài rời đi.

Chờ Cổ Hà đi một lúc, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng vang nhỏ, Vân Vận buông thư tịch trong tay cảnh giác nhìn quanh. Tiếng vang lại khẽ vang lên, từ sảnh ngoài của tẩm điện.

Vân Vận nhíu mày đứng dậy đi ra sảnh ngoài, không biết bọn họ lại muốn giở trò gì, tuy nàng bị phong bế tu vi nhưng nàng sẽ không vì vậy mà e dè bọn họ.

Sảnh ngoài, trên bàn không biết từ lúc nào xuất hiện hai cái bánh bao, còn có một ống tre đựng nước linh quả.

Mặc dù trong lòng đã có suy đoán, Vân Vận vẫn cầm ống tre đưa lên mũi ngửi một chút, đôi mắt đẹp sáng sạch thanh lãnh nhìn bánh bao vẫn bốc lên hơi nóng, đáy mắt dịu lại.

Ngoài con người thích ăn đó ra còn có thể là ai, không biết đã rời đi hay chưa, Vân Vận giả vờ không quan tâm xung quanh, chậm rãi ngồi xuống dùng bữa.

Tiêu Đình ẩn mình ở một góc, nhìn nàng chịu ăn mới yên tâm rời đi. Tiến vào đây vào ban ngày đã khó, giữ cho bánh vẫn nóng lại càng khó, may mắn có Tiểu Hỏa trợ giúp di chuyển thông qua lỗ đen không gian.

Từ nơi bán bánh bao tiến vào cấm điện chỉ trong chớp mắt, bánh vẫn còn mới nguyên.

..............................

Hoàng thành.

"Gia gia, mười vạn quân tinh nhuệ đang ẩn phục cách Vân Lam Sơn không xa, ngày mai đại chiến có thể lập tức phong tỏa cả ngọn núi. Ngoại trừ gia gia chúng ta còn có ba Đấu Vương mà hoáng thất đã bồi dưỡng nhiều năm, ngài nói xem chúng ta lần này có bao nhiêu phần thắng?" Yên Dạ cau mày không yên tâm hỏi.

Mặc dù đã qua không ít sóng gió đời người nhưng Gia Hình Thiên vẫn không giấu được sự thấp thỏm khẩn trương.

"Lần này chúng ta đánh cược cả hoàng thất nếu thất bại, có thể sẽ ảnh hưởng cả đế quốc."

"Tiêu Viêm đã bảo đảm, bên họ lại có cường giả Đấu Tông, thế lực liên minh của chúng ta hiện tại đều không kém so với Vân Lam Tông." Yên Dạ hơi mỉm cười, nhìn qua có chút miễn cưỡng không giấu được lo âu.

Trời đổ mưa như trút nước, từng đạo sấm chớp ầm ầm nhoáng lên trên bầu trời vần vũ, như dự đoán trước một hồi phong ba.

Gia tộc Mễ Đặc Nhĩ.

"Hải lão, đã tiệu tập tất cả thành viên tinh nhuệ trong tộc, mọi thứ đều sẵn sàng." Nhã Phi nhìn Hải Đông Ba đang chắp tay sau lưng nhìn cuồng phong ngoài cửa sổ.

Tuy đã được Tiêu Đình trợ giúp khôi phục lại tu vi đỉnh phong trước đây, Hải Đông Ba vẫn không khỏi lo lắng.

"Tất cả phải trông chờ vào ngày mai lão Thiên sẽ đứng về phía nào."

Công Hội Luyện Dược Sư, Nạp Lan gia, Mộc gia... đêm nay không ngủ.

...........................

"Hô."

Tiêu Đình từ trong hố đen không gian nhảy ra, tuy dễ dàng tiến vào nội viện nhưng hắc bào che chắn khí tức đều bị xối ướt, Tiêu Đình cởi ra ngoại bào treo trên giá, tiện tay cởi ra giày ủng lấm lem bùn đất.

Nhìn Vân Vận không có biểu cảm đang nhìn mình, Tiêu Đình gãi đầu nói.

"Tỷ không hoan nghênh ta tới sao? Những cái này lúc rời đi ta sẽ lau sạch."

Không phải là không vui nhưng mỗi khi nhìn thấy Tiêu Đình, tâm tình Vân Vận đều lâm vào phức tạp, có lẽ bởi vì mối quan hệ vi diệu nhiều hệ lụy của hai người.

Lãnh đạm, buồn vui khó hiện đã là những đức tính và thói quen của Vân Vận, không phải nàng không có cảm xúc, mà là không có thói quen biểu lộ rõ ra ngoài.

Nàng còn đang miên man rối rắm, Tiêu Đình đã ngồi xổm trước mặt nàng, hai bàn tay lạnh lẽo vì dầm mưa nắm tay nàng cười nói.

"Tỷ đói không, hôm nay tỷ muốn ăn gì? Thời tiết này chúng ta ăn đồ nướng được không?"

Tuy là hỏi nhưng trong mắt Tiêu Đình đều tràn ngập háo hức mong chờ, Vân Vận cảm thấy Tiêu Đình lúc này như tiểu cẩu vừa buồn cười vừa có chút ngây ngốc, nàng không từ chối được chậm rãi gật đầu.

Tiêu Đình nắm tay nàng ra ngoài tẩm điện, Vân Vận chưa kịp phản ứng đã bị kéo đi. Ăn đồ nướng sẽ có nhiều khói bụi dầu mỡ, chỉ có thể ra đại điện.

Tiêu Đình lần lượt lấy ra một cái hộp lớn bên trong chứa thịt đã ướp sẵn, một hộp khác có rau xanh và hoa quả, một lọ nước chấm, và một ít chén dĩa.

Vân Vận vô ngữ nhìn những thứ Tiêu Đình bày biện trên bàn, rõ ràng là bản thân muốn ăn nên đã chuẩn bị sẵn, còn hỏi nàng.

"Tỷ giúp ta lấy những thứ này ra được không, cái này nữa..." Tiêu Đình cười hì hì chỉ vào hộp rau và lọ nước chấm cùng chén dĩa.

Không ai đánh người đang cười, Vân Vận tuy không nói nhưng đều làm tốt những gì Tiêu Đình phân phó, nàng bày biện chén dĩa, Tiêu Đình nhóm lửa chuẩn bị nướng thịt.

Bếp lò vẫn là ba tảng đá nhưng lần này chúng đặt trên một tấm da thú, để lúc nướng thịt dầu mỡ sẽ không dính sàn nhà, dùng viên huyết hỏa châu là chất đốt, đặt lên một vĩ nướng lên là đã có thể nướng thịt.

Cả hai ngồi bên bếp lửa, thưởng thức thịt nướng, chất thịt tươi ngon cộng thêm tay nghề của Tiêu Đình rất khá, thịt mềm lại ngọt, nước chấm vừa miệng lại thơm.

Hai người không quá nhiều câu nệ trong việc thưởng thức mỹ vị, bầu không khí yên ả không lo toan hiếm hoi, thỉnh thoảng trao đổi vài câu, đều là Tiêu Đình nói nàng gật đầu.

Bầu không khí có phần hài hòa ấm áp, tuy vậy đâu đó vẫn tồn tại ít nhiều khoảng cách và ái muội.

Tiêu Đình thu dọn tàn cuộc, pha hai tách trà, cả hai vừa ngồi tiêu thực vừa uống trà.

"Lần đó... cảm ơn tỷ đã bảo hộ Tiêu gia." Tiêu Đình nhìn Vân Vận sâu sắc nói.

Động tác uống trà của Vân Vận thoáng cứng lại, nàng lắc đầu đạm mạc nói.

"Đây là nghiệt của Vân Lam Tông, ta chỉ tận lực trong khả năng của mình, Vân Lam Tông vẫn nợ Tiêu gia. Ta thân là tông chủ Vân Lam Tông cũng phải chịu một phần trách nhiệm.."

"Oan có đầu nợ có chủ, người nào làm người đó trả giá, ta sẽ không tìm sai người vô tội.Vân Sơn hợp tác với Hồn Điện để tăng thực lực, Tiêu gia có thứ Hồn Điện cần.

Vân Sơn chỉ là cẩu nghe theo sai sử của Hồn Điện, lần này ta trở về đòi lại nợ máu cho Tiêu gia, trước là đánh cẩu."

Tiêu Đình bình đạm nói, giống như chỉ là việc nhỏ, nhưng Vân vận tin Tiêu Đình sẽ không làm việc gì không nắm chắc.

Vân Vận thở dài cảm giác bất lực lan tràn khắp người, hôm nay hữu hào ăn bữa cơm, ngày mai cả hai đã đứng ở thế đối lập.

"Quên mất, ta còn việc này muốn làm cho tỷ, chúng ta đi." Tiêu Đình nói xong nắm tay Vân Vận đi về tẩm điện.

Trong lòng Vân Vận nhảy dựng lên, nàng rút tay lại không được gấp giọng nói.

"Làm gì?"

"Ở đây ngồi trên ghế không tiện, chúng ta lên giường được không?" Tiêu Đình tức tốc đi về phía giường.

Cho dù là thần kinh thép như Vân Vận lúc này cũng phát hoảng, trong đầu không khỏi nghĩ đến vài thứ, trên mặt thoáng nóng lên, nàng vùng vẫy kịch liệt, Vân Vận thật hận bản thân lúc này quá bạc nhược yếu ớt.

"Ngươi buông ra."

Nhìn thấy nàng có phần quá khích, Tiêu Đình thở dài dứt khoát bế Vân Vận lên, kết quả Vân Vận càng phẫn nộ đánh vào người Tiêu Đình, thấy cả hai sắp tiến gần giường, Vân Vận nghiến răng, hai mắt đỏ bừng nhìn Tiêu Đình.

"Ngươi muốn làm gì! Nếu ngươi cũng giống bọn họ, đợi khi ta khôi phục tu vi ta sẽ gϊếŧ chết ngươi!"

Tiêu Đình đặt Vân Vận xuống giường, Vân Vận ôm lấy gối liên tục đánh vào người Tiêu Đình.

"Ai ai... ta chỉ muốn giúp tỷ khôi phục tu vi, tỷ không muốn cứ nói cần gì muốn gϊếŧ ta."

Vân Vận hơi ngừng một chút nhìn Tiêu Đình, đang hai tay ôm đầu vô tội nhìn mình, dung nhan tuyết trắng minh diễm thoáng ửng đỏ, lửa giận ngập trời, nàng nghiến răng nắm lấy gối tiếp tục đánh vào người Tiêu Đình.

Tiêu Đình không biết sao Vân Vận phản ứng kịch liệt dữ dội, chỉ biết đứng yên chịu đòn, dù sao cũng không đau, nàng ở nơi này đã chịu quá nhiều ấm ức, trút hết u uất trong lòng cũng tốt.

Vân Vận đánh một lúc bắt đầu thở đốc, thân hình đơn bạc hơi lung lay, mồ hôi thơm tuôn ra ướt đẫm. Tiêu Đình kéo nàng vào lòng ôm ấp, vỗ vỗ lưng nàng an ủi dỗ dành.

"Xin lỗi, là ta không phải, ta không nói rõ làm tỷ bất an..."

Vân Vận tức giận không chỉ vài lời qua loa là có thể nguôi đi, hai tay nàng cấu mạnh vào eo Tiêu Đình rướn người nhón chân về phía trước cắn mạnh vào cổ Tiêu Đình.

"...."

Tiêu Đình ngoan ngoãn không dám động đậy, Vân Vận cắn vài lần, như gậy gỗ đánh vào túi bông không có tác dụng gì, nhìn cái cổ tuyết trắng của Tiêu Đình in vài vết hằn nhợt nhạt, không có tổn thương, chỉ là dính một ít chất lỏng lấp lánh.

Vân Vận đánh mạnh vào vai Tiêu Đình, vùi đầu vào vai cô giả chết, dùng giọng mũi tràn ngập uất ức ủy khuất nói.

"Ngươi cũng giống bọn họ, đùa bỡn ta... vui lắm sao?"

"Ta không có, xin lỗi ta không nên nói không đầu không đuôi như vậy." Tiêu Đình ôm Vân Vận đi tới giường để nàng ngồi xuống , bản thân ngồi xổm trước mặt nàng, thành thật nắm hai tay nàng nói.

"Ta giúp tỷ khôi phục tu vi được không, ta biết cách giải Đại Phong Thủ Ấn, trước đây ta cũng từng bị ta có kinh nghiệm."

Tay Tiêu Đình lúc này rất nóng, Vân Vận không được tự nhiên muốn rụt lại, tất nhiên là không được, nàng rũ mắt nhìn nơi tiếp xúc của hai bàn tay, thở dài nhẹ gật đầu.

Như được đại xá Tiêu Đình mỉm cười leo lên mép giường ngồi cạnh Vân Vận, bàn tay bắt lấy cổ tay nàng. Một sợi dị hỏa màu xanh rất nhỏ từ ngón tay Tiêu Đình chảy vào người Vân Vận.

Dị hỏa tuy lợi hại nhưng tùy thuộc vào từng trường hợp, đây là chữa trị đương nhiên sẽ không làm tổn hại kinh mạch Vân Vận, dù nàng hiện tại đang rất yếu ớt dị hỏa nhập thể vẫn không sao.

Đối với người tu luyện mà nói, nếu không có được sự tín nhiệm nhất định, đôi khi là cả với người cộng gối chung giường, không ai tùy ý để cho người khác thăm dò hay truyền khí vào nội thể kinh mạch, nếu bị ám toán, chỉ có vạn kiếp bất phục.

Vân Vận không chỉ đồng ý để Tiêu Đình giúp phá giải cấm chế trên người mà hơn hết đó là sự tin tưởng tuyệt đối. Nói nôm na hiện tại Tiêu Đình là đang ở "bên trong" thân thể Vân Vận.

Vân Vận mím môi nhìn Tiêu Đình, nhìn bộ dạng ngốc ngốc đang chuyên chú thăm dò kinh mạch trong người nàng, khẳng định người ngốc này sẽ không biết ý nghĩa sâu xa này.

Tiêu Đình đương nhiên không biết.

Sau khi thăm dò một vòng kinh mạch, tinh thần Tiêu Đình thả lỏng rất nhiều, vẫn là thủ pháp cũ, cô có thể giải được.

Hơn nữa kinh mạch Vân vận không có vấn đề, tuy đấu khí ứ trệ không thể thi triển sức mạnh, nhưng kinh mạch gân cốt... đều đã qua trui rèn cải tạo, tất cả đều rắn rỏi cứng cáp.

"Tổng cộng có hai mươi lăm huyệt đạo bị phong bế, để tránh Vân Sơn phát hiện, thay vì hóa giải lần lượt từ một tới mười, ta sẽ làm ngược lại, bắt đầu từ mười tới một.

Dị hỏa của ta sau khi bám vào huyệt đạo thứ hai mươi lăm trước sẽ tạm ngủ đông, sau đó sợi dị hỏa sẽ theo lộ tuyến đi tới huyệt đạo tiếp theo, huyệt hai mươi bốn..."

Tiêu Đình vừa nói vừa thúc giục sợi dị hỏa bám vào huyệt đạo thứ hai mươi lăm, một cảm giác nóng bỏng đau như bị kim châm tại huyệt đạo làm Vân vận nhíu mày, mồ hôi lạnh tuôn ra, nhưng rất nhanh liền dịu xuống.

Sau đó lặp lại ở huyệt đạo khác, Vân Vận lúc đầu còn cường chống được, sau đó mồ hôi lạnh ướt như tắm, sắc mặt trắng bệnh, thân thể mềm mại liên tục lung lay, Tiêu Đình thấy vậy đợ lấy vòng eo chỉ một tay ôm hết của nàng, ôm người ngọc vào lòng.

Vân Vận mệt mỏi dựa vào vai Tiêu Đình, đôi môi hồng nhuận hơi mở thở dốc, thổi từng luồng hơi nóng vào cổ Tiêu Đình, Tiêu Đình thoáng căng thẳng, cảm giác như có dòng điện chạy khắp người.

Bàn tay đang nắm cổ tay Vân Vận cũng ướt mồ hôi, Tiêu Đình vội lắc đầu ổn định lại tinh thần tiếp tục chính sự.

Trước đây khi tìm cách hóa giải, Tiêu Đình không biết huyệt đạo nào có thể giải cái nào không, như người mù dò đường, nếu sai sẽ đau đến chết đi sống lại.

Khổ sở hơn Vân Vận gấp trăm lần.

Đến huyệt đạo cuối cùng cũng là huyệt đạo đầu tiên khởi nguồn cho cả lộ tuyến phá giải cấm chế, Tiêu Đình ngừng lại, Vân Vận lúc này vô lực mềm nhũn hoàn toàn dựa vào người Tiêu Đình, nhắm mắt dưỡng thần.

Tiêu Đình lấy khăn muốn giúp nàng lau mồ hôi trên mặt, vừa chạm vài lần Vân Vận đã đoạt lấy khăn tay tự mình làm. Tiêu Đình hơi nhíu mày nhìn tấm lưng gầy yếu của Vân Vận, bạch y ướt đẫm mồ hôi.

Đau đớn không còn, Vân Vận hít thở nghỉ ngơi một chút dần thấy khá hơn, thân thể vẫn luôn ủng trong ngực Tiêu Đình, hơi ngại ngùng muốn tách ra.

"Ngươi..."

"Tỷ có cần..." Thay y phục....

Thân thể hai người thoáng cứng đờ, mọi động tác đều ngừng lại, hai người đồng loạt nói, người cúi người ngẩng đầu, chóp mũi đều chạm vào nhau.

"Thình thịch..."

Đầu quả tim của hai người nào đó đều run lên, ngây ngốc nhìn người trước mắt cũng giống mình đều là nữ tử, nhưng lại làm bản tâm nổi lên xao động không nên có.

Tiêu Đình nhìn dung nhan minh diễm không nhuộm khói lửa, ngay cả thanh hương trên người cũng nhuốm hơi tức lạnh lẽo của chủ nhân nó, như hàn mai trong tuyết, u lan trong cốc vắng.

Thổ khí như lan phả lên mặt, Tiêu Đình không tự chủ yết hầu đột nhiên đảo lộn lên xuống.

Vân Vận nhìn Tiêu Đình gần ngay trước mắt, gần đến mức hơi thở nóng bỏng của hai người hòa lẫn vào nhau khó phân, nàng có thể thấy rõ hình cung xinh đẹp hoàn hảo trên môi Tiêu Đình.

Tiêu Đình khẽ di động, khoảng cách của hai người chậm chạp thu hẹp lại, trái tim Vân Vận càng thêm loạn nhịp thình thịch đập mạnh, nàng biết nếu cứ duy trì, tiếp thêm sẽ xảy ra việc gì.

Ở khoảnh khắc hai người sắp chạm vào nhau, Vân Vận dùng hết định lực vùng dậy từ trong cảm xúc mê man, nhắm mắt nghiêng đầu né tránh, dù vậy gò má vẫn sượt qua cánh môi nóng bỏng của Tiêu Đình.

Dư âm làm cả hai giật mình sửng sốt, Tiêu Đình như người trong mộng tỉnh lại, vội hít sâu một hơi buông ra Vân Vận, từ trên giường đứng dậy đi tới vài bước kéo ra khoảng cách.

"Ta... ta muốn hỏi tỷ có cần thay y phục, tránh khó chịu...."

"Trời không còn sớm, ngươi cũng nên trở về." Vân Vận thấp giọng nói, nhiệt ý trên mặt vẫn chưa lui làm nàng không có khả năng đối diện với Tiêu Đình.

"Vậy để ta làm cho tỷ một đạo Thanh Tẩy Chú." Tiêu Đình xoay người lại nhìn nàng, sau một hồi ngập ngừng rốt cuộc cũng thi triển Thanh Tẩy Chú, đây là bí pháp của Lam Thiên Tuyết, nơi này không có.

Một đạo kim quang nhợt nhạt bao lấy toàn thân Vân Vận sau đó tiêu tán ra bốn phía, cảm thụ thân thể sạch sẽ mát mẻ thoải mái, cả người thư thái nhẹ nhàng, y phục dính ướt mồ hôi vô cùng khó chịu cũng thơm sạch, nàng kinh ngạc nhìn Tiêu Đình.

"Chỉ là tài lẻ nếu tỷ thích ta sẽ dạy cho tỷ, nhưng trước chúng ta nên tiếp tục giải cấm chế."

Tiêu Đình gãi đầu đi tới ngồi cạnh mép giường, bắt lấy ngọc thủ nàng kéo lên một đoạn ống tay áo, làm lộ ra cánh tay thon dài tuyết trắng không tỳ vết.

Hai người lại muốn phát sinh động chạm da thịt, trong lòng Vân Vận thoáng căng thẳng, Tiêu Đình cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài.

Đặc biệt là khi vô tình nhìn thấy trên cánh tay nàng có một đạo tơ hồng nhàn nhạt giống như bẩm sinh nổi lên dưới da, vô cùng chói mắt trên nền da tuyết trắng.

Đây là vật biểu thị cho thủ cung sa. Dĩ vãng nháy mắt lại muốn tìm về.

Vân Vận bị Tiêu Đình nhìn chằm chằm, cả người đều không được tự nhiên, ý thức được điều gì nàng vội kéo ống tay xuống che lại đạo huyết ngân.

Tiêu Đình chớp mắt cắn mạnh vào đầu lưỡi làm bản thân tỉnh táo lại, chỉ vào huyệt Xích Trạch trên cánh tay nàng, muốn mượn chính sự dập tắt sóng ngầm trong lòng.

"Đây là huyệt đạo đầu tiên cần phải hóa giải trong lộ luyến các kinh mạch cần hóa giải. Vì tránh Vân Sơn phát hiện sẽ làm ra thủ đoạn khó lường khác, dị hỏa bám trên những huyệt đạo kia tạm thời ngủ đông."

Tiêu Đình thay Vân Vận kéo xuống ống tay áo, mũi tay điểm ra ngưng tụ một sợi dị hỏa thành một hạt châu nho nhỏ đưa cho Vân Vận.

"Bất cứ lúc nào tỷ muốn đều có thể hóa giải cấm chế, đến lúc đó tỷ chỉ cần đặt hạt châu này lên huyết Xích Trạch sau đó bóp nát hạt châu, dị hỏa sẽ theo ấn ký linh hồn ta vẽ sẵn thấm vào huyệt đạo, hóa giải cấm chế đồng thời sẽ theo lộ tuyến ta vạch sẵn tự tìm tới những huyệt đạo tiếp theo."

Vân Vận nắm chặt hạt châu màu lục ngọc trong tay, có cảm giác như nó vẫn còn lưu lại hơi ấm của Tiêu Đình, nàng yên lặng gật đầu, hết thảy đều nghe Tiêu Đình.

Tiêu Đình nhìn nàng như vậy, l*иg ngực lại càng nặng nề khó chịu, bàn tay đưa ra giữa không trung thoáng khựng lại, sau cùng siết chặt lui về, dứt khoát đứng dậy.

"Đã không còn sớm, ta phải về, tỷ trước nghỉ ngơi cho tốt." Tiêu Đình nhìn nàng gượng cười.

"Ngươi...bảo trọng." Vân Vận muốn nói rất nhiều, rốt cuộc chỉ thốt được hai từ bảo trọng, nàng hy vọng Tiêu Đình có thể bình an.

"Tỷ cũng vậy. Ngày mai ta không thể đến uống chung rượu mừng cùng tỷ. " Tiêu Đình lưu luyến nhìn nàng, sau đó xoay người chậm rãi nói, bởi vì hôn lễ này sẽ không bao giờ diễn ra.

Âm thanh văng vẳng làm đau lòng người nghe.

Trên dung nhan Vân Vận dần xuất hiện sự ưu thương, nội tâm chua xót mất mát.

Như vậy cũng tốt, hôn lễ như một hồi giao dịch mua bán, nàng không muốn Tiêu Đình nhìn thấy nàng trong bộ dạng chật vật khó coi đó.

Trong phòng chỉ còn quanh quẩn một tiếng thở dài.

Vân Vận nắm xuống nhắm mắt dưỡng thần, nội tâm lại như sóng xô biển gầm không yên ả.

Một hắc ảnh chậm rãi đi tới đứng ở đầu giường Vân Vận, ánh mắt vẫn luôn khóa trụ trên gương mặt nàng.

Vân Vận phong bế tu vi nhưng tinh thần lực vẫn sung túc cường hãn, người vừa xuất hiện nàng đã biết, chỉ là ngửi được thanh hương cây cỏ thanh mát quen thuộc, nội tâm căng thẳng dần buông lỏng, nhưng rồi lại càng thêm căng chặt.

Trong mắt Tiêu Đình tràn đầy ý cười nhìn nàng, muốn giả ngủ đến cùng sao?

Tiêu Đình khom người lại gần nàng, cả hai mặt đối mặt, Tiêu Đình chậm rãi quan sát từng đường nét trên mặt Vân Vận, không thi điểm bắt kỳ phấn son nào.

Dung nhan hài hòa xinh đẹp tuyệt luân lại ẩn chứa một tia lãnh lẽo xa cách, làm người tiếc hận ái mà không dám đến gần.

Tầm mắt dời xuống đôi môi hồng nhạt, cánh môi căng mọng no đủ, hình cung xinh đẹp hoàn mỹ, ánh mắt dần toát lên vẻ nóng cháy.

Khoảng cách của hai người gần đến mức Vân Vận có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Tiêu Đình phả vào gò má, khóe môi nàng.

Khắp toàn thân ngay cả đầu ngón chân đều căng thẳng, ngọc thủ giấu dưới chăn khẩn trương mà siết chặt.

Nữ nhân này quá mức chọc người phạm tội, nhìn bộ dạng này của nàng thật sự rất muốn khinh bạc ức hϊếp nàng một phen, Tiêu Đình thở dài dời đi tầm mắt, còn muốn giả ngủ đến bao giờ?

Trong lòng vẫn nổi lên ác ý muốn trêu ghẹo giai nhân. Tiêu Đình mềm nhẹ đặt lên trán nàng một cái hôn.

"Oành." Vân Vận cảm thấy đầu nàng như nổ một tiếng lớn.

Nhìn dung nhan không biểu cảm của Vân Vận, Tiêu Đình thầm khen định lực của nàng, không hổ là tông chủ lịch duyệt hơn người dù trời có sập cũng không chớp mắt.

Tầm mắt lướt qua tai nàng, phát hiện nó đã phiếm hồng, trên mặt dần hiện lên ý cười thỏa mãn, phát ra tiếng cười khẽ đứng dậy rời đi.

Tiếng cười khẽ như đắc ý như khıêυ khí©h, nháy mắt những cảm xúc lung tung rối loạn gì đó bị bạo nộ quét sạch không còn một mảnh, tức giận muốn nổ phổi, l*иg ngực liên tục phập phồng.

.......................................

Vân Lam Tông hôm nay nô nức vui mừng, khắp nơi treo đèn kết hoa, một màu đỏ thắm phủ khắp Vân Lam Sơn, tất cả đều chuẩn bị cho ngày mai.

Tông chủ Vâm Lam Tông Vân Vận gả cho Đan Vương Cổ Hà, đây là việc vui của Vân Lam Tông trong nhiều năm qua. Vân Lam Tông sau này sẽ như hổ thêm cánh càng thêm lớn mạnh.

Lúc này trong chính điện to lớn, hai thân ảnh đang ngồi, ghế chủ tọa là Vân Sơn, ngồi ở hàng ghế phía dưới là Cổ Hà.

"Cổ Hà qua ngày hôm nay ngươi đã là người của bản tông, sau này khi ta già đi Vân Lam Tông còn phiền ngươi trông nom." Vân Sơn ha hả cười nói.

"Tông chủ ngài hiện là cường giả Đấu Tông, bảo đao vẫn chữa lão." Cổ Hà khách khí nói.

"Tiêu gia và đám ruồi nhặng kia có lẽ sẽ đến quấy phá hôn lễ ngày mai." Vân Sơn nhìn ra bên ngoài cười nhạt nói.

"Ta sẽ không để bất cứ ai phá hoại hôn lễ giữa ta và Vân Vận. Tông chủ, nếu hôn lễ ngày mai diễn ra thuận lợi, mong ngài giúp nàng phá giải cấm chế, nàng ở trong cấm điện đã lâu khó trách sẽ sinh ra một ít ý nghĩ chống đối.

Ta muốn mang nàng ra ngoài du ngoạn, đợi khi tâm tình nàng thả lỏng sẽ hiểu được dụng tâm của ngài." Cổ Hà đột nhiên chuyển giọng nói.

"Đó là đương nhiên, Vận Nhi do ta bồi dưỡng từ nhỏ, nếu không phải bất đắc dĩ, phong ấn nàng trong lòng ta cũng rất khó chịu." Vân Sơn vuốt râu cười nói.

Đôi bên đều hiểu rõ nhau, Cổ Hà biết lão có bao nhiu dối trá nhưng vẫn gật đầu cảm tạ.

"Nếu vậy Cổ Hà đi trước, hôm nay bận rộn ta cũng không tiện lưu lại."

Cổ Hà hướng Vân Sơn cảm tạ, xoay người rời khỏi đại điện. Nhìn Cổ Hà rời đi sắc mặt Vân Sơn dần lạnh xuống.

"Không ngờ vì trói buộc Cổ Hà ngươi lại có thể bỏ được, gả Vân Vận đi."

Một đoàn hắc khí quỷ dị hiện ra.

"Danh vọng của Cổ Hà không thấp, đợi hắn và Tiêu gia lưỡng bại câu thương chúng ta ngư ông đắc lợi." Vân Sơn cười lạnh nói.

"Hắn là lục phẩm Luyện dược Sư, linh hồn lực cường đại, ta muốn linh hồn hắn, qua một thời gian ngươi đem hắn gϊếŧ đi."

Vân Sơn thoáng nhíu mày, lục phẩm Luyện Dược Sư có thể trợ giúp cho Vân Lam Tông rất lớn, Vân Sơn có phần luyến tiếc.

"Thế nào, không bằng lòng? Tất cả những thứ ngươi có đều là Hồn Điện cho ngươi, nếu một ngày chúng ta đối với ngươi mất hứng thú... khặc."

Từ trong hắc vụ vang lên tiếng cười âm lệ.



Nghe vậy sắc mặt Vân Sơn khẽ biến.

"Vụ hộ pháp, ta không quên đại ân của Hồn Điện, nếu ngài muốn sau khi xong việc ngài bắt linh hồn hắn là được."

"Vân tông chủ quả nhiên thức thời, đã thế ta chờ xem một hồi kịch hay, đừng làm ta thất vọng."

"Đương nhiên."

Nhìn đoàn hắc khí dần biến mất, trong mắt Vân Sơn ánh lên một tia ngoan độc.

Mặt trời dần lên cao, cả quảng trường ở Vân Lam Sơn đều chìm trong sắc đỏ, những đệ tử của Vân Lam Tông đều vậy y phục đỏ, như thủy triều đỏ tràn ngập bốn phía.

Ngày vui của Vân lam Tông tự nhiên có không ít thế lực đến chúc mừng, tại vị trí cao nhất trên hỷ đài, Vân Sơn ngồi nghe mọi người tới chúc mừng.

Cổ Hà vận một thân hỷ phục đỏ thắm vẻ mặt tươi cười rạng rỡ cảm tạ những lời chúc phúc.

"Tân nương đến."

Vô số ánh mắt dồn về nơi phát ra âm thanh, tân nương khoác lên hỷ phục thướt tha, thân thể mạn diệu rực rỡ dưới ánh nắng, đầu đội phượng mũ phủ một tầng khăn sa che lại diện mạo, được mười thị nữ vây quanh dìu đi.

Tân nương dưới sự dẫn dắt của thị nữ dần tiến về hỷ đài, động tác có phần cứng nhắc miễn cưỡng. Vân Vận cung hai tay đặt trước bụng, lợi dụng ống ta áo to rộng, ở bên trong bắt đầu làm chút chuyện.

Những tiếng hò hét chúc phúc càng vang lên không ngớt, có thể cưới được nữ nhân ưu tú như Vân Vận, bất cứ ai cũng đều hâm mộ Cổ Hà.

Hai mắt Cổ Hà lấp lánh tinh quang, tràn ngập vui sướиɠ nhìn tân nương đang đi về phía mình. Đơn phương ái mộ bao năm rốt cuộc cũng có thể cưới nàng.

Thị nữ đưa tới một dãy hồng kết cho hai người cầm, Cổ Hà vui vẻ nhận lấy, Vân Vận vẫn đứng yên bất động.

"Vận Nhi." Vân Sơn nhíu mày nói, Cổ Hà cũng dùng ánh mắt gấp gáp nhìn Vân Vận.

"..."

Tân nương thở dài miễn cưỡng bắt lấy dãy hồng kết, cố ý kéo dài thời gian, động tác đều luôn chậm chạp.

"Ha ha, hôm nay là đại hôn của ái đồ, các vị không ngại đường xa đến đây Vân Sơn cùng Vân Lam Tông cảm tạ các vị." Vân Sơn nâng chung rượu đứng dậy hướng mọi người cười nói.

Nhất thời trên quảng trường lại rộn ràng những câu chúc mừng.

"Vận Nhi là tông chủ Vân Lam Tông, địa vị đương nhiên không thấp, cùng Cổ Hà tương xứng, môn đăng hộ đối, hôm nay ta tuyến bố mang ái đồ Vân Vận gả cho Cổ Hà."

Không khí trên quảng trường bạo nộ, tiếng vỗ tay như sấm ầm ầm vang lên. Vân Sơn ngẩng lên nhìn trời nói.

"Giờ lành đã đến đại hôn bắt đầu."

"Nhất bái Thiên Địa." Người chủ trì hôn lễ hô lên.

Cổ Hà xoay người muốn hướng Thiên Địa nhất bái, chỉ tân nương vẫn bất động. Xung quanh bắt đầu có tiếng xì xầm.

"Vận Nhi, không nên náo loạn." Vân Sơn gằn giọng nói.

Mà tân nương vẫn quật cường không có dị động, Cổ Hà lo lắng nhìn Vân Vận, thấp giọng nói.

"Vân Vận, phối hợp cùng ta, qua hôm nay ta sẽ mang nàng đi, đợi khi chúng ta kết thành phu thê bất cứ thứ gì nàng muốn ta đều đáp ứng."

"Ta muốn hủy hôn, ngươi có thể đáp ứng sao?" Từ khăn sa đỏ vang lên giọng nói trong trẻo không chút độ ấm.

"Không thể." Cổ Hà cắn răng nói, muốn tiến tới cầm tay Vân Vận ép nàng hoàn thành nghi thức.

Vân Vận đã sớm đề phòng, gót sen nhanh chóng lùi về sau.

"Ầm."

Mũ phượng cùng khăn hỷ bị ném xuống đất, suối tóc đen như thác đổ xuống sau lưng nàng, lộ ra dung nhan tuyệt diễm, ánh mắt sắc bén cứng cỏi tản ra hàn khí bức người.

Xung quanh ồ lên một mảng, sắc mặt Vân Sơn càng khó coi, hắn đứng dậy bước tới gần Vân Vận, uy áp nhàn nhạt tỏa ra tràn ngập uy hϊếp.

"Vận Nhi, có việc gì để sau hẳn nói, đừng làm trễ giờ lành."

"Sư phụ..." Sắc mặt Vân Vận thoáng tái lại, thân thể run rẩy nhưng vẫn quật cường.

"Đưa vào động phòng." Vân Sơn hừ lạnh vung tay áo xoay người lên hỷ đài.

Tâm lạnh như tro tàn, Vân Vận đã sớm biết nhưng không ngờ Vân Sơn có thể tuyệt tình đến mức này, thân hình bị uy áp đè ép đến sắp chao đảo đứng không vững.

Cổ Hà muốn ôm lấy nàng đã bị Vân Vận lui lại tránh thoát, nàng hồng mắt nhìn Vân Sơn, quyết tuyệt nói.

"Ta sẽ không lấy hắn."

"Nghiệt đồ!" Vân Sơn tức giận vung tay lên, không gian đột nhiên xuất hiện ba động năng lượng, tiếng xé gió truyền đến, một đạo kiếm khí hung mãnh bạo dũng bổ xuống đỉnh đầu Vân Sơn.

Gần như cùng lúc đó, một đạo tàn ảnh màu đen xuất hiện bên cạnh Vân Vận, dưới ánh mắt kinh ngạc của giai nhân, hắc ảnh ôm lấy người ngọc biến mất khỏi hỷ đài.

Cổ Hà vung chưởng muốn ngăn lại nhưng đã muộn, tân nương biến mất ngay trước mắt hắn.

"Ầm."

Vân Sơn bị kiếm khí đánh lui lại, toàn bộ hỷ đài bị phá hủy.

Mọi người dồn sự chú ý về phương hướng hắc ảnh rời đi, Tiêu Đình đang đứng ở một góc quảng trường, hai tay vẫn bế tân nương.

"Để ta xuống." Tình huống này dù là Vân Vận cũng phải xấu hổ.

"Xin lỗi ta đến muộn, ta không đến uống rượu mừng nên phải qua già lành ta mới có thể xuất hiện."

Tiêu Đình để nàng xuống, cười ngâm ngâm nói, bộ dạng như công tử ăn chơi trác táng trêu ghẹo khuê nữ.

Vân Vận trừng mắt tức giận nhìn Tiêu Đình, nàng mặc kệ Tiêu vô sỉ, nhanh tay cởi bỏ hỷ phục, để lộ bạch y thuần sắc sáng sạch bên trong, lúc này Vân Sơn và mọi người mới biết, nàng đã sớm có chuẩn bị.

"Nghịch đồ, ngươi dám cấu kết ngoại tặc gây rối bản tông." Ánh mắt Van Sơn lộ ra hung ác nhìn hai người.

"Vân tông chủ, việc gì gấp gáp như vậy, là gấp làm hôn sự hay là lo tang lễ cho mình còn chưa biết được."

Tiêu Đình cười nói, giọng nói trong trẻo âm vang quanh quẩn khắp Vân Lam Sơn. Tiếp theo cô cầm tay Vân Vận xem xét một chút, rất tốt, có một nửa huyệt đạo đã được hóa giải.

Tiếp theo đó vô số thân ảnh xé gió lao đến, đứng dày đặc trên không. Mọi người nhìn trên trời đều có hơn mười Đấu Vương vài vị Đấu Hoàng không khỏi hít hơi lạnh.

"Năm đó ngươi bỏ chạy như chó nhà có tang, lần này vẫn sẽ có kết cục như cũ."



Vân Sơn nhìn các thế lực đều đến đây, nghiến răng nói.

"Lão cẩu Vân Sơn, năm đó ngươi huyết tẩy Tiêu gia hôm nay ta tới lấy mạng chó của ngươi!" Tiêu Viêm nhìn Vân Sơn, ánh mắt quyết liệt.

Vân Sơn làm tông chủ nhiều năm ở trước mặt hắn chưa ai dám nói như vậy với hắn, sắc mặt vô cùng khó coi.

"Pháp Mã, Gia Hình Thiên... các ngươi cũng hồ đồ muốn đứng về phía đám tiểu tử cuồng vọng này sao?" Vân Sơn nhìn một đám người trên không cười nhạt nói.

"Mấy năm nay Vân Lam Tông ngươi có dã tâm gì, đừng nghĩ chúng ta không biết, chúng ta sẽ không ngồi yên chịu chết." Gia Hình Thiên trào phúng nhìn Vân Sơn nói.

"Ha ha... rất tốt, một đám miệng còn hôi sữa bị ta đuổi đánh nay lại tự tìm tới cửa, nếu đã tới thì không cần lại đi."

Vân Sơn nói xong đấu khí hùng hồn quanh thân bạo phát bay thẳng lên trời, những trưởng lão khác đều đồng loạt xuất hiện trên trời.

Cổ Hà nhìn Vân vận đứng cạnh Tiêu Đình, dung nhan tuy lãnh đạm ít nói nhưng ánh mắt lúc nhìn Tiêu Đình rõ ràng hơi mất tự nhiên, pha chút ngượng ngùng.

Nàng bị Tiêu Đình ôm lấy, thân thể nhè nhẹ run rẩy, tuy chỉ thoáng quá nhưng nhiều năm âm thầm quan sát nàng, thói quen biểu cảm của nàng hắn đã sớm biết.

Bộ dạng này của nàng hắn chưa từng thấy qua, một ý nghĩ táo bạo xuất hiện trong đầu, những sự việc khó hiểu không đầu không đuôi trước nay dần sáng tỏ, một luồng nộ hỏa dâng lên, vì sao là nha đầu đó.

"Hôm nay là ngày đại hỷ của ta, các ngươi đây quấy rối không khỏi quá mức ngang ngược." Cổ Hà lớn tiếng quát, nháy mắt mọi người đều đồng tình cho Cổ Hà.

"Vân Lam Tông hủy Tiêu gia thì không hoành hành ngang ngược sao? Diệt gia tộc Mễ Đặc Nhĩ không ngang ngược sao? Vân Lam Tông dám chúng ta cũng dám, ta cùng Vân Lam Tông có huyết thù không chết không ngừng hôm nay đến đây là để chấm dứt ân oán."

Tiêu Viêm đối Cổ Hà cười lạnh nói.

"Báo thù là phụ, sợ là muốn đến phá hủy hôn lễ của ta mới là việc chính." Cổ Hà gay gắt nói.

"Đúng, ta tới là phá hủy hôn lễ này, cướp tân nương..." Tiêu Đình tiến lên một bước nói, đột nhiên hơi nghiêng người vẻ mặt đau khổ.

Ở phía sau không ai để ý, một ngọc thủ thon dài mềm mại đang tàn nhẫn véo vào vùng da non ở eo Tiêu Đình.

Tiêu Đình thầm hô không ổn, Vân Vận đã khôi phục lại tu vi, nhất định sẽ tranh thủ trừng phạt cô, vội đi lên phía trước vài bước sau lưng vẫn cảm thấy có ánh mắt băng lãnh nhìn mình.

"Hôn lễ, tân nương đều bị nhốt trong cấm điện phong bế tu vi, Đại Phong Thủ Ấn của Vân Sơn tông chủ quả nhiên danh bất hư truyền, không ngờ còn có thể dùng nó lên người ái đồ của mình."

Tiêu Đình cố tình nhấn nhá hai chữ ái đồ, ý vị tràn ngập chê cười mỉa mai.

Vừa dứt lời quanh thân Vân Vận đột nhiên bạo động, một vầng bạch quang từ người nàng tản ra, dần dần phiêu tán dưới ánh nắng. Quá trình hóa giải Đại Phong Thủ ấn đã thành công suôn sẽ.

Những khách khứa đến dự hôn lễ không khỏi nhìn nhau, trong lòng tự hiểu rõ.

"Tiện nhân, năm đó để ngươi chạy trốn, đợi sau khi bắt được ngươi ta sẽ xẻo lưỡi ngươi trước." Ánh mắt Vân Sơn xẹt qua hung quang.

"Tông chủ, hôm nay là hôn lễ của ta, ta không cho phép bất cứ ai đoạt tân nương của ta, việc này thỉnh giao lại cho ta." Cổ Hà đi tới trung tâm quảng trường, ánh mắt thù ghét nhìn Tiêu Đình nói.

"Cổ Hà, ngươi không am hiểu chiến đấu, việc này cứ giao cho ta, đợi sau khi bắt được những kẻ quấy rối ta sẽ giao cho ngươi mặc tình xử lý." Vân Sơn vuốt râu trầm ngâm nói.

"Không cần, đây là thê tử của ta, ta sẽ tự mang nàng về. Vân Vận, ta muốn cho nàng thấy chỉ có ta mới xứng đôi với nàng." Cổ Hà sâu sắc nhìn Vân Vận, hít sâu một hơi nói.

Dung nhan như ngọc không chút gợn sóng, Vân Vận đứng cạnh Tiêu Đình hơi rũ mắt xuống, từ đầu đến cuối chưa từng cho hắn một ánh mắt.

Những gì cần nói nàng đã nói hết cùng Cổ Hà, nếu hắn vẫn cố chấp, nàng chỉ có thể chọn thờ ơ không quan tâm.

"Tiểu cô nương, tuy ta không biết ngươi là ai nhưng nếu bây giờ ngươi thối lui, ta sẽ xem như không có chuyện gì. Thù đoạt thê tử không đội trời chung, nếu các ngươi cố ý phá hoại, ta buộc phải cho các ngươi biết Cổ Hà ta không phải quả hồng mềm!" Cổ Hà lạnh lùng nói.

"Cổ Hà đại sư, những gì cần nói ta đã nói tại sao ngài vẫn cứ cố chấp." Vân Vận thở dài bất đắc dĩ nói.

"Vân Vận câm miệng." Vân Sơn tức giận quát.

"Hai lão tặc già mà không nghiêm, Vân Sơn tiểu nhân vô sỉ đã đành, Cổ Hà ngươi cũng muốn hồ đồ theo lão? Trâu già gặm cỏ non, thừa nước đυ.c thả câu, ai là thê tử của ngươi?

Hôn nhân phải dựa vào tình cảm hai phương tình nguyện, tôn trọng ý muốn và cảm xúc của đối phương. Ngươi nói ngươi yêu mến nàng, vậy nguyện vọng của nàng là gì?

Ngươi làm được sao? Hay chỉ biết cùng Vân Sơn cấu kết phong bế tu vi nàng, ép buộc nàng khoác lên hỷ phục. Ngươi còn ở đây mặt dày vô sỉ giả thanh cao muốn đòi lại thê tử.

Ta cảm thấy ngươi rất đáng thương, nếu ngươi không chịu tỉnh mộng, ta chỉ có thể nói thẳng, ngươi vĩnh viễn cũng không cưới được nàng, trên đời này không thích là không thích, ngươi cả đời nghĩ cũng đừng nghĩ."

Tiêu Đình bụng đầy nộ hỏa nói ra hết, Cổ Hà nghe xong sắc mặt dần tái nhợt không thể phản bác.

Vân Vận nhìn Tiêu Đình trong lòng nếu nói không cảm động là giả, đáy mắt như ẩn chứa tinh quang, thanh lãnh trong mắt càng thêm mềm mại nhu hòa.

"Hôm nay tới đây là để giải quyết ân oán giữa chúng ta và Vân Sơn, kẻ nào ngăn cản đều xem như địch nhân, cho dù là Cổ Hà ngươi cũng không ngoại lệ." Tiêu Đình trầm giọng nói.

"Ha ha, tốt. Cho ta xem thử ngươi mạnh đến mức nào, trong vòng mười chiêu nếu ngươi bất bại ta liền quay đầu không quản, nhưng nếu ngươi thua việc giữa ta và Vân Lam Tông ngươi không được nhúng tay."

Cổ Hà hung ác cười, hai vai run rẩy nói.

"Được." Tiêu Đình nhẹ nhàng đáp ứng.

...........................................

11036.

Này viết sau hơn tháng rưỡi bị phong tỏa, thèm đủ thứ thèm thịt nướng nên viết vô đó mọi người.

Ai đêm phia coi mà bị thèm mình không chịu trách nhiệm hen.

Sửa tới giờ mới xong, mọi người ngủ ngon^^

Mọi ý kiến đóng góp cứ nhiệt tình cmt, không thì cứ ib trên truyenhdt.com, nào mình có onl sẽ trả lời hen.
« Chương TrướcChương Tiếp »