Đã có cảm giác rồi thì đứa trẻ sẽ ỷ lại vào mẹ, nơi duy nhất phát ra cảm giác an toàn, mà hiện tại người nhận thấy có thể nương tựa vào nhất nhưng lại muốn làm hại nó.
Nghĩ tới đây, trái tim của tôi không khỏi co rút đau đớn. Từ nhỏ tôi đã thiếu đi tình thân, đau đớn trong đó… Nếu là một đứa trẻ bình thường, tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Chính tại lúc này, vai của tôi bị Dị Tư Ẩn nắm lấy, anh ta cúi đầu, tiến gần tới tai của tôi, nhỏ giọng nói.
Dị Tư Ẩn: “Cô là mẹ của đứa nhỏ, bất luận đứa nhỏ như thế nào, người mẹ cũng không ghét bỏ con của mình.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, thật lâu không hoàn hồn, lời nói này giống như một đạo sấm sét, bùng nổ trong đầu tôi. Bất kể đứa nhỏ như thế nào, là người hay là quỷ thì tôi cũng là mẹ của nó.
Dị Tư Ẩn: “Không cho phép cô lại tới nơi như thế này nữa, tôi đưa cô về.”
Một bàn tay to ôm lấy vai của tôi, anh ta đưa tôi đi về phía trước. Tôi không nói chuyện, một đường cùng anh ta đi tới đường cái.
Không bao lâu, một chiếc xe Lincoln đi tới, cửa xe hạ xuống, tôi nhìn thấy Dung Khuynh.
Dung Khuynh: “Dị thiếu, nơi này không thể ở lâu, Tịch Hoa tạm thời bị khống chế, những đạo sĩ đó đang đối phó với hắn ta.”
Dị Tư Ẩn: “Được.”
Dứt lời, anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, một tay để trên vai của tôi, hơi chút dùng lực tôi liền bị nhét vào trong xe.
Chính tại lúc anh ta chuẩn bị lên xe, một tiếng quát chói tai truyền tới. Tôi ngẩng đầu nhìn qua, là ông chú trong chợ đồ cổ.
“Giữa ban ngày ban mặt, cưỡng đoạt dân nữ, con quỷ nhà ngươi thật to gan!” Lời nói hạ xuống, vài đạo lá bùa bay nhanh phóng tới, giống như là rada nhìn chằm chằm Dị Tư Ẩn.
Bất kể động tác của Dị Tư Ẩn như thế nào, mấy lá bùa này đều chặt chẽ bám lấy anh ta.
“Bùa này của ta chính là hạ vốn gốc, không tin không thu phục được ngươi!” Ông chú vừa nói vừa nhìn tôi, gật đầu với tôi “dưới mí mắt của ta, nếu như cô bị đưa đi, cái mặt già này của ta liền không biết giấu vào đâu.”
Tôi chỉ nghe thấy Dị Tư Ẩn thấp giọng chửi rủa một tiếng, bước chân của anh ta cực nhanh tiến về phía trước, thế nhưng vậy mà lại chủ động nắm lấy lá bùa. Lá bùa tiếp xúc với anh ta thì bắt đầu bốc cháy, từng đạo tro bụi tràn ngập tan ra.
Phanh! Tôi nghe thấy âm thanh cửa xe mở ra, thấy Dung Khuynh hung hăng trừng mắt nhìn tôi, trong mắt đem theo trách cứ. Tôi thấy anh ta bay nhanh xuống xe, lấy ra một đồ vật giống như vậy, nhắm thẳng vào ông chú mà đánh.
Dung Khuynh: “Dị Thiếu, ngài lái xe đi trước, để tôi đối phó với ông ta.”
Tay phải của Dị Tư Ẩn thu lại, tro bụi lập tức tiêu tán, lá bùa đã biến thành mảnh vụn, mặt anh ta không chút thay đổi, lạnh lùng nhìn về phía ông chú, cước bộ vài vòng liền lập tức lên xe.
Bánh xe chuyển động cực nhanh, tôi nghe thấy tiếng gào to của ông chú.
Dị Tư Ẩn: “Tô Tình Thiên, cô muốn tìm chết có phải không?”
Một tiếng nói lớn truyền tới, mạch suy nghĩ của tôi bị kéo trở lại, tôi lập tức thu lại tầm mắt, không tiếp tục nhìn ông chú nữa.
Tôi: “Tôi không muốn chết.”
Dị Tư Ẩn: “Không muốn chết thì đừng tới những nơi này.”
Âm thanh của anh ta vững vàng, nhưng tôi có thể cảm nhận được anh ta đang ẩn nhẫn sự tức giận. Tôi nhìn tay của anh ta, phát hiện tay phải của anh ta đỏ bừng một mảng, thậm chí có một đạo dấu vết bị đốt.
Quỷ sợ lửa nhất, vừa rồi ngọn lửa đó cực kì đỏ, cực kì mạnh. Dung Khuynh lại rất lo lắng, anh ta bị thương khẳng định không nhẹ.
Trong lòng của tôi phức tạp, nhìn cánh tay kia, tôi thế nhưng lại nói ra…
Tôi: “Đau không?”
Đáp lại tôi là một mảnh yên lặng, tôi đang nhìn anh ta qua kính chiếu hậu, nhưng lại phát hiện phía sau có vài chiếc xe đang đuổi theo.
Xẹt! Tiếng bánh xe quay vòng cực kì chói tai vang lên, trong nháy mắt chiếc xe xoay chuyển vào một đường nhỏ, tiếng động cơ rầm rầm rung động, tốc độ xe thẳng tắp tăng lên.
Dị Tư Ẩn: “Đáng chết, nắm chắc đai an toàn!”
Tôi gắt gao nắm chặt đai an toàn, nghiêng đầu nhìn về phía sau xe, mấy chiếc xe đó lại theo tới rồi. Người đuổi theo chúng tôi rốt cuộc là ai? Không có khả năng là ông chú rồi, chỉ có thể là …Tịch Hoa.
Không phải anh ta bị một nhóm đạo sĩ khống chế rồi sao?