Hô hấp trở nên nặng nề, Oropesa Seth đột nhiên nôn ra một ngụm máu, trong mắt dường như chỉ thấy một màu đen như đang được bao phủ bởi áo choàng của Tác Baker, mạng sống tựa hồ đang cách hắn mỗi lúc một xa.
Không chần chờ, Tác Baker lau đi máu vương trên miệng Oropesa Seth, một hồi huyết khí dâng lên khiến cho Oropesa Seth lại ho khan vài tiếng, hắn gian nan đóng chặt đôi mắt, trong mắt đã không có bất kỳ sắc thái nào, có cũng chỉ là tuyệt vọng và bàng hoàng mà thôi.
Nếu hắn chết? Như vậy cũng tốt. Nếu như Khải thật sự đã chết, hắn giữ cái mạng này lại còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Nếu như không có Khải, cũng sẽ không có hắn… Hắn đã không cần cái mạng này nữa rồi!
Có thể lỡ như gặp lại Khải một lần nữa nói không chừng bọn hắn sẽ đời đời kiếp kiếp thì sao?
“Oropesa Seth! Thần hỏi người, nếu như thần nói Khải Nhạc chính là người gây nên tai họa cho người, sự hiện hữu của cậu ấy sẽ khiến người diệt vong, hai người gặp nhau căn bản chính là bi kịch…, người còn muốn cùng cậu ấy ở một chỗ không? Nếu như thời gian có thể trở lại…, người còn muốn gặp được cậu ấy không?”
Lời Tác Baker nói nhu hòa như nước chảy, không chỉ truyền vào tai Oropesa Seth, mà đồng thời còn truyền vào tai của tất cả mọi người trong điện. Giờ phút này, đại điện to lớn lại lặng im như tờ, thậm chí bầu không khí tựa hồ cũng ngừng chuyển động, tất cả mọi người nín thở chờ đợi câu trả lời của Oropesa Seth, muốn biết được sự lựa chọn của hắn.
Sau một lúc tĩnh mịch chờ đợi, mọi người cũng không biết đáp án là gì, bởi vì Oropesa Seth cứ lẩm bẩm căn bản không thể nghe thấy gì cả, nhìn thấy cũng chỉ là hắn có chút khép mở đôi môi trắng bệch, không ai nghe được câu trả lời từ hắn, có lẽ chỉ có Tác Baker ở gần hắn nhất mới biết được câu trả lời của hắn!
“Tác Baker! Ngươi đến cùng đang làm cái gì? Ta ra lệnh cho ngươi gϊếŧ hắn ngươi có nghe thấy không?” Mông Nạp Hughes hai mắt đỏ ngầu trừng Tác Baker và Oropesa Seth cử chỉ càng lúc càng thân mật, hắn không thể nhịn được nữa mà hét lên, hận không thể một giây sau liền đem hai người trước mắt tách ra.
Có lẽ Mông Nạp Hughes hét lên có tác dụng, Tác Baker nao nao, y đưa mắt nhìn ánh mắt chờ mong của Oropesa Seth, ánh mắt khao khát được chết… Y đưa tay nắm trường kiếm lên, miệng lại giống như đang cầu nguyện, hai tay đem kiếm giơ lên cao, trong miệng không ngừng lẩm bẩm lấy nghe có chút khó hiểu.
Nhìn Tác Baker, Mông Nạp Hughes giật ra một nụ cười thoả mãn, nhưng giây sau, nụ cười của hắn trong nháy mắt liền đông lại bên miệng, tất cả mọi người đều lên tiếng thán phục, Tác Baker đem mũi kiếm chuyển hướng về phía mình, rạch một đường thật sâu vào cổ tay của y, máu tươi lập tức phun trào ra, văng lên người Oropesa Seth.
Chỉ là thứ kia thật sự là máu sao? Thứ đang từ chỗ cổ tay Tác Baker tuôn ra thật sự là máu sao? Nếu như đáp án là đúng, vậy tại sao máu của y lại là màu đen?… Điều này sao có thể? Nếu như đáp án là không đúng, vậy thứ từ trong thân thể Tác Baker liên tục không ngừng tuôn ra là cái gì? Y tại sao không có một chút cảm giác đau đớn nào? Còn cố ý đem toàn bộ máu chảy xuống người Oropesa Seth.
Bên cạnh khung cảnh mọi người còn đang có chút bất ngờ vì một màn quỷ dị này thì điều càng quỷ dị hơn đã xảy ra, chính là Oropesa Seth từ trong l*иg ngực Tác Baker lại đột nhiên biến mất, thậm chí không lưu lại bất cứ dấu vết gì, mà ngay cả vết máu trên mặt đất cũng biến mất, tựa như hắn chưa từng tồn tại, ánh mắt mọi người tựa hồ không thể tin nổi điều diễn ra trước mắt mình.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Oropesa Seth sao lại đột nhiên biến mất? Hắn đã đến nơi nào rồi?
Còn Tác Baker thật sự là người sao? Máu đen… Dị lực thần bí… Y căn bản không thể nào là con người được…
ㅡㅡㅡㅡㅡㅡㅡ
Tính ra đã qua 2 mùa giáng sinh mà tui vẫn chưa hoàn được truyện này huhu, không phải muốn bỏ đâu mà vì lười quá đó hic:(((