Vào lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, khuôn mặt Oropesa Seth tràn đầy vui vẻ bước vào.
Trông thấy Khải Nhạc, nụ cười của hắn càng đậm hơn, không thể đợi thêm được đi nhanh về phía giường ngồi xuống.
“Khải, hôm nay cảm thấy khá hơn chút nào chưa?” Oropesa Seth quan sát sắc khí Khải Nhạc, quan tâm hỏi.
Khải Nhạc đang khó chịu và bất mãn bởi những lời vừa rồi mà tên lính nói, vì đang nổi nóng nên nụ cười của hắn khiến cho Khải Nhạc cực kì sôi máu, sự quan tâm của hắn càng làm cho cậu chán ghét, vốn định không để ý tới hắn, nhưng lại cảm thấy làm như vậy cũng không tốt, cho nên mặc dù mở miệng, ngữ khí cũng không tốt hơn chút nào.
“Cảm ơn sự quan tâm của anh, tôi đã tốt hơn rồi, nếu anh cho tôi xuống giường đi ra ngoài, thì có lẽ sẽ còn tốt hơn nữa.”
Oropesa Seth biết trong lời nói của Khải Nhạc có ý châm chọc, nếu đổi lại người khác nói với hắn những lời như thế phỏng chừng đã chết từ lâu rồi. Nhưng mà người trước mắt lại là người hắn yêu, cho nên những lời kia của cậu không làm cho hắn nổi giận ngược lại nhìn bộ dáng của cậu như thế hắn cảm thấy thật đáng yêu!
“Khải! Là ai chọc giận em sao?” Oropesa Seth ý cười nói.
Khải Nhạc nhìn Oropesa Seth, miệng có chút cười cười, nhàn nhạt nói: “Ha ha! Ở đây ngoài anh ra còn ai chọc giận tôi nữa? Bọn họ ngay cả liếc mắt nhìn tôi còn không dám nữa kìa?”
"Em đã biết gì rồi sao?” Khải Nhạc cười rất đẹp, Oropesa Seth nhìn mà mê mụi, nhưng ánh mắt của cậu vẫn lạnh lùng đạm mạc khiến cho vui vẻ của Oropesa Seth dần dần bay đi mất.
“Anh có biết là mệnh lệnh này rất ngây thơ và buồn cười không? Pharaoh tôn kính!”
Mặc dù Khải Nhạc biết rõ chọc giận Oropesa Seth sẽ không có kết cục tốt, nhưng mà cậu chính là nhịn không được, trong nội tâm giống như có một ngọn lửa thiêu đốt.
“Ta đã nói rồi, ta không muốn em gọi ta là Pharaoh… Là ai nói cho em biết chuyện này?” Khải Nhạc lần nữa chọc giận hắn, Oropesa Seth đang cố gắng cưỡng chế lửa giận của mình, đứng lên.
"Ai nói cho tôi biết đều không quan trọng, tôi là người, tôi có mắt để nhìn, có đầu óc để suy nghĩ." Khải Nhạc khıêυ khí©h nhìn hắn.
"Em…" Cậu đã chính thức chọc giận thành công Oropesa Seth, đột nhiên hắn chú ý đến tên lính cúi đầu đứng cạnh giường, ánh mắt sắc bén tựa hồ đã nhìn ra được điều gì đó.
Hắn đến gần tên lính, như đang xem xét kĩ càng, biểu lộ sự dị thường lạnh như băng.
Khải Nhạc biết rõ tính cách của Oropesa Seth, ý thức được nguy hiểm đang tới gần, tình thế cấp bách nhất thời nhanh chóng lên tiếng
“Không...không phải anh ta nói cho tôi!”
Lời nói vừa bay ra khỏi miệng, Khải Nhạc liền hận không thể cắn rơi lưỡi của mình, đây rõ ràng là không đánh đã khai, giấu đầu lòi đuôi, cậu đang định cứu người, nhưng lại trở thành đổ thêm dầu vào lửa.
Oropesa Seth có chút quay đầu, nhìn Khải Nhạc đang trừng lớn mắt, tay phủ lấy miệng, trong mắt hắn hiện lên một tia hàn quang, hạ giọng nói: “Thật vậy sao?”
Khải Nhạc khẽ giật mình, cứng ngắc gật gật đầu. Mặc dù Oropesa Seth chưa lập tức bộc phát, nhưng mà toàn thân hắn phát ra hàn khí không thể coi thường, Khải Nhạc biết rõ, đây là điềm báo sắp có bão tố.
“Ha ha! Nếu là như vậy, ngươi nói cho ta biết sự thật đi.” Oropesa Seth thấp giọng cười ra tiếng, ra lệnh cho tên lính, đôi mắt thâm thúy không chớp mắt nhìn Khải Nhạc.
Phủ nhận! Phủ nhận! Nhanh phủ nhận đi!
Khải Nhạc nóng vội nhìn khuôn mặt không biểu tình của tên lính, trong lòng không ngừng hò hét, hi vọng anh ta sẽ không ngu ngốc mà thừa nhận, đáng tiếc chính là, mặc dù cậu đang sống dưới thân phận là Khải Hoành Tư, là người mà mọi người tôn sùng, nhưng dù sao cậu cũng không phải là thần chân chính, tên lính tựa hồ không có cảm nhận được ý niệm của cậu.
“Vâng! Pharaoh, chuyện này đúng là thần nói cho Khải Hoành Tư đại nhân biết!”
Âm thanh cứng nhắc triệt để phá nát hy vọng của Khải Nhạc, Khải Nhạc thất vọng đảo mắt về phía giường, nhắm chặc hai mắt, không muốn xem chuyện gì sắp xảy ra.