"Khải Hoành Tư đại nhân còn điều gì sai bảo?" Tên lính bên cạnh cung kính hỏi, không một chút tức giận nào.
"..." Khải Nhạc hơi bất ngờ nên dẫn đến bị đơ, không ngờ anh ta lại có thể chịu đựng được như vậy.
Thấy Khải Nhạc không trả lời, sợ cậu không nghe rõ lời hắn nên hỏi lại lần nữa "Xin hỏi đại nhân còn cần gì không?"
Khải Nhạc khôi phục lại tinh thần, đáp trả anh ta "Không" một tiếng.
Một lúc sau cậu nhớ ra điều gì đó liền nói "Đúng rồi, sau này đừng gọi tôi là đại nhân nữa, tôi nghe không quen, cứ gọi tôi là Khải Nhạc!"
"Thần không dám!" Anh ta nhanh chóng từ chối.
"Tôi cho phép anh gọi như vậy, tại sao lại không dám?" Chỉ là một cái tên, có gì dám với không dám? Khải Nhạc kỳ quái hỏi.
"Đại nhân xin đừng làm thần khó xử." Lời nói của tên lính như bị đông cứng, trong giọng nói có chút dè chừng điều gì đó.
"Anh... Được rồi, quả nhiên là khúc gỗ mà." Khải Nhạc phiền muộn nói, cảm thấy thật nhàm chán! Cậu thay đổi chủ đề "Này, mặt của anh có gì đặc biệt à?"
"Thần ngu muội, không hiểu rõ ý của đại nhân." Tên lính vẫn đứng ở bên giường Khải Nhạc không nhúc nhích, mặt không một chút biểu tình, chỉ cuối đầu.
"Bằng không thì tại sao anh không nhìn thẳng vào tôi mà nói chuyện? Tôi nghĩ anh sợ tôi nhìn thấy điều gì đó trên mặt anh thì phải?" Khải Nhạc cảm thấy rất kì lạ, ngoại trừ trên mặt không biểu hiện gì ra bất cứ cái gì, thì chỉ dùng nửa khuôn mặt, cho đến bây giờ vẫn chưa nhìn thẳng vào mắt nhau nói chuyện. (Rim: anh lính đứng kiểu đứng ngang, với mặt thì cuối xuống để không nhìn Nhạc í)
Không ngờ tới Khải Nhạc lại nói về vấn đề này, càng không nghĩ lại nhận được câu hỏi như vậy, anh ta khẽ giật mình, cơ thể run rẩy một chút, điều này làm cho Khải Nhạc kinh ngạc không thôi, bởi vì cậu cho là trên mặt anh ta không có dây thần kinh. ( Rim: Đầu óc Nhạc suy nghĩ hài hước quá:v)
Khải Nhạc khá bất ngờ với thái độ hiện tại của tên lính kia...
Khải Nhạc đợi hắn trả lời, nhưng đã được một lúc rồi vẫn chưa nghe được hồi âm, cậu có chút mất kiên nhẫn mà mở miệng "Này, tôi đang hỏi anh đấy!"
"Đại nhân, kỳ thật..." Tên lính quẫn bách không biết nên trả lời ra sao, cả khuôn mặt như bị nung đỏ, phản ứng của anh ta càng tăng thêm sự hiếu kì trong Khải Nhạc.
"Chẳng lẽ tôi nói đúng, anh là có gì trên mặt sao?" Khải Nhạc bắt đầu cảm thấy hứng thú mà nhìn thẳng lấy anh ta.
"Đại nhân, kỳ thật... Là Pharaoh ra lệnh, sau này trừ ngài ấy ra, trong nội cung tất cả mọi người không được nhìn thẳng Khải Hoành Tư đại nhân, thần chỉ là tuân thủ mệnh lệnh của Pharaoh mà thôi, cho nên xin Khải Hoành Tư đại nhân thứ lỗi." Tên lính mặc dù thoạt nhìn rất do dự, nhưng vẫn nói cho Khải Nhạc biết sự thật.
Nghe xong những lời này, tâm tình đang cao hứng của Khải Nhạc bị quét sạch, chuyển thành kinh ngạc, khϊếp sợ cùng nổi giận... Một loạt tâm tình phức tạp, cậu cho rằng Oropesa Seth những ngày này thay đổi có lẽ đã giác ngộ, không ngờ tới hắn căn bản là lún sâu hơn, hắn đến cùng xem cậu là cái gì? Hắn đến cùng đang nghĩ cái gì? Hắn...
"Những điều anh nói đều là thật?" Khải Nhạc có chút bực mà hỏi.
"Những lời thần nói là thật, mệnh lệnh này trong nội cung tất cả mọi người đều biết rõ."
Đối với mệnh lệnh như vậy, không chỉ có tên lính cảm thấy nghĩ thế nào cũng không có lời giải, trong nội cung tất cả mọi người cũng không thể hiểu nổi! Mặc dù mệnh lệnh này rất kì lạ, nhưng không người nào dám phản đối mệnh lệnh của Pharaoh.
Tên lính kia là đang ngụ ý là mệnh lệnh này chỉ có mỗi cậu là khônh biết, Khải Nhạc cẩn thận nghĩ lại, thực sự những ngày điều dưỡng ở trong gian phòng này, bất kể là vu y, người hầu cũng thế, không một ai nhìn thẳng lấy cậu, thì ra là từ mệnh lệnh quái gỡ kia, Khải Nhạc tức giận như một ngọn lửa đang bùng cháy.
Tên lính dùng len lén quan sát sắc mặt Khải Nhạc, phiền muộn cùng tức giận bao phủ gương mặt cậu.
Tất cả mọi người đều nhìn ra được, gần đây Pharaoh lãnh khốc vô tình đã thay đổi, mà nguyên nhân khiến hắn thay đổi chính là nam nhân kì lạ trước mắt này, mức độ Pharaoh coi trọng cậu có lẽ đã vượt khỏi phạm vi...