Chương 33.1

Edit: Heartpng

Sáng sớm hôm sau, Vương Khải đến chung cư Lâm Thanh Dã tìm anh.

“Chuyện với tên Ngụy Tĩnh tới đây là kết thúc, người ta đã đồng ý giảng hoà, sẽ không đem chuyện này nói ra bên ngoài.”

Lâm Thanh Dã nâng mắt: “Đưa phí bịt miệng rồi?”

“Bằng không thì sao.” Vương Khải tức giận nói, “Cũng may phí bịt miệng còn hữu dụng đấy, bằng không nếu tin tức thật sự bị tuồn ra, cháu trước đó không lâu vừa bị nghị luận qua vì cái video thời trung học kia, lại thêm một cái nữa, cháu thử xem dư luận còn giúp cháu nữa không.”

“Bên cảnh sát thì sao?”

“Cái này cháu yên tâm đi, ngày hôm qua vị cảnh sát xử lý chuyện này hình như có quen biết với bạn gái nhỏ của cháu, hẳn là chú của con bé, cậu ta bị bắt giam 3 ngày.” Vương Khải nhíu mày, “Con bé không có việc gì chứ, ngày hôm qua chắc bị doạ sợ đi?”

“Còn ổn.”

“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.”

Vương Khải cùng Hứa Tri Nam tuy rằng tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng cũng rất thích cô, nhìn là biết là một cô nương nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng không biết như thế nào lại quen biết với Lâm Thanh Dã.

Nhìn căn bản không phải là người cùng một thế giới.

Lâm Thanh Dã buổi sáng vừa mới gội đầu xong, lúc này tóc còn nửa ướt, bọt nước tí tách theo cổ trượt xuống, anh tùy tay lấy một cái khăn lau qua.

Rồi sau đó ngồi xuống ở trên sô pha, đốt điếu thuốc, giọng nhàn nhạt hỏi: “Giam ba ngày, vụ của Nguỵ Tĩnh cứ như vậy là xong rồi?”

“Bằng không cháu còn muốn như thế nào nữa, camera chú cũng đã xem qua, nói thật, nhìn không ra có vấn đề gì nghiêm trọng, có thể giam người lại còn hoàn toàn là dưới tình huống vì có cháu và thợ xăm hình kia làm nhân chứng.”

Lâm Thanh Dã không nói chuyện, hai má hơi đanh lại, rít thật mạnh một hơi thuốc.

Vương Khải càng nhìn bộ dáng này của anh càng thấy phiền, nào có ca sĩ nào khác hút thuốc mạnh như anh, mới chỉ có hai mươi mấy tuổi thôi đó.

“Cô gái nhà người ta lo lắng hãi hùng, bị ủy khuất, hắn chỉ bị giam ba ngày liền xong việc?” Lâm Thanh Dã thở ra hơi thuốc, hỏi.

“Giam ba ngày là bởi vì may mắn không có tạo thành thương tổn thật sự, ngày hôm qua cái vị cảnh sát kia cũng đã nói, sau này sẽ chú ý bảo hộ Hứa Tri Nam, người ta chính là chú của con bé, có thể không giúp sao?”

“Đừng hút nữa!” Vương Khải cúi người giật lấy điếu thuốc, “Cũng không chú ý đến họng mình!”

Ông dí điếu thuốc xuống gạt tàn, lại thuận tay ném bao thuốc trên bàn trà kia sang một bên, “May mắn tên Ngụy Tĩnh kia đồng ý câm miệng, bằng không cháu cảm thấy việc này nếu thật bị lộ ra, chịu ảnh hưởng chỉ là một mình cháu chắc?”

“Cháu nếu là thật muốn bảo vệ tốt người ta, trước hãy làm chính mình trở nên đủ cường đại, chờ đến lúc tin đồn nhảm nhí này nọ không đủ để ảnh hưởng đến cháu, là cháu có năng lực bảo hộ con bé.” Vương Khải nói, “Chú thấy cô gái nhỏ kia lớn lên xinh đẹp như vậy, tính cách lại tốt, người thích con bé khẳng định rất nhiều, cháu đừng cảm thấy mình là Lâm Thanh Dã là đã rất ổn.”

Anh hừ cười một tiếng, cầm lên cái ly uống ngụm nước, đè xuống cơn nghiện thuốc lá.

Anh nhưng là chưa từng cảm thấy mình ổn.

Vương Khải thật sự là vì Lâm Thanh Dã mà suy nghĩ, chính ông mở công ty giải trí, lại đảm nhiệm vị trí trong tổ chế tác của chương trình, cũng không chỉ là vì mưu lợi trước mắt, còn là vì muốn cắm rễ ở trong cái vòng này.

Đối với ca hát, Lâm Thanh Dã là nhân tài khó có được.

Mà đối với giới giải trí, ông chính là cảm thấy, Lâm Thanh Dã tương lai sẽ là một gốc cây cổ thụ khó có thể lay động.

Nhưng này dù sao cũng là chuyện riêng của cặp đôi người ta, ông cũng không tiện nói nhiều.

Vì thế thay đổi cái đề tài: “Ngày hôm qua sau đó cháu có nói chuyện cùng cha mẹ không?”

Lâm Thanh Dã giương mắt: “Nói cái gì?”

Vương Khải nhất thời không biết nên nói cái gì, một cái tát kia của Phó Tuyết Mính rơi xuống quá nhanh quá ngoài dự đoán, nói ra thì cũng thật sự……

Ông nguyên bản còn cho rằng chỉ là giữa hai mẹ con khuyết thiếu về giao tiếp nên mới gây ra hiểu lầm, nhưng hôm nay xem ra không chỉ đơn giản là như vậy.

“Vụ việc kia, vốn dĩ không thể trách cháu, cháu cũng có thể thử giải thích cho mẹ cháu, mẫu tử tương thông, cũng không thể cứ căng thẳng như vậy mãi.”

“Mẫu tử tương thông.” Lâm Thanh Dã cười lạnh một tiếng, “Vương thúc, chú tin hay không, lời nói mày có chết cũng là trừng phạt đúng tội ngày hôm qua, là lời nói thật lòng của bà ta.”

Vương Khải nhăn mày: “Cháu đừng nghĩ như vậy, bà ấy tốt xấu gì cũng là mẹ cháu.”

Lâm Thanh Dã thần sắc trào phúng, đối với lời này của ông khinh thường phản ứng lại.

Vương Khải nhấp nhấp miệng, không ở lại lâu: “Chú đi trước đây.”

“Được.” Lâm Thanh Dã đứng dậy tiễn khách.

Tới cửa, Vương Khải lại quay đầu dặn dò: “Nhớ kỹ đó, giọng của cháu chính là dùng để ca hát, hút ít thuốc thôi, rượu cũng vậy! Không tốt cho sức khoẻ đâu!”

“Đã biết.” Anh trả lời.

Bất ngờ làm sao, Vương Khải còn tưởng rằng đối với mấy lời nói như vậy anh bất quá tùy tiện có lệ mà ừ một tiếng liền thôi, không nghĩ tới còn nhận được đến hai chữ đáp lại.

Không khỏi liếc mắt nhìn anh một chút.

Lâm Thanh Dã vóc dáng cao, Vương Khải còn phải hơi ngửa đầu.

“Chú Vương.” Anh đột nhiên mở miệng.

“Hả?” Vương Khải có điểm đơ ra.

“Chú trước đó có đề nghị qua với cháu về việc làm album, cháu muốn bắt đầu chuẩn bị.”

Vương Khải khựng người lại: “Sao đột nhiên quyết định vậy, trước đó không phải còn nói chờ kết thúc chương trình lại tính sau sao?”

“Chú nói không sai, muốn bảo vệ tốt cô ấy, bản thân cháu phải làm ra thành tích.”

Ở giới giải trí, quan trọng nhất chính là lấy thực lực nói chuyện.

Dựa vào fans có lẽ có thể có được uy phong nhất thời, nhưng lí do thành công cũng có thể thành lí do thất bại, tiểu sinh lưu lượng bị fans trói buộc cuộc sống sinh hoạt cá nhân cũng không hề ít.

Mặc dù Lâm Thanh Dã từ trước đến nay không tính toán đi theo con đường lưu lượng, nhưng xu thế hiện giờ là lưu lượng, nếu là dưới tình huống như vậy, chuyện ngày hôm qua thật sự bị lộ ra, Hứa Tri Nam tất nhiên sẽ bị dân mạng bàn tán, có lẽ còn sẽ có rất nhiều lời chửi rủa chói tai.

Chỉ khi chính bản thân anh làm ra thành tích, đột phá tầng trói buộc kia, mới có thể bảo vệ tốt Hứa Tri Nam.

Vương Khải cũng coi như quen biết Lâm Thanh Dã khá lâu, tuy rằng sau khi tham gia chương trình mới quen thuộc hơn, nhưng cho tới bây giờ cũng không dự đoán được có một ngày sẽ từ trong miệng anh nghe được lời nói như vậy.

“Nhìn không ra đó, cháu thích cô bé đó đến vậy?”

Lâm Thanh Dã cười cười, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

***

Sáng sớm hôm sau, Hứa Tri Nam liền nhận được điện thoại từ Phương Hầu Vũ, cũng không biết ông ấy như thế nào biết được số điện thoại của cô, vừa nhấc máy Phương Hầu Vũ trước tự nói tên mình, rồi nói cho cô biết kết quả xử lý của chuyện ngày hôm qua.

“Dạ, cảm ơn chú Phương, phiền chú rồi.”

“Cái này có gì mà phiền toái, cháu là con gái Nguyên Vấn, chú cũng từng đồng ý với ông ấy sẽ chú ý giúp đỡ hai mẹ con.”

Lại lần nữa từ trong miệng người khác nghe được tên cha mình, Hứa Tri Nam vẫn có chút hoảng hốt.

Cha qua đời nhiều năm như vậy, ngay cả mẹ cũng cố ý không đề cập ở trước mặt cô, mặc dù Hứa Tri Nam biết bà ấy thường xuyên vào ban đêm nhớ ông ấy đến rơi lệ.

“Cậu con trai ngày hôm qua là bạn trai cháu sao?” Phương Hầu Vũ hỏi, “Hình như còn là người nổi tiếng nữa.”

“Không phải bạn trai, anh ấy trước kia cũng học ở đại học Bình Xuyên.”

Nghe cô nói như vậy, Phương Hầu Vũ cũng không nghĩ nhiều về phương diện này nữa, lại nói: “Còn có cái tên Nguỵ Tĩnh kia, cậu ta trước kia có từng quấy rầy cháu không?”

“Không có, cháu gần đây tham gia một cuộc thi, hắn cũng tham gia, hôm qua mới nói mấy câu.”

Sau đấy Lộ Tây Hà cũng nói với cô, cảm thấy với tính cách Ngụy Tĩnh, mặc dù không phải tử tế ngay thẳng, thích sử dụng kế bẩn, nhưng nếu thật sự bảo hắn ta đi làm gì phạm pháp thì chắc là cũng không dám.

Như việc đêm qua, hắn lòng mang ý xấu là có thể khẳng định, nhưng nếu tiến thêm một bước, theo Lộ Tây Hà thấy, Ngụy Tĩnh không dám.

Nhưng cũng không thể bài trừ việc hắn thật bị sắc đẹp mê hoặc đến mất tỉnh táo, vẫn là phải cẩn thận mới tốt.

“Như vậy sao.” Phương Hầu Vũ nhíu mày, “Dù sao thì cháu hiện tại cứ lưu dãy số này của chú vào máy, vạn nhất gặp được chuyện gì nguy hiểm thì lập tức gọi điện thoại cho chú.”

“Vâng, cảm ơn chú Phương.”

“Cháu cái cô gái này sao phải khách khí như vậy làm gì.”

Phương Hầu Vũ cười nói, “Đúng rồi, cháu cũng phải nhớ rõ mua chút đồ tự vệ, trên mạng đều có, chờ đến lúc Ngụy Tĩnh được thả chú cũng sẽ cử người quan sát mấy ngày, bất quá tiểu nha đầu nhà cháu, ngày thường tự mình làm tốt biện pháp bảo hộ cũng rất quan trọng, cố gắng bớt đi một mình vào ban đêm, đừng đi mấy ngõ nhỏ, tốt nhất là đi cùng bạn bè.”

Ông lại căn dặn cẩn thận một lúc lâu.

Hứa Tri Nam cười lại lần nữa nói lời cảm ơn với ông.

Sáng sớm giữa mùa hè tuy rằng không lạnh, nhưng Hứa Tri Nam mặc chiếc váy ngủ mỏng đứng ở trên ban công, mới từ ổ chăn đi ra, vẫn không khỏi rùng mình một cái.

Tay siết lấy điện thoại, Hứa Tri Nam hỏi: “Chú Phương,vụ án mà cha cháu năm đó điều tra, hiện tại có tiến triển nào không?”

Bên kia im lặng một lúc, rồi sau đó Phương Hầu Vũ thở dài nói: “Vẫn không có, sau khoảng thời gian đó chúng ta không có nhận được thêm bất cứ tin tức gây án nào của tên súc sinh đó nữa.”

Năm đó, Hứa Nguyên Vấn lúc đang điều tra một vụ án bắt cóc thì hi sinh vì nhiệm vụ, nhưng tên hung thủ kia thì vẫn không có bị sa lưới.

Cảnh sát lúc đó suy đoán, có lẽ là Hứa Nguyên Vấn đã điều tra tới điểm mẫu chốt của vụ án, cho nên mới bị diệt khẩu.

“Nếu về sau có tin tức gì mới, phiền toái chú nói chocháu một tiếng.”

“Được, nhưng mà A Nam, cha cháu hi sinh vì nhiệm vụ mấy năm nay, việc điều tra và thực thi công lý này cứ để chúng ta làm, cháu hãy cứ chăm lo cho cuộc sống của bản thân thật tốt đi nhé.” Phương Hầu Vũ dặn dò.

“Cháu sẽ.” Hứa Tri Nam nói, “Đúng rồi chú, chuyện ngày hôm qua chú đừng nói cho mẹ cháu nhé, bằng không với tính cách của bà ấy, khẳng định sẽ lo lắng đến không ngủ được.”

“Chú biết, mẹ cháu mấy năm nay cũng không dễ dàng gì, bất quá cháu phải tự bảo vệ bản thân cho tốt, những đồ bảo hộ chú vừa nói đến phải chuẩn bị hết đi, mỗi ngày đều mang theo trong túi.”