Chương 32.2

Edit: Heartpng

Quãng đường từ chung cư Lâm Thanh Dã đến trường học tốn hai mươi mấy phút đi xe.

Từ trước kia lúc còn đi học anh cũng không thường đến trường, sau khi tốt nghiệp xong tham gia chương trình lại càng chưa từng có trở về.

Cũng may vì đang nghỉ hè nên trường học rất trống trải, đại học Bình Xuyên quản lý không nghiêm, xe bên ngoài chỉ cần lúc đi qua cổng đăng ký là có thể trực tiếp tiến vào trường học.

Lâm Thanh Dã ngừng xe ở khu vực bên ngoài ký túc xá của Hứa Tri Nam.

Khu ký túc xá giờ chỉ còn rải rác vài bóng đèn còn sáng.

Cô ngửa đầu nhìn lên, phòng ký túc của cô vẫn sáng đèn, Khương Nguyệt còn chưa ngủ.

“Em về đây.” Hứa Tri Nam dừng một chút, lại nói, “Anh đi đường cẩn thận.”

“Ừ.”

Cô đeo túi lên, kéo cửa xe ra, xuống xe.

“A Nam.” Lâm Thanh Dã lại lần nữa gọi cô lại.

“Vâng?”

Anh nhặt quyển kinh Phật trước đó bị rơi từ đệm ghế phụ đưa qua: “Bị dính máu rồi, em còn muốn lấy lại nữa không?”

Hứa Tri Nam tiếp nhận, cẩn thận đè phẳng những trang giấy bị cong: “Muốn chứ, kinh Phật không thể vứt loạn.” Cô trả lời rất thành kính.

Thả kinh Phật vào trong túi, cô cất bước đi đến cửa, mở cửa, vừa muốn đi vào, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng đóng cửa xe cái rầm.

Hứa Tri Nam quay đầu lại xem, Lâm Thanh Dã từ trong xe đi ra, đứng ở trước cột đèn đường đã sớm hỏng được một học kỳ kia, tay đè xuống mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu.

Bước chân cô cứng lại, đứng đực tại chỗ đó.

Cửa tự động cảm ứng được người ở gần, cứ đóng rồi lại mở mấy lần liền.

Dì quản lý ký túc xá không nhịn được nữa, từ cửa sổ vươn đầu ra: “Ai, bạn học này, có đi vào hay không, đã trễ thế này, mau trở về ngủ.”

“Xin lỗi ạ, chờ cháu một lát.”

Hứa Tri Nam nói xin lỗi xong, một lần nữa đi đến chỗ Lâm Thanh Dã.

Anh nhìn cô chậm rãi tiến tới chỗ mình, mặt hiện ý cười, đuôi mắt rũ xuống, nhìn qua có chút khinh mạn lười biếng, rồi sau đó anh cong lưng, đem cô ôm vào trong l*иg ngực.

Hứa Tri Nam theo bản năng muốn đẩy anh ra.

“Cho anh ôm một lát, A Nam.” Anh nói, “Chốc lát thôi.”

Âm thanh của Lâm Thanh Dã hơi tắc nghẹn, như là khẩn cầu, ngay cả hai tay cũng không kìm được mà buộc chặt, sợ cô rời đi.

Cánh tay đang đẩy anh dần dần rũ xuống, cũng không ôm lại, chỉ duy trì tư thế như vậy.

Một hồi lâu qua đi, Lâm Thanh Dã cũng không hề có ý tứ buông cô ra, tuy rằng đang là lúc nghỉ hè, giờ này trong trường học cũng chẳng có người, nhưng cô vẫn lo lắng sẽ bị người đột nhiên từ ký túc xá đi ra nhìn thấy, nhịn không được lại đẩy anh một cái: “…… Lâm Thanh Dã, em phải đi về.”

Anh lại chôn ở cần cổ cô, cánh tay dùng sức ôm eo cô, rồi đứng thẳng dậy.

“Trở về đi.” Anh nói.

***

Lúc về đến ký túc xá Khương Nguyệt đang chuẩn bị ngủ, mới vừa tắt đèn bàn đi thì Hứa Tri Nam vừa lúc đẩy cửa tiến vào.

“A Nam? Mình còn tưởng rằng hôm nay cậu về nhà.” Khương Nguyệt nói.

“Vốn là phải về nhà, lại đúng lúc có việc nên lại quay về đây ngủ.”

Cô ấy rất nhanh đã chú ý đến vết rách trên quần jeans, cùng với vết bẩn trên quần áo, nhăn mi: “Cậu làm sao vậy?”

“Vừa rồi té ngã một cái, không có gì đâu.”

“Sao lại không cẩn thận vậy, muốn đi viện không?”

“Không có việc gì, đã không còn đau nữa rồi.” Cô nói, vì chứng minh tính chân thật còn duỗi chân ra vẫy vẫy, “Cậu xem.”

“Được được.” Khương Nguyệt cười nói, “Cậu mau đi rửa mặt đi, miệng vết thương đừng để chạm vào nước đó.”

“Ừ, mình chỉ đi rửa mặt qua thôi, cậu mau ngủ đi.”

Khương Nguyệt: “Không có việc gì, cậu cứ làm từ từ, mình ở trên giường còn nghe bài giảng chính trị nữa, không ngủ sớm như vậy đâu.”

“Cậu mỗi ngày đều ngủ như vậy à, còn ngày nào cũng dậy sớm đi thư viện, thân thể chịu được sao, lần trước chẳng phải còn phát sốt.”

Khương Nguyệt bò lên trên giường, thở dài: “Chờ mình thi lên thạc sĩ thành công sẽ đi ngủ một giấc mười ngày mười đêm.”

“Cậu nỗ lực như vậy khẳng định sẽ thi lên thạc sĩ thành công.”

“Nhưng bài thi lên nghiên cứu sinh khó lắm ấy, sầu chết đi được.”

Hứa Tri Nam lấy quần áo vào phòng tắm, Khương Nguyệt ở trên giường nghe báo cáo và bài giảng, từ phòng tắm cũng có thể nghe được thanh âm, thấy cô ấy còn chưa ngủ, Hứa Tri Nam liền gội đầu luôn, sấy khô tóc xong còn giặt sạch quần áo bẩn.

Cầm chậu nhựa đi ra ngoài, Khương Nguyệt từ trên giường thò đầu ra: “A Nam, chúng ta ngày bao nhiêu khai giảng nhỉ?”

“Mùng 3 tháng 9, còn có nửa tháng.”

“Ồ, thật nhanh quá.”

“Sớm một chút thi xong nghiên cứu sinh là cậu sớm một chút được giải phóng.”

Khương Nguyệt lùi đầu về, thanh âm có chút buồn: “Nhỡ là sớm một chút bị trượt thẳng cẳng thì sao.”

“Cậu tự tin lên một chút xem nào, đã chuẩn bị lâu đến như vậy rồi, vì cái gì người thi đậu không thể là cậu đâu.”

“Mình đôi khi thật đúng là rất hâm mộ cậu.”

Hứa Tri Nam không rõ: “Hâm mộ mình cái gì cơ?”

“Cảm giác cậu giống như luôn rất tự tin, cũng không chỉ là cái loại tự tin bình thường.”

Khương Nguyệt cũng không nói lên được, chỉ cảm thấy Hứa Tri Nam cùng rất nhiều nữ sinh khác không giống nhau, kiên định và vững chãi, sự tự tin của cô không làm người khác cảm thấy không thoải mái, nhiều hơn là loại khí chất dễ gây đắm chìm.

Bởi vì chính mình có một cách hành xử và chuẩn mực riêng, cho nên sẽ không tùy tiện bị người khác lay chuyển, cũng sẽ không dễ dàng hoài nghi bản thân.

Ví dụ đơn giản nhất, rõ ràng thành tích của Hứa Tri Nam rất tốt, nói không chừng có thể trực tiếp học lên nữa, nhưng cô cũng đã quyết định con đường tương lai của bản thân, tiếp tục làm thợ xăm hình.

Nhưng mặc dù là làm thợ xăm hình, cô cũng có thể nỗ lực làm tốt đến mức đi tham gia thi đấu với thứ hạng tốt.

“Đúng rồi.” Khương Nguyệt đột nhiên nhớ tới, “Hôm nay cậu thi đấu bán kết à?”

“Ừ.”

“Thế nào?”

Cô cười cong mắt: “ Đứng thứ nhất tổ đội.”

“Được quá nha A Nam!” Khương Nguyệt cũng đồng dạng rất kích động, ở trên giường duỗi dài cánh tay ra, “Đến đây cho mình lây chút tiên khí, độ cho mình thi lên thạc sĩ thuận lợi!”

Hứa Tri Nam nắm tay cô, xong mới ôm chậu đi đến ban công phơi quần áo.

Một lần nữa vắt khô nước, cô treo từng món quần áo lên.

Bỗng nhiên dư quang liếc đến bên ngoài ký túc xá, xe Lâm Thanh Dã còn ở đó, ngón tay Hứa Tri Nam khựng lại, lưu tâm nhìn qua, ở dưới chiếc bóng đèn đường bị hỏng nhìn thấy được Lâm Thanh Dã.

Anh lười biếng dựa vào cột đèn, vành nón che kín mặt, thấy không rõ biểu tình.

Qua một lát, anh từ trong túi lấy ra di động, ấn mấy con số, rồi sau đó nhấc lên đặt bên tai.

Hứa Tri Nam lẳng lặng nhìn, bỗng nhiên di động vừa rồi cô đặt ở bên cạnh ghế nhỏ vang lên.

Màn hình hiện tên: Lâm Thanh Dã.

Cô tạm dừng một giây, tiếp điện thoại: “Alo?”

Thanh âm anh mang theo ý cười, nhưng rất nhạt, như là bị gió thổi qua làm tan đi: “Còn chưa ngủ à.”

“Vâng.” Hứa Tri Nam đứng ở trên ban công, nhìn Lâm Thanh đang đứng bên ngoài dưới đèn đường, “Bây giờ đi ngủ.”

Cô bỗng nhiên nhớ tới, trước kia thi thoảng Lâm Thanh Dã đưa cô về phòng ngủ vào buổi tối, cô luôn không nhịn được lưu luyến mà quay đầu lại nhìn anh, nhưng luôn chỉ nhìn thấy bóng Lâm Thanh Dã.

Hiện giờ như vậy, tựa hồ là lần đầu tiên.

“Đừng nghĩ đến chuyện phát sinh tối nay nữa, những thứ còn lại anh sẽ giải quyết.”

“Vâng, hôm nay cảm ơn anh.”

Anh cười khẽ: “Em tại sao phải đối với anh khách khí như vậy.”

“Thật lòng đấy, hôm nay nếu anh không tới, còn không biết cuối cùng tình hình sẽ trở thành thế nào nữa.”

“Yên tâm, về sau sẽ không để em gặp lại loại tình huống này.”

Đầu ngón tay Hứa Tri Nam câu lấy quần áo vừa giặt xong, ngón tay lành lạnh, nhịn không được khuyên nhủ: “Nhưng anh về sau không cần xúc động như vậy, còn may hôm nay không xảy ra chuyện gì, bằng không sẽ hại đến anh.”

“Vậy em về sau đến quản anh đi.” Anh nói nhẹ nhàng.

Đầu ngón tay Hứa Tri Nam cuộn tròn lại, rút tay từ quần áo ướt đẫm lạnh lẽo ra, không lên tiếng.

Lâm Thanh Dã không biết vị trí cụ thể của ký túc xá, hơi hơi nâng cằm lên, anh không thấy được Hứa Tri Nam, chỉ là ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng phòng ký túc xá có ánh đèn lay động.

Lẻ loi, bộ dáng có chút cô đơn.

“Vừa rồi quên nói với em.”

Hứa Tri Nam: “Cái gì cơ?”

“Ngủ ngon.” Anh nói, “A Nam.”