Chương 31.2

Edit: Heartpng

Thời điểm bọn họ đến, ở trên đầu Ngụy Tĩnh đã quấn một vòng băng gạc, có máu thấm ra, nhìn rất đáng sợ.

Vừa thấy chiếc xe của Lâm Thanh Dã, hắn ngay lập tức lôi kéo cảnh sát bên cạnh đi tới, hùng hùng hổ hổ nói: “Anh xem! Chính là người đàn ông này! Cái thể loại người gì vậy chứ! Chắc là bị điên rồi đi! Đánh tôi thành như vậy!”

Cảnh sát bị hắn gào đến đau đầu, quần áo bị hắn túm, mắng một câu: “Chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, cậu buông tay ra trước!”

Hứa Tri Nam đi theo Lâm Thanh Dã xuống xe, đi lên bậc thang cục cảnh sát.

Vị cảnh sát đứng bên cạnh Ngụy Tĩnh sửng sốt, rất nhanh liền tiến đến, đỡ lấy tay Hứa Tri Nam, nhìn quần bị mài rách của cô, nhíu mày hỏi: “A Nam, cháu đây là có chuyện gì?”

Cô lắc đầu: “Phương thúc, chúng ta đi vào bên trong nói đi.”

Cô lo lắng ở bên ngoài Lâm Thanh Dã sẽ bị người nhìn thấy.

Lộ Tây Hà cũng đã ở bên trong, bọn họ đi vào khi anh vừa mới gọi xong một cuộc điện thoại.

Ngụy Tĩnh còn đang lớn tiếng ồn ào, nói rất cần thiết lập án.

Phương Hầu Vũ lấy ra giấy: “Trước đăng ký thông tin cá nhân.” Ông gõ bút bi, “Tên họ.”

“Ngụy Tĩnh.”

“Lâm Thanh Dã.”

Tiếng nói của anh vừa dứt, Ngụy Tĩnh bỗng nhiên xoay đầu nhìn anh, híp híp mắt: “……Mày là cái tên Lâm Thanh Dã trên TV kia!?”

Anh mặc kệ hắn.

Ngụy Tĩnh lập tức càng thêm kích động, như là bắt được đằng đuôi người ta: “Tốt qua nha! Hoá ra mày lại là nhân vật công chúng! Tao muốn cho mọi người xem xem những nhân vật công chúng hiện nay đều khi dễ người thường như thế nào!”

Cãi cọ ồn ào, giống như ruồi bọ.

Giây tiếp theo, Lâm Thanh Dã liền trực tiếp nắm cổ áo hắn dùng sức, đánh vào trên ghế, người hắn đảo trước sau, rầm một tiếng, cuối cùng ngã chổng vó trên mặt đất.

Phương Hầu Vũ tức giận đến đập bàn: “Đều mẹ nó đang làm gì! Mấy người hiện tại đang ở cục cảnh sát! Còn dám ở cục cảnh sát đánh nhau!? Muốn tôi đem cả hai người đều bắt lại không!”

Lâm Thanh Dã không nhúc nhích, vẫn ấn trán hắn không cho hắn động: “Tao kêu mày câm miệng.”

Hứa Tri Nam liếc mắt nhìn Phương Hầu Vũ một cái, dùng sức lôi kéo cánh tay anh túm người lên.

Lâm Thanh Dã thần sắc như thường, lấy ra hộp thuốc lại ngậm một điếu thuốc, không đốt lửa, chỉ là ánh mắt vẫn hung ác nham hiểm, mắt nhìn bảng biểu trước mặt Phương Hầu Vũ, tiếp tục trả lời: “23 tuổi.”

“……”

Đăng ký xong thông tin cơ bản, Phương Hầu Vũ hỏi: “Nói một chút đi, vì sao lại đánh nhau.”

Lâm Thanh Dã nghiêng đầu, nhìn Hứa Tri Nam, lại nhìn về phía Lộ Tây Hà: “Hai người trước đi ra ngoài một chút đi.”

Lộ Tây Hà hiểu rõ: “Đi đi đi, em gái A Nam, chúng ta không quấy rầy cảnh sát phá án, trước đi ra ngoài.”

Mặc dù việc vừa rồi trực tiếp phát sinh ở trên người Hứa Tri Nam, nhưng Lâm Thanh Dã cũng không muốn cô lại phải nghe lại một lần, chờ đến khi Hứa Tri Nam đi ra ngoài rồi mới kể lại tình huống xảy ra vừa rồi.

Càng nghe mày Phương Hầu Vũ nhăn càng chặt, nhìn về phía Ngụy Tĩnh: “Cậu ta là nói thiệt hay giả.”

“Hắn đây là vu hãm! Tôi nhiều lắm chỉ là hỏi một chút cô ấy có muốn hay không thuận đường để tôi đưa trở về mà thôi! Chính hắn ta hiểu lầm không phân biệt đúng sai xông lên liền đánh tôi.”

“Thuận đường?” Lâm Thanh Dã liếc hắn, “Cô ấy có nói cho mày nhà cô ấy ở đâu sao? Sao mày biết là thuận đường?”

Ngụy Tĩnh nói không nên lời, một hồi lâu nghẹn ra một câu: “Mày như thế nào biết cô ấy chưa nói!”

Lâm Thanh Dã lười lại nói với hắn, nói với Phương Hầu Vũ: “Tôi vừa rồi có thấy khu đó có camera theo dõi, có thể điều người quay lại đấy nhìn xem.”

***

Bên kia.

Lộ Tây Hà ngồi xổm xuống bậc thang, đốt điếu thuốc: “Anh vừa rồi để ý thấy, có vẻ như em quen biết với vị cảnh sát bên trong kia à?”

“Vâng, ông ấy là đồng nghiệp của cha em.” Hứa Tri Nam nói.

“Cha em là cảnh sát à?” Lộ Tây Hà nhướng mày, “Vậy chuyện này liền đơn giản, hôm nay cha em có trực ở đồn không, bảo ông ấy qua xử lý chuyện này, anh cũng không tin còn không trị được tên Ngụy Tĩnh này.”

“Cha em ông ấy……” Hứa Tri Nam cúi đầu, nhìn giày, “Mấy năm trước đã hi sinh vì nhiệm vụ.”

Lộ Tây Hà kinh ngạc.

Hứa Tri Nam cười cười, lại nói: “Nhưng không có vấn đề gì, Phương thúc trước kia cùng cha em quan hệ rất tốt, sẽ xử lý tốt chuyện này.”

“…… Xin lỗi nha.”

“Không sao mà.”

Lộ Tây Hà thay đổi đề tài: “Mà tình huống vừa rồi là thế nào vậy, sao Lâm Thanh Dã lại đột nhiên xuất hiện ở đó vậy?”

“Anh ấy nhìn thấy Ngụy Tĩnh dây dưa lôi kéo với em.”

“Tiểu tử này được quá nhỉ, còn có tính cách anh hùng trượng nghĩa?”

Hứa Tri Nam ngồi xuống bên cạnh anh, nhéo nhéo mắt cá chân: “Cũng không phải, em với anh ấy có quen biết.”

“Hả?”

“Hình xăm trên lưng anh ấy là do em xăm.”

“……”

Lộ Tây Hà ngốc luôn, bỗng nhiên đột nhiên nhanh trí: “A Nam.”

“Vâng?”

“Cái tên A Nam trên lưng cậu ta, sẽ không phải chính là em đi?”

“……”

Trong khoảng thời gian này quen biết với nhau, Hứa Tri Nam cũng rất quý Lộ Tây Hà, nên cũng không giấu anh ấy, gật gật đầu.

“Mẹ nó.” Lộ Tây Hà trợn to mắt, “Em là bạn gái của minh tinh nổi tiếng?!”

“Không đúng không đúng.” Hứa Tri Nam vội xua tay.

“Nhưng cậu ta lần trước chính mình thừa nhận tên trên lưng là tên bạn gái nha?”

“……”

Lộ Tây Hà: “Không phải là cậu ta đang theo đuổi em nhưng chưa thành công đi?”

Nếu là ở trước kia, đối với loại vấn đề này Hứa Tri Nam nghĩ cũng không nghĩ sẽ ngay lập tức phủ nhận, nhưng hiện giờ lại không biết nên trả lời như thế nào.

Xem ý tứ của Lâm Thanh Dã, hình như là muốn theo đuổi đi.

Nhưng mà sao có thể?

Anh ấy là Lâm Thanh Dã mà.

Thấy cô trầm mặc, Lộ Tây Hà liền biết chính mình đoán đúng rồi, vỗ tay một cái, giơ ngón tay cái với cô: “Được quá nha em gái!”

Vừa dứt lời, phía trước cục cảnh sát bỗng nhiên có một chiếc xe ngừng lại, Lincoln màu đen, đèn xe chiếu sáng chói từ xa.

Một người đàn ông từ ghế lái đi ra, Hứa Tri Nam từ xa đã nhận ra, vì vụ làm sáng tỏ video lần trước nên đã gặp qua, người chế tác kiêm đầu tư của《I’m Here for the Song》, Vương Khải.

Rồi sau đó từ ghế phía sau lại có một đôi nam nữ đi ra, người đàn ông mặc một thân tây trang, mà người phụ nữ mặc váy dài, rất là tinh xảo đẹp đẽ quý giá, nhìn qua đều tầm 40 tuổi.

Ba người trước sau hướng cục cảnh sát đi tới, Vương Khải cũng chú ý tới Hứa Tri Nam.

“Ai, bạn học, em cũng ở đây sao?” Vương Khải chào hỏi cô.

Người phụ nữ phía sau liếc mắt nhìn Hứa Tri Nam một cái, nói với Vương Khải: “Chúng tôi đi vào trước”, liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Vương Khải: “Chuyện bên trong xử lý đến đâu rồi?”

Hứa Tri Nam không biết bọn họ làm thế nào biết chuyện này: “Hẳn là không có việc gì, là đối phương sai trước.”

Vương Khải chú ý tới ánh mắt tò mò của cô: “À, đó là cha mẹ Thanh Dã.”

Hứa Tri Nam sửng sốt.

Vương Khải: “Hai người sao lại đứng ở bên ngoài vậy, cùng nhau vào đi thôi.”

***

Lâm Quan Thừa đứng ở trước bàn, đã cùng cảnh sát nói chuyện và tìm hiểu xong tình huống.

Vương Khải đi đến bên cạnh Lâm Thanh Dã: “Sao lại thế này, cháu hiện tại không nên để bị tung ra mấy loại tin tức này chứ.”

Phương Hầu Vũ: “Tôi đã hiểu qua tình huống, đây là nguyên nhân gây ra chuyện này.”

Ông đem tờ giấy đăng ký đẩy đến trước mặt bọn họ, “Chúng tôi còn cần chờ đến ngày mai lại điều người ra xem camera theo dõi.”

Vương Khải xem xét, nhíu mi, rồi sau đó kéo Ngụy Tĩnh ra một bên: “Đến đây, chúng ta nói một chút, để tôi nói thẳng, chúng tôi bên này hy vọng cậu không cần đem việc đêm nay nói ra, cứ như vậy kết thúc, có thể chứ?”

“Không có khả năng! Tôi nói cho các người biết, không thể nào!” Ngụy Tĩnh chỉ vào đầu đang quấn băng gạc của chính mình, “Nghĩ muốn hoà giải, không có cửa đâu!”

Phương Hầu Vũ nghe xong sự việc đã xảy ra xong vốn đã vì Hứa Tri Nam mà rất tức giận, vừa nghe hắn nói lời này liền nhịn không được nhắc nhở: “Cậu tỉnh táo lại đi, lại còn không chịu hoà giải, chính mình làm việc xấu xa gì trong lòng không rõ ràng lắm sao? Cô nương nhà người ta cũng chưa nói muốn cùng cậu giải hòa đâu, cậu lại còn ở đây sinh sự kiêu ngạo cái gì!?”

Ngụy Tĩnh cũng đã cân nhắc việc này, mặc dù có camera, nhưng hắn đích xác không có làm ra hành vi gì quá đáng, Hứa Tri Nam quá cẩn thận, đơn giản là nắm cái tay thôi, không định tội hắn được.

Ngụy Tĩnh hừ lạnh một tiếng: “Mấy người đều cùng một giuộc đi, camera còn chưa xem qua mà đã nói chắc chắn thế, cẩn thận tôi bóc phốt mấy người cảnh sát các anh cấu kết cùng đại minh tinh!”

Lộ Tây Hà vừa muốn chửi, Vương Khải đã ấy ấy vài tiếng đánh gãy lời anh: “Có chuyện gì cứ bình tĩnh nói, bình tĩnh nói.”

Lâm Thanh Dã thần sắc bình tĩnh, dựa vào một bên tường, tay vân vê một điếu thuốc chưa đốt.

Hắn nhìn về phía Hứa Tri Nam đang đứng bên cạnh, lười biếng vẫy vẫy tay: “Lại đây.”

Hứa Tri Nam do dự một lát, vẫn là đi đến bên cạnh anh.

Lâm Thanh Dã đem mũ áo cô trùm lên đầu, che đi lỗ tai, vẻ không coi ai ra gì: “Đừng nghe tên ngu ngốc kia nói chuyện.”

Hứa Tri Nam nhớ tới mới vừa rồi Vương Khải giới thiệu, cha mẹ anh cũng ở đây, liền bị hành động này của anh làm cho càng thêm không được tự nhiên, tai cũng đỏ lên.

Ngụy Tĩnh nghe thấy từ miệng anh hai chứ “Ngu ngốc”, ỷ vào chính mình hiện tại trên đầu có băng gạc dính máu, có thể nói là chứng cứ vô cùng xác thực, vì thế càng thêm kiêu ngạo, miệng bắt đầu không sạch sẽ, hùng hùng hổ hổ.

Lâm Thanh Dã lôi kéo tay cô sang bên cạnh, đem Hứa Tri Nam kéo đến phía sau bản thân.

“Mày tin hay không, tao có rất nhiều biện pháp làm mày câm miệng.” Thanh âm anh rất lãnh đạm, lại mang đến khí thế như mưa bão sắp đến.

Ngụy Tĩnh nhớ lại biểu cảm không do dự của anh khi vơ lấy gậy gộc ở phía trước bãi đỗ xe, thế nhưng cũng nhất thời nói không nên lời.

“Lâm Thanh Dã.” Người phụ nữ xinh đẹp đứng ở một góc kia rốt cuộc mở miệng nói chuyện, giày cao gót giẫm sàn đi đến trước mặt anh, “Mày đã bao lớn rồi, có hiểu cư xử đúng mực là gì không, như thế nào tính tình vẫn như trước kia?”

Phó Tuyết Mính đứng ở cục cảnh sát này như mang theo kim quang lấp lánh.

Hứa Tri Nam đứng ở đằng sau Lâm Thanh Dã nhìn Phó Tuyết Mính, không thể không thừa nhận, mẹ anh đích xác phi thường xinh đẹp, có một khí chất độc nhất vô nhị.

“Chính mày không biết xấu hổ không sao cả, đánh người gϊếŧ người tao đều mặc kệ, nhưng tao và ba mày còn cần thể diện! Tao cầu mày, thay tao cùng ba mày suy xét chút đi!”

Lâm Quan Thừa khuyên nhủ: “Được rồi được rồi, đừng tức giận quá như vậy.”

Lâm Thanh Dã khẽ nâng cằm, tự giễu mà cười : “Ồ, nguyên lai bà còn biết tôi là con bà.”

Đột nhiên, một thanh âm “Chát”vang lên.

Bàn tay Phó Tuyết Mính tát xuống, l*иg ngực phập phồng, không biết tại sao đột nhiên bạo nộ, tiếng nói sắc nhọn, bộ dáng đoan trang cao quý mới vừa rồi đều không còn tồn tại.

“Mày cho rằng tao muốn thể loại con như mày sao!”

Mấy người xung quanh đều ngây ngẩn, ngay cả Ngụy Tĩnh cũng không kịp phản ứng hướng đi của sự việc, Lộ Tây Hà đem điếu thuốc trong miệng rút ra, không tự giác đứng thẳng.

Hứa Tri Nam cũng đồng dạng, đối với một màn bỗng nhiên xảy ra này không kịp đề phòng.

Đúng là trước kia đã nghe Quý Yên nói qua Lâm Thanh Dã cùng gia đình anh quan hệ bất hòa, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ là trường hợp đột nhiên động tay động chân như thế này.

Rõ ràng một màn phát sinh ở bãi đỗ xe kia, Lâm Thanh Dã tuy đúng là quá mức xúc động, nhưng cũng không phải người hành xử ác độc.

Sao có thể cứ như vậy không phân đúng sai đen trắng tát một cái.

Lâm Thanh Dã bị tát đến mức đầu nghiêng đi, hồi lâu không nhúc nhích.

Những người khác cũng không biết nên nói cái gì, nhất thời an tĩnh lại.

Phó Tuyết Mính trong mắt tràn đầy chán ghét, không hề bởi vì cái tát kia mà hối hận, trừng mắt nhìn anh lạnh giọng: “Mày có chết cũng là trừng phạt đúng tội.”

Lâm Thanh Dã đầu lưỡi đảo qua răng hàm, một lần nữa đứng dậy: “Được.”

Anh lui về phía sau một bước, nhìn Phó Tuyết Mính, hừ cười một tiếng, “Đáng tiếc không thể như ý nguyện của bà được.”

Anh nói xong, nhìn về phía Lộ Tây Hà, lại hướng Hứa Tri Nam nâng cằm: “Phiền toái anh đưa cô ấy trở về.”

Rồi sau đó xoay người liền đi.

Lâm Quan Thừa nhíu mày mắng Phó Tuyết Mính: “Cô nói những điều này để làm gì!”

Phó Tuyết Mính hận cực kỳ, hốc mắt đỏ bừng: “Anh xem bộ dáng này của nó đi! Có một chút hối hận nào sao!?”

Xung quanh rõ ràng thực an tĩnh, chỉ có thanh âm của Lâm Quan Thừa cùng Phó Tuyết Mính, nhưng Hứa Tri Nam lại cảm thấy thật ồn ào, thật loạn.

Cô nhìn bóng dáng Lâm Thanh Dã, bỗng nhiên cảm thấy thật cô đơn.

Nhớ tới ngày đó anh uống say tới tiệm cô, mắt đỏ lên hỏi cô: “Em có phải hay không cảm thấy anh thật đáng thương.”

Hứa Tri Nam bước chân động đậy, cuối cùng chạy theo anh.

Đêm hè gió ấm nhẹ nhàng thổi. Lâm Thanh Dã mới vừa ngồi vào xe, cửa ghế phụ đã bị kéo ra, Hứa Tri Nam hơi hơi cong lưng, lẳng lặng nhìn anh, tựa hồ muốn từ trên mặt anh tìm được cảm xúc thương tâm khổ sở.

Đáng tiếc thất bại.

Lâm Thanh Dã thần sắc đạm mạc, âm thanh lạnh nhạt hỏi: “Em ra đây làm gì.”

Hứa Tri Nam chính mình cũng không biết cô chạy tới làm gì, chỉ là theo bản năng cảm thấy không thể cứ như vậy để Lâm Thanh Dã trở về, vừa rồi chạy quá nhanh, lúc này đầu gối đều có chút đau.

Nghĩ không ra cái cớ nào, cô dứt khoát trực tiếp ngồi vào xe.

“Anh không đưa em về được.” Lâm Thanh Dã nói, “ Đi nhờ Lộ Tây Hà hoặc là cảnh sát kia đưa em trở về.”

Anh không nhìn cô, tay vịn tay lái, ánh mắt dừng ở phía trước, Phó Tuyết Mính dúng sức rất lớn, lúc này má anh cũng bị đỏ lên, còn bị móng tay quệt qua làm xước, hơn nữa da anh vốn dĩ đã rất trắng, mấy vết đỏ nhìn càng thêm rõ, như là một con dấu sỉ nhục, in ở trên mặt anh.

Tóc trên trán anh hơi hỗn độn, cằm hơi hơi hạ, ánh trăng bị ngăn trở dừng lại trước sườn mặt thanh lãnh của anh, đen tối không rõ.

Che khuất vết thương trên mặt của thiếu niên cùng……sự tự ti.

Hứa Tri Nam bỗng nhiên cảm thấy bản thân có chút hiểu được, trong video phỏng vấn trên mạng kia, thời điểm Lâm Thanh Dã nói ra “Khi đó, tôi còn rất tự ti”, vì sao lại lộ ra bộ dáng bất đắc dĩ cùng nụ cườithỏa hiệp.

Anh ấy dựa vào thiên phú trác tuyệt của chính mình, đứng trên sân khấu, toả sáng lấp lánh, phía dưới là tiếng thét chói tai cùng vỗ tay như sóng dội biển gầm, từ buổi tối u ám tuyết rơi vô biên 6 năm trước đi ra.

Cũng rốt cuộc lấy được dũng khí đối với Hứa Tri Nam nói “Cho anh thích em một lần nữa đi”.

Nhưng mẹ anh làm việc này trước mắt mọi người đã lại lần nữa đánh rớt lòng tự trọng vừa được dựng lên của anh.

Người thiếu niên có tự tôn, cứng cỏi lại yếu ớt, anh tách biệt cuộc sống với gia đình mình, muốn dùng tự tôn một lần nữa xây lên tường đồng vách sắt, nhưng tại một khoảnh khắc này lại lẫn nữa bị đánh đến rơi đầy đất.

Lại còn xảy ra ngay trước mặt Hứa Tri Nam.

Vì thế lại lần nữa bày ra bộ dáng kháng cự cô.

Hứa Tri Nam tận lực không cho chính mình nhìn chằm chằm vết đỏ trên mặt anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh có làm sso không?”

“Xuống xe.” Anh bướng bỉnh.

Hứa Tri Nam không nhúc nhích, những người khác trong cục cảnh sát cũng không đi ra đây, đại khái là vẫn đang xử lý mấy vấn đề khác.

Lâm Thanh Dã nghiêng đầu nhìn cô: “Nếu em không xuống xe, lựa chọn đi về cùng anh, thì đến lúc đó em đừng có mà khóc.”

Hứa Tri Nam sững lại, cảm thấy hiện tại trạng thái của anh không quá bình thường, từ trên mặt nhìn không ra biểu cảm gì, cô đang do dự, cửa xe đã khoá lại, Lâm Thanh Dã nhanh chóng lái xe đi.

***

Dưới ánh đèn sinh hoạt vào ban đêm của Yến Thành, một chiếc xe thể thao màu đen bay vọt qua, một đường chạy đến bãi đỗ xe ngầm của chung cư Minh Tê.

Hứa Tri Nam bị anh lôi kéo tay, một đường nghiêng ngả lảo đảo, đến trước cửa chung cư của anh.

Ấn mật mã, vào cửa, bả vai cô bị đẩy áp đến trên tường.

Không bật đèn, phòng khách đến rèm cửa cũng không kéo ra, nhìn không rõ người, chỉ có thể cảm giác được hơi thở của Lâm Thanh Dã không ngừng tới gần áp lên người.

Suy cho cùng, mặc dù đã chia tay, nhưng Lâm Thanh Dã trong lòng cô luôn là người bình tĩnh biết kiềm chế, cho đến tận giờ khắc này cô mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Tay anh ấn trên vai cô, dùng sức rất lớn, chân cũng để ở giữa hai chân cô.

“Lâm Thanh Dã.” Hứa Tri Nam dùng hết sức lực chống lại bả vai anh, “Anh bình tĩnh một chút đi.”

Mùi thuốc lá trên người anhcũng mang theo cảm giác khí lạnh thấu xương đang thổi quét đến, Hứa Tri Nam nghiêng đầu, cả người đều nghiêng như dán ở trên tường.

Cô kêu ra tiếng, gắt gao cắn môi dưới, bị doạ đến khóc nức nở: “Anh đừng như vậy.”

Bỗng nhiên, “Tạch” một tiếng, chung quanh chợt sáng lên.

Lâm Thanh Dã giơ tay ấn công tắc đèn trên đỉnh đầu cô.

Rồi sau đó thở dài, lệ khí áp bách trên người dần dần thối lui đi, cúi người, nhẹ nhàng ôm cô trong l*иg ngực.

Hứa Tri Nam cứng đờ cả người, ngơ ngác mà đứng ở đó.

Anh giơ tay vuốt vuốt lưng cô, thở ra một hơi, âm thanh cực kì ôn nhu: “Cho anh ôm một lúc được không?”

Nhưng Hứa Tri Nam không thả lỏng lại nhanh như vậy, chỉ là anh khom lưng đem cô toàn bộ ôm trong l*иg ngực, anh cúi đầu, chôn ở cần cổ cô.

Sườn mặt thiếu niên còn hồng, hiện ra vẻ yếu ớt.

“Thật xin lỗi.” Đôi mắt anh đè ở bả vai cô, thanh âm có chút buồn, “Dọa đến em rồi.”

Anh ngồi dậy, lưng vẫn cong xuống như cũ, lòng bàn tay chạm vào dán lên mặt cô, nhẹ nhàng cọ môi dưới no đủ.

Cô vừa rồi bị dọa nên đã theo bản năng cắn môi, hơi dùng sức, lúc này môi một mảnh đỏ thắm.

Lệ khí cùng hung ác nham hiểm rút đi, anh ôn nhu giỗ:

“Đừng cắn.”

“A Nam.”

Editor: đọc hết truyện vẫn chẳng thể hiểu được bà mẹ này tại sao lại thù hằn con ruột mình đến thế.