Chương 31.1

Edit: Heartpng

Chiếc đèn đường duy nhất may mắn còn sót lại trong bãi đỗ xe cũ nát nhấp nháy vài lần, cuối cùng cũng sống thọ và chết tại nhà, tắt ngúm.

Lộ Tây Hà nguyên bản là nhận được mấy trăm đồng tiền Hứa Tri Nam gửi cho anh nên muốn xuống nhìn xem cô còn ở đây không, kết quả từ cửa sổ cuối hành lang thấy được một màn phía dưới kia.

Lộ Tây Hà ba bước thành hai bước trực tiếp từ trên lầu chạy xuống.

Ở trên tầng nhìn không rõ, nhưng chỉ nhìn qua thôi cũng thấy cực kì đáng tức giận, muốn lao xuống đem tên Ngụy Tĩnh hỗn đản này đánh một trận, lại không nghĩ tới lúc xuống tới nơi đã nhìn thấy hắn ngã trên mặt đất, một mặt đầy máu.

Lại nhìn thấy ở bên cạnh có hai người đang đứng, đơ luôn.

Đại minh tinh Lâm Thanh Dã trên TV kia cùng Hứa Tri Nam.

Sao hai người này lại ở cùng một chỗ???

“Cái kia.” Lộ Tây Hà nhìn về phía Hứa Tri Nam, hỏi, “Không sao chứ?”

Cô vừa rồi bị dọa không nhẹ, nhìn Lộ Tây Hà trong chốc lát, mới chậm rì rì gật đầu, thanh âm rất nhỏ: “Không có việc gì.”

Ngụy Tĩnh từ trên mặt đất chống người ngồi dậy, máu theo cái trán trượt xuống dưới, bàn tay vừa rồi dùng để che miệng vết thương cũng dính máu, nhìn thấy ghê người.

“Con mẹ nó mày!” Hắn phun nước miếng, thanh âm còn chứa sự run rẩy vì đau, “Mày mẹ nó là cái thá gì! Đến lượt mày xen vào việc người khác!?”

Đại khái là thấy Lộ Tây Hà tới nghĩa là có người ở giữa can ngăn, hắn lại bắt đầu mắng, rất khó nghe.

Lộ Tây Hà vốn từng bị hắn hố qua, cũng chẳng thích gì tên này, đạp chân lên mông hắn: “Mày thôi đi được rồi đấy! Trước gọi xe cứu thương! Đừng mẹ nó làm ra mạng người.”

Mặt mày Lâm Thanh Dã tích cóp nồng đậm lệ khí, đen kịt mà đè nặng người.

Hứa Tri Nam nhéo cổ tay anh, cảm giác được cánh tay anh nổi lên gân xanh, sợ anh lại nổi điên, nắm chặt lấy tay áo anh.

Lâm Thanh Dã rũ mắt nhìn cô một cái, mặt không biểu tình như cũ, nhưng nắm tay buông lỏng ra.

“Gọi xe cứu thương cái gì! Tôi muốn báo cảnh sát! Báo cảnh sát! Tao mẹ nó không đem mày tống vào cục cảnh sát thì tao không mang họ Ngụy nữa!”

Lâm Thanh Dã hừ cười một tiếng: “Được thôi.”

Anh đem gậy gộc ném sang đống cỏ khô bên cạnh, khom lưng nhặt lên quyển kinh Phật, phẩy phẩy vết máu bên trên, âm thanh lạnh nhạt: “Tao chờ mày.”

“Trước mẹ nó đi bệnh viện!” Lộ Tây Hà bị hai người này làm cho phát cáu, “Không đi bệnh viện thì trước khi mày thấy được cảnh sát đã diện kiến Diêm Vương rồi!”

Rất nhanh, xe cứu thương Lộ Tây Hà gọi đã đến, Ngụy Tĩnh bị nhân viên y tế mang đi.

Bãi đỗ xe tối đen chỉ còn lại hai người Hứa Tri Nam cùng Lâm Thanh Dã.

Hứa Tri Nam quay đầu lại nhìn Ngụy Tĩnh bị mang đi, hậu tri bất giác thấy sợ hãi, trên người hắn đều là máu, cũng không biết có xảy ra chuyện hay không.

Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp từ phía sau che kín đôi mắt cô.

Mang theo mùi vị rỉ sắt ―― là bị lây dính từ căn gậy gộc vừa rồi.

Lòng bàn tay Lâm Thanh Dã che đôi mắt cô, sau lưng cô cũng bị bao phủ, cái ót Hứa Tri Nam dán lên ngực anh, mũi ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, cùng một chút mùi máu.

“Đừng nhìn.”

Mũi cô bỗng thấy cay cay, đại khái là bị trường hợp này làm cho chân tay luống cuống hoảng hốt tới mức muốn khóc.

Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, không rơi ra, chỉ là khóe mắt có chút phiếm hồng, chóp mũi cũng phiếm hồng, có vẻ nhút nhát sợ sệt.

Hầu kết Lâm Thanh Dã trên dưới di chuyển, rất nhanh dời đi mắt, nhìn về phía kinh Phật, anh đưa qua: “Bị bẩn rồi.”

“Không có việc gì.” Hứa Tri Nam cầm về kinh Phật, hít hít cái mũi, “Hắn ta sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Anh không đáp, mà lại ngồi xổm xuống trước mặt cô, quỳ một gối xuống đất, tiến sát vào nhìn chân cô.

Hứa Tri Nam theo bản năng lui ra sau, bị anh tay mắt lanh lẹ mà khống chế được mắt cá chân, kéo trở lại.

Cô hôm nay mặc quần jean, màu xanh, bó sát người, một đôi chân vừa dài lại thon, mông không tính là căng, nhưng eo rất nhỏ, một vòng tay có thể ôm hết, dáng người tỉ lệ rất ưu việt.

Mỗi tội vừa mới té ngã một cái, nơi này xe cộ đi tới lui, trên mặt đất rất nhiều đất đá thô cứng, vải dệt ở đầu gối đã bị mài rách.

Lâm Thanh Dã giơ tay lau sạch bụi dính vào đầu gối, làn da phía dưới có vết máu, anh nhẹ nhàng thổi thổi, ngẩng đầu: “Đau không?”

Hứa Tri Nam lúc này mới nhận ra chính mình ngã bị thương, anh hỏi mới cảm nhận thấy đau đớn.

Cô mím môi: “Vẫn ổn, có thể đi đường.”

Lâm Thanh Dã nhướng mi, đứng dậy: “Trước đi tiêu độc cái đã.”

“Bệnh viện bên kia, chúng ta không cần đi sao?”

“Không cần, tìm một tiệm thuốc đi.”

Anh nói xong, liền trực tiếp đem Hứa Tri Nam bế lên, cô kêu nhỏ một tiếng, theo bản năng khoác lấy cổ anh, rồi sau đó được cẩn thận đặt ngồi lên ghế phụ trên xe.

***

Gió đêm từ khe hở cửa sổ xe thổi vào, mang đến chút ấm áp, cũng rốt cuộc thổi tan mùi huyết tinh.

Hứa Tri Nam liếc Lâm Thanh Dã ngồi bên cạnh một cái, trên quần áo dính vết máu, không phải máu của anh, mà là Ngụy Tĩnh.

Cô lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy bộ dáng Lâm Thanh Dã dưới cơn thịnh nộ, tức giận cũng không trực tiếp biểu hiện ở trên ngũ quan, mà là một loại đắm chìm đạm mạc.

“Chúng ta hiện tại đi đâu?” Hứa Tri Nam hỏi.

“Mang em đi xử lý miệng vết thương, xong đưa em về nhà?”

“Ngụy Tĩnh bên kia không có việc gì sao?” Hứa Tri Nam nhẹ nhàng nhíu mi, “Hắn đi bệnh viện kiểm tra xong hẳn là sẽ đi báo cảnh sát, chúng ta có phải hay không còn phải đi một chuyến đến đồn cảnh sát?”

Lâm Thanh Dã không thèm để ý mà cười: “Là anh, không phải ‘ chúng ta ’.”

“Chuyện này có thể hay không đối với anh có ảnh hưởng? Vạn nhất chuyện xảy ra vừa rồi có người thấy được quay lại đăng lên mạng rồi mọi người lại mắng anh?”

“Bị chụp đã rồi nói sau.”

“……”

Không còn lời gì để nói, Hứa Tri Nam thu hồi tầm mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Bị gió đêm thổi đến một lần nữa yên tĩnh, lại nhớ lại một màn vừa rồi, nếu Lâm Thanh Dã không chạy tới, nếu cô không thể chạy đi, không biết sẽ phát sinh ra sự tình gì.

Tưởng tượng như vậy, gió đêm mang theo ấm áp thổi đến trên người lại bắt đầu cảm thấy lạnh, đầu ngón tay Hứa Tri Nam phát run, dùng sức nắm tay lại mới cảm thấy đỡ hơn.

Lâm Thanh Dã đem xe dừng lại tại cửa một tiệm thuốc.

Hứa Tri Nam bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lúc anh mở cửa xe lại lần nữa giữ chặt anh: “Anh cứ như vậy đi vào sao?”

“Hả?”

“Anh cứ như vậy đi xuống sẽ bị người ta phát hiện đó, hơn nữa trên quần áo đều có máu, khả năng sẽ bị truyền thông viết loạn lên.”

“Chuyện nhỏ thôi mà.”

Hứa Tri Nam vẫn là không yên tâm, đối với khả năng sẽ làm Lâm Thanh Dã bị liên lụy phải đến cục cảnh sát cũng đã rất băn khoăn, càng không cần phải nói đến việc lại đem anh đặt trên đầu sóng dư luận.

Lâm Thanh Dã nhìn biểu tình của cô, cười một chút, “Vậy đến chung cư của anh? Chỗ đó cũng có hòm thuốc.”

Hứa Tri Nam liếc anh một cái, lại rũ xuống tầm mắt, lắc đầu.

Đã sớm đoán được phản ứng của cô, Lâm Thanh Dã cong khóe môi, không hề nhiều lời, trực tiếp túm lấy mũ ở bên cạnh xong xuống xe.

Hứa Tri Nam không giữ anh lại được nữa, đành phải kéo cửa sổ xe xuống dõi theo, thu ngân của tiệm thuốc kia nhìn qua là một người phụ nữ tầm 50 tuổi, Lâm Thanh Dã lúc đi vào đã đem vạt áo dính máu cuộn tới khuỷu tay, che lại vết máu, lại ép vành nón xuống.

Anh cũng không hỏi bông cùng cồn tiêu độc đặt ở nơi nào, lập tức đi đến kệ để hàng cuối cùng, sau nửa phút tìm được đồ vật mình muốn, đến trước quầy thu ngân trả tiền.

Bác gái thu tiền đang ngồi trong tiệm xem một bộ phim cổ trang đang nổi gần đây trên máy tính, đang ở phần mẫu chốt của cốt truyện, đầu cũng không nâng, tính tiền xong liền ngồi trở về tiếp tục xem.

Hứa Tri Nam ngồi trên xe mắt trông mong mà nhìn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Cửa xe lại mở ra, Lâm Thanh Dã ngồi trở lại.

“Tay.” Anh nói.

Hứa Tri Nam bất động một lát, anh đơn giản trực tiếp kéo tay cô qua. Làn da cô vốn rất mịn, rất dễ bị tổn thương, trên tay có vài vết xước, có chút máu rỉ ra, hiện tại đã khô lại.

Lâm Thanh Dã nhíu mày.

Tựa hồ là sợ cô rút tay về, anh nắm đầu ngón tay rất chặt, một cái tay khác từ trong túi lấy ra bình cồn, hàm răng cắn mở nắp, vứt ở bên chân, rồi sau đó dùng tăm bông chấm lên.

Cồn thấm vào phần vết thương hở.

Hứa Tri Nam cắn môi không phát ra âm thanh, nhưng vẫn nhịn không được co rúm người lại.

Lâm Thanh Dã giương mắt liếc nhìn cô một cái, bên trong xe không gian nhỏ hẹp, chỉ có một ánh đèn mỏng, ánh đèn chiếu tới tóc mái trên trán thiếu niên tạo ra một tầng bóng mờ mờ.

“Đau?”

“Còn ổn.” Thanh âm hơn run lên.

Lâm Thanh Dã rất nhẫn nại, một bên hướng lòng bàn tay cô thổi khí một bên nhẹ nhàng lau cồn rửa vết thương, mang đến sự lạnh lẽo nhè nhẹ.

Rửa xong miệng vết thương trên tay, Lâm Thanh Dã đem tăm bông bẩn ném vào trong túi: “Chân.”

Cô không chịu đem chân gác lên đùi anh để rửa vết thương: “Để em tự làm.”

“Em làm được sao?”

“Được.”

Lâm Thanh Dã cũng không cưỡng bách nữa.

Tiểu cô nương đem quần jean cuốn lên, đầu gối chân trái đỏ một mảng lớn, cô học theo bộ dáng vừa rồi của Lâm Thanh Dã, thổi thổi, má phồng lên.

Thái dương có một dúm tóc bị rối, hơi xù xù.

Lâm Thanh Dã nhìn, dần dần thất thần.

Qua một lát: “Vừa rồi là ai vậy?” Anh hỏi.

Hứa Tri Nam rửa xong vết thương trên đầu gối, đem đồ vật cất gọn vào: “Một người thi đấu cùng, trước đó không quen biết.”

May mà hữu kinh vô hiểm, tâm Hứa Tri Nam mới vừa rồi vẫn luôn hốt hoảng hiện giờ rốt cuộc cũng tĩnh lại.

Lâm Thanh Dã cau mày, không biết suy nghĩ cái gì, nhìn cô rũ quần xuống, chân trắng nõn xinh đẹp một lần nữa bị quần bao bọc lấy.

“Đưa em về nhà?”

“Chờ một chút, em gọi cuộc điện thoại.”

Hứa Tri Nam một lần nữa lấy ra tấm danh thϊếp kia của Lộ Tây Hà, gọi điện thoại cho anh ấy, đầu bên kia rất mau liền tiếp.

“Anh Lộ, em là Hứa Tri Nam.” Cô tự giới thiệu.

Lâm Thanh Dã nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, không lái xe, kéo cửa sổ xe xuống một nửa, đốt điếu thuốc.

Khói trắng bay bay, anh trầm mặc nghe Hứa Tri Nam nói điện thoại.

Lộ Tây Hà còn ở bệnh viện, thanh âm có chút ồn ào, một hồi lâu mới trả lời lại: “À, A Nam à, bên này vừa khám chụp xong, không có gì nghiêm trọng, đều là ngoại thương, chính là tên tôn tử này con mẹ nó vẫn luôn ồn ào muốn báo cảnh sát! Còn nói cái gì muốn kiện anh ta đánh người xong chạy trốn!”

Lộ Tây Hà giọng nói lớn, Lâm Thanh Dã cũng nghe được.

Anh búng búng điếu thuốc, đối với việc này chỉ cười nhạo, rất khinh thường.

Hứa Tri Nam cũng không biết được việc này nếu nháo tới cục cảnh sát sẽ thế nào: “Hắn ta muốn báo cảnh sát luôn sao?”

“Đúng vậy, anh nghĩ đầu óc hắn bị đánh đến chập mạch rồi, mới vừa giúp hắn cầm máu xong liền lăn lộn không yên.”

Lâm Thanh Dã ném mẩu thuốc lá, một lần nữa đóng lại cửa sổ xe: “Vậy đi cục cảnh sát, chính mình làm cái gì không rõ ràng sao.”

Hứa Tri Nam cũng cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất, nghe ý tứ Lộ Tây Hà, vết thương trên người Ngụy Tĩnh cũng không đáng ngại, còn chưa cấu thành tội cố tình tạo vết thương cấp độ nhẹ.

Ngắt máy, Lâm Thanh Dã nghiêng đầu hỏi: “Anh đưa em về nhà trước nhé?”

“Hả?” Cô sửng sốt, “Không cần, em đi cùng anh.”

Lâm Thanh Dã không quá muốn cô gặp lại Nguỵ Tĩnh, im lặng không nói gì.

“Chuyện này vốn dĩ có liên quan tới em, em phải đi mới có thể nói rõ ràng, bằng không việc anh đánh người sẽ kết thành tội xấu.” Hứa Tri Nam dừng một chút, lại nói, “Hơn nữa em muốn đi cùng anh.”

Lâm Thanh Dã tay cầm bật lửa bỗng sững lại, rũ mắt cười một cái, khởi động xe.

Hứa Tri Nam sạc điện thoại, lại nhắn một tin cho mẹ nói chính mình hôm nay không trở về nhà ngủ, sợ bà lo lắng, không nói chuyện này cho bà ấy, chỉ lấy cớ trong tiệm có việc, chốc nữa sẽ đi thẳng về ký túc xá.