Chương 23.1

Edit: Heartpng

Hứa Tri Nam không tiếp tục nhìn về phía bên kia, rất nhanh liền đi vòng qua vị trí bên cạnh phó lái rồi ngồi vào trong xe.

Từ Chấn Phàm cũng theo lên xe, có vài phần kinh ngạc nhìn trường hợp trước mắt: “Phía trước là tình huống gì vậy, mấy người này đều là minh tinh sao?” Anh đối với minh tinh giới giải trí không quá hiểu biết.

Cố Tòng Vọng cũng không biết thế nào lại đối với Lâm Thanh Dã, một người chưa từng nói chuyện qua kêt thù oán, xuỳ một tiếng: “Thật cản đường, có đạo đức hay không vậy.”

“Từ bên kia đi ra thôi.” Hứa Tri Nam chỉ vào một con đường khác.

Cố Tòng Vọng vững vàng lái xe ra, đi lên phía trước một đoạn đường, những thanh âm huyên náo kia liền biến mất.

“Thế nào, hôm nay thi đấu ổn không?” Cố Tòng Vọng hỏi.

Từ Chấn Phàm thay cô trả lời: “Có thể không ổn sao, cậu xem, trình độ thế này, tôi cũng đã có thể tưởng tượng đến thời điểm ảnh chụp được đưa lên mạng, mọi người đều sẽ giật mình!” Anh lại cuộn lên ống quần.

Cố Tòng Vọng thông qua kính chiếu hậu nhìn qua, cười nói: “Xem ra A Nam của chúng ta sẽ một trận thành danh.’

Từ Chấn Phàm: “Nhất định rồi!”

Hứa Tri Nam: “…Nào có khoa trương như vậy.”

Cố Tòng Vọng đưa Từ Chấn Phàm đến cửa tiệm của anh, nói lời tạm biệt sau đó lại tiếp tục lái đến đại học Bình Xuyên, hai người cùng ăn cơm tối ở một quán ngay ngoài trường.

Ăn xong đã bảy giờ tối, Cố Tòng Vọng bị mẹ gọi điện thoại kêu trở về, vì vậy hai người không ngồi lâu, trả tiền cơm xong Hứa Tri Nam liền trở về kí túc xá.

Hôm nay đèn kí túc xá sáng rỡ.

Bình thường giờ này Khương Nguyệt vẫn đang ở thư viện.

“Nguyệt Nguyệt.” Hứa Tri Nam đẩy cửa đi vào, “Sao hôm nay cậu về sớm vậy?”

“Tớ bị nhức đầu, có thể là do thư viện mở điều hoà nhiệt độ quá thấp.” Khương Nguyệt khịt khịt mũi, khi nói chuyện giọng mũi rất nặng, “Cậu hôm nay không trở về nhà sao?”

“Một tẹo nữa cơ, tớ tới lấy đồ.” Hứa Tri Nam đi đến bên cạnh cô, “Rất khó chịu sao?”

Khương Nguyệt chống đầu, trước mặt còn bày sách, đã không đọc nổi nữa, “Ừ, chắc là bị cảm.”

“Tớ có thuốc trị cảm.”

Hứa Tri Nam từ trong ngăn tủ lấy rathuốc đã chuẩn bị sẵn, lấy thêm nước ấm rót vào ly.

Khương Nguyệt nói cảm ơn, bịt mũi một hơi uống hết: “Không có việc gì, cậu không cần lo cho tớ, về nhà trước đi, hôm nay ngủ sớm một chút liền ổn thôi.”

“Không cần đi bệnh viện sao?”

“Không có chuyện gì, hiện tại mà đi bệnh viện thì lại bận rộn đến muộn.”

Hứa Tri Nam vẫn còn có chút không yên tâm, đem hòm thuốc nhỏ của mình đặt trên bàn cô, lại đun thêm một bình nước nóng: “Buổi tối nếu cậu còn cảm thấy không thoải mái, nhớ nhắn tin cho tớ.”

“Được.”

Nhưng khi Hứa Tri Nam còn chưa sắp xong hành lý, Khương Nguyệt mới vừa này chỉ có xụt xịt nước mũi và đau đầu đột nhiên bị tào tháo đuổi, từ nhà vệ sinh đi ra mặt trắng bệch, môi cũng không có huyết sắc, dáng vẻ yếu ớt.

Hứa Tri Nam tiến đến đỡ cô ấy, lại đυ.ng tới cánh tay nóng bỏng: “Khương Nguyệt, người cậu nóng rần hết lên rồi.”

Cô không dám cứ để Khương Nguyệt như vậy xong về nhà.

Hứa Tri Nam lấy một chiếc áo khoác sơ mi từ tủ quần áo cho cô mặc thêm, giấu cái phích đun nước đi rồi đỡ cô ra khỏi phòng ngủ.

May mà phòng y tế cách kí túc xá của họ không xa, trên đường còn gặp được bạn cùng lớp, hỗ trợ đỡ Khương Nguyệt đến y tế trường.

Đo nhiệt độ cơ thể, 38 độ.

Sau đó lại rút máu, đợi mười lăm phút có kết quả xét nghiệm, sốt do virus cảm.

Người bạn cùng lớp giúp đưa Khương Nguyệt tới đây đã về trước, Hứa Tri Nam đỡ cô đến trên ghế ngồi xuống, rất nhanh bác sĩ liền đến truyền thuốc cho.

Khương Nguyệt lúc này càng thêm mê man, mũi cũng tắc toàn bộ: “A Nam, cậu đi về trước đi, ở đây có bác sĩ rồi.”

“Mình vừa rồi đã gọi báo mẹ hôm nay không quay về.” Hứa Tri Nam rót cho cô một cốc nước ấm, “Mình ngồi đây cùng cậu, dựa vào bả vai mình ngủ một lát đi.”

Khương Nguyệt nói với cô một tiếng cảm ơn, cổ họng đau nên không nói gì thêm nữa, uống nước xong rất nhanh liền bất tri bất giác ngủ.

Hai người chiều cao như nhau, Hứa Tri Nam phải ngồi thẳng mới có thể giúp cô thoải mái dựa vào vai mình.

Kỳ nghỉ hè, hầu hết mọi người đều đã về nhà, lại là buổi tối, phòng y tế rất im lặng, toàn bộ trường học cũng rất im lặng.

(edit đến đoạn này bỗng tự hỏi bình thường phòng y tế đều có giường mà nhỉ, sao không nằm?)