Chương 20.2

Ban đầu Hứa Tri Nam còn muốn tìm một mẫu để xăm hình cho cuộc thi tiếp theo, vừa vặn người được cô xăm hình nước mắt nước mũi tèm lem - Từ Chấn Phàm tìm đến.

Hứa Tri Nam vừa đưa tiễn vị khách cuối cùng thì Từ Chấn Phàm tới.

Lần này anh ta tới bởi vì lần trước được không ít bạn bè giới thiệu chỗ của Hứa TRi Nam, nên tới đây xem thử, thậm chí còn đưa tới đây một giỏ mận.

Thuận tiện đưa ra ý tưởng cho một hình xăm phong cách mới.

"Quý khách định xăm hình gì?"

"Anh muốn xăm hình nào lãng mạn một chút, như con tiên hạc, bay giữa mây mù dưới bầu trời đầy sao vậy. Cụ thể anh chưa nghĩ ra, nếu em rãnh rỗi thiết kế cho anh một bản thảo đi, thế nào?"

Cái này vừa đúng lúc với sợ tính toán lúc trước của Hứa Tri Nam.

Cô từ trong ngăn kéo lật tìm bản nháp, bên trong đã vẽ lên bức tranh, điều khác biệt chính là của ý tưởng của anh ta muốn bầu trời đầy sao, còn bản vẽ của Hứa Tri Nam là dải ngân hà.

"Quý khách xem bức họa này một chút xem thế nào?"

Bản vẽ kia lấy chủ đạo hai màu, lấy màu xanh làm màu chính. Dưới trời đầy sao điểm xuyến lên những ánh sáng vô cùng chân thật, cảm giác sương khói Từ Chấn Phàm nhắc đến chính là cảm giác này.

Từ Chấn Phàm vừa nhìn, liền kích động vỗ bàn, "Được, được em gái! Hình vẽ này xăm cho ai chưa, anh rất thích hình xăm này, nhưng không muốn đυ.ng hàng với người khác."

"Còn chưa có, đây là bản vẽ tôi mới vẽ không lạu." Hứa Tri Nam chỉ vào một điểm, hỏi, "Quý khách cảm thấy như thế này được chứ?"

"Có thể, có thể! Hình xăm này anh muốn, tiền đặt cọc là bao nhiêu vậy?"

"Quý khách chờ một chút, đừng vội."

Hứa Tri Nam nở nụ cười, nói với anh ta chuyện mình báo danh thi đấu, "Hình vẽ này tôi định chuẩn bị thi đấu cho vòng loại, cũng không biết quý khách có nguyện ý hay không. Bởi vì chuyện thi đấu này tương đối phiền toái, sau đó ảnh chụp sẽ được đăng lên mạng để bình chọn, tương đương với việc quý khách làm mẫu cho tôi."

Từ Chấn Phàm nhướn mi, "Em nói cuộc thi đấu trên poster kia sao?"

Cô gật đầu, "Đúng vậy."

"Được nha! Anh vậy mà vô cùng may mắn, vừa đúng lúc được xăm!" Từ Chấn Phàm nhanh chóng đồng ý.

Gương mặt Hứa Tri Nam vui vẻ, "Quý khách nguyện ý sao?"

"Đương nhiên." Từ Chấn Phàm rất dễ gần, "Anh được em gái A Nam chiếu cố, nhất định phải làm được. Hơn nữa chuyện này cũng không tính là hỗ trợ, vốn dĩ anh cũng thích xăm hình này."

Hứa Tri Nam cười, ánh mắt đều cong thành trăng non: "Rất cảm ơn quý khách, bởi vì là tham gia giải đấu. Hình xăm này tôi sẽ không thu phí. Sau đó chúng ta có thể thảo luận một chút về phí làm mẫu..."

"Đừng đừng đừng." Từ Chấn Phàm hào phóng khoát tay, "Sao có thể như vậy được, nào có chuyện để em trả tiền. Anh không có thói quen ăn cơm Bá Vương, tiền này vẫn phải trả cho em."

Mời người mẫu không thu phí, thậm chí còn muốn trả tiền xăm hình, thấy thái độ này của Từ Chấn Phàm, Hứa Tri Nam cũng không cùng anh dây dưa vấn đề này nữa, nghĩ tới lúc nào đó lựa lời là được rồi.

"Đúng rồi, còn có một chuyện nữa. Bởi vì hình xăm này sẽ phải chụp ảnh tiến hành bỏ phiếu, sẽ quay video, khẳng định sẽ có không ít người ở đó, không biết quý khách có để ý hay không?" Hứa Tri Nam nói.

"Không có chuyện gì. Thi đấu mà, đương nhiên tính chất sẽ không giống nhau. Sự nghiệp của em gái nhất định sẽ kiên trì được."

"..."

Từ Chấn Phàm còn nói, "Hơn nữa, kiểu phong cách xăm hình này, anh thấy ở Yển Thành, trừ em ra không ai làm được. Nhưng mà sau này nếu ai muốn em tới xăm hình này, em có thể không đồng ý không?"

"Được, chuyện này anh yên tâm."

Hứa Tri Nam có hai kiểu xăm hình.

Một loại là hình xăm thường thấy, hình xăm này có một số ít người trẻ tuổi cảm thấy hứng thú sẽ xăm lên, đôi khi sẽ có thể trùng lặp.

Một loại khác chính là bản thiết kế độc quyền, bản thiết kế xăm hình cảu Từ Chấn Phàm chính là độc nhất vô nhị, đương nhiên bản thiết kế này chỉ dùng một lần.

Từ Chấn Phàm hôm nay không có chuyện gì, hiện tại đã xác định được hình xăm mình muốn xăm, thấy trời không còn sớm, anh đứng dậy rời đi.

"Cái này, quý khách vẫn nên cầm về đi." Hứa Tri Nam nói đến chính là một giỏ mận anh vừa mang đến.

"Thôi thôi, đây là quà cảm ơn lần trước em xăm cho anh. Mận này mấy ngày nữa không mua được, em ăn nhiều một chút."

Hứa Tri Nam ngại ngùng, "Chỗ này nhiều như vậy, tôi ăn không hết."

"Vậy em bỏ vào trong tủ lạnh, lúc nào cần ăn thì ăn." Từ Chấn Phàm phất tay đưa cho cô, rồi đi ra ngoài, "Em đừng đưa qua đây, làm việc tiếp đi."

Hứa Tri Nam đành phải nhận lấy, vịn lấy tay nắm cửa, để rổ trong lòng bàn tay, lại cùng anh nói lời cảm ơn, "Vậy cảm ơn quý khách, còn có chuyện người mẫu cảm ơn quý khách lần nữa."

"Không cần đâu, khách khí với anh như vậy làm gì." Từ Chấn Phàm nhếch miệng cười, "Em cũng đừng dùng kính ngữ nữ, em cứ gọi anh là anh Chấn Phàm là được."

Đột nhiên gọi một người đàn ông mới gặp 2 lần như anh, Hứa Tri Nam có phần ngượng ngùng.

Lần này được Từ Chấn Phàm giúp cô là một chuyện lớn, người ta cũng không có ác ý, chỉ là tính cách có chút ngay thẳng mà thôi.

"Anh Chấn Phàm." Cô nhẹ giọng gọi.

"Được!" Từ Chấn Phàm phản ứng lại, vẫy tay với cô, "Anh đi đây".

Hứa Tri Nam nhìn anh lên xe rời đi, bởi vì gọi người đàn ông không quen

là "anh Chấn Phàm", mặt cô có chút nóng lên, xoay người bước vào trong tiệm.

Biết được hôm nay sẽ bận bịu đến tối muộn, cô đã sớm nhắn tin cho mẹ cô nói rằng đêm nay không về nhà ngủ, sẽ trực tiếp ngủ lại tiệm qua một đêm.

Giải quyết được vấn đề người mẫu, tâm trạng Hứa Tri Nam rất tốt, cô ngồi ở trên ghế sofa duỗi eo, xong mới chậm rãi bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về phòng ngủ.

Thu thập đồ trong chốc lát, chuông được treo trước cửa tiệm vang lên, có người bước vào.

"Ngại quá, tôi..."

Hứa Tri Nam chưa kịp nói hết câu, bèn thấy được chàng trai bước vào.

Bước nhân không ngừng, anh bước nhanh tới chỗ cô.

Hứa Tri Nam lập tức đứng lên, chưa kịp nói anh mau đi đi, thì anh đã bước tới trước mặt cô.

Anh tiến lên một bước, cô lùi phía sau một bước, phía sau lưng cô dựa vào tường.

Anh đứng đối diện cô.

Khoảng cách vô cùng gần, Hứa Tri Nam có thể ngửi được mùi rượu nồng đậm trên người anh. Ánh mắt không quá tỉnh táo, mới phát hiện ra tình trạng hiện tại của anh bây giờ đã uống quá nhiều.

"Lâm Thanh Dã." Cô nhăn mày, không thích tự thể hiện tại này của hai người, đưa tay đẩy anh, "Anh đừng cách tối gần như vậy."

Anh vừa nghe thấy những lời này thì hừ lạnh một tiếng, uống say mượn rượu làm càn. Dễ như trở bàn tay cầm được cổ tay Hứa Tri Nam, kéo mạnh về phía trước.

Anh uống nhiều rượu, động tác không theo kịp đại não, Hứa Tri Nam bị anh kéo vào trong ngực, anh dùng nhiều lực, ôm chặt trong lòng.

Hứa Tri Nam bị động tác này của anh xấu hổ không thôi, trong nháy mắt gương mặt liền đỏ lên, tức giận, cô ra sức giãy dụa.

Lâm Thanh Dã thoải mái chế trụ cô, "Hứa Tri Nam"

Anh vừa mở miệng, Hứa Tri Nam mới phát hiện ra cổ họng anh trầm thấp khàn khàn.

Bình thường Lâm Thanh Dã chỉ có hai thời điểm sẽ gọi cả họ và tên cô, thứ nhất là lúc ác liệt trêu chọc cô, còn thứ hai chính là lúc tức giận.

Rất hiển nhiên, hiện tại là loại thứ hai.

Chỉ là Hứa Tri Nam hoàn toàn không biết chỗ nào chọc anh.

Bọn họ như hai đường thẳng song song, Lâm Thanh Dã tham gia Showbiz, hấp dẫn không ít fans, mà cô thì cố gắng tham gia cuộc thi so tài thiết kế hình xăm.

"Mời cùng anh chia tay vài ngày, đã có bạn trai rồi?" Trong mắt anh hiện lên tơ máu, biểu cảm lại rất khinh thường, "Còn mong đợi gọi người ta là anh Chấn Phàm, tên đàn ông kia thì có cái gì tốt?"

Mấy ngày không có bất cứ liên hệ nào, cũng chẳng có chuyện gì gặp anh.

Chương trình truyền hình sau khi được phát sóng, độ nổi tiếng anh rất cao. Ngay cả những nhóm chat trong điện thoại cũng đều nhắc đến anh.

Cũng có những cô gái là Fans của anh đến đây xăm hình, gương mặt tràn đầy phấn khích thảo luận về anh.

Những ánh hào quang lúc trước, càng nổi bật hơn.

Thế nên Hứa Tri Nam rất khó liên hệ Lâm Thanh Dã khi còn đứng trên sân khấu và Lâm Thanh Dã hiện tại.

Nghe được lời anh nói, Hứa Tri Nam mới phản ứng được anh đang hiểu làm chuyện gì.

Hiện tại, Lâm Thanh Dã trước mặt cô và Lâm Thanh Dã ba năm trước trong ấn tượng của cô hoàn toàn khác biệt.

Trong ấn tượng của cô, anh giống như mây trên trời, dường như không đặc biệt để ý đến điều gì, bao gồm cả cô, thái độ tản mạn tùy tiện, xấu xa lại tiêu sái.

Nhưng Lâm Thanh Dã hiện tại giống như đã cởi bỏ lớp mặt nạ trên mặt, biểu hiện ra dáng vẻ chân thật nhất trước mặt cô.

Hứa Tri Nam bỗng nhiên nhớ tới những tin đồn huyên náo về video Lâm Thanh Dã đánh người.

Nhưng cô cũng lười giải thích chuyện mình và Từ Chấn Phàm hoàn toàn không có quan hệ gì cả.

"Anh thả tôi ra, chúng ta đã không còn quan hệ gì cả!" Hứa Tri Nam tức giận nói.

"Vậy em muốn có quan hệ với ai?"

ωαττραδ/packha03

Hứa Tri Nam chỉ muốn nhanh tránh khỏi trói buộc của anh, "Dù sao cũng không phải anh."

Anh cười lạnh, "Em cho rằng ai có thể thích em, còn không phải coi trọng gương mặt này sao?"

"Ngay cả kẻ có ý đồ bất chính, cũng không thích loại sinh viên ngây thơ dễ gạt như em." Lâm Thanh Dã đem cô gắt gao đặt ở trong góc tường, lớp ngụy trang tan rã, sự khó chịu dưới đáy lòng của anh mấy ngày nay đều phát tiết ra.

Hứa Tri Nam hít một hơi thật sâu, sắc mặt vẫn bình tĩnh nói, "Tôi cùng với ai một chỗ đều không có liên quan gì tới anh. Coi như lại có người như anh tới lừa tôi cũng không cần xen vào. Anh ngay cả bạn trai tôi cũng không tính, hiện tại dựa vào cái gì tới chất vấn tôi."

Hứa Tri Nam lớn đến chừng này chưa từng nặng lời với ai, đây là lần đầu tiên.

Ánh mắt Lâm Thanh Dã nhìn cô càng thêm mãnh liệt, "Có phải em cảm thấy anh bây giờ rất đáng thương hay không?"

"Anh không đáng thương." Hứa Tri Nam nói, "Có nhiều ng thích anh như vậy."

Sự kiêu ngạo khi nãy của Lâm Thanh Dã bỗng nhiên an tĩnh lại.

Đầu anh chậm rãi thấp dần, trán dựa vào bờ vai cô.

Bởi vì chênh lệch về chiều cao, lưng anh cũng gù xuống, rốt cuộc anh cũng cúi đầu.

"A Nam." Giọng anh trầm thầm, "Đừng nháo với anh nữa."

"Anh bây giờ cũng xem như là nhân vật công chúng rồi Lâm Thanh Dã, anh đừng không để ý tới hậu quả mà chạy đến chỗ này của tôi như vậy."

Cô từ trong giam cầm của anh rút tay ra, lúc này đã thành công, cô tay cô đã bị anh niết đỏ một vòng.

Hứa Tri Nam lo lắng anh lại nổi điên, không đẩy anh nữa, hai tay rũ xuống, tùy ý để anh dựa vào đầu vai mình.

"Trở về được không, anh sẽ đối xử tốt với em."

Hứa Trị Nam mím môi, không nói chuyện.

Anh hơi hơi nghiêng đầu, môi chạm qua làn da trắng nõn dưới cổ của cô, sau đó dừng lại, hơi lạnh trên môi dán lên cổ khiến cho cô cảm thấy có chút nóng.

Hứa Tri Nam giống như bị điện giật, nhanh chóng đẩy anh ra.

Lâm Thanh Dã không đứng vững, sau này lảo đảo vài bước, va vào bàn gỗ phía sau, trên mặt đất được lát men gạch phát ra những âm thanh chói tai.

Hứa Tri Nam lẳng lặng nhìn anh, "Anh đi đi."

Anh tựa vào bàn bên cạnh, tức giận ban nãy đã vơi đi một nửa, uống nhiều rượu khiến những khó chịu không tên kia quanh quẩn bên người, ngược lại bị thái độ của Hứa Tri Nam nhanh chóng tỉnh táo lại.

Lâm Thanh Dã mím môi căng thẳng, nhìn cô gái trước mặt.

Ánh đèn phía trên đỉnh đầu của cửa tiệm xăm hình, dưới ánh sáng, mãi tóc đen bóng mềm mại của cô, nhìn anh cúi đầu xuống, đường cong lưu loát dưới cằm, giống như một con thiên nga trắng kiêu ngạo.

Trước mặt anh, lại lần nữa hiện lên bộ dáng Hứa Tri Nam lúc còn học cấp

Trái tim Lâm Thanh Dã dần dần bình lặng lại, dường như trở bộ dáng ban đêm lạnh thấu xương.

"A Nam, em không thích anh nữa rồi."

Anh nói.

Tác giả có lời muốn nói: Ha, cuối cùng cậu cũng ý thức được rồi.

* Hết chương 20 -