Chương 83: Có phải là Diệp Huyền đã cứu tôi!?

Đừng nói Diệp Huyền đã đắc tội đến nữ chiến thần chứ? Vậy chẳng phải nhà họ Lâm sẽ bị Diệp Huyền liên lụy sao?

Trong cơn hoảng hốt, Lâm Thanh Nham kiên trì hỏi: "Xin hỏi nữ chiến thần, ngài tìm hắn có chuyện gì không?”

"Không có gì, chỉ là một số chuyện nhỏ không đáng kể thôi."

Tiêu Băng Tuyết läc đầu, nghĩ thầm chuyện của Huyền Hạo là bí mật trong bí mật, không thể tùy tiện nói lung tung với người thường!

Cô liếc nhìn Lâm Thanh Nham, khẽ mỉm cười: "Đừng căng thẳng, không sao đâu, các người đi chơi đi. Tạm biệt."

Nói xong, Tiêu Băng Tuyết xoay người chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên, Lâm Thanh Nham vẫn lấy hết can đảm cúi đầu cung kính sau lưng cô, nói: "Nữ Chiến Thần, tôi rất biết ơn ngài đã cứu tôi hai lần!"

Tiêu Băng Tuyết dừng một chút, hơi quay đầu lại: "Cô không cần cảm tạ tôi, người cứu cô là người đàn ông đó, cả hai lần đều là hắn cứu cô rồi tôi mới đến."

"Về phần vì sao hắn không nói rõ ràng với cô thì tôi cũng không biết, cô có thể tự hỏi hắn."

Nói xong, Tiêu Băng Tuyết dẫn mọi người rời đi, để lại Lâm Thanh Nham sững sờ đứng tại chỗ!

"Là Diệp Huyền... Cứu tôi hai lần..."

"Không thể, không thể nào..."

Lâm Thanh Nham chợt nhớ tới một màn Diệp Huyền vả mặt cô ở trong nhà hàng vừa rồi, không thể tin được: "Hắn đáng ghét như vậy, sao có thể tốt bụng cứu tôi chứ... Hơn nữa còn là hai lần!"

Cô muốn hỏi Tiêu Băng Tuyết nguyên nhân, nhưng bị hộ vệ có vũ trang chặn lại: “Chiến thần muốn nghỉ ngơi, đừng quấy rầy ngài!”

"A... Vâng... Tôi lỗ m ãng rồi..."

Bạn thân Lý Tân nhanh chóng bước lên phía trước kéo Lâm Thanh Nham lại, trách móc: "Thanh Nham, cô bị sao vậy?"

“Cái này..."

Lâm Thanh Nham không biết phải giải thích thế nào với bạn thân của mình!

Bên kia, Tiêu Băng Tuyết đã rời đi băng thang máy với lãnh đạo văn phòng thành phố.

Bạn thân Lý Tân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức hưng phấn: "Thanh Nham, hóa ra cô biết nữ chiến thần, nhà họ Lâm của cậu thật sự có quan hệ rất rộng!"

Cách đó không xa, Từ Thiếu Phong và Thạch Long Quân nhìn nhau, không khỏi thầm nghĩ: "Chẳng trách vận may của tập đoàn Lâm thị gần đây bùng nổ như vậy, hóa ra phía sau có hậu thuẫn lớn!"

Từ Thiếu Phong càng thêm cảm thấy Lâm Thanh Nham là nữ thần trong các nữ thần, hơn nữa còn là một nữ thần quen biết với nữ chiến thần!

Tuy nhiên, trong lòng Lâm Thanh Nham lại thầm cười khổ. Cô và Tiêu Băng Tuyết chỉ tình cờ gặp nhau hai lần, không liên quan gì đến nhau cả. Nhưng Lâm Thanh Nham lại không để ý đến những chuyện này, lời nữ Chiến Thần nói cứ quanh quẩn trong đầu cô - người cứu cô chính là người đàn ông đó!

Diệp Huyền!

"Tôi có chút việc gấp, tôi về trước!"

Sau khi tạm biệt bạn bè, Lâm Thanh Nham lập tức quay lại nhà hàng tầng một, muốn hỏi Diệp Huyền rõ ràng!

Tuy nhiên, Diệp Huyền và Trương Vấn Thanh sau khi ăn tối đã rời khỏi rồi!

"Diệp Huyền, anh đang ở đâu?"

Lâm Thanh Nham vội vàng lấy điện thoại di động ra, bấm số của Diệp Huyền!

Tuy nhiên, Diệp Huyền đã cúp điện thoại ngay sau khi nghe giọng nói của cô, cũng không trả lời tin nhắn hay tin WeChat!

“Tên cặn bã này!"

Lâm Thanh Nham sắp bùng nổ vì tức giận thì đột nhiên nhớ ra rằng khi cô bị Lý Hùng Phi đánh thuốc trong khách sạn, Dương Duy của tổ tám và bốn đội trưởng an ninh cũng có mặt ở đó!

"Một ngày sau sự việc đó, bốn đội trưởng an ninh sau đã cung kính chào hỏi khi thấy Diệp Huyền!"

“Lúc đó mình đã cảm thấy hình như có chuyện gì mình không biết! Chẳng lẽ Diệp Huyền bảo bọn họ giữ bí mật chuyện cứu mình?”

Không chút nghĩ ngợi, Lâm Thanh Nham lập tức quay lại tập đoàn rồi gọi bốn đội trưởng an ninh đến!

Cùng lúc đó, Dương Duy cũng bị gọi đến!

Dương Duy không biết chuyện gì đang xảy ra, ngược lại nở nụ cười, nói: "Chị Thanh Nham, tối rồi còn gọi tụi tôi tập hợp, có phải là muốn chúng tôi bảo hộ chị đi bàn chuyện làm ăn lớn?"

Lâm Thanh Nham nhìn chằm chằm vào mắt anh ta: "Dương Duy, chúng ta quen biết nhau bao lâu rồi?"

Dương Duy đối mặt với Lâm Thanh Nham đang có vẻ mặt nghiêm túc, anh ta cũng trở nên nghiêm túc: "Ông nội tôi và ông nội Lâm là cổ đông ban đầu của tập đoàn Lâm thị, hai nhà chúng ta luôn có quan hệ tốt, tôi quen biết chị Thanh Nham từ. nhỏ!"

Lâm Thanh Nham cười nhẹ: "Ừm, đúng vậy! Mặc dù chúng †a không phải là anh chị em ruột, nhưng mối quan hệ của chúng ta chắc chắn không kém hơn anh chị em ruột, đúng không?"

Dương Duy gật đầu liên tục: "Đúng vậy, chúng ta đi không khác gì chị em ruột!"

"Tốt."

Lâm Thanh Nham nhìn về phía bốn đội trưởng: "Các người sau khi xuất ngũ đến tập đoàn Lâm thị làm việc dưới tay tôi cũng được năm năm rồi. Năm năm qua, các người mua xe mua nhà, cũng coi như là có thành tựu trong sự nghiệp."

Đối với điều này, bốn đội trưởng đều cảm kích: "Vâng, cô Lâm! Chính nhờ sự đánh giá cao và tin tưởng của cô với chúng tôi mà chúng tôi có được một cuộc sống tốt. "