Lục Kiên lao đến, trong tay cầm một thanh sắt dài bốn mươi centimet, anh ta muốn báo thù Diệp Huyền.
Cả tòa nhà tập đoàn Lâm thị lập tức chấn động.
Lục Kiên bị Diệp Huyền công khai tát hai cái trong phòng họp, sau đó lại bị Vương Hạo Thiên công khai mắng ở sảnh tòa nhà!
Những chuyện này cộng lại khiến Lục Kiến càng nghĩ càng tức giận!
Anh ta cảm thấy vô cùng nhục nhã!
Nhưng anh ta không dám khiêu chiến giám đốc Vương Hạo Thiên cũng không thể công khai trả đũa Lâm Thanh Nham.
Vậy thì anh ta chỉ có thể hướng ‘quả hồng mềm’ để ức hϊếp!
Sự tức giận này phải có chỗ xả!
Nếu không tất cả mọi người trong công ty đều cho rằng Lục Kiên anh ta là một khúc xương mềm!
Anh muốn mọi người trong công ty biết rằng chống lại anh ta sẽ không có kết cục tốt đẹp!
Thế nhưng Lục Kiên lại không biết rằng Diệp Huyền lại không phải là một quả hồng mềm, hắn là một quả hồng cứng – cứng như kim cương!
“Lục Kiên?”
Nhìn thấy Lục Kiên lao về phía Diệp Huyền, sắc mặt Lâm Thanh Nham tái nhợt:
“Diệp Huyền, chạy đi!”
“Hừ.” Diệp Huyền cười lạnh: “Loại chuyện này còn chưa đủ để tôi phải chạy trốn.”
Trong khi hắn nói những lời này thì Lục Kiên cũng đã đến nơi, anh ta giơ cao thanh sắt đập về phía đầu của Diệp Huyền.
Xem ra Lục Kiên thật sự là có ý định muốn gi ết chết Diệp Huyền!
“Diệp Huyền!”
Lâm Thanh Nham sợ hãi hét lên.
Thế nhưng không ngờ Diệp Huyền chỉ cần dùng hai ngón tay đã có thể chặn được thanh sắt trong tay Lục Kiên.
Cho dù cho Lục Kiên có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể thoát khỏi hai ngón tay của Diệp Huyền. Điều này càng khiến cho hắn càng thêm xấu hổ.
Lâm Thanh Nham cũng chết lặng.
Hóa ra Diệp Huyền mạnh như vậy sao?
“Chuyện đã như vậy, cậu còn muốn đánh tôi?”
Diệp Huyền nhếch khóe miệng, tát vào mặt bên kia của Lục Kiên trước mặt mọi người trong đại sảnh!
“Ah!”
Lục Kiên hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất, khóe miệng đầy máu!
Vốn dĩ một bên mặt của anh ta đã sưng tấy, bây giờ lại bị tát thêm, hai bên mặt cộng lại trông giống như đầu heo!
“Xem này, như vầy thì mặt cậu mới cân xứng chứ.”
“Lục Kiên, cậu mà không đi đóng vai Trư Bát Giới thì thật đáng tiếc nha.”
Diệp Huyền chế giễu một cách hung ác, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
“Phốc!”
Lâm Thanh Nham không nhịn được bật cười.
Các nhân viên của tập đoàn Lâm thị đứng gần đó cũng cười khúc khích!
Diệp Huyền này thật là biết cách gϊếŧ người không gươm giáo!
Lục Kiên xấu hổ, tức giận đến run rẩy: “Diệp Huyền, mày cho rằng mày là ai? Mày dám đánh tao thành như vậy? Tao là Giám đốc tài chính của Tập đoàn!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đừng nói là cậu, cho dù cha cậu đến tôi cũng có thể đánh. Sẽ đánh để hai cha con cậu trở thành một cặp đầu heo luôn!”
“Ha ha.”
Lần này Lâm Thanh Nham nhịn không được mà bật cười thành tiếng, những người xung quanh cũng cười theo.
Lục Kiên thật sự muốn độn thổ!
Anh ta vốn dĩ muốn đánh Diệp Huyền một trận, sau đó bắt hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ!
Nhưng không ngờ chú hề lại chính là chính anh ta!
“Tao sẽ gϊếŧ mày!”
Lục Kiên gầm lên một tiếng rồi đứng dậy!
“Đồ điên!” Lâm Thanh Nham lạnh lùng mắng: “Lục Kiên, anh lại phát điên cái gì vậy? Đây là ở tập đoàn, không phải nơi anh muốn làm gì thì làm.”
“Lâm Thanh Nham, câm miệng!” Hai mắt Lục Kiên đỏ bừng: “Đây là chuyện riêng của ông đây và Diệp Huyền. Tránh ra cho tôi. Nếu không đừng trách tôi vô tình.”