Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuồng Long Ở Rể

Chương 9: Cậu! Cút Ra Ngoài!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nói là bữa tiệc, nhưng thực ra lại là một buổi party!

Với tư cách là đại diện của Ngân hàng Đại Dương, mối quan hệ của Trâu Tuyết Liên đương nhiên là nhiều vô số kể, khi cô bước vào sảnh chính của bữa tiệc chỉ trong chốc lát cô ấy đã trở thành tâm điểm của mọi người. Rất nhiều người đến chào hỏi cô, và cô cũng mỉm cười lịch sự đáp lại. .

Mà những người này, hầu hết đều Diệp Mộ Phàm với ánh mắt tò mò cùng vẻ mặt khó hiểu.

Trong sảnh tiệc không có quá nhiều người, chắc chỉ có khoảng ba bốn chục người, mà ba bốn chục người đó dường như đều là những người giàu nhất cả cái Giang Thành này.

Cả đại sảng bày ra đủ kiểu những món ăn cao cấp thượng hạng.

Diệp Mộ Phàm vừa nhìn liền ho khan một tiếng: "Tôi lấy chút đồ ăn chắc không sao đâu ha!"

Trâu Tuyết Liên ngây người, sau đó cười nhẹ nói: "Anh cứ lấy thoải mái!"

“Được!” Diệp Mộ Phàm gật đầu, cầm một cái đĩa, sau đó chọn một ít đồ ăn, cùng Trâu Tuyết Liên đi đến một chỗ ngồi xuống, sau đó bắt đầu ăn.

Bọn họ với sảnh tiệc dường như không ăn khớp với nhau cho lắm, những người trong sảnh tiệc hầu hết đều tụ tập lại hai ba người trò chuyện, trên tay cầm ly rượu vang đỏ, chỉ có mỗi Diệp Mộ Phàm là ngồi ở đây ăn uống .

Trâu Tuyết Liên cũng không cảm thấy xấu hổ, tự mình lấy chút thức uống rồi ngồi bên cạnh Diệp Mộ Phàm.

Đúng lúc này, Hàn Thước cùng Lâm Tuyết Thanh và Trần Hùng bước vào sảnh tiệc, từ xa bọn họ đã nhìn thấy Diệp Mộ Phàm ngồi ở bên kia ăn uống, Trần Hùng nhếch môi nói: "Đúng là tên nhà quên, mấy bữa tiệc kiểu này để cho mọi người cùng nhau trò chuyện, xem thử coi có cơ hội hợp tác mở mang mối quan hệ hay không, còn xem anh kìa, lại ngồi ăn ở cái xó nào rồi.”

“Anh ta xưa nay đều không hiểu chuyện thế đấy.” Lâm Tuyết Thanh chán ghét nói: “Chắc là lần đầu tiên đến khách sạn Marriott, cả đời chưa từng được ăn món ăn ở đây nên muốn thưởng thức đó mà!”

“Hừm, hôm nay tôi sẽ cho anh biết thế nào là mất mặt.” Trần Hùng nói rồi cười lạnh một tiếng, đi đến bên cạnh lấy một ly rượu vang rồi tiến thẳng về phía Diệp Mộ Phàm và Trâu Tuyết Liên.

Bước đến trước mặt Diệp Mộ Phàm, nhìn Diệp Mộ Phàm đang cúi đầu ăn, khóe miệng anh nở một nụ cười khinh bỉ, sau đó lớn tiếng nói: "Giám đốc Trâu, vị đang ngồi bên cạnh cô là bạn trai của cô sao? "

Điều này lúc ở cửa Trâu Tuyết Liên đã nói qua rồi, anh lại lần nữa nhắc đến, hơn nữa nói lớn như vậy, rõ ràng là muốn thu hút sự chú ý của mọi người.

chắc chắn, khi anh vừa thốt ra như vậy, rất nhiều ánh mắt đã đổ dồn về đây.

Diệp Mộ Phàm ngẩng đầu, thản nhiên liếc nhìn Trần Hùng.

Còn Trâu Tuyết Liên thì mỉm cười và nói: "Phải, sẵn đây tôi cũng giới thiếu với mọi người, người bên cạnh là bạn trai của tôi, Diệp Mộ Phàm."

Nụ cười của Trần Hùng thoáng có chút nham hiểm nói: "Hây da, không ngờ nữ thần trong lòng của rất nhiều người như chúng ta, đại mỹ nữ Tuyết Liên của ngân hàng Đại Dương lại bị người anh em này giành lấy mất rồi. Ước chừng không ít người sẽ đau lòng lắm đây, có điều nhìn cách ăn mặc của người anh em này có hơi lạc quẻ so với bữa tiệc hôm nay thì phải.”

Trâu Tuyết Liên khẽ cau mày, cô nhìn về phía Diệp Mộ Phàm thì thấy nét mặt Diệp Mộ Phàm vẫn rất thản nhiên.

Nói thật thì Trâu Tuyết Liên cũng rất tò mò về Diệp Mộ Phàm!

Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Mộ Phàm, Diệp Mộ Phàm trông không khác gì một người ăn xin, nhưng một người như vậy lại nắm giữ tấm thẻ kim cương của ngân hàng Đại Dương! Tấm thẻ này không phải có tiền là có thể có được đâu.

Cô nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Mộ Phàm, sau đó lại nghĩ đến cách ăn mặc và cử chỉ trước đây của Diệp Mộ Phàm, trong lòng cô thầm đoán có lẽ Diệp Mộ Phàm là một người khá khiêm tốn, không thích phô trương bản thân, cô cười nhẹ nói: "Anh ấy cũng chỉ là một người bình thường thôi."

Trần Hùng bật cười nói: "Nhưng cũng hơi bình thường quá đó. Mà nói đi cũng phải nói lại, giám đốc Trâu à, chắc không phải cô vì muốn mấy người theo đuổi cô từ bỏ hi vọng nên cố tình lên mạng thuê người đóng giả bạn trai đấy chứ, buổi tiệc này do Giang lão gia tổ chức đó, không phải ai cũng có thể tùy tiện đến đâu nha!”

“Này, nói cậu đó, tên nhóc.” Thấy Diệp Mộ Phàm nãy giờ không nói tiếng nào, Trần Hùng nhìn về phía Diệp Mộ Phàm và nói: “Theo tôi biết thì hình như cậu làm công việc khuân vác ở công trường nhỉ. Còn ở trên mạng cho người khác thuê mướn bản thân là công việc phụ của cậu phải không? Mặt hàng mà giả làm bạn trai của người khác kiếm được bao nhiêu tiền một lần vậy?”

“Phụt!” Lúc này, trong sảnh tiệc có không ít người cười đều cười phá lên.

Trần Hùng cười nhạt nhìn Diệp Mộ Phàm, vui vẻ hỏi: "Đừng có giấu diếm nữa, người anh em à, nói gì đi chứ."

Diệp Mộ Phàm cầm đĩa trên bàn đứng dậy, không thèm để ý đến Trần Hùng, nhìn Trâu Tuyết Liên và nói: "Em yêu, hình như ở đây có tiếng chó sủa, ăn cũng không được yên nữa. Chúng ta đổi chổ khác thôi!"

Anh vừa nói xong, mọi người bỗng dưng yên tĩnh trở lại.

Về phần Trần Hùng, chỉ trong phút chốc mặt mày đã tối sầm.

Ánh mắt anh chợt lạnh, nhìn Diệp Mộ Phàm nói: "Tên trộm cắp, con mẹ nó mày chửi ai đó! Một tên khuân vác ngu ngốc mà cũng dám làm bộ làm tịch với tao sao,

"Bịch!"

Đúng lúc này, cửa sảnh tiệc bị đẩy ra, một cô gái dìu một ông lão 60 tuổi bước vào sảnh tiệc.

Thời điểm hai người xuất hiện, mọi người đều nhìn sang.

“Đẹp quá!” Nhiều cô gái kinh ngạc thốt lên.

Đúng vậy, cô gá đứngi ở cửa rất đẹp!

Cô ấy có cao gần một mét bả, dáng người hoàn hảo và khuôn mặt đẹp tựa thiên thần, vừa xuất hiện đã ngay lập tức trở thành tâm điểm của mọi người trong bữa tiệc.

Diệp Mộ Phàm không khỏi hơi kinh ngạc.

Cô gái này xét về ngoại hình và khí chất thì gần như chẳng kém gì Chiết Thu Vũ.

“Người đàn ông là người giàu nhất Giang Thành, Giang Quốc Trường, còn cô gái kia là con gái ông ấy, Giang Minh Anh.” Trâu Tuyết Liên ở bên cạnh Diệp Mộ Phàm giải thích.

“Là ông ấy?” Diệp Mộ Phàm trong lòng thầm thốt lên, anh vậy mà lại biết cái người tên Giang Quốc Trường này.

Trâu Tuyết Liên ngạc nhiên nhìn Diệp Mộ Phàm và nói: "Anh biết ông ta à?"

“Có chút ấn tượng thôi.” Diệp Mộ Phàm cười nói: “Không thân lắm.”

"Thật là náo nhiệt quá. Vừa rồi ở cửa hình như tôi nghe thấy có gì không vui thì phải? Giang Quốc Trường khóe miệng nhẹ nhàng nở một nụ cười hiền hậu, ánh mắt chậm rãi lướt qua những người trẻ tuổi có mặt tham dự, nhưng khi ánh mắt liếc qua Diệp Mộ Phàm, vẻ mặt đột nhiên vô cùng bất ngờ

Ông lướt mắt nhìn tới rồi lại nhìn lui, sau đó toàn thân bỗng run rẩy.

Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ông bước nhanh về phía Diệp Mộ Phàm.

Ông ta bước đến trước mặt của Diệp Mộ Phàm, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người

"Phịch!"

Người giàu nhất Giang Thành, một đại nhân vật ở Giang Thành hô mưa gọi gió, lại quỳ gối trước Diệp Mộ Phàm!

"Là ngài…lúc đầu có duyên gặp mặt, sau khi cứu tôi ngài đã biến mất không thấy đâu. Tôi muốn báo đáp cũng không có cơ hội. thật không ngờ ngài lại xuất hiện ở bữa tiệc tôi tổ chức, ba năm trước nghe nói ngài ở Giang Thành…” Giọng nói Giang Quốc Trường Nam run run.

Nhưng khi ông ta còn chưa nói xong, Diệp Mộ Phàm đã ngắt lời nói: "Ông đã nhận nhầm người rồi."

Người gác đêm là một tổ chức bí mật của Hoa Trung, những người bình thường không hề biết đến sự tồn tại của nó.

Nhưng khi đến một địa vị nhất định nào đó sẽ nghe ngóng được một chút tin tức, mà Giang Quốc Trường và Diệp Mộ Phàm đã từng có duyên gặp mặt.

Diệp Mộ Phàm đã từng cứu ông ấy thoát khỏi bọn người sen máu, lúc đó ông ấy đã biết đến sự hiện diện của hai cái tên sen máu và người gác đêm này, nên sau đó ông ấy phải ký thỏa thuận bảo mật chuyện này, không được phép nhắc tới những chuyện này với bất kỳ ai.

Diệp Mộ Phàm lo lắng rằng ông ấy quá xúc động nếu nói tiếp nữa sẽ vô tình để lộ mọi chuyện.

Giang Quốc Trường có thể làm được tới người giàu nhất Giang Thành, hiển nhiên là ông ấy rất tinh tường trong việc quan sát lời nói và hành vi, ông biết Diệp Mộ Phàm không muốn bị lộ.

Toàn thân ông hơi run rẩy, lấy tay lau nước mắt, sau đó đứng dậy nói: Haizz, già cả rồi, mắt cũng mờ, đã nhận nhầm người rồi.

Giang Minh Anh vội đỡ ông ấy dậy. Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy lướt qua Diệp Mộ Phàm, trong mắt cô ấy hiện lên một chút tò mò.

Lúc này Trần Hùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi, khi Giang Quốc Trường quỳ xuống, anh ta suýt nữa kinh ngạc mà xoắn ra quần.

Một người có thể khiến người giàu nhất Giang Thành phải quỳ gối là điều không thể.

Lúc này thấy Giang Quốc Trường đã nhận nhầm người, nói: "Đúng vậy, ông Giang, tên này chắc là bạn trai do giám đốc Trâu thuê, là một người khuân vác trên công trường và chạy đến chỗ của chúng ta để ăn ké uống jé. Ông chắc chắn là nhận lầm người rồi, anh ta chỉ là một tên vo dụng thôi! "

Giang Quốc Trường lau nước mắt, sau đó xoay người, chỉ vào Trần Hùng rồi chỉ vào lối đi, giọng điệu không thể nghi ngờ nói: "Cậu… cút ra ngoài!"

“A!” Trần Hùng sững sờ.

"Tôi ở bên ngoài thì đã nghe cậu kêu gào ở đây, người này là bạn trai do Giám đốc Trâu dẫn tới, cũng là khách, tôi là người tổ chức tiệc này, là để những người trẻ tuổi các người đên đây giao lưu, không phải để các người sỉ nhục kiếm chuyện người khác, cho nên, mau cút đi cho tôi! ”Giang Quốc Trường lạnh lùng nói.

"Cái này... cái này..." Trần Hùng mặt đỏ bừng, đỏ đến tận cổ!

Một buổi tiệc như vậy, vậy mà lại đuổi anh ta ngay trước mặt mọi người, thật sự là… quá xấu hổ.

“Tôi bảo cậu cút, cậu nghe không hiểu sao?” Giọng điệu của Giang Quốc Trường càng lúc càng lạnh lùng.
« Chương TrướcChương Tiếp »