- 🏠 Home
- Đô Thị
- Ở Rể
- Cuồng Long Ở Rể
- Chương 35: Ngay Cả Anh Cũng Muốn Vứt Bỏ Em Sao?
Cuồng Long Ở Rể
Chương 35: Ngay Cả Anh Cũng Muốn Vứt Bỏ Em Sao?
Một bên khác, trên một bữa tiệc mang theo không khí quái dị cũng từ từ sắp đến lúc tàn.
Trên bàn, vẻ mặt Giang Minh Anh cùng Tần Thanh Vy tò mò, không ngừng quan sát Diệp Mộ Phàm. Chiết Thu Vũ xuất hiện, lần thứ hai khiến Diệp Mộ Phàm ở trong lòng hai người trở nên càng thần bí.
Trong con mắt của Giang Minh Anh, bố của cô được cứu, có phải là bị bệnh gì rồi được Diệp Mộ Phàm giới thiệu một bác sĩ không?
Mà trong con mắt của Tần Thanh Vy, Diệp Mộ Phàm lại quá kỳ quái, trước đó quá kinh sợ, vừa rồi lúc gặp ở quán nét lại cực kỳ cường ngạnh.
Vừa ly hôn, lại ở chung cùng một bác sĩ đẹp đến mức tận cùng.
Đây quả thực là một người quá kỳ quái.
Chu Đức cúi đầu, bữa cơm này có ngon hơn nữa, anh ta cũng ăn không có mùi vị.
Anh ta không thể làm được đầu bếp Từ nấu cho, lại để Diệp Mộ Phàm làm xong, trong lòng anh ta tương đối khó chịu, về phần Bạch Cúc cùng Trần Ngọc Thảo, lại tương đối an tĩnh. Cái miệng nhỏ ăn từng miếng.
Trong bầu không khí kỳ quái, đồ ăn trên bàn đang nhanh chóng giảm bớt!
“Tính tiền!” Cuối cùng đến lúc kết thúc, Chu Đức biết đã đến lúc phát huy, anh ta vung tay lên, mở miệng nói.
Giang Minh Anh vội vàng nói: “Đàn anh Chu Đức, các người tới Giang Thành, làm sao có thể để cho các người trả tiền chứ. Để cho em!”
“Loại chuyện này, làm sao có thể để người đẹp trả tiền, để nam giới bọn anh trả!” Nói rồi, anh ta cười một cái nói với Diệp Mộ Phàm: “Tôi nói không sai chứ, Diệp Mộ Phàm.”
Vừa rồi anh ta mới nghe Giang Minh Anh giới thiệu, tuy rằng bởi vì tay bị thương, đầu bếp Từ nấu ăn không nhiều lắm, thế nhưng giá cả thực ra tương đối đắt, một bữa cơm ăn cũng phải tiêu phí ít nhất 9 triệu một người, một bữa cơm,... Ít nhất ... Là 30 triệu trở lên.
Cái giá tiền này, so với tầng đỉnh khách sạn Marriott cũng không kém nhiều rồi.
Đương nhiên, từ hương vị mà nói thì tốn ít tiền này vẫn đáng giá.
Thế nhưng anh biết, tiền lương của Diệp Mộ Phàm chắc chắn không cao, có thể cầm ra số tiền này cũng tuyệt đối sẽ đau lòng.
Diệp Mộ Phàm bĩu môi, không quan tâm anh ta.
Mà Chu Đức thấy Diệp Mộ Phàm trầm mặc, trong lòng càng đắc ý, khóe miệng anh ta cười âm hiểm một chút nói: “Ui da, tôi quên mất, cậu đã không phải là người của nhà họ Diệp, hiện tại chỉ là công nhân trên công trường, cho cậu trả một nửa tiền quả thật có chút làm khó dễ cậu. Bữa tiệc cứ để mình tôi trả!”
Nói xong, anh ta lại nhìn Diệp Mộ Phàm nói: “Như đã nói qua, Diệp Mộ Phàm, cậu làm việc ở trên công trường cũng quá mệt mỏi, nếu không tôi giới thiệu cho cậu một công việc, lần này cậu theo chúng tôi cùng về Lâm Hải, nhà chúng tôi ở Lâm Hải coi như là có chút thực lực, giới thiệu cho cậu một công việc rất dễ!”
“Đương nhiên, bởi vì cậu đã từng ở trong tù, chắc chắn không thể giới thiệu công việc cao cấp nào cho cậu được.” Chu Đức cười híp mắt nói: “Cậu đến công ty tôi làm bảo vệ hoặc là bảo vệ cho nhà Bạch Cúc thế nào. Đương nhiên, tiền lương chắc chắc sẽ không thiếu cậu, một tháng 60 triệu, hẳn là cao hơn rất nhiều so với làm dọn vệ sinh công trường rồi!”
Chu Đức nói làm những người khác cũng hơi nhíu mày một chút.
Cho dù thế nào, bữa cơm này, đều là Diệp Mộ Phàm nỗ lực mới ăn được.
Bọn họ đều rõ ràng. Chu Đức nói lời nói nàythuần túy là ghê tởm Diệp Mộ Phàm mà thôi. Diệp Mộ Phàm không có khả năng đến chỗ anh ta làm.
Diệp Mộ Phàm giương mắt nhìn về phía Chu Đức, thản nhiên nói: “Tôi có nói muốn cậu giới thiệu công việc cho tôi à?”
Chu Đức cau mày nói: “Tôi cũng có lòng tốt mà thôi, cậu đã không muốn thì quên đi, bán hàng, qua đây tính tiền, bao nhiêu tiền!”
Lúc này, Tần Hòa đi ra, ông ta khách khí nói với Diệp Mộ Phàm: “Thầy tôi nói, cảm tạ người anh em Diệp Mộ Phàm giúp đỡ, bữa cơm này không thu tiền. Sau này nếu như người anh em Diệp Mộ Phàm muốn ăn, tùy thời đều có thể tới, miễn phí vĩnh viễn.”
Nghe nói như thế, trong ánh mắt Giang Minh Anh cùng Tần Thanh Vy đều lộ ra vẻ hâm mộ.
Giang Minh Anh vội vàng nói: “Diệp Mộ Phàm, lần sau anh qua đây nhất định phải mang theo tôi.”
Diệp Mộ Phàm cười cười, đứng dậy nói: “Tôi đây phải cảm ơn đầu bếp Tần cùng đầu bếp Từ.”
Sau khi khách sáo vài câu, đoàn người từ bên trong ngõ đi ra, Giang Minh Anh mở miệng hỏi: “Chúng tôi định đi núi Tam Đảo, các người muốn đi cùng không?”
Núi Tam Đảo, là một thắng cảnh du lịch của Giang Thành.
“Mình sao cũng được, dù sao buổi chiều cũng đều không có chuyện gì.” Tần Thanh Vy mở miệng nói, sau đó bọn họ nhìn về phía Diệp Mộ Phàm.
Chu Đức nhướnn mày hiển nhiên không quá muốn Diệp Mộ Phàm đi cùng.
“Buổi chiều tôi còn có chuyện.” Diệp Mộ Phàm mở miệng nói: “Không đi được!”
Trong lòng Chu Đức thở phào một hơi, thầm nghĩ: “Coi như thằng nhóc cậu hiểu chuyện!”
Diệp Mộ Phàm suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói bên tai Tần Thanh Vy: “Đi ra ngoài chơi cẩn thận một ít.”
Anh nói cẩn thận có hai phương diện, một là người của Hoa Sen Máu sợ rằng sẽ ra tay với Giang Minh Anh, một điểm khác là Đào Quang Trung cùng Chu Mạnh Quân kia có thể sẽ tìm Tần Thanh Vy gây rắc rối.
Đương nhiên, những người gác đêm sẽ âm thầm phái người đi coi chừng Giang Minh Anh.
Tần Thanh Vy cùng Giang Minh Anh bọn họ cùng một chỗ, lại tương đối an toàn.
Đợi sau khi mấy người rời khỏi, Diệp Mộ Phàm mới chậm rãi đi về nhà.
Vừa đến cửa khu, điện thoại di động của Diệp Mộ Phàm đã reo lên, anh cầm điện thoại di động lên nhìn, phát hiện là Lâm Tuyết Thanh gọi tới.
Trong lòng anh vui vẻ.
Lâm Tuyết Thanh thế mà gọi điện thoại cho anh.
Vừa rồi ở cửa khu anh đã thấy cảnh kia rất rõ ràng.
Anh cười cười, sau đó nhận điện thoại, bình tĩnh nói: “A lô!”
“Diệp Mộ Phàm!” Bên đầu kia điện thoại, Lâm Tuyết Thanh có chút nức nở nói: “Anh ở chỗ nào? Chúng ta gặp nhau đi!”
“Không có gì hay mà gặp. Lần trước không phải tôi đã nói với các người à? Tôi và cả nhà các người, không hề có bất kỳ liên hệ gì nữa, chú đã cứu tôi một mạng, ta chăm sóc các người ba năm, cho các người một phòng ở, coi như là hai bên không thiếu nợ nhau rồi.” Diệp Mộ Phàm thản nhiên nói.
“Không phải, em có chuyện muốn nói một chút với anh!” Lâm Tuyết Thanh vẫn có chút nghẹn ngào nói: “Bây giờ em đã ra ngoài, chúng ta hẹn ở quán trà dưới khu nhà được không.”
“Không có gì mà nói.”Diệp Mộ Phàm nói.
Nói xong, anh trực tiếp cúp điện thoại!
Sau đó xoay người đi vào trong khu nhà, vừa xoay người, anh đã thấy Lâm Tuyết Thanh vừa lúc đi tới cửa khu, viền mắt cô ta đỏ bừng, cũng nhìn thấy Diệp Mộ Phàm, sau đó vội vã chạy tới.
Diệp Mộ Phàm cau mày, nhìn Lâm Tuyết Thanh nói: “Có cái gì muốn nói. Cô trực tiếp nói ở đây đi! Sau khi nói xong chúng ta cũng đừng gặp nhau nữa, cũng đừng bao giờ... Liên lạc với tôi nữa.”
Lâm Tuyết Thanh mím môi một cái nói: “Diệp Mộ Phàm, em và Hàn Thước đã chia tay, anh ta chính đồ cặn bã!”
Diệp Mộ Phàm nở nụ cười nói: “Thật ra thì mẹ con các người cũng không khác lắm, chia tay rồi cũng thật đáng tiếc, lại đi gây họa cho người khác.”
Lâm Tuyết Thanh sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu nói: “Em biết chắc chắn anh rất hận em. Mãi đến sau khi mất đi em mới biết được quý trọng, ba năm này, em và mẹ em, còn cả người trong nhà của em đều hơi quá đáng với anh.”
Nói đến đây, cô ta mím môi một cái ngẩng đầu hỏi: “Diệp Mộ Phàm, sau khi ly hôn, anh vẫn luôn xuất hiện ở bên cạnh em, còn đặc biệt thuê phòng ở khu Hoa Viên này chính là vì cách em gần một chút, chắc chắn anh còn thích em đúng không?”
Diệp Mộ Phàm thiếu chút nữa hôn mê, anh ở Hoa Viên, thuần túy chỉ là vừa khớp, vì Chiết Thu Vũ thuê phòng ở đây có được không hả?
“Cô suy nghĩ nhiều.” Diệp Mộ Phàm bĩu môi.
Lâm Tuyết Thanh lần thứ hai cắn răng nói: “Diệp Mộ Phàm, chúng ta kết hôn lại đi, lần này em nhất định sẽ thật tốt với anh, cũng không có ý nghĩ linh tinh nữa, chúng ta sống thật hạnh phúc, chỉ cần anh nguyện ý, buổi tối em có thể trao cho anh, không phải anh vẫn luôn nói kết hôn ba năm ngay cả tay của em cũng không chạm qua sao? Buổi tối anh muốn thế nào đều được, chúng ta cùng nhau sinh một đứa bé...”
“Dừng dừng!” Diệp Mộ Phàm vội vã phất phất tay nói!
Lúc này, nước mắt Lâm Tuyết Thanh thoáng cái chảy xuống, cô ta nhìn Diệp Mộ Phàm nói: “Diệp Mộ Phàm, em thực sự cái gì cũng không còn, ngay cả anh cũng muốn vứt bỏ em sao?”
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Ở Rể
- Cuồng Long Ở Rể
- Chương 35: Ngay Cả Anh Cũng Muốn Vứt Bỏ Em Sao?