Dưới quán nét, sau khi đóng cửa, Tần Thanh Vy bấm chìa khóa về phía một chiếc xe con đậu bên cạnh, đèn xe lóe ra, Tần Thanh Vy nói: “Lên xe, để tỏ lòng thành ý của tôi, tôi dẫn anh đi ăn bữa tiệc lớn. Một nhà hàng cực kỳ ngon!”
Mắt Diệp Mộ Phàm sáng rực lên, trong lòng cũng chờ mong.
Xe khởi động đi thẳng một đường. Bất tri bất giác, Diệp Mộ Phàm lại phát hiện kiến trúc chung quanh có chút quen thuộc, anh trợn mắt nhìn một chút, phát hiện thế mà lại là gần khu Hoa Viên.
Đương nhiên, Diệp Mộ Phàm ở Giang Thành, trừ ăn sáng bánh bao và cháo ra, những lúc khác hầu như không xuống tiệm ăn.
Bình thường mẹ con Lâm Tuyết Thanh ra ngoài đi ăn cũng sẽ không mang anh theo vì thấy mất mặt.
Đến lễ mừng năm mới, người trong nhà cùng nhau ăn cơm, anh mới theo đi ăn một chút.
Cho nên gần Hoa Viên có đồ ăn ngon gì, anh thật đúng là không biết.
Bất tri bất giác, xe đã đến cửa khu Hoa Viên rồi. Tần Thanh Vy dừng xe lại.
Diệp Mộ Phàm kinh ngạc nói: “Cô bảo ăn ở cửa khu nhà này à?”
“Không phải, phía trước có chuyện.” Tần Thanh Vy nói.
Diệp Mộ Phàm nhìn sang cửa khu Hoa Viên, lúc này ở bên kia đã vây quanh một số người.
Ở chỗ cứa, đậu một cái xe sang trọng, thế nhưng ở phía trước xe con có một cô gái xinh đẹp đang đứng, cô ta đang cố gắng kéo một người đang định lên xe. Bọn họ chắn lối đi bộ trong khoảng thời gian ngắn xe không qua được.
“Hàn Thước?” Tần Thanh Vy cau mày nói.
Diệp Mộ Phàm tất nhiên cũng nhận ra, người kia đúng là Hàn Thước, mà người kéo anh ta thì đúng là Lâm Tuyết Thanh.
Lúc này Lâm Tuyết Thanh thoạt nhìn có chút chật vật, đầu tóc cô ta có chút rối tung, nước mắt chảy ròng.
“Cái tên cậu ấm ăn chơi này, có lẽ lại trêu chọc con gái nhà người ta rồi!” Tần Thanh Vy cau mày nói.
Diệp Mộ Phàm nhìn tất cả, trong lòng không có chút dao động mào, Tần Thanh Vy ấn cửa sổ xe xuống, âm thanh bên ngoài cũng theo truyền tới.
“Hàn Thước, anh không thể như vậy được, anh không thể bỏ em được!” Bên ngoài, Tần Thanh Vy khóc nói: “Là anh chủ động theo đuổi em, vì cùng với anh, em đã ly hôn với Diệp Mộ Phàm, bây giờ em chẳng còn gì cả. Anh thực sự không thể vứt bỏ em.”
Nghe đến đó, Tần Thanh Vy sửng sốt một chút, cô nhìn về phía Diệp Mộ Phàm nói: “Cô ta mới nói là Diệp Mộ Phàm đúng chứ!”
Diệp Mộ Phàm cũng nghĩ không có gì mà phải phủ nhận, gật đầu một cái nói: “Ừ, cô ta là vợ cũ của tôi, mấy ngày hôm trước mới ly hôn.”
Tần Thanh Vy vô cùng kinh ngạc, cô theo bản năng nhìn đỉnh đầu Diệp Mộ Phàm một chút.
Diệp Mộ Phàm im lặng nói: “Đừng nhìn đừng nhìn, ta bị cắm sừng rồi, được chưa, nhưng mà tôi kết hôn với cô ta cũng là ngoài ý muốn, trước đó xảy ra tai nạn, kết hôn ba năm, tôi còn chưa từng chạm vào tay cô ta...”
“Ha ha.” Hiển nhiên Tần Thanh Vy không tin lời Diệp Mộ Phàm nói.
Diệp Mộ Phàm cũng không giải thích cái gì với cô, tiếp tục nhìn về phía bên ngoài!
“Đúng là tôi chủ động theo đuổi cô, ngay từ đầu không phải là cô còn cao thượng lạnh lùng đối với tôi à? Sau đó lúc tôi đi xe thể thao tới tìm cô, cô có bao nhiêu chủ động tự mình không rõ ràng à?” Hàn Thước vừa tránh ra vừa nói: “Chia tay thì chia tay, cô đừng quấn lấy tôi nữa, tôi đã nói rồi nhà tôi không đồng ý.”
“Không được, anh không thể bỏ em.” Tần Thanh Vy khóc, cô ta cố gắng kéo cánh tay của Hàn Thước.
Hàn Thước cắn răng nói: “Cô ở bên tôi còn không phải vì tiền à, trong khoảng thời gian này tôi tặng cô không ít túi, cộng thêm tặng cho mẹ cô nữa,... Ít nhất ... Cũng phải mấy chục triệu rồi. Cũng kha khá rồi!”
Nhìn người vây xem càng ngày càng nhiều, sắc mặt anh ta có chút không nhịn được, dùng sức đây Lâm Tuyết Thanh một cái, Lâm Tuyết Thanh đứng không vững lảo đảo đặt mông ngồi trên mặt đất.
Tần Thanh Vy thấy vậy, nhướn mày nói: “Tên Hàn Thước này, thật đúng là súc sinh, rút tay ra đúng vô tình!”
Nói xong, cô nhìn Diệp Mộ Phàm hỏi: “Anh không đi quản à?”
Diệp Mộ Phàm lắc đầu nói: “Không có bất kỳ quan hệ gì với tôi, cuộc hôn nhân này đều là sai lầm, huống chi hiện tại đã ly hôn.”
Sau khi đẩy người ngã trên mặt đất, Hàn Thước sửa lại quần áo của mình, sau đó quát với những người xung quanh: “Nhìn cái gì, nhìn cái gì! Chưa thấy qua chia tay à?”
Nói xong, anh ta nhìn thoáng qua Lâm Tuyết Thanh, trong ánh mắt lóe ra một tia không cam lòng.
Anh ta mới chỉ chiếm được một chút tiện nghi trên người Lâm Tuyết Thanh, còn chưa được ngủ với cô ta.
“Cô gái này thật đáng thương!”
“Đúng thế, bây giờ cậu ấm nhà giàu, thật là...”
Người bên cạnh cũng nghị luận ầm ĩ. Trong phòng bảo vệ, bảo vệ đứng trong đám người nói: “Cô ta cũng là người tốt lành gì đâu, chồng trước của cô ta cũng ở khu chúng ta, chính là cái người mà dọn vệ sinh công trường, ăn mặc bẩn thỉu tối muộn mới về nhà đấy, về sau tìm được người có tiền thì ly hôn người ta. Còn đuổi chồng trước ra ngoài, tôi còn thấy mẹ cô ta nhiều lần ở cửa khu chèn ép chồng trước của cô ta. Người như thế, nếu để tôi nói thì chỉ có hai chữ đáng đời!”
Khóe miệng Diệp Mộ Phàm co quắp vài cái, đây mà là bảo vệ à, thần nhân thì có!
Đúng là anh có tranh chấp vài lần cùng Bạch Tố Châu ở cửa khu, không nghĩ tới bác bảo vệ này thế mà nhớ hết.
Lâm Tuyết Thanh ngồi dưới đất khóc.
Mà Hàn Thước cũng kệ mặc cô ta, lên xe một cước đạp chân ga, nghênh ngang mà đi.
Tần Thanh Vy nhìn ngồi Lâm Tuyết Thanh dưới đất. Nhướn mày hỏi: “Anh thật không quản à.”
“Lái xe đi, chúng ta đi ăn.” Diệp Mộ Phàm mở miệng nói.
Tần Thanh Vy cau mày, cô nhìn Diệp Mộ Phàm nói: “Anh thật là nhẫn tâm, cho dù thế nào cô ta vẫn là vợ cũ của anh mà?”
“Nếu như cô biết lúc tôi và cô ta kết hôn, cả nhà bọn họ đối xử với tôi thế nào, cô sẽ không nói như vậy nữa đâu.” Diệp Mộ Phàm nói: “Lái xe đi!”
Thấy Diệp Mộ Phàm nói như vậy, Tần Thanh Vy cũng không nói gì nữa, cô khởi động xe từ từ đi về phía trước.
Bởi vì trước đó hơi kẹt xe, cho nên xe tốc độ đi không quá nhanh.
Xe từ từ đi qua cửa khu, Diệp Mộ Phàm ngồi ở bên trong, không nhìn Lâm Tuyết Thanh ngồi dưới đất.
Nhưng mà Lâm Tuyết Thanh ngồi dưới đất trong lúc vô ý lại thấy được Diệp Mộ Phàm, cô ta hơi sửng sốt một chút.
Cô ta nhìn Diệp Mộ Phàm đi qua trước mặt mình, cũng nhìn thấy Tần Thanh Vy trong xe đang lái xe.
Sau khi ly hôn, cô ta vốn cho là mình sẽ sống rất tốt, gả cho Hàn Thước, làm bà chủ nhà giàu! Mà Diệp Mộ Phàm vẫn chỉ là tên dọn vệ sinh công trường!
Thế nhưng tình huống sau khi ly hôn, lại hoàn toàn khác với tưởng tượng của cô ta.
Hàn Thước không có cưới cô ta như trong tưởng tượng, hiện tại cô ta ngay cả Hàn Thước cũng mất đi.
Mà Diệp Mộ Phàm thì sao, có công ty riêng, trở thành người giàu có.
Phụ nữ bên người từ Trâu Tuyết Liên, đến người ngồi trong xe kia, mỗi một người đều không thua kém cô ta về mặt dung mạo!
Trong lòng của cô ta có chênh lệch to lớn, nhìn Diệp Mộ Phàm đi xa, cô ta bò dậy, sửa sang lại tóc của mình, có chút mất hồn mất vía đi vào trong khu nhà!
Tần Thanh Vy lái xe đi về phía trước một đoạn đường, tìm một cái chỗ đậu ngay ven đường, cô mang theo Diệp Mộ Phàm đi vào một con hẻm nhỏ bên đó.
“Ở trong này có cơm ăn à?” Diệp Mộ Phàm kinh ngạc hỏi: “Cô đừng có lừa tôi nhé!”
“Cút!” Tần Thanh Vy mắng: “Tôi không có hứng thú đối với đàn ông đã kết hôn!”
“Đây là đầu bếp chính trước đây của khách sạn Marriott, hiện tại đầu bếp chính ở khách sạn Marriott đều là học trò của ông ấy, sau khi ông ấy về hưu, ở nhà sẽ làm chút đồ ăn bán, nhưng vì tuổi lớn với tay bị thương, mỗi ngày ông ấy làm rất ít đồ ăn mà thôi, tôi mang anh qua đây cũng là thử vận may, chưa chắc đã có thể ăn được.” Tần Thanh Vy nói.
Mắt Diệp Mộ Phàm sáng lên, trình độ khách sạn Marriott quả thực tương đối được.
Hai người đi bảy ngoặt tám rẽ ở trong hẻm, tới một chỗ sâu trong ngõ có mấy cái bàn gỗ ngoài trời, không tính là xa hoa, thế nhưng thắng ở chỗ sạch sẽ!
Lúc này ở bên trong ngõ đã có vài người rồi.
“Minh Anh!” Tần Thanh Vy bỗng nhiên mở miệng gọi một tiếng nói: “Sao cậu lại ở đây!”
Đúng vậy, người ở bên trong ngõ, đúng là Giang Minh Anh cùng ba người Bạch Cúc.
Giang Minh Anh xoay người, lúc thấy Tần Thanh Vy đi cùng Diệp Mộ Phàm hơi kinh ngạc nói: “Thanh Vy, sao cậu lại đi cùng Diệp Mộ Phàm!”
Bạch Cúc thoáng kinh ngạc một chút, không nói gì, Chu Đức hừ lạnh một tiếng nói: “Thật là âm hồn bất tán!”
Ngay sau đó, anh ta lấy điện thoại cầm tay ra, tìm được rồi zalo của Lam Tinh, gửi định vị qua sau đó nhắn một cái tin: “Diệp Mộ Phàm ở chỗ này!”