Lâm Thiên Hương ngày thường rất đẹp, bình thường bởi vì tướng mạo, cô ta rất cao ngạo đối với người bình thường.
Thế nhưng cho dù thế nào, xuất thân của cô ta tương đối bình thường, tuy rằng cô ta muốn thông đồng với một cậu ấm, thế nhưng ở sâu trong nội tâm lại mang theo một ít bảo thủ!
Cô ta chướng mắt cái loại đàn ông bình thường, nhưng lại không gặp được cậu ấm nhà giàu.
Cô ta chỉ là một nhân viên đi làm cực kỳ bình thường!
Quy mô công ty Thịnh Vượng ở Giang Thành không tính là công ty cao cấp nhất, thế nhưng cũng là công ty quy mô tương đối lớn, công ty có tài sản hơn tỷ cũng không có nhiều như vậy.
Đãi ngộ của công ty cũng là tương đối khá.
Từ sau khi Diệp Mộ Phàm làm ông chủ, cô ta vẫn lo lắng mình bị đuổi, thế nhưng mấy ngày nay, Diệp Mộ Phàm vẫn luôn không nói gì.
Đúng vậy, vốn ngay từ đầu Diệp Mộ Phàm cũng không muốn so đo cùng cô ta, cô ta chỉ cần đi làm thật tốt thì cũng không sao, dù sao anh cũng không thường xuyên đến công ty.
Thế nhưng anh biết rõ Bạch Tố Châu cùng Bạch Bân đi tới công ty thế nào, đây nhất định là Lâm Thiên Hương mang vào.
Hơn nữa, lần này Bạch Tố Châu tới ầm ĩ, vô cùng có khả năng chính là ngày hôm qua cả nhà bọn họ thương lượng xong.
Diệp Mộ Phàm đã gặp không biết xấu hổ, chưa thấy qua người không biết xấu hổ như vậy.
Anh thực sự muốn hoàn toàn phủi sạch quan hệ người cùng nhà này, cho nên Lâm Thiên Hương, cũng không cần phải... Ở lại công ty nữa.
Nghe được Diệp Mộ Phàm mà nói, mặt cười của Lâm Thiên Hương thoáng cái trắng đi. Mất đi công việc này, cô ta muốn tìm được một công việc giống vậy đó là tương đối khó khăn.
Lâm Thiên Hương cắn răng, ngay sau đó cô ta cười lạnh một tiếng nói: “Diệp Mộ Phàm, đừng tưởng rằng anh có chút tiền thì rất giỏi, ai cần công việc này của anh chứ, đến lúc đó Hàn Thước nhất định sẽ giới thiệu cho tôi một công việc tốt gấp mười lần so với chỗ này của anh!”
Diệp Mộ Phàm không trả lời cô ta, xoay người đi ra phòng làm việc, trên hành lang, Bạch Tố Châu vẫn như cũ la lối.
“Diệp Mộ Phàm, cậu là đồ sói mắt trắng, tất cả mọi người nhìn kỹ, ông chủ của công ty các người chính là một con sói mắt trắng!”
“Cậu ấy ly hôn con gái của tôi, một xu cũng không cho, mạng của cậu ấy là do chúng tôi cứu!”
“Cậu ấy có tiền thì thay đổi...”
Bị bảo vệ kéo, bà ta lại vẫn gầm lên.
Bạch Tố Châu cùng Bạch Bân hai người trực tiếp bị lôi xuống lầu, xuống dưới lầu, không ít người đi ngang qua đều nghỉ chân ở đây.
Dương Kiên đã ở trong đám người, anh ta có chút nghe không nổi nữa, nhảy ra ngoài mắng: “Bà còn nói Diệp Mộ Phàm là con sói mắt trắng? Diệp Mộ Phàm đúng là được chồng bà cứu, chồng bà để cậu ấy cưới con gái bà, trước đây Diệp Mộ Phàm bởi vì bị thương mà mất trí nhớ, thậm chí mật mã của thẻ ngân hàng cũng không biết, nhưng là vì nuôi sống mẹ con các người, một năm 365 ngày, gần như cậu ấy cũng không có ngày nghỉ ngơi, đi làm ở công trường nuôi sống các người. Làm trâu làm ngựa cho các người ba năm!”
“Nhưng các người thì sao? Con gái có chồng rồi còn ở bên ngoài...Quyến rũ một cậu ấm nhà giàu, sau đó bà lập tức đạp Diệp Mộ Phàm ra, Diệp Mộ Phàm khổ cực kiếm tiền mua phòng ở, cũng viết tên của các người, bà trực tiếp đuổi cậu ấy đi.” Dương Kiên tức giận mắng to: “Trên người cậu ấy một xu cũng không có!”
“Hiện tại cậu ấy khôi phục nhớ, nhớ tới mình đã từng rất có tiền, thu mua công ty này, sau đó các người tới đòi tiền. Đúng là đồ không biết xấu hổ!” Dương Kiên trừng mắt nhìn bà ta!
Bảo vệ theo bản năng dừng bước.
Người vây xem nghe đến đó, chân mày đều nhíu lại.
“Cái nhà gì thế này!”
“Bà ta hình như là bác của Lâm Thiên Hương, trước đó tôi thấy Lâm Thiên Hương đưa bọn họ vào.”
“Lâm Thiên Hương? Nhân viên phòng nhân sự à? Cô ta cũng không phải thứ tốt lành gì, cũng bởi vì hơi đẹp mà mập mờ với không ít người trong công ty, người cả nhà này có lẽ đều không phải là người tốt lành gì.”
Diệp Mộ Phàm từ trên lầu đi xuống, Lâm Thiên Hương cắn răng nghiến lợi đi theo phía sau anh, nghe nói như thế sắc mặt của cô ta cũng hơi đổi.
Bạch Tố Châu nghe được Dương Kiên nói như vậy, sắc mặt cũng khó coi, bà ta trừng mắt nhìn về phía Dương Kiên mắng: “Cậu là ai, chuyện trong nhà chúng tôi, cậu thì biết cái gì! Còn cần cậu ở đây léo nhéo à.”
“Tôi là không nhìn được người nhà bà! Thật là không biết xấu hổ.” Dương Kiên lườm Bạch Tố Châu.
Sắc mặt Bạch Tố Châu đầu tiên là khó coi, ngay sau đó, lại bắt đầu hô to kêu lớn.
“Kéo đi ra ngoài đi!” Diệp Mộ Phàm đi xuống, bình tĩnh nói.
Nhân viên bảo vệ kéo hai người đi ra ngoài, về phần Bạch Tố Châu gào gì đó, Diệp Mộ Phàm không quan tâm, dù sao anh cũng không tới công ty, những người này nghị luận anh ra sao, anh cũng không quan tâm.
Anh nhìn người vây xem chung quanh, cau mày nói: “Tất cả giải tán đi, đừng xem!”
Nói xong, anh nhìn về phía Lâm Thiên Hương nói: “Cho cô nửa tiếng thu dọn đồ đạc, sau đó rời đi. Đúng rồi, trở lại nói cho nhà của cô biết!”
Nói tới chỗ này, giọng của Diệp Mộ Phàm đột nhiên trở nên lạnh như băng: “Tôi đã nhẫn nại đến cực hạn, sau này đừng tới trêu chọc tôi, nếu không... Tôi sẽ thu căn phòng kia lại!”
Lâm Thiên Hương cắn răng, xoay người đi về phòng làm việc của mình.
Lúc này Dương Kiên mới chạy tới nói: “Cậu gặp phải cái nhà này đúng là tám đời xui xẻo!”
Diệp Mộ Phàm cười nói với anh ta: “Sao anh lại tới công ty, không phải là An Nhiên mới vừa làm xong giải phẫu à?”
“Tôi gọi chị của tôi ở quê lên. Cầm nhiều tiền như vậy không tới làm trong lòng tôi không nỡ.” Dương Kiên nói.
Diệp Mộ Phàm trầm ngâm một chút.
Trên thực tế, anh có chút muốn mang Dương Kiên về Những người gác đêm, phẩm tính, tính cách của Dương Kiên đều vô cùng được.
Thế nhưng vấn đề duy nhất là Dương Kiên hơi lớn tuổi.
“Reng reng reng...”
Lúc này, điện thoại di động của Diệp Mộ Phàm reo lên, anh nhìn một chút rồi nói với Dương Kiên: “Đi thôi, vậy anh đi làm đi, tôi nghe điện thoại.”
“Được, chờ sau khi An Nhiên xuất viện, tôi phải mời cậu một bữa cơm mới được. Diệp Mộ Phàm, tôi thiếu cậu một ân tình lớn, phục vụ quên mình cũng không đủ.” Dương Kiên nói thật.
“Mau cút đi, đừng có nói lăng nhăng nữa!” Diệp Mộ Phàm mắng.
Dương Kiên cười hề hề sau đó xoay người đi về phòng nhân sự.
Đợi được anh a rời đi, Diệp Mộ Phàm mới cầm điện thoại di động lên, phát hiện là Giang Minh Anh gọi tới.
Ngày hôm qua, lúc bọn Chu Đức đuổi anh đi, Giang Minh Anh cũng không nói lời gì, hiển nhiên ba chữ phạm tội hϊếp da^ʍ kia để cho cô cảm thấy sợ rồi.
Thế nhưng anh không nghĩ tới, Giang Minh Anh vậy mà chủ động gọi một cú điện thoại cho anh, Diệp Mộ Phàm cau mày nhận điện thoại hỏi: “A lô!”
“Chuyện ngày hôm qua thật ngại quá, để anh về một mình.” Giang Minh Anh chủ động xin lỗi Diệp Mộ Phàm.
“Không có chuyện gì.” Diệp Mộ Phàm không có quá để ý.
“Anh qua chỗ tôi đi, tôi và đàn chị Bạch Cúc đang ở tháp Voi Trắng!” Giang Minh Anh nói: “Đàn chị Bạch Cúc muốn gặp anh một chút.”
Diệp Mộ Phàm cau mày.
Anh không nghĩ tới Bạch Cúc lại muốn gặp anh, anh gật đầu nói: “Được, tôi tới tìm các người!”
Ra cửa, anh đón xe đi đến tháp Voi Trắng.
Tháp Voi Trắng, là một thắng cảnh du ngoạn ở Giang Thành, nằm ở chỗ cao nhất Giang Thành. Tới gần bờ sông, phong cảnh vô cùng đẹp, rất nhiều người tới du lịch sẽ chọn đến đây xem!
Đương nhiên, giá cả hơi đắt đỏ.
Bầu không khí khai thác thương mại ở đây tương đối mạnh mẽ. Rất nhanh, Diệp Mộ Phàm đã đến một quán trà gần tháp Voi Trắng, sau đó anh gọi cho Giang Minh Anh, xác định một chút. Ngay sau đó anh đi vào trong quán trà.
Ở một phòng riêng trong quán trà, Diệp Mộ Phàm từ từ đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng, mùi trà thơm bay khắp nơi, Giang Minh Anh cùng Bạch Cúc đang ngồi đối diện nhau, thấy Diệp Mộ Phàm qua đây, Giang Minh Anh vừa cười vừa nói: “Mau tới đây, anh có lộc ăn đấy, có thể tự mình nếm thử trà nghệ của chị Bạch Cúc!”
Bạch Cúc ngồi ở phía trước bộ dụng cụ pha trà, giống như một người đẹp cổ điển, mỗi một động tác đều tương đối ưu nhã!
Diệp Mộ Phàm đi vào trong phòng, Bạch Cúc không ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nói với Giang Minh Anh: “Minh Anh, để chị nói riêng mấy câu với Diệp Mộ Phàm.”
Giang Minh Anh gật đầu nói: “Em đi ra ngoài chờ.”
Nói xong, cô lại tò mò nhìn thoáng qua Diệp Mộ Phàm rồi mới đi ra khỏi phòng.
Đợi sau khi cô rời khỏi, Bạch Cúc nhìn thoáng qua chỗ đối diện mình nói: “Ngồi đi!”
Diệp Mộ Phàm gật đầu, ngồi xuống đối diện cô ta, Bạch Cúc đẩy một ly trà qua cho anh, Diệp Mộ Phàm không chào hỏi, anh nâng chung trà lên, một ngụm trực tiếp uống vào, sau đó phủi miệng một cái.
Thấy cử động của anh, Bạch Cúc nhíu mày một cái, sau đó lắc đầu nói: “Cậu quả nhiên thay đổi rất nhiều, trước đây cậu rất thích uống trà, cũng hiểu trà nghệ!”
Trong lòng Diệp Mộ Phàm bĩu môi.
Trước đây anh thích trà đạo, là bởi vì Bạch Cúc thích, cho nên anh mới âm thầm học.
Thế nhưng trong thế giới của những người gác đêm, không có thời gian cho anh từ từ thưởng thức trà.
“Đều đã chín năm, có thay đổi cũng rất bình thường.” Diệp Mộ Phàm cười cười nói.
Bạch Cúc vén sợi tóc bên tai, sau đó ngẩng đầu lần đầu tiên nhìn về phía Diệp Mộ Phàm nói: “Tôi sắp kết hôn rồi, cùng Chu Đức!”
“Tôi biết.” Diệp Mộ Phàm gật đầu nói: “Ngày hôm qua Chu Đức đã nói cho tôi rồi.”
“Tôi không thích anh ta.” Bạch Cúc mở miệng nói lần nữa.