“Được!” Trong giọng nói của Diệp Mộ Phàm mang theo một chút chờ mong.
Sau khi nghe được Diệp Mộ Phàm nói, Hoa Hồng Đỏ hơi ngây ra, ngay sau đó vẻ tươi cười chậm rãi biến mất trên mặt anh ta, giọng nói cũng không có cảm giác mê hoặc như vừa rồi, cô ta thản nhiên nói: “Bỏ đi, tôi tự mình chơi!”
Diệp Mộ Phàm choáng váng!
Cái này mẹ nó là tình huống gì.
Lúc này, Hoa Hồng Đỏ thản nhiên nói: “Hừ, cái loại đàn ông này, thật không có tính khiêu chiến, vô nghĩa!”
Nói xong, cô ta đeo kính lên, cũng không thèm nhìn Diệp Mộ Phàm nữa.
Không có tính khiêu chiến.
Cho nên người này sinh hoạt cá nhân hỗn loạn đồng thời cô còn là một người thích bị ngược à!
Cái đàn ông cô ta tùy tiện quyến rũ được, cô ta còn không muốn! Cô ta muốn cái loại có tính khiêu chiến, chủ động từ chối cô ta trước?
Nhìn Diệp Mộ Phàm có chút xoắn xuýt, khóe miệng Hoa Hồng Đỏ trong lúc lơ đãng lộ ra một nụ cười khinh thường.
Cô ta rất hưởng thụ loại cảm giác này, hưởng thụ cảm giác mê hoặc một người, khiến người ta cho rằng rất dễ đạt được cô ta, sau đó lại vui vẻ chặn người kia ngoài cửa.
Diệp Mộ Phàm tất nhiên là chú ý tới nụ cười của cô ta, trong lòng chửi thề một tiếng: “Mẹ nó tâm lý biếи ŧɦái!”
Hoa Hồng Đỏ hiển nhiên không định quan tâm đến Diệp Mộ Phàm nữa, cô ta đeo kính đen, móc điện thoại di động ra bắt đầu chơi tiếp.
Trong lòng Diệp Mộ Phàm tức giận mắng, nếu như không phải người nhiều, chỉ bằng cô ta mới đùa giỡn anh, chỉ bằng cô ta là người của Hoa Sen Máu, ông đây đã sớm một đao chém chết cô ta rồi.
Đồng thời anh liếc mắt nhìn Hoa Hồng Đỏ một cái, trong lòng cười lạnh nói: “Nếu cô đã tới Giang Thành, sớm muộn gì tôi cũng sẽ làm cô rơi vào trong tay của tôi. Đến lúc đó xem tôi hung hăng chà đạp cô thế nào!”
Đương nhiên, Hoa Hồng Đỏ bên cạnh anh nhìn thì thấy ánh mắt này của Diệp Mộ Phàm là ánh mắt khát vọng cùng không cam lòng, nụ cười khinh thường ở khóe miệng cô ta càng thêm sâu hơn.
Xe bus chậm rãi đi về phía trước.
...
Đồng thời, một bên khác, Giang Minh Anh đang lái xe mang theo đám người Bạch Cúc đi ăn cơm, trên mặt Giang Minh Anh mang vẻ hiếu kỳ nói: “Đúng rồi, mọi người nói Diệp Mộ Phàm là phạm tội hϊếp da^ʍ đến cùng là chuyện gì xảy ra? Em thấy anh ấy không giống vậy mà. Hơn nữa anh ấy còn đã cứu bố em một mạng, bố em còn cảm kích anh ấy đó.”
“Chín năm trước, có một lần cậu ấy hẹn em họ của Bạch Cúc ra ngoài ăn cơm, sau đó bỏ thuốc cho em họ của Bạch Cúc... Sau đó hϊếp da^ʍ em họ của Bạch Cúc.” Chu Đức mắng: “Nếu là cậu ấy thích em họ của Bạch Cúc, trực tiếp theo đuổi là được, kết quả lại sử dụng loại phương thức hạ đẳng này! Bạch Cúc vẫn tốt với em họ cô ấy vậy, sau này em cũng cách cậu ấy xa một chút!”
Giang Minh Anh vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía Bạch Cúc hỏi: “Chị Bạch Cúc, cái này là thật à?”
Sau khi Bạch Cúc lên xe một câu cũng không nói, vẫn nhìn về bên ngoài cửa sổ, sau khi nghe được Giang Minh Anh hỏi thì hơi gật đầu.
“Người như thế nên ở trong tù đóng cả đời, ai biết sau khi cậu ấy đi ra sẽ ra tay với ai nữa.” Chu Đức mắng: “Cậu ấy cũng biết mình không còn mặt mũi về thành phố Lâm Hải, sau khi ra tù mới chạy đến Giang Thành. Đúng rồi, Minh Anh. Em và cậu ấy quen nhau thế nào? Cậu ấy đi làm ở công ty của em à?”
Tâm tình Giang Minh Anh có chút phức tạp, cô lắc đầu nói: “Không có, em mới quen anh ấy thôi, trước anh ấy làm công nhân dọn dẹp trên công trường.”
“Dọn công trường?” Chu Đức phì một tiếng bật cười: “Ha ha ha ha... Cũng đúng, ở tù mấy năm, cái gì cũng đều không hiểu, đi ra cũng chỉ có thể làm loại việc thể lực này rồi.”
Ở bên cạnh, Bạch Cúc nghe nói như thế, đôi mi thanh tú hơi nhăn lại, không biết suy nghĩ cái gì.
Chu Đức tiếp tục nói: “Sau này em đừng đi lại với cậu ấy nữa, em xinh đẹp như vậy, không chừng chính là mục tiêu của cậu ấy đấy.”
...
Một bên khác, Diệp Mộ Phàm có chút khó chịu ngồi trên xe, sau đó xuống khỏi xe bus.
Sau đó, Hoa Hồng Đỏ một câu cũng không nói với anh nữa, cao ngạo như thiên nga, đeo kính đen, bình tĩnh ngồi ở đó.
Diệp Mộ Phàm từ xe bus đi xuống, lúc này đã là hơn sáu giờ tối, anh về tới trong nhà, Chiết Thu Vũ cùng Minh Nam Phương đã làm xong cơm, sau khi vào nhà, Minh Nam Phương nhìn vẻ mặt Diệp Mộ Phàm buồn bực hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có chuyện gì.” Diệp Mộ Phàm gãi đầu một cái nói: “Cho các người cảnh báo, Hoa Hồng Đỏ đã đến Giang Thành.”
Trong nháy mắt kế tiếp, Chiết Thu Vũ cùng Minh Nam Phương đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía anh. Minh Nam Phương kinh ngạc nói: “Anh đã gặp phải cô ta?”
Diệp Mộ Phàm gật đầu.
Chiết Thu Vũ hừ lạnh một tiếng nói: “Hoa Hồng Đỏ mỗi khi đến một thành phố, sẽ thông đồng với một người đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh làm bạn với cô ta, nhìn cái dạng này của anh là bởi vì Hoa Hồng Đỏ không thông đồng với anh. Cho nên có chút buồn bực, thoạt nhìn ảnh chụp của Hoa Hồng Đỏ là một người đẹp cực phẩm đó!”
Mẹ ơi, cái này cũng có thể đoán được à?
Anh có chút chột dạ nói: “Làm sao có thể, trong lòng tôi chỉ có một mình bác sỹ Chiết thôi. Tôi buồn bực là chuyện khác.”
Chiết Thu Vũ liếc xéo Diệp Mộ Phàm, Minh Nam Phương lại hỏi: “Vậy là chuyện gì?”
“À, tôi gặp bạn học cũ ở thành phố Lâm Hải, Bạch Cúc... Chắc các cô cũng đã biết một ít chuyện của tôi rồi đó.” Diệp Mộ Phàm nói.
Chiết Thu Vũ ngẩn ra.
Quá khứ của Diệp Mộ Phàm, cô có biết, nghe đến đó, thần sắc cô khẽ động nói: “Cô ta nói anh cái gì à?”
“Cô ta thì chưa nói, chỉ là con chó kia bên cạnh cô ta vẫn cứ cằn nhằn.” Diệp Mộ Phàm im lặng nói: “Lúc đó tôi và Giang Minh Anh cùng đi, Giang Minh Anh cũng hiểu lầm, có lẽ sau này không có khả năng xuất hiện ở bên người cô ấy âm thầm bảo vệ rồi.”
Chiết Thu Vũ trầm ngâm một chút, không nói gì nữa, cô nhìn thoáng qua Minh Nam Phương nói: “Ăn cơm đi!”
Cô cúi đầu, sau đó nói: “Cái án oan này không thể cứ luôn gánh được, dù sao những người gác đêm bên này tạm thời anh không cần trở về, chờ sau khi chuyện ở Giang Thành chấm dứt, anh trở về thành phố Lâm Hải giải quyết cho xong đi!”
Trong lòng Diệp Mộ Phàm có chút ấm áp nói: “Tôi biết rồi, cô nói đúng ý tôi!”
Chiết Thu Vũ không quan tâm Diệp Mộ Phàm nữa, ăn cơm xong, cô và Minh Nam Phương đi ra cửa.
Suốt đêm không nói chuyện, ngày thứ hai, Diệp Mộ Phàm lại là ngủ thẳng tới hơn mười giờ, anh là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Hà Cường gọi điện thoại đến.
“A lô!” Diệp Mộ Phàm nhận điện thoại hỏi: “Làm sao vậy?”
“Cậu mau tới công ty một chuyến, có người đàn bà xông đến công ty , vừa ở cửa công ty cãi lộn, nói bà ta là mẹ vợ cậu, công ty có một nửa cổ phần của nhà bà ta, bắt công ty chúng ta cùng công ty Bạch Bân kia ký kết...” Hà Cường vừa nói: “Bà ta nói mẹ vợ cậu, chúng tôi cũng không dám dùng sức mạnh!”
Diệp Mộ Phàm choáng váng, anh không nghĩ tới Bạch Tố Châu lại mặt dày như vậy. Chạy đến công ty anh làm ầm ĩ.
Người đàn bà chanh chua!
“Bây giờ bà ta còn đang ầm ĩ à?” Diệp Mộ Phàm hỏi.
“Bây giờ đã bị Lâm Thiên Hương ổn định rồi. Đang ngồi bên trong phòng làm việc của tôi.” Hà Cường im lặng nói.
Diệp Mộ Phàm gật đầu, anh rời giường đơn giản rửa mặt một chút, sau đó trực tiếp bắt một cái xe chạy tới công ty!
Công ty hiện tại lại khá bình thường, thế nhưng lúc Diệp Mộ Phàm xuất hiện ở công ty, vẫn có không ít người lặng lẽ nhìn anh. Biểu tình khác nhau. ,
Coi như đây là lần đầu tiên Diệp Mộ Phàm lấy thân phận ông chủ xuất hiện ở công ty.
Cũng có người chủ động chào hỏi anh, gọi anh ông chủ, Diệp Mộ Phàm đều mỉm cười ý bảo, rất nhanh, anh đến rồi phòng làm việc của Hà Cường, chỗ cửa phòng làm việc đ, Hà Cường vừa hay đứng ở đó, thấy Diệp Mộ Phàm qua đây, anh ta cười khổ một tiếng nói: “Bà mẹ vợ này của cậu cũng không phải là đèn cạn dầu đâu!”
“Không có chuyện gì, để tôi xử lý, phiền các người rồi.” Diệp Mộ Phàm nói.
“Chút rắc rối ấy chưa tính là cái gì, lại nói, tôi không anh có thể đặt quan hệ với Giang Quốc Trường. Có hợp đồng công ty ông ta cho, năm nay giá trị công ty ta tất nhiên tăng gấp đôi!” Hà Cường vừa vừa cười vừa nói, cũng không để ý đến Bạch Tố Châu bên trong phòng làm việc!
Đúng vậy, anh ta có chút ước ao!
Làm công ty vận chuyển lớn nhất Giang Thành, anh ta đã từng cũng rất muốn đặt quan hệ cùng công ty Giang Quốc Trường nhưng vẫn luôn không thể thành công.
Kết quả Diệp Mộ Phàm vừa đến, Giang Quốc Trường đã chủ động gọi điện thoại, đưa đến hợp đồng giá trị kinh khủng cho bọn họ.
Diệp Mộ Phàm cười nói: “Cái này là chuyện nhỏ, anh đi làm việc trước đi, để tôi xử lý!”
Nói xong, anh đẩy cửa ra!
Trong phòng, Bạch Tố Châu đang chống nạnh ngồi ở trên ghế làm việc của Hà Cường, trên ghế sa lon bên cạnh, Bạch Bân cùng Lâm Thiên Hương cũng ngồi đó.
Thấy Diệp Mộ Phàm đi tới, bà ta liếc Diệp Mộ Phàm một cái nói: “Hừ, Diệp Mộ Phàm, tôi đã xem qua cái công ty này là tài sản sở hữu trong hôn nhân của cậu và Tuyết Thanh, Tuyết Thanh cũng có một nửa cổ phần công ty. Cho nên phải cùng anh cả của tôi ký kết hợp tác, sau đó chúng tôi còn muốn chia hoa hồng!”
Bà ta nói chuyện bằng giọng vô cùng ngang ngạnh, nhìn Diệp Mộ Phàm nói: “Còn nữa i ngày hôm qua cậu tát tôi một cái cũng phải bồi thường!”
Bạch Bân cũng mở miệng nói: “Đúng thế. Diệp Mộ Phàm, cậu không thể qua sông đoạn cầu như thế, cậu và Tuyết Thanh kết hôn ba năm rồi, cái mạng của cậu cũng là bố nó cứu, cho dù li hôn rồi. Chiếu cố chúng tôi một chút cũng là việc nên làm.”
“Trước đây tôi cũng đã gặp qua loại không biết xấu hổ, nhưng lại chưa từng gặp không biết xấu hổ như i người nhà này.” Diệp Mộ Phàm tựa cười mà không phải cười nhìn Bạch Tố Châu nói: “Công ty này, là sau khi tôi cùng cô ta ly hôn tôi mới mua. Không có tí tẹo quan hệ nào với Lâm Tuyết Thanh, cùng mấy người càng không tí quan hệ gì cả.”
“Không có? Hôm nay cậu không cho tôi thì tôi cũng không đi, sau này mỗi ngày tôi đều tới công ty của cậu gây lộn!” Bạch Tố Châu cười lạnh nói.
Diệp Mộ Phàm thở ra một hơi, lạnh lùng nhìn Bạch Tố Châu, sau đó gọi ra bên ngoài: “Bảo vệ!”
Rất nhanh, mấy người mặc đồng phục an ninh chạy vào, Bạch Tố Châu trừng mắt nói: “Các người muốn gì, con gái của tôi có thể có một nửa cổ phần công ty của các người... Đến tòa đều có thể nói được, các người dám đυ.ng đến tôi một chút, cũng đừng nghĩ ở chỗ này nữa.”
Diệp Mộ Phàm nhàn nhạt nhìn bà ta một cái nói: “Đuổi ra ngoài!”
Anh lười nói nhảm cùng loại đàn bà chanh chua này.
“Diệp Mộ Phàm, cậu cũng hơi quá đáng rồi, cho dù thế nào, bọn họ cũng cứu cậu một mạng mà.” Bạch Bân vội vàng nói.
“Người này cũng đuổi ra ngoài.” Diệp Mộ Phàm chỉ vào Bạch Bân!
Bạch Bân biến sắc!
Bọn họ vốn tưởng rằng qua đây ầm ĩ một chút, Diệp Mộ Phàm sẽ bận tâm đến danh tiếng, mặc dù không lấy được cổ phần công ty, thì cũng ký được hợp đồng, kết quả trăm triệu lần không nghĩ tới là Diệp Mộ Phàm căn bản không muốn nói nhảm với nhà ông ta!
Nói xong, ánh mắt của Diệp Mộ Phàm từ từ rơi vào trên người của Lâm Thiên Hương.
Lâm Thiên Hương cũng không nhịn hơi run một cái, sau đó, Diệp Mộ Phàm hờ hững mở miệng nói: “Cô cũng thu dọn đồ đạc luôn đi, công ty chúng tôi cũng không dám dùng cô nữa!”
Lâm Thiên Hương biến sắc, mặt cười thoáng cái trở nên trắng bệch!