Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuồng Long Ở Rể

Chương 23: Chuyện Cũ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chỗ cửa ra sân bay, ba người nhìn Diệp Mộ Phàm, vẻ mặt mỗi người không giống nhau.

Trên mặt người nam mang vẻ châm chọc, khinh thường.

Đứng bên cạnh anh ta, là một cô gái đi boot cao, dáng vẻ em gái giỏi giang, sắc mặt cô ta khó coi, giống như mang theo tức giận.

Một cô gái khác thì tóc dài rối tung, mặc một chiếc váy trắng. Trên khuôn mặt kiều diễm mang theo vẻ lạnh lùng, ánh mắt nhìn Diệp Mộ Phàm, có ba phần phức tạp, ba phần hận ý, bốn phần ngạc nhiên!

“Đàn chị, chị quen Diệp Mộ Phàm à?” Giang Minh Anh kinh ngạc hỏi.

Bạch Cúc không nói gì, mà chàng trai bên cạnh cô ta lại âm dương quái khí mở miệng nói: “Đương nhiên quen rồi, đây chính là cậu ấm nhà họ Diệp ở thành phố Lâm Hải đó.”

Giang Minh Anh kinh ngạc nhìn về phía Diệp Mộ Phàm.

Nhà họ Diệp ở Lâm Hải, dòng họ giàu có nhất trong nước, nếu như Diệp Mộ Phàm là người của nhà họ Diệp ở thành phố Lâm Hải, thì cũng hiểu được việc bố cô khách khí với anh.

Nhưng cô không hiểu, cô đã mời người điều tra quá khứ của Diệp Mộ Phàm, lúc trước Diệp Mộ Phàm chỉ là một công nhân công trường bình thường mà thôi.

Người của nhà họ Diệp, cần gì phải đi làm ở công trường?

Chẳng lẽ là thể nghiệm cuộc sống?

Lúc này, chang trai kia mở miệng lần nữa nói: “Chín năm trước, cậu ấy là nhân vật phong vân của thành phố Lâm Hải đó, về phần danh tiếng... Ha ha!”

Diệp Mộ Phàm cau mày!

Chuyện này, liên quan đến việc vì sao anh gia nhập tổ chức Những người gác đêm.

Diệp Mộ Phàm vốn là người nhà họ Diệp ở Lâm Hải, nhưng nhà anh chỉ là chi thứ của nhà họ Diệp mà thôi, đương nhiên, dưới cây đại thụ nhà họ Diệp này, nhà bọn họ cũng được coi là giàu có.

Hơn nữa, khi đó thành tích của Diệp Mộ Phàm tương đối khá, rất được người lớn trong nhà coi trọng.

Thế nhưng lúc Diệp Mộ Phàm 18 tuổi, xuất hiện một vụ tai nạn, vụ tai nạn kia làm Diệp Mộ Phàm bị sỉ nhục, thậm chí đối mặt với lao tù, vào lúc mấu chốt, anh bị một cái ông lão lừa dối mang đến gia nhập Những người gác đêm!

Thế nhưng trong mắt những người thành phố Lâm Hải cùng nhà họ Diệp, Diệp Mộ Phàm là đã bị đi tù.

Ba người trước mặt này, Diệp Mộ Phàm biết hai người trong đó.

Bạch Cúc, bạn học 3 năm cấp ba cùng với anh, cùng vào một trường đại học, nhưng vừa nhập học không lâu thì Diệp Mộ Phàm đã nghỉ học.

Người thanh niên này, là anh quen lúc đại học, tên là Chu Đức, người theo đuổi Bạch Cúc điên cuồng.

Lúc còn là sinh viên, bởi vì Bạch Cúc chơi khá thân với Diệp Mộ Phàm, anh ta vẫn luôn không ưa Diệp Mộ Phàm, thậm chí trong lúc học đại học, còn tìm người ức hϊếp Diệp Mộ Phàm. Khi đó Diệp Mộ Phàm còn chưa gia nhập Những người gác đêm, cũng không tập võ. Hai tay khó địch bốn tay!

Khi đó Bạch Cúc dường như không quá cảm thấy hứng thú đối với Chu Đức, Diệp Mộ Phàm cũng không nghĩ tới, 9 năm trôi qua, hai người thế mà cùng xuất hiện ở Giang Thành.

Mà đối với Bạch Cúc, Diệp Mộ Phàm lúc còn trẻ tuổi cũng từng thầm thích cô ta.

Dù sao cô ta quả thực cực kỳ xinh đẹp, hai người từ cấp ba đã quen biết, nhưng Diệp Mộ Phàm lại chưa từng biểu hiện lộ ra tâm tư.

Bạch Cúc xuất thân thật quá tốt. Hơn nữa lại vô cùng cao ngạo, lúc đầu Diệp Mộ Phàm khá thân với cô ta, cũng là trùng hợp may mắn.

Mãi đến khi Diệp Mộ Phàm xảy ra chuyện, biến mất ở Lâm Hải, mọi người đều cho là anh đã bị đi tù rồi.

Sau khi kinh ngạc ngắn ngủi, vẻ mặt của Diệp Mộ Phàm đã khôi phục lại bình tĩnh.

Mà Giang Minh Anh vẫn tò mò nói: “Nhân vật phong vân? Thế nào là phong vân?”

“Nhà họ Diệp là thế gia giàu có, Diệp Mộ Phàm nha, phạm tội đi tù, làm cho nhà họ Diệp mất hết mặt mũi, bồi thường một số tiền lớn. Cả nhà Diệp Mộ Phàm bị xoá tên khỏi gia phả nhà họ Diệp.” Chu Đức tựa cười mà không phải cười nói: “Tôi nói không sai chứ, kẻ phạm tội hϊếp da^ʍ!”

Vừa nói ra lời này, Giang Minh Anh lập tức ngây ngẩn cả người.

Vẻ mặt Bạch Cúc càng thêm phức tạp.

Diệp Mộ Phàm nhíu mày một cái, anh không để ý đến Chu Đức nói, nhìn thoáng qua Bạch Cúc, bình tĩnh nói: “Tôi bị oan.”

Vẻ mặt Bạch Cúc không có bất kỳ dao động nào. Sau đó cô ta lắc đầu nói: “Quá khứ rồi, tôi cũng không cần biết.”

Diệp Mộ Phàm gật đầu, anh giải thích một câu là được rồi, Bạch Cúc tin tưởng hay không, cũng không còn quan trọng nữa. Chín năm, một chút tình cảm kia cũng đã sớm chôn ở sâu trong đáy lòng rồi.

Thấy bầu không khí có chút xấu hổ, Giang Minh Anh vội ho một tiếng nói: “Chúng ta đi trước đi, xe dừng ở bên ngoài.”

Bạch Cúc gật đầu, đi ra ngoài sân bay. Đi hai bước, cô ta bỗng nhiên dừng bước nói: “Diệp Mộ Phàm, mấy người chúng tôi đều là đàn anh đàn chị của Minh Anh, muốn cùng cô ấy ôn chuyện, cậu cũng không cần đi cùng đâu!”

Giang Minh Anh nhíu mày một cái, thế nhưng không mở miệng nói chuyện.

Mà Diệp Mộ Phàm lại nhún vai không sao cả.

Chu Đức ở bên cạnh nhìn Diệp Mộ Phàm, lộ ra một nụ cười đắc ý.

“Cúc nói cũng phải, nhìn cách ăn mặc của cậu bây giờ, cùng chúng tôi đi một chỗ cũng không thích hợp.” Chu Đức vừa cười vừa nói.

Bạch Cúc thậm chí chưa từng xoay người, sau khi nói xong câu kia, lập tức đi thẳng ra bên ngoài.

Giang Minh Anh lộ ra nụ cười áy náy với Diệp Mộ Phàm, sau đó cũng chạy theo đi ra ngoài.

Chu Đức ở lại sau cùng, anh ta nhìn Diệp Mộ Phàm, cười nói: “Tôi còn tưởng rằng cậu phải sống cả đời trong tù. Không nghĩ tới mới chín năm cậu đã đi ra, nói với cậu một chút, tôi và Bạch Cúc đã sắp kết hôn rồi. Nhưng có nói với cậu cũng vậy thôi, cậu như vậy, đã không phải là người cùng một thế giới với chúng tôi rồi.”

Nói xong, anh ta để lại một ánh mắt khinh thường, trực tiếp đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng mấy người, Diệp Mộ Phàm sờ sờ cái mũi của mình nói: “Quả thực không phải là người cùng một thế giới rồi.”

Nhà họ Diệp cũng được, nhà họ Bạch cũng được, hoặc là nói nhà của Chu Đức cũng được, hiện tại trong mắt của Diệp Mộ Phàm đều không là gì hết.

Lúc đầu sau khi gia nhập Những người gác đêm, anh ngẩn ngơ đó là sáu năm, vốn lúc đó cấp trên nói cho anh biết chỉ cần chấp hành hết nhiệm vụ ở Giang Thành là anh có thể về Lâm Hải một chuyến.

Tới Giang Thành, anh bị thương mất trí nhớ, nhoáng cái lại trôi qua ba năm.

“Chờ sau khi chuyện bên này chấm dứt, phải trở về một chuyến mới được. Có một số việc, quả thực nên chấm dứt.” Diệp Mộ Phàm sờ sờ mũi nói: “Hơn nữa cũng đã chín năm không gặp bố mẹ rồi.”

Nói xong, anh xoay người, nhìn bản đồ một chút rồi đi về phía trạm xe bus.

Mua một vé, anh đi vào chỗ ngồi chờ xe, ở chỗ chờ xe không có quá nhiều người, anh tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Sau một lúc lâu, ánh mắt của anh bỗng nhiên hơi híp một cái.

Ở trong mắt của anh có một bóng dáng đỏ lửa. Từ chỗ cửa vào đợi xe bus đi đến, trong nháy mắt bóng dáng này đi vào chỗ đợi xe, đã đưa tới không ít ánh mắt của người trên xe, Diệp Mộ Phàm cũng nhìn theo sang!

Một cô gái váy đỏ dáng người nóng bỏng. Đeo kính đen, kéo cái valy đi vào trong xe.

Không phải là Hoa Hồng Đỏ thì còn ai nữa!

“Vậy mà lại đi xe công cộng.” Trong lòng Diệp Mộ Phàm thoáng vô cùng kinh ngạc.

Đây chính là sát thủ đứng đầu, ai không phải là có vô số tài phú, cô ta lại chọn đi xe công cộng, Diệp Mộ Phàm đúng là không ngờ.

Hoa Hồng Đỏ nhìn quanh một chút, sau đó hơi xoay người, đi tới chỗ trống bên cạnh Diệp Mộ Phàm, sau đó ngồi xuống.

Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong buồng xe, nhất thời có vô số ánh mắt ước ao ghen tị bắn về phía Diệp Mộ Phàm.

Đặc biệt đối diện Diệp Mộ Phàm, một người đàn ông đeo kính mắt, bị hói đầu, anh ta nhìn Hoa Hồng Đỏ, nuốt nước miếng một cái, lại liếʍ môi một cái!

Vừa nhìn chính là đồ dê già!

Nghe trong không khí có một mùi hoa hồng nhàn nhạt, Diệp Mộ Phàm có chút hưởng thụ, móc điện thoại di động ra chơi tiếp.

“Anh đẹp trai, anh là người của Giang Thành à?” Lúc này, Hoa Hồng Đỏ dùng ngón tay thon dài mà trắng noãn của cô chọc chọc vai Diệp Mộ Phàm hỏi.

Diệp Mộ Phàm đưa mắt nhìn về phía cô ta, cô ta đã tháo kính đen xuống, lộ ra một khuôn mặt hoàn mỹ không có bất kỳ tì vết.

“Ờm, coi... Coi là vậy đi!” Diệp Mộ Phàm vội ho một tiếng.

Thấy Hoa Hồng Đỏ khen anh đẹp trai, Diệp Mộ có chút căng thẳng. Thấy Diệp Mộ Phàm nhìn qua, cô ta cười nhẹ.

“À, tôi lần đầu tiên đến Giang Thành, không biết Giang Thành có chỗ nào phong cảnh đẹp, có thể đề cử một chút không? Tuy rằng trên mạng cũng có một, nhưng tôi cảm thấy dân bản xứ đề cử sẽ tốt hơn.” Hoa Hồng Đỏ mở miệng nói.

Diệp Mộ Phàm trầm ngâm. Anh làm bộ không nhận ra người này, vội vã nhiệt tình giới thiệu nói: “Giang Thành vốn là thành phố du lịch, rất nhiều phong cảnh đẹp, đi tới Giang Thành, phải đi tháp Voi Trắng, cảnh đêm tương đối đẹp! Hơn nữa tới gần bờ sông, phong cảnh ưu mỹ...”

Diệp Mộ Phàm đàng hoàng giới thiệu với cô ta.

Hàn huyên một lúc, Hoa Hồng Đỏ bỗng nhiên mở miệng nói: “Anh hiểu rõ thật đó, nếu không tôi mời anh làm hướng dẫn viên cho tôi nhé.”

Nói xong, cô ta lại nhẹ nhàng cười nói: “Anh cũng sẽ không từ chối chứ!”

Diệp Mộ Phàm hơi nhướn mày, nhìn về phía Hoa Hồng Đỏ nói: “Làm người dẫn đường... Thì không thành vấn đề, cái đó... Có tiền không?”

Hoa Hồng Đỏ hơi sửng sốt một chút.

Cô ta cho là mình chủ động mời Diệp Mộ Phàm làm người dẫn đường cho cô ta, Diệp Mộ Phàm chắc là không cần suy nghĩ đã đồng ý mới đúng, kết quả thực sự không nghĩ tới, Diệp Mộ Phàm lại hỏi cô ta tiền!

“Tiền à, có thể có, thế nhưng có thứ khác làm bồi thường, không tốt hơn sao?” Cô ta nói những lời này, mang theo mê hoặc vô tận!

Cho dù người đàn ông nào nghe được câu này, sợ rằng đều sẽ có phản ứng! Diệp Mộ Phàm cũng là không nhịn được nuốt nước miếng một cái.

Đồng thời, trong đầu của anh cũng nổi lên tư liệu về Hoa Hồng Đỏ!

Hoa Hồng Đỏ, đứng thứ bảy bảng sát thủ ở thành phố tội phạm, một trong những sát thủ cao cấp nhất của Hoa Sen Máu.

Đã từng ám sát một thủ lĩnh bộ lạc đánh một trận mà thành danh, thực lực lớn nhất tương đương với những người gác đêm số 15 đến số 30.

Sinh hoạt cá nhân có chút hỗn loạn, mưu cầu danh lợi và thông đồng với một vài người đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh...

Hiển nhiên, Diệp Mộ Phàm bị cô ta coi trọng! Trở thành con mồi của cô ta.

Thấy phản ứng của Diệp Mộ Phàm, môi Hoa Hồng Đỏ khẽ nhếch lên, hiển nhiên vô cùng thoả mãn đối với phản ứng của anh.

“Thế nào?” Cô ta lần thứ hai đến gần Diệp Mộ Phàm, chạm vào cánh tay của Diệp Mộ Phàm, cảm thấy co dãn kinh người.

Cô ta không cho là Diệp Mộ Phàm sẽ từ chối mình.

Diệp Mộ Phàm thở ra một hơi, sau đó nói: “Được!”
« Chương TrướcChương Tiếp »