Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuồng Long Ở Rể

Chương 22: Hoa Hồng Đỏ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Mộ Phàm ngây ra, anh giơ điện thoại di động nhìn về phía Giang Minh Anh!

Lúc này anh mới hiểu được, vì sao Giang Minh Anh phải gọi anh tới rồi, cái nào có chỗ nào gọi anh qua chơi chứ, rõ ràng hoàn toàn coi anh là đầu thương mà dùng rồi.

Rất hiển nhiên, quá trình sắp xếp tỏ tình này rất lâu, Giang Minh Anh ở trên lầu đã sớm biết, sau đó cô gọi điện thoại cho Diệp Mộ Phàm, để Diệp Mộ Phàm qua đây đỡ một chút.

Trong lòng Diệp Mộ Phàm chửi ầm lên, lòng bàn chân như muốn bôi dầu.

Tất cả mọi người nhìn anh, Trần Nghị quỳ trên đất cũng nhìn thấy tất cả. Khi nhìn thấy Diệp Mộ Phàm, đầu tiên anh ta hơi sững sờ mắng: “Sao chỗ nào cũng có người này vậy! Cậu ấy không phải là bạn trai của Trâu Tuyết Liên à?”

Lập tức, ánh mắt của anh ta lại hơi sáng lên nói: “Vậy mình đoán không sai, cậu ấy là bạn trai mà Trâu Tuyết Liên mời tới! Chỉ là ngày hôm qua ở quán bar, vì sao Đào Quang Trung lại khúm núm với cậu ấy vậy, cậu ấy có quan hệ thế nào với Giang Quốc Trường?”

Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng của anh ta lướt qua rất nhiều ý nghĩ, thế nhưng anh ta cũng không mở miệng nói chuyện!

Vừa lúc có thể mượn Lam Tinh dạy dỗ cậu ấy một chút.

Ở bên kia, Giang Minh Anh trực tiếp khoác cánh tay của Diệp Mộ Phàm, Diệp Mộ Phàm muốn tránh ra, thế nhưng Giang Minh Anh lại ôm thật chặt lấy. Đồng thời nhỏ giọng nói: “Anh đều đã giúp chị Tuyết Liên, anh cũng phải giúp tôi!”

“Tôi giúp cô cái quỷ!”Diệp Mộ Phàm bĩu môi.

Khi Lam Tinh nhìn thấy Giang Minh Anh kéo tay Diệp Mộ Phàm, mặt đều tái rồi, anh ta đen mặt đứng lên nhìn Diệp Mộ Phàm.

Diệp Mộ Phàm vội ho một tiếng nói: “Tôi không phải là bạn trai cô ấy, anh đừng hiểu lầm, tôi và cô ấy không có bất cứ quan hệ gì.”

Thế nhưng hiển nhiên là Lam Tinh không nghe lọt. Anh ta nhìn chằm chằm Diệp Mộ Phàm, trong ánh mắt dường như muốn phun ra lửa.

“Thằng nhóc, được lắm, người phụ nữ của tôi mà cậu cũng dám chạm vào, cậu chờ đó cho tôi.” Lam Tinh trực tiếp uy hϊếp.

“Ai là người phụ nữ của anh, anh nói năng cho đàng hoàng một chút.” Giang Minh Anh lạnh lùng trừng mắt với anh ta, sau đó nhìn Diệp Mộ Phàm nói: “Anh yêu, chúng ta lên phòng làm việc đi, em mang cơm trưa tình yêu cho anh nè!”

Nửa câu sau buồn nôn đến mức Diệp Mộ Phàm nổi da gà.

Đồng thời cũng để cho tròng mắt Lam Tinh đều trừng đến sắp lọt ra ngoài luôn.

Anh ta theo đuổi Giang Minh Anh nhiều năm như vậy, Giang Minh Anh chưa từng dùng loại giọng điệu này nói chuyện với anh ta, anh vừa ghen tỵ lại vừa phẫn nộ.

“Con mẹ nó!” Anh ta cắn răng nghiến lợi nói, đồng thời phất phất tay.

Trong nháy mắt kế tiếp, vài người phía sau anh ta đã vây lên.

Giang Minh Anh lạnh lẽo nói: “Lam Tinh, anh định ra tay ở trước cửa công ty chúng tôi à?”

“Chỉ cần thằng nhóc này ngay bây giờ chia tay với em, anh đảm bảo cậu ấy an toàn rời đi.” Lam Tinh tức giận nói.

Diệp Mộ Phàm hết chỗ nói rồi, người này hoàn toàn chính là đồ não tàn, ông đây đều đã giải thích, kết quả anh ta một câu cũng không nghe vào.

“Đều vây ở đây làm gì, không muốn làm à?”Vừa lúc đó, một âm thanh mang theo uy nghiêm vang lên.

Ở cửa lớn tòa nhà, Giang Quốc Trường mặc vest mang giày da đi ra, ông ta cau mày nhìn về phía Lam Tinh hỏi: “Lam Tinh, cháu lại chạy đến chỗ chúng tôi dương oai à?”

Lam Tinh cắn răng, nhìn Giang Quốc Trường nói: “Chú Giang, là chú nói cháu có thể quang minh chính đại theo đuổi Minh Anh, cho nên cháu mới đến, thế nhưng Minh Anh lại nói cô ấy có bạn trai rồi, chú xem xem mặt hàng như vậy xứng đôi với Minh Anh ư?”

Đầu tiên Giang Quốc Trường hơi sững sờ, sau đó nhìn về phía bên Giang Minh Anh!

Diệp Mộ Phàm bất đắc dĩ nhún vai với ông ta.

Mà trong ánh mắt Giang Quốc Trường lại lướt qua vẻ vui mừng, tiện đà nhìn về phía Lam Tinh nói: “Tôi nói đều có thể theo đuổi Minh Anh, nhưng là lại không bao gồm cậu, cậu mau cút cho tôi, không thì tôi gọi bảo vệ đuổi cậu đi!”

“Chú Giang!” Sắc mặt Lam Tinh hơi đổi một chút.

“Ai là chú của cậu, mau cút.” Giang Quốc Trường vừa nói, vừa nhìn về phía những người vây xem mắng: “Còn nhìn cái gì, không muốn đi làm nữa hả?”

Một đám người vội vã tản ra.

Sau đó Giang Quốc Trường lên tiếng: “Không thấy được à? Minh Anh đã có bạn trai, sau này đừng đến tìm nó nữa, Minh Anh, theo bố lên lầu!”

Nụ cười trên mặt Giang Minh Anh lóe lên rồi biến mất, tiếp tục khôi phục dáng vẻ lạnh như băng kéo cánh tay của Diệp Mộ Phàm đi vào trong tòa nhà.

Trong lòng Diệp Mộ Phàm không biết nói gì, cây thương này, thoạt nhìn anh không làm không được rồi.

Tên Lam Tinh này không có đầu óc, anh giải thích có lẽ anh ta cũng không tin, anh cũng lười giải thích.

Lam Tinh tất nhiên không dám ở chỗ Giang Quốc Trường dương oai, chỉ lúc Diệp Mộ Phàm đi ngang qua bên cạnh anh ta, anh đen mặt nói: “Cậu xong đời rồi!”

Diệp Mộ Phàm không sao cả nhún vai, theo Giang Minh Anh đi vào trong tòa nhà, ở sảnh lớn tòa nhà, Giang Quốc Trường nhìn hai người nói: “Khà khà, không nghĩ tới hai đứa nhanh như vậy đã xác định quan hệ.”

Mặt của Giang Minh Anh hơi đỏ lên, vừa định giải thích, Giang Quốc Trường đã nói thêm: “Diệp Mộ Phàm, không cần lo lắng, tôi vô cùng hài lòng với cậu, không có bất kỳ xoi mói gì, nếu không hai đứa xem hai ngày tới có rảnh, đi lĩnh giấy kết hôn, thuận tiện làm rượu mừng luôn!”

Khóe miệng Diệp Mộ Phàm co quắp vài cái, rốt cuộc Giang Quốc Trường này vội vã muốn gả con gái ra ngoài thế nào chứ.

“Bố!” Mặt Giang Minh Anh đỏ bừng, vội vã buông lỏng cánh tay của Diệp Mộ Phàm ra nói: “Bố nói loạn gì vậy, con là thấy Lam Tinh đã chạy tới dây dưa với con, con mới để cho Diệp Mộ Phàm tới giúp con ứng phó mà.”

“Không phải là gọi tới, là lừa tới.”Diệp Mộ Phàm lặng lẽ bổ sung.

Giang Quốc Trường ngẩn ra. Sau đó lắc đầu nói: “Ôi, đúng là già rồi, không hiểu được thế giới những người tuổi trẻ rồi, không hiểu! Hai đứa trò chuyện đi, trò chuyện đi. Tôi đi trước!”

Nói rồi, ông ta ý vị thâm trường liếc nhìn hai người sau đó xoay người rời đi.

“Cảm ơn anh!” Giang Minh Anh nói với Diệp Mộ Phàm: “Chúng ta coi như là huề nhau.”

“Cô tìm phiền phức lớn như vậy cho tôi, còn nói huề nhau.” Diệp Mộ Phàm im lặng nói.

“Anh không biết đâu tên Lam Tinh này rất ghê tởm, từ lúc đại học tôi biết anh ta. Sau đó chỉ cần bên cạnh tôi vừa có con trai tiếp cận, cũng sẽ bị anh uy hϊếp, hành hung, dẫn đến bây giờ bên cạnh tôi không có một người bạn nào mang giới tính nam cả.” Giang Minh Anh nói: “Hôm nay tôi thấy anh ta qua đây, chỉ nghĩ tới anh.”

Nói xong, cô lại bĩu môi nhìn về phía Diệp Mộ Phàm nói: “Còn nữa Thanh Vy đều nói cho tôi biết, ngày hôm qua lúc có người tới ám sát tôi, anh bỏ chạy như gió, anh thiếu tôi một nhân tình, hôm nay coi như là huề nhau.”

Trong lòng Diệp Mộ Phàm cười khổ một tiếng, anh vốn tính lười nhác, cũng lười giải thích cho Giang Minh Anh, anh nhún vai nói: “Tùy cô, nếu như không chuyện gì nữa thì tôi đi trước!”

“Anh nhất định phải đi à? Lam Tinh còn ở bên ngoài đó.” Giang Minh Anh nói.

Diệp Mộ Phàm nhướn mày nói: “Vậy coi như, tôi ngồi lại đây một lúc đi!”

“Hừ, quả nhiên là đồ quỷ nhát gan. Trách không được ngày hôm qua chạy, thật không biết sao bô tôi đối xử khách khí với một người như anh.” Giang Minh Anh nhìn anh, vẻ mặt kỳ quái nói: “Bỏ đi, dù thế nào anh cũng đã giúp tôi một chuyện, tôi vẫn phải cảm ơn anh mới được, buổi tối mời anh ăn cơm. Thuận tiện dẫn anh đi xem người đẹp giống như tôi!”

Diệp Mộ Phàm tất nhiên không tin tưởng cô nữa, nhưng là vì giúp đỡ Chiết Thu Vũ bọn họ đảm bảo Giang Minh Anh an toàn, anh vẫn đồng ý.

“Đi thôi, anh qua phòng làm việc của tôi, chờ một lát nhé!”Giang Minh Anh nghiêng đầu nói!

...

Lúc này, ở bên ngoài, đoàn người Lam Tinh đen gương mặt rời đi, về phần hoa đầy đất, bọn họ tất nhiên không dọn dẹp.

Đoàn người tìm một cái quán bar, gọi một ít em gái phục vụ, giữa trưa ngay ở quán bar chơi tiếp.

Lam Tinh ngồi ở đó tay phải ôm một cô gái ăn mặc khêu gợi, đen gương mặt!

Lúc này Trần Nghị đến gần nói: “Anh Tinh, anh cũng đừng nóng giận, Diệp Mộ Phàm kia chính là đồ con rùa thôi.”

“Diệp Mộ Phàm? Cậu nói là người bên cạnh Minh Anh kia? Cậu biết cậu ấy?” Lam Tinh kinh ngạc nhìn Trần Nghị hỏi.

“Ừm!” Trần Nghị khách khí đốt một điếu thuốc cho Lam Tinh nói: “Cậu ấy là chồng trước của bạn gái hiện tại của Hàn Thước, trước đó làm công nhân dọn vệ sinh ở công trường, về sau không biết thế nào lại giả làm bạn trai của Trâu Tuyết Liên tham gia tiệc mà ông Giang lão tổ chức hai ngày trước, trên bữa tiệc, ông Giang dường như quen với cậu ấy...”

Ánh mắt Lam Tinh khẽ động nói: “Cậu cũng là bởi vì cậu ấy nên bị ông Giang đuổi ra khỏi bữa tiệc à?”

“Đúng, ông Giang không mời anh, nếu không anh đã thấy rồi.” Trần Nghị lại vội vàng nói: “Ngày hôm qua tôi định dạy dỗ cậu ấy một chút ở quán bar kia của Đào Quang Trung, cũng là ông Giang gọi một cú điện thoại cho Đào Quang Trung, nói Diệp Mộ Phàm là bạn ông ta, tôi mới bị Đào Quang Trung đánh cho một trận, nhưng Đào Quang Trung sợ ông Giang, chứ anh cũng đâu cần sợ!”

“Nói như vậy, cậu ấy chính là một người không có bất kỳ bối cảnh gì đúng không.” Trong ánh mắt Lam Tinh lóe ra vẻ âm hiểm! Sau đó dùng lực véo đùi em gái trong lòng!

...

Bốn giờ chiều, Giang Minh Anh nghỉ sớm mang theo Diệp Mộ Phàm từ phòng làm việc rời đi.

Về phần còn chưa tới giờ tan tầm, cô hoàn toàn không sợ gì cả.

Dù sao đây là công ty nhà mình, hai người lái xe chạy về phía sân bay.

Cửa ra sân bay, Giang Minh Anh vẻ mặt mong đợi đứng ở đó, cô nói với Diệp Mộ Phàm ở bên cạnh: “Anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không làm anh thất vọng. Đàn chị này là trước đây học cùng tôi, chúng tôi được xưng là hai hoa hậu giảng đường ở đại học Lâm Hải đó!”

Trong lòng Diệp Mộ Phàm khẽ động nói: “Cô học ở đại học Lâm Hải à?”

“Lẽ nào anh cũng thế à?” Giang Minh Anh kinh ngạc hỏi: “Hẳn không phải mới đúng chứ, tốt nghiệp đại học Lâm Hải không đến mức đi dọn vệ sinh ở công trường chứ!”

Khóe miệng Diệp Mộ Phàm co quắp một chút, không giải thích nhiều, Lâm Hải, chỉ là quê cũ của anh mà thôi!

Chưa được bao lâu, ở lối ra lục tục có người đi ra.

Giang Minh Anh vẫy vẫy tay với một phương hướng ở phía đó!

Vừa lúc đó, trong lòng Diệp Mộ Phàm bỗng nhiên khẽ động, ngay sau đó, ánh mắt của anh nhanh chóng khóa vào một người.

Đó là một cô gái mặc váy đỏ, lúc cô đi ở lối ra đã hấp dẫn vô số sự chú ý của đàn ông, cô ta đeo theo một cặp kính đen, cao khoảng hơn 1m7, váy ngắn nóng bỏng bó sát người làm lộ ra thân hình vô cùng quyến rũ! Quả thực là vưu vật nhân gian!

Dường như cô ta đã quen với những ánh mắt như thế, căn bản không thèm để ý chút nào, kéo va ly xuyên qua đám người.

Diệp Mộ Phàm cũng lộ ra nụ cười lạnh nói: “Xem ra Hạ Tín chết làm lão già Hạ Trạch kia ngồi không yên rồi. Ngay cả Hoa Hồng Đỏ cũng đều đi tới Giang Thành!”

“Diệp Mộ Phàm, anh đang nhìn cái gì đấy, nhanh tôi giới thiệu với anh một chút!” Giang Minh Anh nói.

Diệp Mộ Phàm thu ánh mắt lại, xoay người lại, lúc này trước mặt của anh, đã nhiều thêm ba người, hai nữ một nam!

Lúc ánh mắt Diệp Mộ Phàm rơi vào trên người bọn họ, ánh mắt của bọn họ cũng nhìn thấy Diệp Mộ Phàm, ánh mắt của song phương, đều là hơi đổi!

Ngay sau đó ba người đối diện đồng thời lên tiếng: “Là cậu!”
« Chương TrướcChương Tiếp »