Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuồng Long Ở Rể

Chương 20: Phẫn Nộ

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Thế nhưng tôi vừa mới ly hôn mà, Giang Quốc Trường cũng mới công bố ra ngoài hai ba ngày, sau đó tôi lại kết hôn với Giang Minh Anh rồi, cái còn nhanh hơn chớp đó.” Diệp Mộ Phàm im lặng nói.

“Giang Quốc Trường ngồi không yên, đêm qua nếu như không phải là anh, Giang Minh Anh sợ rằng đã gặp độc thủ.” Chiết Thu Vũ nói.

Diệp Mộ Phàm từ từ thở ra một hơi, trầm ngâm, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bàn nói: “Thế nhưng bác sĩ Chiết, cô cũng biết thân thể tôi, trong lòng tôi toàn bộ đều là thuộc về cô...”

“Anh đừng ba hoa, chỉ có anh ở bên cạnh Giang Minh Anh, chúng ta mới có thể hoàn toàn an tâm.” Chiết Thu Vũ hừ lạnh một tiếng nói.

Diệp Mộ Phàm bĩu môi nói: “Chuyện này, không nói đến tôi có nguyện ý hay không, Giang Minh Anh bên kia có đồng ý hay không mới là chuyện, Giang Quốc Trường biết chúng ta tồn tại, Giang Minh Anh còn không biết đâu.”

Chiết Thu Vũ trầm ngâm một chút.

Lúc này, điện thoại di động của Diệp Mộ Phàm bỗng nhiên vang lên, anh cầm lên vừa nhìn phát hiện lại là Lâm Tuyết Thanh gọi điện thoại tới.

Diệp Mộ Phàm nhướn mày, nhận điện thoại nói: “Alo, có việc gì?”

Bên đầu kia, giọng của Lâm Tuyết Thanh vang lên: “Nghe nói bây giờ anh là ông chủ của công ty Thịnh Vượng rồi hả? Ui dà, không biết là ăn được cơm mềm của người nào, vậy mà trực tiếp tặng cho anh một công ty lớn như vậy!”

Cô ta nói lời nàycó chút chua chát.

Cô ta vẫn nhận định Diệp Mộ Phàm chính là đồ vô dụng, không cho là Diệp Mộ Phàm dựa vào năng lực của mình có thể mua một công ty như thế. Đây nhất định là Diệp Mộ Phàm bám vào người giàu có, người giàu có đưa anh.

Đương nhiên, cô ta rất chua xót, đồ Hàn Thước đưa cho cô ta, so với Diệp Mộ Phàm hiện tại, thật sự là quá nghèo rồi.

Diệp Mộ Phàm lười giải thích với cô ta, trên thực tế, anh nghĩ dựa vào ly hôn, phân rõ giới hạn với đôi mẹ con nhà này cũng tốt.

“Có việc gì thì nói, không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.” Diệp Mộ Phàm thản nhiên nói.

“Có tiền rồi có khác, cũng dám nói như vậy với tôi, Diệp Mộ Phàm, anh thực sự có tiền đồ đó.” Lâm Tuyết Thanh tiếp tục chua chát nói: “Không phải là anh ở chung khu nhà với tôi à? Tới nhà của tôi một chuyến, về chuyện sau ly hôn, tôi muốn nói rõ ràng một chút với anh!”

Nói xong, Lâm Tuyết Thanh cúp điện thoại.

Diệp Mộ Phàm nhíu mày một cái, nhưng là vẫn quyết định đi xem, vừa lúc cũng có thể nói rõ ràng mọi thứ.

Anh lên tiếng chào hỏi Chiết Thu Vũ nói: “Tôi đi ra ngoài một lúc đã.”

“Chuyện tôi giao cứ quyết định như vậy đi.” Chiết Thu Vũ nói.

“Định cái gì mà định.” Diệp Mộ Phàm vội vàng nói: “Kết hôn loạn thế này không tốt lắm đâu, tuy rằng lần này là giả kết hôn, thế nhưng nhỡ đâu đến lúc đó Giang Minh Anh yêu tôi thì sao! Phương thức để cho cô ấy an toàn rất nhiều, không nhất định là phải kết hôn, chuyện này để tôi suy nghĩ đã!”

“Đây là chiến lược kế hoạch.” Chiết Thu Vũ vội vàng nói.

Diệp Mộ Phàm cười cười, không đồng ý, đi giày vào nhanh như chớp chạy mất dạng.

Minh Nam Phương vui vẻ nói: “Tôi đã nói anh ấy sẽ không đồng ý mà. Dù sao anh ấy vừa mới ly hôn, hơn nữa cuộc hôn nhân trước cũng không được tốt đẹp.”

Chiết Thu Vũ trầm ngâm, sau đó nói thật: “Cũng đó, đây là khủng hoảng sau hôn nhân, đây là bệnh, phải trị!”

...

Diệp Mộ Phàm ra cửa, quen cửa quen nẻo về tới nơi anh đã từng ở, anh gõ cửa, cửa nhanh chóng mở ra, làm cho Diệp Mộ Phàm kinh ngạc là trong phòng vậy mà có chừng mười mấy người đang ngồi.

Một nhà Lâm Thiên Hương, Một nhà cậu cô ta, còn có một vài cô dì chú bác toàn bộ đều ngồi ở bên trong.

“Vào đi!” Lâm Tuyết Thanh mở cửa nói.

Diệp Mộ Phàm đi vào trong phòng, Lâm Tuyết Thanh đóng cửa lại, lúc này, Bạch Tố Châu âm dương quái khí nói: “Ôi da, ly hôn xong bám vào người giàu có, bắt đầu tính toán chúng tôi phải không?”

Mặc dù trong lòng Bạch Tố Châu vẫn không muốn thừa nhận Diệp Mộ Phàm bỗng nhiên thay đổi nhanh chóng biến thành ông chủ chủ Lâm Thiên Hương, thế nhưng em trai Bạch Bân của bà ta đã thực sự xác nhận, bà ta không thể không thừa nhận đây là sự thực.

“Tính toán các người? Tôi còn không buồn chán như thế.” Diệp Mộ Phàm bĩu môi.

Đây là lời từ trong lòng anh nói ra.

Bạch Tố Châu vừa cười vừa nói: “Bây giờ là chướng mắt chúng tôi đúng không, thế nào, cậu mua công ty là lập tức chặt đứt hợp tác với công ty em trai tôi hả, không phải cậu trả thù thì là cái gì.”

Diệp Mộ Phàm sờ sờ mũi, sáng sớm Hà Cường vừa gọi điện thoại cho anh, nói với anh nhận hợp tác của nhà họ Giang, sau đó dừng việc buôn bán với một ít công ty nhỏ, mà công ty Bạch Bân, có lẽ chính là một trong những công ty nhỏ đó.

“Thế nào, không thể nói gì à?” Bạch Tố Châu cười xùy một tiếng nói.

Nghe được lời của bà ta, tức giận trong lòng Diệp Mộ Phàm cũng dâng lên.

Xem ở ơn cứu mạng lúc đầu, mặc dù anh đã khôi phục ký ức, anh cũng để lại một đường, đυ.ng phải Bạch Tố Châu châm chọc khıêυ khí©h anh, Diệp Mộ Phàm đều cười trừ.

Thế nhưng lúc này, anh nghe giọng nói âm dương quái khí kia, anh cảm thấy mình không cần thiết phải nhịn nữa, anh nhướn mày, nhìn về phía Bạch Tố Châu nói: “Không nói đến tôi chỉ là ông chủ vung tiền, chuyện của công ty tôi không nhúng tay vào, mặc dù chuyện này là tôi làm, thì như thế nào?”

Giọng điệu của anh có chút lạnh lùng, trong chớp mắt, Bạch Tố Châu ngây ngẩn cả người.

Sau đó, bà ta mới quát lên: “Cậu không phải là ăn bám à? Ở chỗ này của tôi đắc ý cái gì!”

Nói rồi, bà ta nhìn chằm chằm Diệp Mộ Phàm nói: “Cậu đừng có quên cái mạng chó của cậu đều là chồng tôi cứu, chúng tôi còn cho cậu ở nhà này ba năm, bây giờ ly hôn xong cậu lập tức qua cầu rút ván, cậu là cái đồ sói mắt trắng!”

Lúc này, Lâm Văn An bố của Lâm Thiên Hương cũng vội vàng nói: “Đúng thế, Diệp Mộ Phàm, ba năm trước đây, cái mạng này của cậu cũng do anh trai tôi cứu, bây giờ cậu làm chuyện này quả thật có chút không phúc hậu.”

“Ông ở chỗ này giả vờ làm người tốt cái gì!” Diệp Mộ Phàm giận từ trong lòng, bỗng nhiên nhìn về phía ông ta nói: “Ba năm này, các người, cả nhà các người ở đây đã cho tôi được sắc mặt tốt chứ? Nói đến ăn bám, tôi chả là cái gì so với mẹ con bà cả? Ba năm nay các người đã đi ra ngoài làm cái gì chứ? Ông đây không khổ cực làm việc ở công trường, kiếm tiền cho mấy người, thế nhưng các người vẫn luôn xem thường, ba năm nay, tôi có tháng nào mang về nhà ít hơn vài chục triệu không!”

“Các người làm cái gì? Ông đây khổ cực kiếm tiền nuôi các người ba năm, cho tới bây giờ không đổi lấy một câu khen của các người, các người nghĩ công việc của tôi mất mặt, nghĩ Lâm Tuyết Thanh xinh đẹp, hẳn là tìm một người có tiền, kết quả vứt bỏ một công nhân như tôi, cả nhà trên dưới các người ba năm qua có một người nào nói với tôi một câu tử tế chưa?” Diệp Mộ Phàm chửi ầm lên!

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều đần ra.

Mà Diệp Mộ Phàm lại cười lạnh nói: “Con mẹ nó mấy người đừng quên bây giờ mấy người ở nhà này đều là tiêu tiền của ông đây mua, sau đó thì sao? Lâm Tuyết Thanh ở bên ngoài..., tìm một cậu ấm nhà giàu có tiền, sau đó Bạch Tố Châu bà lập tức đá tôi ra, muốn cô ta ly hôn tôi! Còn muốn đuổi tôi ra ngoài!”

“Bàn về ăn bám, cái loại kỹ nữ các người không có tư cách ở chỗ này!” Diệp Mộ Phàm cười lạnh một tiếng nói.

Yên lặng!

Cả phòng hoàn toàn yên lặng.

Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới thằng nhóc chỉ biết vâng dạ này, lại có một ngày dám lớn tiếng nói chuyện với bọn họ như vậy.

Đặc biệt Bạch Tố Châu cùng Lâm Tuyết Thanh, sắc mặt của bọn họ khó nhìn đến cực hạn.

Sau giây phút ngắn ngủi kinh ngạc, Bạch Tố Châu thét lên, nhảy về phía Diệp Mộ Phàm quát: “Cái đồ con sói mắt trắng nhà cậu, hôm nay tôi liều mạng với cậu!”

Nói, bà ta quơ tay xông về phía Diệp Mộ Phàm.

“Bốp!”

Diệp Mộ Phàm đột nhiên giơ tay lên, một cái tát vứt lên trên mặt của bà ta.

Bạch Tố Châu bị tát đến ngây người.

“Mẹ!” Lâm Tuyết Thanh vội vã chạy tới đỡ Bạch Tố Châu, sau đó cô ta nhìn về phía Diệp Mộ Phàm nói: “Diệp Mộ Phàm, anh lại dám đánh mẹ tôi!”

“Mày lại dám đánh tao, mày lại dám đánh tao, mày là đồ vô ơn bội nghĩa!” Bạch Tố Châu muốn điên rồi.

Diệp Mộ Phàm cười lạnh nói: “Ba năm nay bà làm gì với tôi, còn có những chuyện bà làm lúc ly hôn, tôi tát bà một cái cũng chưa đủ.”

“Diệp Mộ Phàm, anh đừng quá đáng.” Lúc này, mấy người trẻ tuổi đứng lên.

Diệp Mộ Phàm lộ ra khinh bỉ, ngửa đầunhìn về phía bọn họ nói: “Thế nào? Các người muốn ra tay à?”

Trong chớp nhoáng này, những người đứng lên không ai dám động.

Ánh mắt của Diệp Mộ Phàm lạnh như băng, lạnh lùng đến khiến cho tất cả mọi người cảm thấy xa lạ, sợ!

Lâm Văn An cũng ngây ngẩn cả người, ông ta là một thấy già, cảm giác mình nhìn người khác chuẩn, thế nhưng Diệp Mộ Phàm trước sau thay đổi quá lớn rồi.

“Diệp Mộ Phàm, vẫn là không cần phải động thủ, mọi người vui đến không vui đi!” Lâm Văn An vội vàng nói.

Diệp Mộ Phàm hờ hững nhìn ông ta một cái, sau đó nhìn Lâm Tuyết Thanh nói: “Chính như các người vẫn nói, nếu đã ly hôn giữa chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì, sau ngày hôm nay, mọi người là người xa lạ, tôi sẽ không tới quấy rối cuộc sống của cô, các người cũng đừng tới làm phiền tôi!”

Bên cạnh, sắc mặt của Lâm Thiên Hương cùng Bạch Bân đều là thay đổi!

Lâm Thiên Hương lo lắng cho mình mất việc, mà Bạch Bân... Càng ảm đạm!

Công ty bọn họ quy mô không lớn, trước đó hợp tác cùng Thịnh Vượng, giá cả không tính là rất cao, mà các công ty vận chuyển khác ở Giang Thành, giá cả đều cao không ít, hơn nữa hiệu suất còn không bằng Thịnh Vượng bên này, cái này với ông ta mà nói là một tổn thất rất lớn!

Ông ta đứng dậy nhìn Diệp Mộ Phàm, sau đó mở miệng nói: “Vậy Diệp Mộ Phàm, công ty chúng tôi!”

Diệp Mộ Phàm bĩu môi nói: “Chuyện này ông đừng nói với tôi, công ty này tôi chỉ là ông chủ vung tiền, không quản lý bất cứ chuyện gì của công ty.”

“Diệp Mộ Phàm, cậu vậy mà tuyệt tình như thế!” Lúc này Bạch Tố Châu hòa hoãn lại, bà ta cắn răng nhìn về phía Diệp Mộ Phàm nói: “Cậu tát tôi một cái, cậu nhớ kỹ cho tôi, con rể Hàn Thước của tôi sẽ không bỏ qua cho cậu, cậu đừng tưởng rằng cậu có chút tiền là có thể tới nhà của tôi diễu võ dương oai!”

“Tôi nói, từ hôm nay trở đi, tôi không muốn có chút quan hệ gì với các người. Về phần Hàn Thước, đừng có mở mồm ra đã gọi con rể, người ta còn chưa lấy con gái bà, đừng để đến lúc bị người ta chơi chán rồi đá đấy.” Diệp Mộ Phàm cười lạnh nói: “Còn nữa, Hàn Thước, tôi còn không nhìn ở trong mắt!”

Nói xong, Diệp Mộ Phàm đẩy cửa ra nghênh ngang mà đi, chỉ để lại người cả phòng hoặc là đứng hoặc là đang ngồi, vẻ mặt dại ra yên lặng nhìn bóng lưng Diệp Mộ Phàm!
« Chương TrướcChương Tiếp »