Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuồng Long Ở Rể

Chương 2: Thẻ Vip

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngân hàng Đại Dương là một ngân hàng rất bí ẩn ở Hoa Trung, quy mô không lớn nhưng cũng không nhận tiền gửi dưới ba mươi tỷ!

Nói cách khác, đây là ngân hàng chỉ dành cho những người giàu có!

Vì tính bảo mật của ngân hàng rất tốt nên nó đã trở thành sự lựa chọn của rất nhiều đại gia.

Diệp Mộ Phàm chạy một mạch đến ngân hàng đó. Sở dĩ chạy là vì bây giờ trên người anh không có một xu, tiền của anh chỉ cần ở công trường phát lương về thì đều giao hết cho mẹ con Lâm Tuyết Thanh.

Anh thở ra một hơi, sau đó bước vào trong.

Nhưng mới đi được hai bước, liền bị nhân viên bảo vệ ở cửa chặn lại, nhân viên bảo vệ cau mày nhìn anh nói: "Ngân hàng Đại Dương không phải là nơi ai cũng có thể vào được!"

Diệp Mộ Phàm vội vàng giải thích: "Tôi đến đây để giao dịch."

"Giao dịch?" Bảo vệ nhìn anh, cười như không cười, nói: "Cậu có biết đây là ngân hàng gì không? Cậu mà cũng có thể vào trong giao dịch sao?"

Là một nhân viên bảo vệ của ngân hàng Đại Dương, anh ta đã từng nhìn thấy rất nhiều khách hàng đến đây giao dịch, bọn họ người nào cũng sáng sủa, không ngồi xe sang thì cũng là một thân toàn hàng hiệu.

Nhưng còn Diệp Mộ Phàm thì…

Anh vừa ra khỏi công trường, toàn thân lấm lem, đầu tóc lấm tấm bột tro, mặt mũi nhếch nhác, chiếc áo ba lỗ mặc trên người cũng sắp chuyển sang màu đen, chân mang một đôi giày thể thao rách nát, trông chẳng khác gì một kẻ ăn xin!

Một người như vậy có thế giao dịch gì ở ngân hàng Trung Hải chứ?

“Diệp Mộ Phàm?” Vào lúc này, giọng nói của một người phụ nữ đột nhiên vang lên sau lưng Diệp Mộ Phàm.

Nghe thấy giọng nói này, Diệp Mộ Phàm không khỏi run lên.

Anh thật sự đã quá quen thuộc với giọng nói này rồi.

Đó chính là giọng của vợ anh, à không... là giọng của Lâm Tuyết Thanh.

Anh chậm rãi quay đầu lại, quả nhiên cách đó không xa, một chiếc BMW mới tinh dừng lại, sau đó một nam một nữ từ trên xe bước xuống, người phụ nữ trang điểm nhẹ nhàng trông vô cùng xinh đẹp. Sau khi xuống xe, cô ta khoác lấy cánh tay của người đàn ông một cách rất tự nhiên, trông bọn họ vô cùng thân thiết!

Diệp Mộ Phàm tức giận, thân nhau tới mức này, sợ là không biết hai người này đã ở bên nhau bao lâu rồi.

Còn Diệp Mộ Phàm kết hôn đã ba năm, nhưng thậm chí ngay cả một ngón tay của cô ta anh cũng không được chạm vào.

“Đây là Diệp Mộ Phàm à.” Hai người đi tới, người đàn ông nọ liếc mắt nhìn Diệp Mộ Phàm cười nhạt, có chút dương oai tự đắc nói: “Là chồng cũ của em sao?”

“Trên danh nghĩa thôi.” Lâm Tuyết Thanh nhếch môi, ánh mắt chán ghét liếc Diệp Mộ Phàm nói: “Anh ta còn chưa được chạm vào em dù chỉ một lần, anh đừng có suy nghĩ nhiều!”

Sau đó, cô ta nhìn Diệp Mộ Phàm và nói: “Diệp Mộ Phàm, giới thiệu với anh một chút, đây là bạn trai tôi, Hàn Thước, chắc anh đã từng nghe nói rồi chứ."

Đúng vậy, Diệp Mộ Phàm quả thực có nghe nói tới người này, là một cậu ấm có tiếng ở Giang Thành!

Hầu hết mọi người ở Giang Thành đều biết đến danh tiếng của anh ta, tất nhiên, không phải là biết về mặt tích cực.

Diệp Mộ Phàm không ngờ bạn trai mới của Lâm Tuyết Thanh lại là anh ta!

Hàn Thước liếc nhìn Diệp Mộ Phàm một cái, mỉm cười nói: "Cảm ơn anh ba năm nay đã giúp tôi chăm sóc Tuyết Thanh."

Lâm Tuyết Thanh nhếch môi nói: "Anh ta chăm sóc em? Anh ta mà có thể chăm sóc gì được cho em chứ? Một tháng làm việc cật lực cũng chỉ kiếm được hơn ba mươi triệu, để em mua một cái túi cũng không đủ, anh tốt hơn anh ta nhiều!"

Trước mặt Diệp Mộ Phàm, đây chẳng khác nào một sự sỉ nhục trắng trợn!

Diệp Mộ Phàm cúi đầu, nghiến răng, cơn tức giận đang dâng trào trong l*иg ngực.

“Anh làm gì ở đây?” Lâm Tuyết Thanh lúc này mới cau mày hỏi.

“Tôi đến để giao dịch.” Diệp Mộ Phàm bình tĩnh trả lời.

"Phụt!"

Lúc này, Hàn Thước chế nhạo nói: "Giao dịch? Anh có thể bước qua được cánh cửa đó sao?"

Vừa nói anh ta vừa đi thẳng về phía cổng bước vào trong, nhân viên bảo vệ đã chặn Diệp Mộ Phàm lại cũng không ngăn cản anh ta, ngược lại còn mỉm cười nói: "Cậu Hàn, mời bên này!"

Lâm Tuyết Thanh cũng chán ghét liếc nhìn Diệp Mộ Phàm một cái, khoác lấy cánh tay của Hàn Thước đi vào trong, vừa đi, giọng nói của Hàn Thước cũng đồng thời vang lên: "Tuyết Thanh, anh đã tặng em chiếc BMW, lại mua thêm cho em quỹ ngân hàng trị giá một tỷ rưỡi, lòng thành anh đã đủ rồi chứ, đêm nay đừng về nhà nữa!”

“Ây da!” Lâm Tuyết Thanh nũng nịu ...

Nhìn thấy cảnh này, tay Diệp Mộ Phàm bất giác siết chặt thành nắm đấm!

Anh nhìn bảo vệ, rồi đi về phía cổng một lần nữa.

“Đứng lại!” Bảo vệ nhìn Diệp Mộ Phàm, lấy dùi cui điện trong tay ra, chỉ vào Diệp Mộ Phàm uy hϊếp: “Mau rời khỏi ngân hàng, cậu không có tư cách bước vào đây!”

“Tôi thực sự đến đây giao dịch.” Diệp Mộ Phàm lặp lại.

“Chuyện gì?” Lúc này, phía sau bọn họ vang lên một giọng nói lạnh lùng.

Diệp Mộ Phàm quay đầu lại nhìn, không biết từ khi nào mà sau lưng anh xuất hiện một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, vóc dáng cao ráo, mặc đồng phục và đeo mắt kính, cô ấy nhìn Diệp Mộ Phàm rồi lại nhìn sang nhân viên bảo vệ, lông mày khẽ cau lại.

Trước ngực cô ấy có một thẻ tên, bên trên viết ba chữ Trâu Tuyết Liên.

"Người này nói anh ta muốn vào đây giao dịch..." Nhân viên bảo vệ chỉ vào Diệp Mộ Phàm và nói: “Tôi nghi ngờ anh ta có âm mưu bất chính, cho nên không cho anh ta vào trong!"

Trâu Tuyết Liên liếc nhìn Diệp Mộ Phàm, trên mặt lộ vẻ cảnh giác, nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Anh nói là anh đến đây để giao dịch? Là gửi tiền hay rút tiền, hay là cái gì khác."

“Kiểm tra số dư thẻ ngân hàng.” Diệp Mộ Phàm thành thật nói.

Nhân viên bảo vệ nói: “Giám đốc Trâu, cô đừng phí lời với anh ta nữa? Ăn mặc như thế này không thể vào ngân hàng chúng ta giao dịch được."

Trâu Tuyết Liên nhìn Diệp Mộ Phàm và hỏi: "Nếu là vấn tin, chắc anh có mang theo thẻ ngân hàng chứ, có thể cho tôi xem thử không?"

Diệp Mộ Phàm gật đầu, lấy từ trong túi ra thẻ ngân hàng màu xanh lam, bởi vì có bụi nên anh cẩn thận lau lên người mình, nhưng lại càng khiến thẻ ngân hàng bẩn hơn, anh có chút ngại ngùng gãi đầu!

Nhưng mà lúc này, sắc mặt Trâu Tuyết Liên đột nhiên thay đổi, nhìn chằm chằm và tấm thẻ ngân hàng đó, giọng nói run run: "Kim cương... Thẻ kim cương!"

Diệp Mộ Phàm giật mình, nghĩ thầm trong lòng: "Thật sao? Chẳng lẽ người phụ nữ đó không lừa mình? Trước đây mình thật sự là người cực kỳ có tiền?"

Trâu Tuyết Liên thở dài, l*иg ngực không ngừng nhấp nhô theo nhịp thở, một lúc sau mới mỉm cười nói với Diệp Mộ Phàm: "Khách hàng kim cương thân mến, nhân viên bảo vệ xúc phạm ngài là do chúng tôi phục vụ không chu đáo, tôi sẽ tiến hành xử lý, sẽ cho ngài một đáp án thỏa đáng!"

Lúc này, sắc mặt nhân viên bảo vệ bên cạnh cũng trắng bệt.

Leng keng!

Chiếc dùi cui điện trong tay anh ta rơi xuống đất, cả người lắp bắp kinh hãi nhìn Diệp Mộ Phàm nói: "Khách… khách hàng… khách hàng kim cương, tôi… tôi..."

Tuy là bảo vệ nhưng anh ta cũng biết rõ, khách hàng kim cương là có ý nghĩa gì, anh ta vừa mới cản đường một vị khách quý, e là sẽ mất đi công việc, thậm chí còn bồi thường một khoản tiền lớn hợp đồng bảo vệ!

Nhưng Trâu Tuyết Liên lại chẳng để ý anh ta, cô mỉm cười nói: "Mời anh đi theo tôi! Tôi sẽ đích tiếp đãi anh!"

Diệp Mộ Phàm ngơ ngác đi theo cô ấy, sau khi bước vào ngân hàng, đi ngang qua một cái sảnh lớn, rồi đi vào phòng khách VIP phía sau!

Khách hàng của ngân hàng Đại Dương không nhiều, lúc này ở đại sảnh chỉ có Lâm Tuyết Thanh và Hàn Thước, bọn họ nhìn thấy Diệp Mộ Phàm vậy mà lại được vào trong này, hơn nữa còn hướng về phòng dành cho khách VIP, trên gương mặt không khỏi tỏ vẻ kinh ngạc.

Hai phút sau, nhân viên của ngân hàng đang xôn xao, một người đang gọi điện thoại nói: "Alo, giám đốc ngân hàng, ở chi nhánh chúng ta có một khách hàng kim cương, xin ngài hãy mau chóng đến ngân hàng một chuyến!"

Lâm Tuyết Thanh và Hàn Thước cau mày. Lâm Tuyết Thanh nhìn nhân viên ở quầy và hỏi: "Này, cô ơi, cho hỏi khách hàng kim cương này đặc biệt lắm sao?"

Nhân viên nữ tại quầy mỉm cười ngọt ngào nói với cô ta: "Thẻ của ngân hàng chúng tôi dựa trên hệ thống phân cấp. Ví dụ, thẻ của anh Hàn Thước là thẻ bạc, số dư ba tỷ thì có thể sử dụng, số dư ba mươi tỷ thì chính là thẻ vàng, hơn ba trăm tỷ thì chính là thẻ bạch kim, còn thẻ kim cương thì rất ít phát hành, dường như ngân hàng chỉ có chín thẻ kim cương được phát hành mà thôi."

“Cái gì!” Lâm Tuyết Thanh giật mình, sau đó kinh ngạc nhìn về phía chỗ ngồi VIP!

Diệp Mộ Phàm, cái người ngoại trừ có sức khỏe ra thì chẳng có gì khác, vậy mà lại sở hữu một tấm thẻ kim cương?

"Không thể nào!" Lâm Tuyết Thanh nhìn nhân viên ở quầy nói: "Người đó là chồng cũ của tôi. Anh ta là người như thế nào tôi biết rất rõ, anh ta chỉ là một người làm công, chẳng có tài cán gì cả, các người tuyệt đối đừng bị anh ta lừa!"

Nhân viên ở quầy tiếp tân mỉm cười nói: "Đây cũng không phải là chuyện mà chúng tôi có thể nhúng tay vào, giám đốc ngân hàng của chúng tôi cũng đang trên đường tới đây, đích thân ngài ấy sẽ tiếp đãi."

“Được rồi, Thanh Tuyết, em biết anh ta là người như thế nào là được rồi.” Hàn Thước nhìn về phía Diệp Mộ Phàm với vẻ mặt khinh bỉ: “Chúng ta không cần quan tâm đến anh ta! Đừng vì anh ta mà làm gián đoạn buổi hẹn hò của chúng ta!”

Lâm Tuyết Thanh ngoan ngoãn gật đầu, khi sắp rời đi, cô ta lại nói với nhân viên ở quầy: "Các người nhất định phải tra cho thật kỹ, Diệp Mộ Phàm này rất có thể là tên lừa đảo, các người tuyệt đối đừng bị anh ta dắt mũi!"

Bên kia, Diệp Mộ Phàm đang ngồi trên ghế sô pha vô cùng thoải mái, trước mặt anh, Trâu Tuyết Liên đưa cho anh một chiếc máy tính bảng và nói: "Nhập mật khẩu của anh vào đó, thì anh có thể kiểm tra số dư trong thẻ ngân hàng của mình!"

Diệp Mộ Phàm thở dài, anh nhập theo ngày sinh trên thẻ căn cước của mình!

Sau đó, màn hình trước mặt anh biến động, tiếp theo, một dãy số dài ngoằn đập vào mắt anh!
« Chương TrướcChương Tiếp »