Diệp Mộ Phàm lười so đo với người đàn bà chanh chua này, anh không để ý tới nữa, xoay người rời đi.
Đến một cửa hàng bán đồ ăn sáng, anh gọi một bát cháo cùng một l*иg bánh bao, vừa lau tay vừa ăn.
“Thằng nhóc quả nhiên cậu ở chỗ này.”
Diệp Mộ Phàm ngẩng đầu, phát hiện Dương Kiên đang ngồi ở trước mặt của anh, vẻ mặt chết lặng nhìn anh.
Anh thường xuyên đến cửa hàng này ăn sáng, Dương Kiên có thể tìm được anh ngược lại anh cũng không kinh ngạc.
“Anh không đi làm, chạy tới chỗ này làm cái gì?” Diệp Mộ Phàm kinh ngạc hỏi.
“Cậu không nói cho tôi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tôi đi làm cái quỷ gì được, ngày hôm qua lúc tôi thấy tên cậu xuất hiện ở chỗ ông chủ kia, chúng tôi đều choáng váng, nhanh, nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, còn nữa, chuyện Từ Văn Đồng kia cũng là cậu giở trò quỷ đúng không!”Dương Kiên nói.
Từ Văn Đồng là quản đốc của anh, từ lần trước sau khi để Trâu Thiên Hương đối phó anh ta, Diệp Mộ Phàm cũng sẽ không chú ý nữa.
“Anh ta làm sao vậy?” Diệp Mộ Phàm hỏi.
“Cậu không biết à, mấy công ty địa ốc muốn khởi tố anh ta, khoản tiền bồi thường kia cho dù bán vợ con anh ta đi cũng không đủ.” Dương Kiên cầm một cái bánh bao lên, nhét vào trong miệng nói: “Ngày hôm qua anh ta gọi điện thoại cho tôi, cầu xin tôi tới tìm cậu năn nỉ cho anh ta một chút.”
Đối với thay đổi của Diệp Mộ Phàm, dường như anh ta cũng không quá khó chịu, hình thức ở chung vẫn như trước kia.
“Do anh ta làm thôi, hơn nữa anh ta nhận thầu công trình, quả thực tồn tại chuyện ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, cái này là không thể phủ nhận. Kết cục này cũng là anh ta gieo gió gặt bão.” Diệp Mộ Phàm bình tĩnh nói.
Dương Kiên bĩu môi nói: “Tôi tới tìm cậu không phải là vì chuyện này, tôi là hỏi cậu chuyện kia, thế nào cậu thoáng cái đã biến thành ông chủ của công ty Thịnh Vượng rồi.”
Diệp Mộ Phàm thở ra một hơi, đối với Dương Kiên, anh nghĩ cũng không có gì để giấu.
“Chuyện ba năm trước đó, tôi đều không nhớ được gì, cái này anh biết chưa.” Diệp Mộ Phàm nói.
“Ừ.” Dương Kiên gật đầu nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì sao, thật ra tôi là người cực kỳ có tiền, đột nhiên tôi khôi phục ký ức, tìm được thẻ ngân hàng, tra một cái phát hiện bên trong có không ít tiền, vì để cho một nhà Lâm Tuyết Thanh hối hận, tôi đi thu mua công ty Thịnh Vượng, cố ý để Lâm Thiên Hương phát hiện tôi có tiền.” Diệp Mộ Phàm nói đơn giản.
Về phần người gác đêm gì đó, anh tất nhiên không có khả năng nói cho Dương Kiên.
“Cậu là định vả mặt à.” Mắt Dương Kiên sáng lên hỏi.
Diệp Mộ Phàm cười cười nói: “Trước đó là muốn như vậy, thế nhưng hiện tại, oán hận đối với bọn họ cũng không sâu như vậy rồi.”
Sau khi khôi phục ký ức, tầm nhìn của anh quả thực thay đổi không ít, anh vốn không thuộc về nơi đây.
Hơn nữa cho dù thế nào, bố của Lâm Tuyết Thanh đã cứu anh một mạng, cái nhà kia đối với anh hiện tại mà nói, không coi vào đâu, coi như là báo ân rồi.
Đương nhiên, uất ức ba năm nay, Diệp Mộ Phàm cũng không hoàn toàn quên được, cho dù thế nào, ghê tởm đôi mẹ con nhà này một chút là điều tất nhiên.
“Anh cứ đi làm đi, tuy rằng tôi là ông chủ, thế nhưng anh không đi làm cũng không tốt lắm, hơn nữa anh ở bên này vẫn phải theo học vài thứ, tuy rằng sẽ không đuổi anh, thế nhưng đến lúc đó bị người khác chỉ trỏ anh cũng khó chịu.” Diệp Mộ Phàm nói.
“Tôi biết rồi, hôm nay tôi xin nghỉ, công ty trực tiếp cho ta dự chi cho tôi 1 tỷ 7 tiền lương, ta có chút vội hôm qua đã đưa An Nhiên đến bệnh viện làm phẫu thuật. Hôm nay nhân lúc nó đang ngủ mới chạy đến tìm cậu.” Dương Kiên nói.
Diệp Mộ Phàm gật đầu nói: “Được rồi, vậy tôi cùng đi với anh đi thăm An Nhiên một chút!”
...
Đồng thời, cửa công ty Thịnh Vượng, một người đàn ông trung niên hói đầu mặc vest đi giày da, ông ta mang theo một túi giấy tờ, hai bên mang theo một chai rượu tốt nhất, đang ở cửa lo lắng bồi hồi.
Rất nhanh, một bóng dáng xinh đẹp chạy tới, lúc thấy người đàn ông trung niên, cô kinh ngạc hỏi: “Chú Bạch, sao chú chơi tìm cháu.”
Người trước mắt này, đúng là cậu của Lâm Tuyết Thanh, em trai của Bạch Tố Châu, Bạch Bân.
Lúc Bạch Bân thấy Lâm Thiên Hương, trên mặt lộ ra nụ cười, ông ta vội vàng nói: “Thiên Hương, là như vậy, chú vốn muốn gặp tổng giám đốc Hà của công ty các cháu một chút, trước đó hàng hóa công ty chúng ta vẫn là Thịnh Vượng đang giúp đỡ phụ trách vận chuyển, ngày hôm qua bỗng nhiên anh ta đình chỉ hợp tác với chú. Chú vốn đi tìm công ty khác nhưng giá cả của bọn họ đều hơi cao quá.”
Sắc mặt Lâm Thiên Hương hơi đổi một chút.
Cô ta bỗng nhiên nghĩ tới ngày đó lúc Diệp Mộ Phàm ly hôn, Diệp Mộ Phàm ở cửa nói với bọn họ câu các người sẽ hối hận kia.
Mà bây giờ, Diệp Mộ Phàm thay đổi nhanh chóng, biến thành ông chủ của cô ta, công ty lại cắt hợp tác với bên Bạch Bân!
Cô ta không biết cụ thể là chuyện gì xảy ra, thế nhưng cô ta rõ ràng một chuyện Diệp Mộ Phàm hoàn toàn khác với tưởng tượng của cô ta.
Lâm Thiên Hương cười khổ một tiếng nói: “Chú nói chuyện này, cháu cũng không giúp được một tay, cháu chẳng qua chỉ là một nhân viên quèn của công ty mà thôi.”
“Là như vậy, chú vốn gặp tổng giám đốc Hà ở cửa rồi, thế nhưng anh ta không muốn nói chuyện nhiều với chú, chú nghĩ đến cháu xem có thể mang chú vào công ty không, chú đi tìm tổng giám đốc Hà.” Bạch Bân nói.
Lâm Thiên Hương thở ra một hơi, nhìn Bạch Bân nói: “Chú Bạch, tuy rằng cháu không biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng đây đúng là sự thực, tổng giám đốc Hà đã không phải là ông chủ của chúng cháu, hiện tại ông chủ của chúng cháu... Là Diệp Mộ Phàm!”
“Diệp Mộ Phàm? Diệp Mộ Phàm nào?” Bạch Bân hỏi.
Lâm Thiên Hương cười khổ một tiếng nói: “Còn có thể là ai, chồng cũ của chị Tuyết Thanh đó.”
Sắc mặt Bạch Bân khẽ biến, viết đầy vẻ không thể tin.
Lâm Thiên Hương nói: “Cho nên chú tìm đến cháu, không bằng đi tìm một chút dì với chị Tuyết Thanh, nhưng mà cháu đoán cũng không có tác dụng gì, lúc đầu chúng ta đối đãi với Diệp Mộ Phàm như thế.”
“Đây là cậu ấy đang trả thù chúng ta!” Sắc mặt Bạch Bân tái nhợt nói.
Trên thực tế, chuyện này thật không có nhiều quan hệ lắm với Diệp Mộ Phàm.
Ngày hôm qua anh và Giang Quốc Trường nói một lần, để Giang Quốc Trường trông nom Thịnh Vượng một chút, ngay sau đó, Giang Quốc Trường đã lập tức chủ động gọi điện thoại cho Hà Cường, nói chuyện hợp tác.
Lúc Hà Cường vừa nhận được điện thoại đều bị dọa rồi, đây chính là nhà giàu số một Giang Thành đó!
Doanh nghiệp của bọn họ cực kỳ khổng lồ, sau khi nhận được tin tức này, anh ta cấp tốc quyết định trực tiếp bỏ một số việc kinh doanh kém. Để lại nguồn lực làm cho nhà họ Giang bên này.
Bạch Bân chỉ là bị dính líu mà thôi!
“Nói thật là hiện tại cháu cũng sứt đầu mẻ trán.” Trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Thiên Hương viết đầy lo lắng nói: “Bây giờ cháu ở trong công ty, mỗi một giây một phút đều cảm giác mình có thể sẽ thất nghiệp!”
...
Sau khi ăn cơm cùng Dương Kiên xong, Diệp Mộ Phàm cùng anh ta đến bệnh viện thăm An Nhiên, sau đó tạm biệt hai người đón xe về nhà!
Hiện tại, anh không cần đi bàn chuyện, công ty cũng là ông chủ vung tiền, chuyện người gác đêm Chiết Thu Vũ tạm thời không sắp xếp anh làm cái gì, quả thật anh có chút buồn chán.
Về đến nhà đã là buổi trưa, Chiết Thu Vũ cùng Minh Nam Phương chuẩn bị xong cơm nước, đợi Diệp Mộ Phàm trở về, Chiết Thu Vũ nhìn anh một cái nói: “Anh khá rảnh rỗi nhỉ.”
Diệp Mộ Phàm cười hì hì nói: “Đây không phải là không có chuyện gì làm à, cũng không có về người gác đêm, không có nhiệm vụ gì cần chấp hành.”
Chiết Thu Vũ liếc Diệp Mộ Phàm một cái nói: “Người gác đêm, anh không cần trở về.”
“Hử?” Diệp Mộ Phàm kinh ngạc hỏi: “Có ý gì?”
“Anh biến mất ba năm, mới vừa rồi tôi nói chuyện điện thoại với ông chủ, đây cũng là ý tứ của ông ta, ba năm nay bất kể là nội bộ người gác đêm, hay là các thế lực khác, đều nghĩ anh đã hoàn toàn biến mất, cho nên anh tạm thời không cần bại lộ, ở trong thành phố này, phối hợp với chúng tôi làm một cơ sở ngầm, lúc thi hành một ít nhiệm vụ sẽ thoải mái hơn một ít.” Chiết Thu Vũ nói.
Ánh mắt Diệp Mộ Phàm sáng lên nói: “Cũng càng tự do hơn!”
“Các người thì sao, nhiệm vụ thế nào?” Diệp Mộ Phàm hỏi.
“Theo kế hoạch đang thi hành rồi.” Chiết Thu Vũ nói: “Là lúc tìm chút chuyện cho anh làm.”
Bên cạnh, Minh Nam Phương đang ăn gì đó, bỗng nhiên ho khan một tiếng.
Diệp Mộ Phàm không quá để ý, ánh mắt anh sáng lên nói: “Đã tra được người của bọn họ rồi hả?”
“Cái này thì không phải.” Chiết Thu Vũ nói: “Nhưng chúng ta biết mục đích của bọn họ, là bắt cóc hoặc là gϊếŧ Giang Minh Anh, ép Giang Quốc Trường gia nhập vào tổ chức bọn họ, anh biết đấy Giang Quốc Trường biết chúng ta tồn tại, vừa rồi, chúng tôi cũng đã bàn bạc với Giang Quốc Trường rồi, hiện tại chủ yếu nhất là đảm bảo Giang Minh Anh an toàn.”
“Cho nên?” Diệp Mộ Phàm hỏi.
“Cho nên chúng ta cần phái một người, dưới tình huống Hoa Sen Máu không biết, danh chính ngôn thuận đưa đến bên cạnh Giang Minh Anh.” Chiết Thu Vũ ăn một miếng thức ăn, bình tĩnh nói.
“Ý là cho tôi đi làm vệ sĩ cho Giang Minh Anh?” Diệp Mộ Phàm kinh ngạc hỏi.
Loại chuyện này, anh cũng không từ chối, trong quá khứ lúc thi hành nhiệm vụ, chuyện đi làm vệ sĩ bên cạnh nhân vật mục tiêu, anh cũng làm không ít.
“Không phải là vệ sĩ, vệ sĩ quá mức lộ liễu rồi.” Chiết Thu Vũ nói: “Nếu như là vệ sĩ, bọn họ sẽ đoán được là người của chúng ta, thế nên mới phải chọn lúc vệ sĩ không có ở đó để ra tay.”
Nói đến đây, cô nhìn về phía Diệp Mộ Phàm nói: “Anh biến mất ba năm, ở Giang Thành, anh chỉ là một người bình thường mà thôi, cho nên anh xuất hiện ở bên cạnh Giang Minh Anh, không ai sẽ suy nghĩ nhiều, hơn nữa... Vẫn là lấy thân phận chồng cô ấy...”
“Từ từ...” Diệp Mộ Phàm cảm thấy sai sai, anh vội vàng nói: “Cô nói thân phận gì?”
“Chồng!” Chiết Thu Vũ bình tĩnh nói: “Tôi nói sau khi chúng ta đến Giang Thành, cũng đã bàn bạc với Giang Quốc Trường, cho nên ông ta sẽ tổ chức một buổi tiệc, tuyên bố với bên ngoài bất kỳ ai đều có thể theo đuổi Giang Minh Anh, sau cùng, ngươi thành công theo đuổi được Giang Minh Anh, ở rể tiến vào nhà họ Giang! Trở thành con rể nhà họ Giang.”
Nói xong, cô nhìn Diệp Mộ Phàm đang trợn tròn mắt nói: “Cứ như vậy, anh có thể cùng Giang Minh Anh cùng ra cùng vào, thậm chí ngủ cùng giường cũng không có vấn đề gì, có thể hoàn toàn làm được 24 tiếng đồng hồ bảo vệ sát bên cạnh!”
“Bây giờ tôi cũng không bình thường như vậy, tôi mua cái công ty. Ảnh chụp của tôi còn dán ở trên công ty đấy!” Diệp Mộ Phàm có chút đau đau đầu nói.
“Vậy thì thật là tốt, công ty này là Giang Quốc Trường đưa cho anh làm lễ gặp mặt!” Chiết Thu Vũ vẫn bình thản nói.
Diệp Mộ Phàm cau mày, đến lúc này, trong mắt mọi người, anh thực sự biến thành một người ăn bám rồi!