Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuồng Long Ở Rể

Chương 18: Diệp Mộ Phàm Ra Tay

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Chậc chậc, xem ra tình báo có sai lầm, trên tình báo nói, vệ sĩ bên người Giang Minh Anh là một tên vô dụng, thế nhưng thế mà có thể phát hiện tôi, hiển nhiên tình báo sai lầm.” Trong lúc nói chuyện, tách một tiếng, đèn của phòng khách mở lên.

Ở trên ghế sa lon phòng khách, một người trẻ tuổi nhuộm tóc vàng, đang quang minh chính đại ngồi ở trên ghế sa lon.

Anh ta ngồi ở chỗ kia, trong tay lật qua lật lại một con đao, nhìn Diệp Mộ Phàm mang theo vẻ trào phúng.

Diệp Mộ Phàm không nói gì, cũng đang quan sát anh ta.

“Tố chất cũng cũng không tệ lắm, gặp không sợ hãi, đáng tiếc, anh đã là người chết rồi.” Người trẻ tuổi cười híp mắt nói.

“Bằng vào cậu?” Diệp Mộ Phàm khẽ cười một tiếng.

“Đúng, bằng tôi!” Người trẻ tuổi thản nhiên nói: “Bằng tôi là sát thủ thẻ đỏ trẻ tuổi nhất trong ‘Hoa Sen Máu’!”

Nói tới chỗ này, khóe miệng anh ta lại lộ ra một nụ cười khinh thường nói: “Anh hẳn là chưa nghe nói qua ‘Hoa Sen Máu’ nhỉ, cũng đúng, loại tổ chức bí ẩn này không phải là loại người thường như anh có thể tiếp xúc được, anh có thể phát hiện ra tôi đã khiến tôi bất ngờ, nhưng mà 30 giây sau, anh sẽ biến thành một người chết, có di ngôn gì mau nói ra đi!”

Hiển nhiên, thanh niên này khá cuồng ngạo đồng thời tự đại!

“3 giây!” Diệp Mộ Phàm thản nhiên nói.

“Cái gì?” Vẻ mặt người trẻ tuổi khẽ động.

“Tôi nói 3 giây, giải quyết cậu!” Dứt lời, Diệp Mộ Phàm động!

Từ khi khôi phục ký ức tới nay, đây là lần đầu tiên anh ra tay!

3 năm kể từ ngày đó, lần đầu tiên ra tay!

Trong chớp nhoáng này, nếu như người quen thuộc Diệp Mộ Phàm trong ba năm này thấy ánh mắt của anh, vẻ mặt của anh, tuyệt đối sẽ kinh hãi đến tột đỉnh!

Ánh mắt của Diệp Mộ Phàm giống như tử thần phủ xuống!

Lạnh lùng! Thô bạo, diệt sát!

Dường như sát thần phủ xuống thế giới này.

“Cái gì!” Sắc mặt người tuổi trẻ đột nhiên đại biến.

Chỉ trong một cái chớp mắt, Diệp Mộ Phàm đã đến bên người của anh ta, khóe miệng Diệp Mộ Phàm hơi cong lên nói: “Đồ bỏ đi thẻ đỏ, cũng dám ra vẻ ở trước mặt tôi!”

“Ầm!”

Người trẻ tuổi còn chưa kịp phản ứng, Diệp Mộ Phàm đã đấm một cái lên mặt anh ta.

“Rầm!”

Cả người anh ta đột nhiên rời khỏi mặt đất, nhưng mà trong nháy mắt kế tiếp, anh ta cảm giác có người bắt được chân của mình, sau đó cả người lại bị hung hăng nện xuống đất. Gạch trong nhà Giang Minh Anh đều bị đập đến vỡ vụn.

Vẫn không có cơ hội phản ứng nào, anh ta cảm giác đao ngắn trong tay mình không biết lúc nào đã rơi vào trong tay Diệp Mộ Phàm.

Đao ngắn lạnh như băng để ở trên cổ anh ta.

Trên trán, trên lưng người trẻ tuổi này trong chớp mắt nổi lên một tầng da gà, từng đợt khí lạnh từ lưng vọt thẳng lên đầu.

Từ trước đến nay anh ta tự tin, anh ta là thiên tài của Hoa Sen Máu, sát thủ thẻ đỏ trẻ tuổi nhất. Anh ta ra tay, hầu như chưa từng thất bại.

Thế nhưng đối mặt với Diệp Mộ Phàm, anh ta thậm chí ngay cả cơ hội ra tay cũng không có!

Chênh lệch, quá lớn!

“Tôi... Là Hạ Tín, ông của tôi là Hạ Trạch thủ lĩnh ‘Hoa Sen Máu’, anh không thể gϊếŧ tôi.” Người trẻ tuổi thấp giọng quát.

“Hạ Trạch, tốt nhất ông ta nên làm rùa đen rút đầu cả đời, dám ra đây nhận người, ông đây là người thứ nhất chém đầu chó của ông ta.” Diệp Mộ Phàm cười nhạt, hai tròng mắt lạnh như băng, rơi vào trên mặt người tuổi trẻ, anh liếʍ môi một cái nói: “Ba năm chưa từng gϊếŧ người, chúc mừng cậu, trở thành người đầu tiên tôi gϊếŧ sau khi trở về!”

“Ba năm...” Người trẻ tuổi đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hoảng sợ nói: “Anh... Anh là Số Không của người gác đêm, người đó...”

Xoẹt!

Nhưng mà lời của anh ta còn chưa nói hết, đao ngắn trong tay Diệp Mộ Phàm, bỗng nhiên lướt qua cổ của anh ta. Máu tươi từ cổ phun ra.

Khϊếp sợ trong mắt người trẻ tuổi không tiêu tan, hô hấp cũng đã hoàn toàn dừng lại.

Diệp Mộ Phàm cười cười, anh tiện tay xé mấy tờ giấy, che ở chỗ cổ của thi thể, để máu không đến mức chảy ra trên mặt đất, sau đó nhìn thoáng qua bên ngoài!

Bên ngoài, tiếng mắng vang vọng: “Cái đồ con thỏ này, vậy mà chạy, anh vậy mà lại chạy, để một người phụ nữ như tôi đối mặt hai người, sau này anh dám tiếp cận Giang Minh Anh, tôi gặp một lần đánh một lần!”

Âm thanh là Tần Thanh Vy.

Diệp Mộ Phàm cười cười, nhìn thi thể trên đất, anh biết để đám người Tần Thanh Vy nhìn thấy không tốt lắm, anh khiêng thi thể lên, lần thứ hai nhìn thoáng qua bên ngoài, tắt đèn, đẩy cửa sổ bên cạnh ra nhảy ra ngoài!

Làm một người gác đêm, xử lý tất cả không cho người thường phát hiện, không quấy rầy cuộc sống yên tĩnh người thường, là tôn chỉ hành động của bọn anh.

Anh hoàn mỹ tránh được tất cả cameras, khiêng người tới một chỗ không người, ngay sau đó, gọi một cú điện thoại cho Chiết Thu Vũ nói: “Này, tôi đã giải quyết một tên sát thủ thẻ đỏ, tôi đang ở...”

Rất nhanh, một chiếc xe việt dã ngừng lại bên cạnh anh, cửa sổ xe được kéo xuống, Chiết Thu Vũ cùng Minh Nam Phương mặc trang phục người gác đêm, đeo hai thanh đao một dài một ngắn rơi vào trong mắt Diệp Mộ Phàm.

“Chuyện gì xảy ra?” Chiết Thu Vũ hỏi.

Diệp Mộ Phàm mở cốp sau xe, đẩy thi thể vào, sau đó lên xe, nói cặn kẽ một lượt chuyện xảy ra.

Chiết Thu Vũ nghe xong, ánh mắt trầm xuống nói: “Sao anh không bắt sống? Bắt người sống, tôi có thể nghĩ cách từ trong miệng anh ta biết được tất cả bố trí lần này của bọn họ!”

“À!” Diệp Mộ Phàm gãi đầu một cái nói: “Cậu ta ra vẻ ở trước mặt tôi, tôi nhịn không được một đao chém chết.”

Minh Nam Phương vừa cười vừa nói: “Bác sĩ Chiết, bỏ đi, có thể giải quyết một gã sát thủ thẻ đỏ đã rất tốt rồi.”

“Hừ!” Chiết Thu Vũ hừ lạnh một tiếng.

...

Ánh nắng sớm từ ngoài chiếu vào trong phòng ngủ, Giang Minh Anh mở ra đôi mắt còn hơi buồn ngủ, đập vào mắt thấy được một gương mặt mịn màng.

“Thanh Vy.” Ánh mắt Giang Minh Anh khẽ động nói: “Sao cậu lại ở nhà tớ.”

“Cậu còn nói, cậu cũng không biết ngày hôm qua có bao nhiêu nguy hiểm.” Tần Thanh Vy nói với cô: “Đêm qua, có người tới ám sát cậu.”

Giang Minh Anh sửng sốt một chút, sau đó chép miệng nói: “Chắc chắn cậu lại đuổi bọn họ chạy mất rồi!”

“Hừ, đó là tự nhiên cũng không nhìn một chút tớ là ai.” Tần Thanh Vy đắc ý nói.

“Đêm qua tớ uống say à? Đáng tiếc, không thể chuốc say Diệp Mộ Phàm, không thể moi được cái gì, tớ thực sự quá tò mò vì sao bố tớ lại ngoan ngoãn với anh ấy vậy, lúc đầu anh ấy cứu bố của tớ thế nào chứ.” Giang Minh Anh có chút đáng tiếc nói.

“Cậu đừng nhắc tới tên nhát gan kia nữa!” Tần Thanh Vy nghe được Diệp Mộ Phàm, tức nổ phổi mắng: “Ngày hôm qua anh ấy thấy có người xông lại, anh ấy trực tiếp chạy thục mạng. Người như anh ấy có thể cứu bác Giang á? Tớ mới không tin!”

“Được rồi, tớ đi rửa mặt trước!” Giang Minh Anh bò dậy, sau đó đi ra phòng ngủ, đi mấy bước, cô ở phòng khách cau mày hỏi: “Tần Thanh Vy, sàn nhà tớ sao lại vỡ.”

...

Sáng sớm tâm tình Diệp Mộ Phàm vẫn rất tốt, đêm qua giải quyết tốt mọi chuyện, anh giao cho Chiết Thu Vũ cùng Minh Nam Phương, tự mình về nhà vui vẻ đi ngủ, ngủ thẳng tới hơn mười giờ sáng, anh mới đứng lên từ từ rửa mặt xuống tầng chuẩn bị ăn bữa sáng.

Vừa xuống đến cửa, một giọng nói chanh chua vang lên: “Diệp Mộ Phàm, cậu thật đúng là không biết xấu hổ, thật đúng là vay tiền đi thuê phòng ở khu nhà này à?”

Giọng nói này Diệp Mộ Phàm không xa lạ gì, đúng là Bạch Tố Châu, bà ta đi chợ về nhà!

Diệp Mộ Phàm nhíu mày một cái, không có ý định phản ứng.

Bạch Tố Châu lại nói: “Tôi cho cậu biết, vô dụng như cậu, cậu và Tuyết Thanh cũng không thể nào, chỉ bằng cậu có chỗ nào có thể so với Hàn Thước chứ, nhiều tiền hơn cậu, lại rộng rãi hơn cậu! Ra tay chính là mấy chục triệu đó.”

Diệp Mộ Phàm nhướn mày, nhìn thoáng qua Bạch Tố Châu nói: “Nể mặt chú Lâm năm đó cứu tôi một lần, nhắc nhở bà một câu Hàn Thước kia không là người tốt lành gì.”

“Không là người tốt lành gì?” Bạch Tố Châu bĩu môi nói: “Thấy quần áo tôi mặc chưa? Hàn Thước mua, mấy triệu đấy!”

Diệp Mộ Phàm lười để ý bà ta.

“Được rồi, ngày hôm qua Thiên Hương còn nói cậu là ông chủ công ty nó, tôi đã nói làm sao cậu có thể làm ông chủ.” Bạch Tố Châu nói: “Có ông chủ nào mười giờ còn chưa đi làm, vô tích sự đi dạo. Cả đời này, cậu cũng chỉ là mệnh khổ sở nghèo đói thôi!”
« Chương TrướcChương Tiếp »