Chương 14: Giang Minh Anh Nhỏ Mọn

“Hử?”

Nghe thấy Diệp Mộ Phàm cần hỗ trợ, Giang Quốc Trường không có lộ ra vẻ khổ sở, thay vào đó là gương mặt hưng phấn, ông ta vội vàng hỏi: “Cần tôi làm cái gì?”

Diệp Mộ Phàm vội ho một tiếng đạo: “Thực ra cũng không phải cái gì lớn, chỉ là hi vọng sau này trên sự nghiệp ông có thể trông nom công ty Thịnh Vượng một... Hai..., dù sao ngài là nhà giàu số một Giang Thành, tùy tiện bỏ chút tài sản ra là đủ nuôi sống công ty xuất nhập khẩu Thịnh Vượng rồi.”

Giang Quốc Trường chưa từng hỏi nhiều vội vàng gật đầu nói: “Đây là chuyện nhỏ. Hoàn toàn không có vấn đề!”

Bên cạnh, Giang Minh Anh lần thứ hai ngây dại.

Cô đã thấy bố mình đàm phán với các ông chủ công ty khác, biết bố mình trên công việc buôn bán là hạng người gì, cho tới bây giờ ông ta chưa từng hào phóng như vậy.

“Người này rốt cuộc là lai lịch gì, cũng bởi vì đã cứu bố mình một lần, để bố mình ngoan ngoãn với anh ấy à?”Giang Minh Anh thầm hoài nghi, đối với Diệp Mộ Phàm cô càng tò mò.

Diệp Mộ Phàm gật đầu nói cảm ơn, sau đó ba người bắt đầu dùng cơm bình thường.

Khách sạn Marriott này quả thực cũng coi là cao cấp, mùi vị tương đối tốt.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua.

...

Tám giờ tối! Vùng ngoại thành Giang Thành, trong một nhà máy bỏ hoang.

“Rầm!”

Minh Nam Phương dùng chân đá cửa sắt trước mặt ra, đồng thời cả người nhảy vào trong phòng, trên người của cô mặc một bộ đồ đen bó sát người, làm nổi bật lên dáng người quyến rũ của anh.

Mà trên lưng của cô đeo hai thanh đao một dài một ngắn! Hoàn toàn không tương xứng với dáng vẻ em gái nhà bên. Đây là tiêu chuẩn bố trí của “Người gác đêm”!

“Thế nào!” Phía sau cô, Chiết Thu Vũ mặc giống như vậy cũng theo nhảy vào bên trong nhà máy, mở miệng hỏi.

Sau một lúc lâu, ánh mắt bọn họ rơi vào cách đó không xa, sắc mặt hơi đổi một chút!

Ở chỗ đó, có ngọn đèn mờ nhạt, dưới ánh đèn, một người gác đêm mặc trang phục nam nằm ở trên mặt đất. Nhưng đã không còn hơi thở!

“Đã là người thứ tư rồi.” Chiết Thu Vũ có chút khó coi nói: “Để cho bọn họ tới xử lý đi, chúng ta trở lại cương vị của mình. Đừng bứt dây động rừng, tất cả theo kế hoạch hành động.”

“Tôi chỉ sợ đến lúc đó anh Diệp Mộ Phàm không muốn phối hợp.” Minh Nam Phương mím môi một cái nói: “Anh ấy vừa mới ly hôn, lại...”

Chiết Thu Vũ trực tiếp ngắt lời của cô, giọng nói lạnh như băng: “Anh ấy dám không phối hợp!”

...

Ăn cơm xong, Diệp Mộ Phàm vốn định rời đi, thế nhưng Giang Quốc Trường dường như thực sự muốn tác hợp anh và Giang Minh Anh, Giang Quốc Trường vừa cười vừa nói: “Hai người các người đều là người trẻ tuổi, lúc này còn sớm như vậy, các người đi ra ngoài chơi một chút đi, bên này không phải là có quán bar lớn à? Người trẻ tuổi đều thích, Minh Anh con mang Diệp Mộ Phàm đi chơi một chút! Bố đi trước đây.”

Nói rồi ông ta trực tiếp mở rộng cửa chạy trước.

“Bố... Con!” Giang Minh Anh muốn từ chối, thế nhưng cô bỗng nhiên lại nghĩ, xem có thể moi ra chút lai lịch của Diệp Mộ Phàm không, sau đó nghiêng đầu, nở một nụ cười hỏi: “Cũng được, thời gian còn sớm, chúng ta đi quán bar chơi một chút chứ?”

Diệp Mộ Phàm nghĩ dù sao cũng không có chuyện gì, hơn nữa có người đẹp đi chung, gật đầu một cái nói: “Được!”

Trên mặt Giang Minh Anh lộ ra nụ cười giảo hoạt, hai người nhanh chóng rời khách sạn, Giang Minh Anh mang theo Diệp Mộ Phàm đi đến quán bar.

Quán bar Phương Nam, là quán bar lớn nhất Giang Thành!

Có người nói ông chủ Vương Thành của quán bar này trước kia là xã hội đen, về sau cải tà quy chính, thế nhưng hiện tại ở Giang Thành này vẫn không ai dám trêu chọc ông ta.

Ở cái quán bar này, hầu như không có người gây sự, cho nên rất nhiều người trẻ tuổi cũng đều thích tới.

Lúc đến cửa quán bar, trong quán bar đã truyền đến hàng loạt âm thanh ầm ĩ cùng vui vẻ.

Hai người đi vào trong quán bar, loại người đẹp như Giang Minh Anh đến, rất nhanh thì hấp dẫn không ít sự chú ý.

Bọn họ chọn một cái ghế dài, sau đó Giang Minh Anh gọi không ít rượu. Hai người ngồi xuống!

Vừa ngồi xuống, Giang Minh Anh đã mở miệng nói: “Anh cứ uống trước đi nhé, tôi đi nhà vệ sinh.”

Giang Minh Anh tất nhiên không phải là đi nhà vệ sinh, cô chạy tới WC sau đó lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại nói: “Này, Thanh Vy, mau tới, tớ ở ngoài quán bar Phương Nam! Mau tới nhảy!”

“Ha ha, có quỷ mới tin cậu, cậu chưa bao giờ đi quán bar.” Bên đầu điện thoại kia, giọng nói không tin của một cô gái vang lên.

“Tớ thật ở ngoài quán bar Phương Nam, cậu không nghe thấy ầm ĩ bên tớ à? Tớ nói với cậu, cậu qua đây giúp tớ chuốc say một người!” Giang Minh Anh cười hì hì nói.

“Chuốc say? Cậu vừa mắt ai rồi à? Định chuốc say rồi ngủ với người ta à?” Bên đầu kia điện thoại lại hỏi.

“Phi phi phi, cậu nghĩ tớ là cậu chắc.” Giang Minh Anh bĩu môi nói: “Nói chung cho cậu 20 phút, tớ chờ cậu ở cửa, nhanh lên!”

...

Diệp Mộ Phàm ngồi ở bên kia, tự mình rót một chén rượu, Giang Minh Anh gọi rượu, tất nhiên đều là rượu cực kỳ đắt tiền, Diệp Mộ Phàm nhìn thoáng qua phát hiện phần lớn đều là rượu mạnh!

Anh cười cười, đại khái đoán được cách nghĩ của Giang Minh Anh!

Nhưng anh cũng không quá để tâm, tuy rằng ba năm nay anh không uống rượu, thế nhưng uống rượu, anh cho tới bây giờ chưa từng say.

Đợi một lúc, anh phát hiện Giang Minh Anh không trở về, nhíu mày một cái nói: “Cô gái nhỏ này táo bón à?”

Sau đó, anh lại nói một câu: “Nghĩ đến em gái xinh đẹp như vậy cũng phải đi ỉa, mình lại đau lòng!”

Anh không có chú ý, đối diện vị trí anh ngồi có bốn người đang ngồi ở bên kia.

Đúng vậy, đúng là Hàn Thước, Lâm Tuyết Thanh, Chu Duyên cùng với Trần Hùng.

Trần Hùng đang không ngừng chuốc rượu Chu Duyên, định buổi tối nay thuận lợi ngủ với Chu Duyên.

“Ý, đó không phải là Diệp Mộ Phàm à?” Vừa lúc đó, Hàn Thước bỗng nhiên chỉ Diệp Mộ Phàm cách đó không xa nói.

Lâm Tuyết Thanh nhìn sang, khẽ nhíu mày!

Sống cùng Diệp Mộ Phàm ba năm, Diệp Mộ Phàm cho tới bây giờ đều chưa từng say rượu.

“Một mình ở bên đó uống rượu, xem ra là mượn rượu tiêu sầu nha.”Hàn Thước nói, lại ôm hông của Lâm Tuyết Thanh.

Mà trong ánh mắt Trần Hùng lại lộ vẻ cười nhạt nói: “Thiên đường có lối không đi, ngày hôm qua cậu ấy khiến tôi mất hết mặt, hôm nay lại ở trước mặt tôi ra vẻ, tôi còn suy nghĩ nên dạy dỗ cậu ấy một trận thế nào, không nghĩ tới vậy mà cậu ấy đưa mình tới cửa.”

“Cậu định tìm người đánh cậu ấy?” Ánh mắt Hàn Thước hơi sáng ngời hỏi.

Trần Hùng cười lạnh nói: “Không cần tìm người, hiện tại cái quán bar Phương Nam này là Đào Quang Trung cháu trai bên ngoại của Vương Thành đang quản lý, tôi và anh ta thân quen!”

“Không phải cậu và anh ta không hợp à?” Hàn Thước nhướn mày hỏi.

“Đó là bởi vì anh ta có ý với Trâu Thiên Hương, vừa hay tôi cũng theo đuổi nên mới có chút không hợp nhau, thế nhưng bây giờ nếu như cho anh ta biết bạn trai Trâu Thiên Hương là Diệp Mộ Phàm, anh nói anh ta sẽ như thế nào?” Trần Hùng cười âm hiểm! Sau đó đứng lên, đi lên tầng hai quán bar!