Tất nhiên bà ta không đuổi kịp Diệp Mộ Phàm!
Bà ta nghĩ Diệp Mộ Phàm không có điều kiện mua phòng ở trong này, mà Diệp Mộ Phàm xuất hiện lần nữa ở tại Hoa Viên, rất có thể là vì trả thù mẹ con bà ta.
Cho nên bà ta chạy theo vài bước, bà ta phát hiện thật sự là không đuổi kịp, đồng thời Diệp Mộ Phàm cũng không có đi vào phía nhà bà ta ở, mà là đi vào một hướng khác ở khu nhà.
Lúc này bà ta mới thở dài một hơi, sau đó bĩu môi nói: “Thằng rác rưởi này.”
Diệp Mộ Phàm lười phản ứng với Bạch Tố Châu, đối với bố của Lâm Tuyết Thanh, trong lòng anh là đội ơn có thừa, thế nhưng những gì trải qua trong ba năm này, anh không trả thù mẹ con họ, đã là cực hạn.
Đổi lại là anh trước đó...
Đi vào thang máy, anh về trong phòng của Chiết Thu Vũ cùng Minh Nam Phương.
Mở cửa, anh đã ngửi thấy một mùi thơm.
“Chậc chậc, lại có thể được ăn cơm bác sĩ Chiết làm, ba năm chưa được ăn, thật nhớ quá đi.” Diệp Mộ Phàm cười hì hì nói.
Chiết Thu Vũ, trừ có y thuật cao siêu ra, cô còn có tài nấu nướng cực cao.
Chiết Thu Vũ liếc mắt nhìn anh, bưng một đĩa đồ ăn đặt ở trên bàn nói: “Sáng sớm anh đã chạy đi đâu.”
“Có chút việc phải đi xử lý một chút.” Diệp Mộ Phàm vui vẻ ngồi xuống bàn. Minh Nam Phương vội vàng xới cho anh một chén cơm, Diệp Mộ Phàm gắp một miếng thịt lên, cho vào trong miệng, hạnh phúc nói: “Quá ngon! Bác sĩ Chiết, tôi cảm thấy cô đi mở quán cơm hợp hơn đấy, hôm nay cô cứ giao tiếp với người chết, không xứng đôi với tướng mạo khí chất này của cô.”
Chiết Thu Vũ trợn trắng mắt, ngồi xuống nói: “Nói chính sự đi.”
“Ồ.” Diệp Mộ Phàm gật đầu một cái nói: “Nói một chút chuyện cụ thể lần này đi.”
“Hoa Sen Máu nhằm vào đám người giàu có, đây không phải là chuyện lần một lần hai, lần này tôi điều tra được tin tức, bọn họ... Ít nhất... Điều động năm tên sát thủ thẻ đỏ.” Chiết Thu Vũ bình tĩnh nói.
Diệp Mộ Phàm nhướn lông mày lên, lộ ra một nụ cười khinh thường nói: “Thẻ đỏ... Một đám đồ bỏ đi, biết vị trí của bọn họ không, tôi đi giải quyết bọn họ là được.”
“Đây là điểm mấu chốt, lần này Hoa Sen Máu hành động rất bí ẩn, mục tiêu của bọn họ là Giang Minh Anh, thế nhưng căn cứ vào những hành động của bọn họ trong quá khứ, mục đích cuối cùng cũng chỉ là lợi dụng Giang Minh Anh để uy hϊếp Giang Quốc Trường mà thôi, ép Giang Quốc Trường gia nhập vào trong tổ chức của bọn họ.” Chiết Thu Vũ vừa ăn, vừa bình tĩnh nói: “Trong quá trình chúng ta điều tra bọn họ, đã thất ba người gác đêm.”
Diệp Mộ Phàm nhướn mày, mở miệng hỏi: “Kế hoạch của các người là gì?”
Chiết Thu Vũ nhìn thoáng qua Diệp Mộ Phàm, bĩu môi nói: “Chuyện này không cần anh quan tâm, lúc nào cần tất nhiên sẽ gọi anh.”
“Được rồi!” Diệp Mộ Phàm gật đầu.
Bên cạnh, Minh Nam Phương lại nháy mắt, khóe miệng hơi lộ ra nụ cười như có như không.
...
Công ty Thịnh Vượng, lúc này đã đến trưa, rất nhiều người cũng bắt đầu xuống tầng ăn cơm trưa, đương nhiên, cũng không có thiếu người mang cơm từ nhà tới.
Lâm Thiên Hương không có thói quen mang cơm buổi trưa, lúc trước, công ty luôn sẽ có rất nhiều chàng trai mời cô ta ăn cơm, dù sao ở trong công ty, cô ta không nói là xinh đẹp nhất, nhưng cũng không kém nhiều.
Trong đó, Trần Phương là một trong những người mời nhiều nhất.
Hiện tại mặc dù Trần Phương đã thôi việc, thế nhưng người mời cô ta ăn cơm cũng không phải số ít!
Quả nhiên, vừa đến 12 giờ, một người cùng phòng đã đứng lên nói: “Lâm Thiên Hương, cùng nhau ăn cơm không?”
Cả buổi sáng Lâm Thiên Hương đều có chút hoảng hốt, Dương Kiên đến, cùng với Diệp Mộ Phàm đang làm cái gì, cũng làm cho cô ta rất tò mò.
Nghe được đồng nghiệp vừa gọi, cô ta ngọt ngào cười nói: “Được thôi!”
“Hừm, vừa hay, có thể đi nhìn ông chủ mới kia, nghe nói là người trẻ tuổi, có thể thu mua toàn bộ công ty chúng ta, còn làm cho tổng giám đốc Hà ngoan ngoãn, nhất định là cậu ấm nhà cực giàu, nếu như có thể khiến anh ta theo đuổi mình, vậy mình tìm được người đàn ông còn tốt hơn Hàn Thước nhiều.”Lâm Thiên Hương nghĩ thầm.
Sau đó, hai người đi xuống tầng một!
Dọc theo đường đi, cũng nghe được không ít tiếng thảo luận.
“Ông chủ này cũng quá trẻ tuổi.”
“Đúng thế, họ Diệp, còn có tiền như vậy, trước đây chưa nghe bao giờ nghe nói nhỉ.”
“Không biết có phải độc thân không.”
...
Trong tiếng thảo luận về ông chủ mới, Lâm Thiên Hương cùng đồng nghiệp nam đi xuống dưới tầng, đồng nghiệp nam vừa cười vừa nói: “Chúng ta ăn lẩu cay được không, cửa hàng ở cửa công ty kia ăn rất ngon đó.”
“Sao cũng được.” Lâm Thiên Hương ngoài miệng nói, trong lòng lại khinh bỉ.
Tương lai cô ta phải là người ăn cơm ở khách sạn Marriott.
Về phần đồng nghiệp nam này, lốp xe phòng hờ mà thôi!
Không từ chối, không đồng ý, cho chỗ tốt thì nhận!
Đến tầng một, cô ta phát hiện không ít người lúc đi ngang qua tấm ảnh ở trên tường đều sẽ dừng lại ngắm một chút.
Cái vị trí đăng ảnh chụp lãnh đạo tất cả công ty!
Cô ta cũng theo lại gần, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía vị trí cao nhất.
Ở vị trí cao nhất chỉ có một tấm hình, song khi cô ta nhìn thấy ảnh chụp, cả khuôn mặt lại đột nhiên thay đổi, kinh hô một tiếng: “Làm sao có thể!”
Đúng vậy, cô ta sợ ngây người, tấm hình ở vị trí ông chủ kia bất ngờ lại là ảnh chụp Diệp Mộ Phàm!
Tiếng kinh hô của cô ta làm tất cả mọi người nhìn về phía cô ta.
Lâm Thiên Hương nuốt nước bọt một cái, ánh mắt rơi vào tên phía trên lúc thấy chính xác hai chữ “Diệp Mộ Phàm”, con ngươi của cô ta co lại, cả người cũng không nhịn được lui về phía sau hai bước!
Nếu như tướng mạo còn có khả năng tương tự thì ngay cả cái tên đều giống nhau như đúc, cái này hoàn toàn là chuyện không thể nào.
Trong chớp nhoáng này, đầu Lâm Thiên Hương nổ tung rồi.
Cuối cùng cô ta cũng nghĩ thông vì sao Dương Kiên sẽ trở thành người lãnh đạo trực tiếp của cô ta, bởi vì... Tất cả những thứ này... Đều là Diệp Mộ Phàm sắp xếp.
Thế nhưng, cô ta làm sao cũng không nghĩ ra tại sao có thể là Diệp Mộ Phàm!
Tên rác rưởi dọn vệ sinh công trường kia, trừ khỏe mạnh ra thì là rác rưởi không có gì cả.
“Không có khả năng, không có khả năng, nếu như anh ấy có tiền như vậy thì không có khả năng đi dọn dẹp công trường, cũng không có khả năng bị khinh bỉ ba năm ở nhà, nhất định là mình điên rồi!”Lâm Thiên Hương không ngừng lắc đầu.
“Lâm Thiên Hương, cô làm sao vậy?” Bên cạnh cô ta, đồng nghiệp nam muốn mời cô ta mở miệng hỏi.
Lâm Thiên Hương lắc đầu nói: “Không có chuyện gì. Cái đó, tôi có chút khó chịu, cũng không đi ăn cơm với anh được, tôi muốn đi nghỉ ngơi một chút.”
“Khó chịu?” Đồng nghiệp nam vội vàng nói: “Chỗ nào khó chịu, muốn đi bác sĩ không?
Lâm Thiên Hương lắc đầu, mặc kệ đồng nghiệp nam kia, xoay người đi lên tầng.
Cô ta cảm giác hôm nay mình thực sự quá xui xẻo, quả thực là lật đổ thế giới của cô ta.
...
Hoa Viên, sau khi ăn cơm xong, Minh Nam Phương cùng Chiết Thu Vũ về phòng đi ngủ.
Diệp Mộ Phàm nằm trên ghế sa lon xem video, điện thoại di động của anh bỗng nhiên vang lên.
Anh cầm lên nhìn thoáng qua, là một số điện thoại lạ, anh nghe máy: “A lô!”
“Alo, cậu Diệp, tôi là Giang Quốc Trường.” Bên đầu kia điện thoại, Giang Quốc Trường nói.
Không đợi Diệp Mộ Phàm nói chuyện, ông ta lại vội vàng nói: “Là như vậy, tôi là tìm quản lí Trâu của ngân hàng Đại Dương hỏi xin điện thoại của cậu, ngày hôm qua tôi cho cậu danh thϊếp, cậu vẫn không gọi điện thoại cho tôi, cho nên mới hỏi xin Trâu quản lí, cậu đừng thấy lạ.”
Diệp Mộ Phàm suy nghĩ một chút, hình như là có chuyện như thế.
“Có việc gì sao?” Diệp Mộ Phàm hỏi.
Giang Quốc Trường vội ho một tiếng nói: “Cũng không có gì, lúc đầu cậu đã cứu tôi một mạng, tôi vẫn muốn tự mình cảm tạ một chút, cho nên sáu giờ tối nay muốn đích thân mời cậu ăn một bữa cơm, địa điểm là tầng cao nhất khách sạn Marriott, ngoài ra còn có một ít chuyện muốn nói với cậu một chút.”
“Không thành vấn đề.” Diệp Mộ Phàm gật đầu nói.
Cúp điện thoại, Diệp Mộ Phàm thở ra một hơi, ngồi xếp bằng, bắt đầu đả tọa điều tức. Trên võ học, anh đã bỏ bê ba năm!
Mãi cho đến năm rưỡi chiều, Diệp Mộ Phàm mới mở hai mắt ra, thở ra một hơi, anh rửa mặt qua một chút, đứng dậy đón xe đi khách sạn Marriott.
Lúc này là giờ cơm, cửa khách sạn Marriott, khách khứa tấp nập, những người này phần lớn đều là tầng lớp tinh anh ở Giang Thành, người có thể ăn cơm ở cái chỗ này, thu nhập đều khá cao.
Ví dụ như, Diệp Mộ Phàm lại gặp Hàn Thước cùng Trần Hùng, hai người đang đứng ở cửa. Trần Hùng có chút mong đợi nhìn một chỗ cách đó không xa!
“Hàn Thước, cậu không lừa tôi chứ, bạn thân của Lâm Tuyết Thanh thực sự không kém cô ấy chứ?” Trần Hùng mong đợi nói.
“Tôi đã gặp, nhưng cậu có thể đối phó không thì là chuyện của cậu.” Hàn Thước bĩu môi nói.
Trần Hùng nuốt nước miếng một cái nói: “Có thể trở thành bạn thân của Lâm Tuyết Thanh, có lẽ cũng là loại phụ nữ ham tiền, đối phó phụ nữ như vậy, tôi rất lành nghề, chờ lúc nào chơi chán, chúng ta còn có thể trao đổi một chút.”
Hàn Thước nghe nói như thế, trên mặt cũng nở một nụ cười.
Diệp Mộ Phàm nghe đến đó, trong mắt lóe lên chút ánh sáng lạnh.
Lâm Tuyết Thanh đúng là loại phụ nữ ham tiền, đối xử với anh cũng rất cỏi.
Thế nhưng cho dù thế nào trên danh nghĩa cô ta vẫn là vợ cũ của Diệp Mộ Phàm.
Bất kỳ một người đàn ông nào nghe được những lời như vậy, trong lòng đều sẽ có chút dao động.
Huống hồ, cho dù thế nào, bố của Lâm Tuyết Thanh còn cứu Diệp Mộ Phàm một mạng.
Anh thở ra một hơi, đi tới thản nhiên nói: “Hàn Thước, nếu như anh dám làm loại chuyện này, anh sẽ xong đời.”
Nghe được Diệp Mộ Phàm nói, Hàn Thước cùng Trần Hùng đều nhìn lại, Hàn Thước híp mắt một cái nói: “Chậc chậc, là cậu à, thế nào? Định trình diễn tiết mục vừa hết đau khổ vì tình à? Chứng minh cậu vẫn thích Lâm Tuyết Thanh, chỉ tiếc, cho dù thế nào, cậu cũng chỉ có thể làm một con chó chui gầm trạn mà thôi, ba năm ngay cả Lâm Tuyết Thanh đều không gặp được, còn khăng khăng một lòng với cô ta, chó chui gầm trạn thật là mẹ nó trâu bò!”
“Hàn Thước, cậu và cháu trai này nói nhảm cái gì, nếu như không phải là do thằng này, hôm qua tôi cũng sẽ không mất mặt như vậy, tôi tìm người đánh chết nó.” Trần Hùng khẽ híp mắt nói.
Sau đó, anh ta móc điện thoại di động ra.
Lúc này, Hàn Thước lắc đầu nói: “Lâm Tuyết Thanh bọn họ tới.”
Đúng vậy, cách đó không xa, Lâm Tuyết Thanh mang theo một cô gái xinh đẹp đi tới, cô gái này Diệp Mộ Phàm cũng quen, trước đây lúc anh và Lâm Tuyết Thanh chưa ly hôn, cô ta thường xuyên đến nhà chơi!
Cô ta tên Chu Duyên! Bạn thân Lâm Tuyết Thanh.
“Anh tới đây làm gì?” Thấy Diệp Mộ Phàm, ánh mắt Lâm Tuyết Thanh lạnh lẽo nói: “Anh theo dõi tôi? Hôm nay mẹ tôi còn nói anh lại đến Hoa Viên à?”
Mà Chu Duyên thì ghét bỏ nói: “Diệp Mộ Phàm, da mặt anh cũng quá dầy rồi, Tuyết Thanh đã ly hôn với anh, anh còn muốn dây dưa không rõ? Đàn ông lên tí được không?”
Diệp Mộ Phàm không nói chuyện với hai cô gái này, chỉ hờ hững nói với Hàn Thước: “Nhớ kỹ lời tôi mới vừa nói!”
Nói xong, anh trực tiếp đi vào khách sạn Marriott.
“Xin hỏi là ngài Diệp phải không ạ?” Sau khi đi vào, một nhân viên phục vụ vội qua chỗ anh hỏi.
Diệp Mộ Phàm gật đầu.
Lúc này, nhân viên phục vụ lấy ra một tấm thẻ nói: “Thang máy phía trước quẹo trái, cà thẻ là có thể lên tầng. Trên tầng sẽ có người mang ngài đi qua!”
“Được!” Nhận thẻ, Diệp Mộ Phàm gật đầu nói.
6 tầng dưới của khách sạn Marriott đều là phòng tiệc. 6 tầng trên lại là nhà hàng, số tầng càng cao, tiêu phí càng nhiều. Mà tầng cao nhất, lại không mở rộng rãi, chỉ một số ít người mới có thể đi vào.
Muốn lên từ tầng bảy trở lên, đều cần quét thẻ tương ứng vào thang máy! Mỗi một tầng thẻ tương ứng cũng khác nhau!
Diệp Mộ Phàm tự mình đi tới cửa thang máy, lúc này, bốn người Trần Hùng cũng đã đi tới.
Lâm Tuyết Thanh nhướn mày.
Lúc này, thang máy đã đến rồi.
Mấy người Trần Hùng vội vã đi vào.
“Tích!”
Sau khi Trần Hùng cà thẻ, nhấn tầng mười, sau đó nhìn về phía Diệp Mộ Phàm tựa cười mà không phải cười nói: “Số tiền phải tiêu ở tầng mười này là khoảng tầm 28 triệu, đây có thể là một tháng tiền lương của cậu đó!”
“Ui da, anh đừng nói như vậy.” Chu Duyên nói: “Không chắc đã được đâu, trên công trường đều là việc vặt, có đôi khi một hai tháng không có làm cũng bình thường.”
Nhìn bọn họ kẻ xướng người hoạ, Diệp Mộ Phàm cũng lười phản ứng.
“Tích!”
Anh yên lặng cà thẻ, sau đó nhấn tầng cao nhất ở trong thang máy.