Nhìn bóng lưng Lâm Thiên Hương, trong lòng Diệp Mộ Phàm mỉm cười, không quá để ý.
Dương Kiên có chút im lặng nói: “Không nghĩ tới Lâm Thiên Hương vậy mà cũng đi làm ở chỗ này, vậy sau này chẳng phải chúng ta sẽ mỗi ngày bị cô ta nhục nhã à.”
Diệp Mộ Phàm ngẩn ra, khẽ mỉm cười nói: “Không để ý tới cô ta là được, hơn nữa... Không biết ai nhục nhã ai đâu.”
Về chức vị cùng tiền lương của Dương Kiên đã sắp xếp xong hết, anh đã thương lượng xong với Hà Cường, chức vị của anh ta là ghế giám đốc nhân sự vừa bị bỏ trống.
Đương nhiên, không cần anh ta làm chuyện gì, nằm chơi là được rồi.
“Chúng ta làm bảo vệ sao?” Dương Kiên lại hỏi.
Diệp Mộ Phàm gãi đầu một cái nói: “Tôi cũng không biết, chờ sau khi đi vào xem bọn họ sắp xếp.”
Dương Kiên nửa tin nửa ngờ, hai người đi vào cửa lớn rồi đi lên tầng. Rất nhanh, bọn họ đã đến tầng sáu, đến trước một cửa phòng có dán bảng Tổng Giám Đốc.
“Gì thế.” Dương Kiên sợ hãi nói: “Chúng ta làm cái gì mà cần tổng giám đốc tự mình đến? Đây là phỏng vấn à?”
“Cậu cứ coi như phỏng vấn là được.” Diệp Mộ Phàm vừa cười vừa nói: “Đừng quá căng thẳng, đúng rồi, tôi bảo cậu mang thẻ lương còn có chứng minh thư có cầm theo không?”
“Mang... Mang theo.”Dương Kiên gật đầu, anh ta nói chuyện đều có chút run lên.
“Vậy vào đi thôi.”Diệp Mộ Phàm nói.
“Anh không vào cùng à?” Dương Kiên càng căng thẳng hơn.
Diệp Mộ Phàm vừa cười vừa nói: “Tôi không cần vào, cậu yên tâm đi, Tổng giám đốc này rất dễ nói chuyện.”
“Ờm...” Dương Kiên thở ra một hơi, có chút run rẩy gõ cửa một cái.
“Vào đi!” Bên trong truyền ra một giọng nói.
Sau đó Dương Kiên run rẩy đi vào trong phòng, Hà Cường vừa thấy Dương Kiên thì cười một cái nói: “Dương Kiên đúng không, ngồi đi, không cần căng thẳng.”
“Tổng... Chào tổng giám đốc.”Dương Kiên không dám ngồi xuống.
Trên thực tế, anh ta chính là một người nhà quê, tiếp xúc đều là một ít tầng dưới chót, bình thường lúc nhắc tới một ít tổng giám đốc nọ kia, nghĩ cũng bình thường, nhưng lúc chân chính để anh ta đối mặt, đồng thời có thể còn liên quan đến sau này anh ta có đủ tiền trả cơm không thì anh ta thực sự có chút căng thẳng.
“Ừ, anh thật không tệ, tôi thích.” Hà Cường vui vẻ nói: “Anh được nhận rồi!”
“Hả?”Dương Kiên ngây ngẩn cả người.
Tuy rằng anh ta chưa đi phỏng vấn bao giờ, thế nhưng không phải trong ti vi đều nói lúc phỏng vấn sẽ hỏi rất nhiều vấn đề sao? Cái này mẹ nó một vấn đề cũng không thấy hỏi mà.
Hà Cường vừa vừa cười vừa nói: “Tôi chính là như vậy, nhận người xem có duyên không, như anh thoạt nhìn giản dị, tôi thích vô cùng, như vậy đi, công ty chúng tôi vừa hay thiếu một vị trí giám đốc nhân sự, anh vào làm! Bình thường cũng không chuyện gì, chỉ cần phụ trách ký tên nọ kia là được, về phần lương một năm thì 3 tỷ rưỡi, anh xem đủ chưa?”
“Gì!”
Lúc nghe được 3 tỷ rưỡi, chân Dương Kiên mềm nhũn, thiếu chút nữa đặt mông ngồi dưới đất, anh ta dựa vào vách tường, một đôi mắt trợn tròn, khϊếp sợ nhìn Hà Cường.
‘Anh ta cho mình đi buôn lậu thuốc phiện à!’ Lúc này, trong lòng Dương Kiên nổi lên các loại suy nghĩ.
“Cái này... Tổng... Tổng giám đốc, tiền lương quá cao, công việc này... Tôi không dám làm đâu, tôi là người thành thật, tôi...”Trong khoảng thời gian ngắn, Dương Kiên cũng không biết nên nói cái gì.
Bên ngoài, khóe miệng Diệp Mộ Phàm đều co quắp.
Người này quá sợ rồi!
Nhưng hiển nhiên, tài ăn nói của Hà Cường tương đối xuất sắc, dưới sự kiên nhẫn khuyên bảo của anh ta, Dương Kiên mới tin đây là một công việc cực kỳ bình thường.
Chỉ là lúc anh ta đi ra, cả người vẫn còn chóng mặt.
Nhìn thấy Diệp Mộ Phàm, anh ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.
Thế nhưng lúc này, Hà Cường cũng đi ra nói: “Như vậy đi, tôi dẫn anh đi làm thủ tục nhậm chức, sau đó thuận tiện mang anh đi làm quen một chút phòng nhân sự, giám đốc nhân sự tương đương với thủ trưởng phòng nhân sự. Đúng rồi, chi phiếu đều đã chuẩn bị xong, như thế này bên phòng kế toán sẽ dự chi cho anh một nửa tiền lương, vị trí giám đốc nhân sự này là lương một năm, dự chi một nửa, còn một nửa phát theo tháng.”
“Vậy anh đây...”Dương Kiên chỉ Diệp Mộ Phàm.
“Anh ấy à...”Hà Cường vừa hướng về phía Diệp Mộ Phàm cười cười, không có nói rõ, lôi kéo Dương Kiên đi về phía phòng nhân sự.
Nhìn dáng vẻ Dương Kiên kinh sợ, Diệp Mộ Phàm nghĩ có chút buồn cười, sờ sờ mũi, nhìn Dương Kiên đã đi xa nói: “Có khoản tiền lương dự chi này, tiền giải phẫu của An Nhiên hẳn có chỗ trông cậy rồi.”
Nói rồi, anh đi xuống tòa nhà!
Đi làm á, tất nhiên anh không cần đi làm, anh chính là ông chủ thuận tay quơ quơ.
Không khôi phục ký ức anh không biết quyền hạn của tấm thẻ ngân hàng kim cương, thế nhưng hiện tại anh lại vô cùng rõ ràng!
Thẻ kim cương có thể điều động số tài chính cực lớn tại ngân hàng Đại Dương, đồng thời anh có thể sử dụng miễn phí đội ngũ tài chính của ngân hàng Đại Dương, nói cách khác trước đó Trâu Thiên Hương giúp đỡ anh cũng là trong quyền hạn thẻ của thẻ ngân hàng.
Đương nhiên, lúc đầu Trâu Thiên Hương cũng không vì cách ăn mặc của anh mà ăn nói hung dữ với anh, điều này làm cho Diệp Mộ Phàm có chút ấn tượng tốt với cô ta.
Có đội ngũ tài chính đứng đầu như vậy, anh căn bản không lo lắng Hà Cường sẽ động tay chân gì trên sổ sách kế toán.
Diệp Mộ Phàm nghĩ vậy, đi xuống dưới tầng, tại cửa vào ở tầng một, lúc này có mấy người đang ở bận việc, bọn họ đang đặt một tấm hình ở chỗ lan can lên tầng.
Lúc Diệp Mộ Phàm đi ngang qua có nhìn thoáng qua, khóe miệng hơi cong lên.
Ngay sau đó anh không hề dừng lại mà đi ra bên ngoài đón xe taxi, đi thẳng đến Hoa Viên.
Lúc này, Minh Nam Phương cùng Chiết Thu Vũ hẳn là đã trở về. Vừa lúc có thể hỏi bọn họ nhiệm vụ cụ thể là cái gì.
...
Ngay lúc Diệp Mộ Phàm rời đi, phòng nhân sự công ty Thịnh Vượng, lúc này ở phòng nhân sự đang bận rộn.
Hà Cường vừa mang theo Dương Kiên đi vào trong đó, anh ta vỗ tay một cái nói: “Mọi người để việc trong tay xuống hết đi.”
Công ty đã bị mua lại, Hà Cường từ ông chủ biến thành nhân viên, sau ngày hôm qua, từ trên xuống dưới công ty đều đã biết.
Thế nhưng mọi người còn rất tôn trọng đối với Hà Cường.
Lâm Thiên Hương ngồi tại chỗ ngẩng đầu lên, cô ta nhìn thấy Hà Cường vừa đứng bên cạnh Dương Kiên, hơi ngẩn người.
“Không phải là anh ta đi theo bên cạnh Diệp Mộ Phàm kia sao? Người này ăn mặc cũng quá nghèo túng, sao anh ta lại đi theo bên cạnh ông chủ rồi? Ông chủ mới tuyển vệ sĩ à? Chẳng lẽ Diệp Mộ Phàm cũng là vệ sĩ của ông chủ, mà cũng không phải là bảo vệ?” Lâm Thiên Hương nghĩ thầm trong lòng.
Dù sao Diệp Mộ Phàm làm vệ sĩ, cô ta vẫn hiểu, theo cô ta, tuy rằng Diệp Mộ Phàm vô cùng rác rưởi, nhưng là lại có sức mạnh! Làm vệ sĩ hẳn là còn có thể.
Vừa lúc đó, Hà Cường vừa mở miệng nói: “Giới thiệu cho mọi người một chút giám đốc nhân sự mới tới của chúng ta, Dương Kiên! Lại đây, Dương Kiên, tự giới thiệu về mình một chút cho mọi người!”
Dương Kiên chưa từng đối mặt nhiều người như vậy, anh ta có chút căng thẳng, nhưng vẫn kiên trì nói: “Chào mọi người, tôi là Dương Kiên, hi vọng sau này có thể ở chung vui vẻ.”
Đầu óc Lâm Thiên Hương nổ ong một cái!
Cái người đầy bụi đất hai ngày trước còn đi theo bên cạnh Diệp Mộ Phàm, cực kỳ nghèo khó, bỗng nhiên đi tới công ty bọn họ đi làm, hơn nữa... Còn biến thành lãnh đạo trực tiếp của cô ta?
Lâm Thiên Hương cảm giác thế giới quan của mình... Sụp đổ.
“Được rồi, ta còn có chuyện, cậu Trịnh, cậu mang giám đốc Dương đi làm quen phòng nhân sự một chút.” Hà Cường nói với một người cách đó không xa.
“Được, tổng giám đốc Hà.” Một thanh niên tuổi còn trẻ đứng lên.
Phòng nhân sự lần thứ hai khôi phục dáng vẻ bận rộn, đương nhiên, phần lớn mọi người đang bàn luận về Dương Kiên mới đến.
Mà Lâm Thiên Hương lại ngồi ở chỗ ngồi của mình ngây người, cô ta cảm giác chuyện có gì đó sai sai.
Dương Kiên tới, là giám đốc nhân sự, chẳng lẽ anh ta và ông chủ có quan hệ thân thích gì đó? Diệp Mộ Phàm là anh ta giới thiệu vào? Vậy Diệp Mộ Phàm làm cái gì ở công ty?
Trước đó Diệp Mộ Phàm nói sẽ làm cho cô ta hối hận, chẳng lẽ chính là anh đến công ty Thịnh Vượng làm à?
Trong lòng cô ta có rất nhiều ý nghĩ nổi lên.
“Này, Lâm Thiên Hương.” Lúc này một cô gái bên cạnh Lâm Thiên Hương mở miệng nói: “Cô đã thấy ông chủ mới của chúng ta chưa.”
Trong lòng Lâm Thiên Hương có hơi khó chịu, cô ta lắc đầu nói: “Chưa thấy bao giờ, làm sao vậy? Có thể thu mua công ty chúng ta, đoán chừng là công ty lớn nhà nào đó thôi. Tối thiểu cũng là ông già 40-50 tuổi rồi.”
“Cô đúng là suy nghĩ nhiều.” Cô gái kia thần bí cười nói: “Không phải vừa rồi tôi mới đi ra ngoài một chuyến à? Lúc trở lại thấy ảnh chụp ông chủ mới treo trên lan can, cũng không già, thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi.”
“Cậu ấm nhà giàu à?” Thần sắc Lâm Thiên Hương khẽ động, thậm chí trong ánh mắt lộ ra một chút hưng phấn.
...
Mọi chuyện xảy ra ở phòng nhân sự, Diệp Mộ Phàm cũng không biết, anh bắt taxi về tới Hoa Viên, vừa khéo, lúc mới vừa tới cửa, anh gặp Bạch Tố Châu đi chợ về!
“Diệp Mộ Phàm, cậu còn tới Hoa Viên làm cái gì?” Bạch Tố Châu thấy Diệp Mộ Phàm, tất nhiên không có lời gì tốt, bà ta trừng mắt nói với Diệp Mộ Phàm: “Có phải cậu còn chưa từ bỏ ý định, cậu đã ký tên rồi, tôi và cả Tuyết Thanh đã không còn bất cứ quan hệ gì với cậu, cậu cút nhanh lên, đừng ở chỗ này làm bẩn mắt tôi.”
Diệp Mộ Phàm cười cười trong lòng.
Bố của Lâm Tuyết Thanh là một người tốt hiểu lý lẽ, lại cưới một người phụ nữ như vậy.
Anh lắc đầu, không định quan tâm đến bà ta mà đi về phía cửa lớn.
“Cậu đứng lại!” Bạch Tố Châu hét lên một tiếng: “Cậu muốn làm gì? Cậu còn như vậy tôi có thể gọi bảo vệ đánh đuổi cậu ra ngoài đấy.”
“Sau khi tôi ly hôn thì mua một căn phòng ở Hoa Viên này, hiện tại ở tại chỗ này, không được à?” Diệp Mộ Phàm nhìn bà ta một cái rồi nói.
“Hử?” Bạch Tố Châu sửng sốt.
Một là Diệp Mộ Phàm nói những lời này, làm cho bà ta ngây ngẩn cả người, bà ta theo bản năng phản ứng là sao cậu có thể có tiền tới đây mua phòng ở, tiền lương mỗi tháng cậu đều giao cho tôi mà.
Hai là, bà ta không nghĩ tới Diệp Mộ Phàm lại dám nói chuyện như thế với bà ta.
Trước đây Diệp Mộ Phàm không dám thở mạnh một chút trước mặt bà ta.
Sau khi phục hồi tinh thần lại, ngay sau đó trong lòng của bà ta nổi giận!
“Cậu đứng lại đó cho tôi!” Bà ta hét lên một tiếng: “Làm sao cậu có thể mua được phòng ở chỗ này!”
Bà ta đuổi theo Diệp Mộ Phàm.