Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuồng Long Ở Rể

Chương 10: Gặp Anh Đúng Là Xui Xẻo

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trần Hùng rời khỏi sảnh tiệc, lúc rời đi, mặt anh ta đỏ đến tận cổ.

Anh ta không dám làm trái lời Giang Quốc Trường, ngoan cố ở lại đây sẽ chỉ khiến anh ta càng thêm xấu hổ.

Khi anh ta rời đi, Giang Quốc Trường trên mặt lại lộ ra nụ cười, sảng khoái nói: "Mọi người cứ tiếp tục đi, tôi đi tới phòng bên một chút, không làm phiền những người trẻ tuổi như mọi người giao lưu nữa, lát nữa tôi sẽ lại qua đây tuyên bố một việc.”

Nói xong, ông ta nhìn Diệp Mộ Phàm đã ngồi xuống và tiếp tục ăn, sau đó bước ra ngoài, Giang Minh Anh cũng còn trẻ, nên cô ấy cũng ở lại đây.

Khi ông ta rời đi, sảnh tiệc lại náo nhiệt trở lại, Giang Minh Anh lập tức bị một vài người trẻ tuổi vây quanh.

Mọi người bắt đầu nói về chuyện riêng của họ, và tất nhiên, họ cũng bàn về sự việc xấu hổ khi nãy của Trần Hùng, và Diệp Mộ Phàm!

Mọi người dường như trở lại bình thường, tất nhiên là trừ hai người.

Lâm Tuyết Thanh khẽ cau mày.

Cô ta luôn đứng ngoài lề quan sát, cô ta muốn thấy Diệp Mộ Phàm trở thành trò hề cho mọi người, nhưng từ đầu đến cuối, Trần Hùng không ngừng vạch rõ điểm yếu của Diệp Mộ Phàm, nhưng biểu cảm của Diệp Mộ Phàm lại rất khác thường.

Trong quá khứ, chỉ cần họ làm nhục Diệp Mộ Phàm, Diệp Mộ Phàm sẽ tỏ ra khó chịu hoặc ủy khuất.

“Có gì không đúng!” Nhìn Diệp Mộ Phàm đang ngồi cách đó không xa, cô ta cảm thấy có chút khó chịu.

“Sao thế?” Hàn Thước nhìn Lâm Tuyết Thanh và nói.

“Không có gì?” Lâm Tuyết Thanh lắc đầu.

Hàn Thất Lục cười nói: "Anh đã đưa em tới một nơi cao cấp như thế này, đêm nay em chiều anh đi."

"Ây da." Lâm Tuyết Thanh nói, "Em sẽ chụp thêm một vài bức ảnh và đăng lên mạng, dự chắc là bạn bè sẽ rất ghen tỵ với em, cảm ơn nhé, anh yêu, chuyện tối nay thì để tối nay tính đi!"

Và còn một người khác cũng hơi bất thường chính là Trâu Tuyết Liên.

Cô ấy vẫn ngồi bên cạnh Diệp Mộ Phàm, nhìn Diệp Mộ Phàm đang ăn tới phần thứ ba rồi, trong lòng cô ấy lại càng thêm tò mò.

“Thực sự rất bí ẩn.” Một nụ cười hiện lên trên khóe miệng cô ấy.

"Bữa tiệc này sẽ kéo dài bao lâu? Chán quá rồi. Tôi ăn no căng bụng rồi." Diệp Mộ Phàm nói.

“Đợi ông Giang tuyên bố xong chuyện đó, có lẽ cũng kết thúc rồi!” Trâu Tuyết Liên dựa vào ghế sô pha và nở một nụ cười ngọt ngào nói: “Haizz, đối với tôi mà nói, là một bữa tiệc nhẹ nhàng, nhưng mà, nếu lần sau còn có thù lao kiểu này, tôi mời anh anh vẫn phải giúp đấy!"

Diệp Mộ Phàm gật đầu nói: "Không thành vấn đề, có thức ăn ngon là được, vẫn hời!"

Trong lúc trò chuyện, cửa phòng tiệc lại được đẩy ra, Giang Quốc Trường bước vào phòng tiệc, trên tay cầm thêm một chiếc micro.

“Tất cả mọi người.” Ông ta nói, “Mọi người đều là thế hệ trẻ tài năng của Giang Thành. Lần này chúng tôi tập hợp mọi người lại với nhau. Ngoài việc cho các bạn cơ hội giao lưu, tôi còn có một chuyện muốn thông báo”.

Mọi người đều nhìn về phía ông ta, ông ta khẽ cười, ánh mắt rơi vào Giang Minh Anh cách đó không xa nói: "Đó là sự kiện cả đời của Giang Minh Anh con gái của tôi!"

“Cái gì!” Mọi người đều sững sờ.

"Con gái tôi bây giờ đã hai mươi lăm tuổi rồi, nó vẫn còn độc thân, là một người bố, tôi thấy cũng lấy làm lo lắng, cho nên trong bữa tiệc này, còn có một chuyện nữa là nếu như mọi người cảm mến con gái tôi, thì cứ mạnh dạn theo đuổi, tôi tuyệt đối sẽ không can dự vào… tôi… ”Giang Quốc Trường còn chưa nói xong!

Một bóng người nhỏ nhắn lướt qua đám người trong tích tắc, nắm lấy micro nói: "Bố... Đừng nói lung tung nữa!"

"Xấu hổ kìa! Xấu hổ kìa!" Giang Quốc Trường vui vẻ nói, "Những gì tôi nói khi nãy vẫn tính..."

Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Minh Anh đột nhiên đỏ lên.

Cách đó không xa, Diệp Mộ Phàm cũng cảm thấy sốc, cha này thật là!

“He he.” Trâu Tuyết Liên che miệng cười nói: “Lão già này, cách xử sự tuy rất hài hước, nhưng đừng nhìn ngoài đời trông như thế này, thật ra khi ông ta thật sự hung dữ lên, thì ai cũng đều sợ, đặc biệt là trong phương diện làm ăn, rất là quyết đoán dạn tay, đây cũng là lý do tại sao Trần Hùng lại sợ ông ta như thế."

Diệp Mộ Phàm mỉm cười, sau trò hề này, cũng là lúc bữa tiệc gần kết thúc, một số người bắt đầu từ từ rời đi.

Đợi đi được một nửa, Trâu Tuyết Liên cũng đứng dậy nói: "Chúng ta cũng đi thôi!"

Đi đến cửa, Trâu Tuyết Liên chào Giang Quốc Trường, Giang Quốc Trường nhìn Diệp Mộ Phàm, sau đó mím môi không nói gì.

Hai người thuận lợi rời khỏi sảnh tiệc, đến cửa khách sạn, Trâu Tuyết Liên cười nói: "Anh đi đâu, tôi lái xe chở anh."

“Cô đi trước đi, tôi còn có chuyện khác, bắt taxi được rồi.” Diệp Mộ Phàm nói.

Trâu Tuyết Liên cũng không hỏi nhiều, gật đầu nói: "Được rồi, hôm nay cảm ơn anh. Nếu có yêu cầu gì cứ gọi cho tôi."

Diệp Mộ Phàm gật đầu đợi đến khi Trâu Tuyết Liên rời đi, Diệp Mộ Phàm cũng bước đến cửa khách sạn định bắt taxi, lúc này một người đàn ông trung niên vội vàng đi theo nói: "Anh Diệp."

Người này một người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da, tự giới thiệu: "Tôi là thư ký của sếp Giang. Đây là danh thϊếp của sếp tôi. Sếp bảo tôi nói lại với anh, bất luận thế nào cũng phải gọi lại cho ông ấy."

Diệp Mộ Phàm bình tĩnh cầm lấy danh thϊếp, gật đầu nói: "Được, tôi biết rồi."

Sau đó anh bắt một chiếc taxi và lên xe.

Anh không về thẳng tiểu khu Hoa Viên, mà chạy đến nhà của Dương Kiên.

Anh còn một số đồ đạc để ở nhà của anh ta.

Thứ quan trọng nhất đương nhiên là hộp sắt!

Ba năm trước, vì chiếc hộp sắt này, trong tốp mười người gác đêm, gần như có ba người phải ngã xuống, trong đó cũng bao gồm người đã từng là số không như anh.

Về phần bên trong hộp sắt, thật ra anh cũng không biết là cái gì, lúc đầu chỉ được giao một nhiệm vụ, cũng không có nói với anh biết bên trong chứa thứ gì.

Nữa tiếng sau, chín giờ tối, Diệp Mộ Phàm cũng thuận lợi đến nhà Dương Kiên.

Đứng ở cửa, Diệp Mộ Phàm mới phát hiện cửa thật sự đang mở, phía trên cầu thang truyền đến giọng nói của Dương Kiên: "Alo, anh Lý, bên chỗ anh còn thiếu người không?"

“Không thiếu sao, vậy làm phiền rồi, nếu thiếu người thì gọi điện cho tôi. Ừm, hiện tại tôi đang rảnh, không có việc gì làm.” Dương Kiên nói qua điện thoại.

Hiển nhiên anh ta ra ngoài gọi điện để tìm công việc là vì không muốn để con trai mình nghe thấy.

Diệp Mộ Phàm bước tới và tìm thấy một mẩu thuốc lá trên hành lang!

Dương Kiênlà một nông dân chân chính giản dị, anh ta không thể thay đổi thân phận giống như Diệp Mộ Phàm.

Mất công việc đó, đối với anh ta, tương đương với việc mất đi kế sinh nhai.

Anh ta thậm chí không có được sức mạnh khủng khϊếp như Diệp Mộ Phàm, vì phí hóa trị cho con trai mình mà đã cố gắng hết sức.

Nhìn thấy Diệp Mộ Phàm, Dương Kiên ném tàn thuốc trong tay rồi bước ra và nói: "Tôi tưởng hôm nay cậu không về. Chết tiệt, tôi đã gọi mấy công trường rồi, họ đều đủ người rồi. Nếu không tìm được việc làm nữa, phí hóa trị tháng sau An Nhiên sẽ ... "

Diệp Mộ Phàm khẽ nói: "Tôi có việc là, ngày mai có muốn đi cùng tôi xem thử không?"

“Hả?” Hai mắt Dương Kiên sáng lên, nói: “Công trường nào?”

“Đó không phải là công trường xây dựng, đó là Công ty Thịnh Vượng.” Diệp Mộ Phàm nói.

“Công ty hậu cần?” Dương Kiên có hơi bất ngờ: “Nhưng làm hậu cần phải chạy đi khắp nơi, tôi đi rồi không có người chăm sóc cho An Nhiên…”

“Cậu không cần đi.” Diệp Mộ Phàm nói.

"Công việ cần dùng sức? Bốc hàng hay tương tự? Tiền lương thì sao?" Dương Kiên vội hỏi.

"Cũng không phải là công việc cần dùng sức. Chúng ta sẽ gặp nhau ở cổng công ty họ vào lúc chín giờ sáng mai. Về phần tiền lương, nếu đến lúc đó cậu không hài lòng thì không làm cũng được." Diệp Mộ Phàm mỉm cười

Dương Kiên do dự một hồi, sau đó gật đầu: "Không sao, dù sao hiện tại tôi cũng chưa tìm được việc. Đi xem thử cũng không tệ, nhưng mà sao cậu lại quen biết người của công ty họ vậy?"

“Cơ duyên trùng hợp thôi.” Diệp Mộ Phàm cười nói.

Anh biết nếu nói ra sự thật, Dương Kiên nhất định sẽ không tin!

Dương Kiên cũng không hỏi nhiều, có được thông tin này của Diệp Mộ Phàm, tâm trạng của anh ta có vẻ tốt hơn, nghiêng đầu nhìn Diệp Mộ Phàm nói: "Buổi tối vẫn ngủ ở chô tôi sao?"

“Không, tôi đã tìm được một nơi để ở, qua đây lấy đồ thôi.” Diệp Mộ Phàm cười nói.

"Được rồi, vào lấy đi. Anh cẩn thận nhỏ tiếng một chút, An Nhiên còn đang làm bài tập, đừng quấy rầy nó." Dương Kiên nói.

Diệp Mộ Phàm gật đầu.

Sau khi lấy đồ, Diệp Mộ Phàm quay lại chỗ ở của Chiết Thu Vũ và Minh Nam Phương ở khu Hoa Viênn, khi anh quay về, hai người họ không có ở đó, rõ ràng là họ đã đi ra ngoài.

Người gác đêm, người gác đêm, đương nhiên phải canh giữ sự bình yên vào ban đêm!

Tám giờ sáng hôm sau, Diệp Mộ Phàm đi ra ngoài sớm, tám giờ rưỡi mới đến công ty Thịnh Vương.

Khi đến cửa, một chiếc ô tô màu đen vừa dừng lại, Hà Cường bước ra từ bên trong, vừa nhìn thấy Diệp Mộ Phàm liền vẫy tay nói: "Ôi, anh Diệp, đến sớm thế à!"

"Hôm nay tôi đến có chút việc, bình thường sẽ không đến đâu, công ty đều giao cho anh quản lý." Diệp Mộ Phàm nói, "Chúng ta lên đó đi, đúng lúc có chuyện muốn nói với anh một lát! "

Việc anh muốn nói đương nhiên chính là sắp xếp Dương Kiên đến đây làm việc.

Sau khi nói xong, Hà Cương gật đầu nói: "Đừng lo, để tôi thu xếp. Còn tiền lương thì sao?"

"Ba tỷ một năm!" Diệp Mộ Phàm bình tĩnh nói: "Bất kể là vị trí nào, cũng đưa cái giá này cho anh ta, đương nhiên, có thể bảo anh ta giữ bí mật."

Hà Cường gật đầu, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Đúng rồi, hôm nay sợ là phải chụp hình anh dán lên tường công ty, cũng để cho mọi người ở công ty biết anh là ông chủ, nếu không lần sau đến lại không vào được công ty của mình thế thì ngượng lắm."

Diệp Mộ Phàm cười nhẹ nói: "Được rồi!"

Nhân ngay lúc này, Hà Cường mời người đến chụp ảnh cho Diệp Mộ Phàm.

Chín giờ, điện thoại di động của Diệp Mộ Phàm vang lên, là Dương Kiên gọi tới, anh dặn dò vài câu rồi chạy xuống lầu!

Ở cửa, Dương Kiên đang đứng đó, có chút khẩn trương lo lắng nhìn vào bên trong.

Đội bảo vệ đương nhiên cũng đổi người, họ cũng nhìn thấy Hà Cường đích thân đưa Diệp Mộ Phàm vào trong, nên không có ngăn cản!

“Vào đi!” Ở cửa, Diệp Mộ Phàm vẫy tay với Dương Kiên.

“Diệp Mộ Phàm?” Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp chạy tới, cô ta quẹt thẻ vào cửa, nhìn Diệp Mộ Phàm với vẻ mặt chán ghét.

Đúng vậy, người này là Lâm Thiên Hương.

"Anh còn đến đây làm gì? Anh vẫn chưa bị đuổi việc à?" Cô ta nhìn chằm chằm anh rồi nói.

“Người đuổi tôi đã bị sa thải, tôi lại được tuyển dụng.” Diệp Mộ Phàm cười nói.

"Hừ, làm bảo vệ tự hào như vậy, bộ kiếm được mười lăm triệu một tháng sao? Một tên bảo vệ vô dụng." Lâm Thiên Hương chửi rủa.

Bên trong bốt bảo vệ, bảo vệ đang giữ của đó rất muốn chửi mẹ nó!

"Hôm qua anh thấy hội bạn bè của chị tôi không? Hàn Thước đưa chị ấy đến bữa tiệc của những người giàu có nhất Giang Thành. Ở khách sạn Marriott, mấy món đó chắc tiền lương mấy tháng của anh cũng không đủ đi ăn nỗi một lần." Lâm Thiên Hương nhìn Diệp Mộ Phàm khinh khỉnh nói: "Tất nhiên rồi, chắc chị tôi đã xóa zalo của anh từ lâu rồi. Nên anh chắc chắn không biết!"

Diệp Mộ Phàm nhìn cô, trong lòng có chút buồn cười.

"Mau tránh ra đi. Gặp anh đúng là xui xẻo. Hôm trước đυ.ng phải anh mà ngã xe. Hôm qua đυ.ng phải anh, sếp bị đuổi việc hại tôi cả buổi sáng không thể ngủ được một giấc. Anh đúng là đồ sao chổi, người như anh bị chị tôi bỏ cũng đáng, nhìn xem cuộc sống bây giờ của chị ấy, tôi rất là ngưỡng mộ! "Lâm Thiên Hương nói, đẩy Diệp Mộ Phàm ra và bước vào tòa nhà.

Nhìn bóng lưng của cô ta, Diệp Mộ Phàm cười khẩy trong lòng: "E là hôm nay cô gặp xui rồi, đặc biệt là khi nhìn thấy hình của tôi xuất hiện ở chỗ ông chủ."
« Chương TrướcChương Tiếp »