Chương 6: Đừng Nghe Cũng Không Cần Xem.

Đôi mắt cô mở to nhìn vào đôi mắt đen trầm tĩnh của anh, trái tim cô không nhịn được mà đập liên hoài.

Người của Triệu gia lục soát khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy người. Bọn họ đứng trước cửa, vừa rồi có nghe thấy âm thanh nói chuyện, bây giờ thì không còn nữa.

“Gõ!” Một người đàn ông trên người mặt trang phục màu đen gõ cửa.

“Thịch thịch!!”

Cửa sắt rất chắc chắn, người gõ cửa dùng sức cũng rất mạnh, trong lúc nhất thời âm thanh ồn ào chấn động bốn phía.

“Ngô…” Cô chau mày muốn lấy bàn tay to lớn ra khỏi miệng mình. Nhưng người đàn ông sức lực quá mạnh cô không thể mảy may lay động anh.

“Không cần đi ra bên ngoài! Liền ở bên trong nói chuyện.”

Ánh mắt thâm thúy nhìn cô, ngữ khí trầm trầm nghiêm túc, giọng điệu khác hẳn lúc nãy.

Cô liếc nhìn băng gạc trên vai anh gật đầu.

Thành phố Vân không có một ngày bình yên, mà cô lại ghét nơi tối tăm này. Cô nhìn người đàn ông bị thương trong lòng có chút thương cảm liền gật gật đầu thật mạnh.

“Ai đó?”

Nhà không lớn, thanh âm mềm mại truyền đến làm bọn họ ở ngoài nghe thấy, liền biết là một cô gái.

Người gõ cửa sửng sốt, bọn họ đi tìm Tiêu Liệt khắp mọi nơi, họ chắc hắn đang ở bên trong, nhưng không nghĩ đến là một cô gái.

Đối với việc không tìm được Tiêu Liệt bọn họ thật ra cũng không quan tâm, thậm chí có chút cầu mong không tìm được người. Bọn họ có gặp qua anh vài lần, nhìn người đàn ông với tốc độ ra tay cực nhanh cùng thân thể lực lưỡng làm cho bọn họ kiêng kị vài phần.



Có thể tránh khỏi đối đầu với đá, họ cầu mà không được.

Tiêu Liệt lại không giống như là sợ hãi, trái tim của cô vừa rồi mà mãnh liệt đập liên hồi va chạm vào màng tai hắn.

Đối diện với cô gái liếc hắn thật sâu, lại ở lúc hắn nhìn cô thì lại chạy trối chết đến vòng bếp.

Mà anh cũng không muốn đuổi theo cô, chính hắn cũng không biết cảm xúc này là từ đâu.

Sắc trời hoàn toàn tối đen. thôn sơn không giống như thành thị, không có các cao ốc sáng đèn.

Từ thôn đi ra bên ngoài chỉ có một cái quốc lộ, bình thường không gian yên tĩnh đột nhiên bị ánh đèn xe chiếu sáng, chiếu sáng cả cánh rừng.

Từ tối hôm Tiêu Liệt mất tích, người của Tiêu gia khẩn cấp mà tìm anh. Tiêu Liệt là người quyết định bình an của thành phố Vân, bọn họ ai cũng không gánh nổi tin tức này bị lộ ra.

Trần Giang chạng vạng nhận được điện thoại của Tiêu Liệt liền không dám trì hoãn một giây mang người chạy như điên đến thôn sơn này.

Tiêu Liệt là một người đa nghi, khó mà tin tưởng ai, nếu mà chậm trễ sợ hắn sẽ sinh ra nghi ngờ. Vì thế khi nhận được tin người của Tiêu gia như bị tiêm máu gà mà chạy ra khỏi cửa.

Mấy chục chiếc xe đánh vỡ đêm tối, tiếng động cơ của xe làm rung động cả khu rừng.

Một cánh tay to lớn ấm áp chạm vào bả vai cô.

“A..” Cô bị hoảng sợ, âm thanh suy yếu.

Người nam nhân không biết khi nào đã ở sau lưng nàng, cùng nàng chen chúc trong căn bếp nhỏ.

Cô ngẩng đầu lên, trước mặt là cái cằm sắc bén.



“Ở trong này đừng đi ra ngoài, ân?” Người đàn ông sắc mặt không sắc bén như lúc đó, đem ngữ khí trở nên nhu hòa. Hắn đứng lên đi ra ngoài hai bước, bỗng nhiên dừng lại.

“Đừng nghe, cũng không cần xem.”

Đến khi nhìn thấy ánh mắt cô run rẩy, gật đầu hắn mới tiếp tục bước đi.

m thanh xe bên ngoài có thể là người của Tiêu gia, nhưng hắn không tin người của Triệu gia thật sự đã rời đi. Cho nên cô gái này cần thiết phải mang đi tránh khả năng người của Triệu gia trả thù cô.

m thanh của xe đã ngừng lại, không khí khôi phục lại yên tĩnh, nhưng đèn xe vẫn sáng ngời có chút quỷ dị.

“Tiêu tiên sinh.” Trần Giang đi đến trước cửa cung kính cúi đầu.

Tiêu Liệt xoay người thoáng nhìn qua cửa sổ trong phòng bếp tối đen như mực.

Trần Giang nhìn vai trái anh được băng bó, âm thanh có chút run rẩy: “Tiêu..Ngài!”

“Không trách bọn họ. Là Triệu Thu Nghiên.” m thanh âm lành lạnh.

Cái tên này đã biến mất nhiều năm trước, nhưng vẫn là điều cấm kỵ trước mặt người đàn ông này.

“Về sau không còn là người của Tiêu gia.”

Trần Giang sửng sốt hai giây, cũng không quá giật mình, hơi cúi đầu trước Tiêu Liệt.

Người đàn ông đôi mắt chim ưng nhìn xung quanh một lượt.

Xuyên qua bóng đêm, Triệu Nhạc Sơn cùng anh phảng phất cách một không gian đối diện nhau, hắn ngón tay ra hiệu như nhắc nhở sát thủ bên cạnh. Nhận được mệnh lệnh, sát thủ giơ lên họng súng nhắm vào người đàn ông phần trên để trần trụi.