Chương 13: Chín Năm Trước Chuyện Của Diệp Gia Ngươi Còn Nhớ Rõ Sao.

Chín năm trước chuyện của Diệp gia ngươi còn nhớ rõ sao.

Đột nhiên cô gái nhỏ không một tiếng động làm cho Tiêu Liệt sửng sốt, ngón tay hắn có chút run rẩy sờ lên cái trán nóng như lửa Diệp Văn Tranh.

Cô gái nhỏ sinh bệnh làm hắn có chút hoảng loạn, đôi mày nhíu lại, rũ mắt mà nhìn cơ thể nàng.

Nàng ăn mặc quá ít, đại sảnh kia thì quá lạnh. Hắn cho rằng da nàng mềm quá mức kiền nộn, lại khóc một hồi nên hai má đỏ ửng. Hoàn toàn không nghĩ đến cô là bị bệnh.

Không kịp mặc áo sơ mi chỉnh tề, hắn dùng chăn bao bọc lấy cô, gọi một cuộc điện thoại.

Trần Giang mới vừa trở lại Tiêu Gia, hắn đang đứng ở ngoài cổng lớn do dự không biết có nên vào hay không, hắn sợ phá vỡ không gian của người đàn ông đang đắm chìm trong ôn hương. Điện thoại trong túi vang lên, ngoài việc gọi bác sĩ đến, Tiêu Liệt còn muốn hắn tìm một hầu gái.

Hắn không dám chậm trễ, năm phút sau mang theo bác sĩ gia đình xuất hiện tại trước cửa phòng ngủ của Tiêu Liệt. Không đợi bọn họ gõ cửa, cửa phòng liền mở ra, người đàn ông quần áo không chỉnh tề, áo sơ mi mở rộng để lộ ra cơ ngực, hắn rối loạn mà nói.

“Cô ấy ở bên trong.”

Cô gái nằm trên giường khuôn mặt tái nhợt, không có một huyết sắc nào. Bác sĩ tuy rằng kinh ngạc trước sự khác thường của anh, nhưng theo lý thuyết cô gái này có vẻ là vì việc trên giường quá sức kịch liệt nên mới suy yếu. Theo bản năng muốn xốc chăn lên xem thân thể của nàng bị người đàn ông tra tấn thành cái dạng gì.

“Đừng nhúc nhích.” Người đàn ông dựa vào khung cửa, trong tay là bật lửa đang bật tỏa ra một ngọn lửa nhỏ, chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị.

“Ta còn không có chạm vào nàng.”

Bác sĩ sửng sốt rồi lại hoàn hông gật đầu, Tiêu Liệt cúi đầu hút thuốc lại phun ra một ngụm khói, bác sĩ đưa kim tiêm vào cổ tay trắng nõn thon gầy của nàng.

“Vị tiểu thư này cơ thể suy nhược, có tình hàn, hơn nữa do kinh sợ quá độ nên mới ngất xỉu.”

Bác sĩ dặn dò vài câu lại rời đi. Tiêu Liệt đem mồ hôi trên trán lau đi, lộ ra cái trán trơn bóng. Trong tay là điếu thuốc đang cháy, trước khi đi vào bên trong phòng hắn đã đem thuốc ném đi ra ngoài cửa sổ. Đem hương vị trên người tan đi.

Kinh sợ quá độ. Có Thường Sóc dọa, cũng có chính mình dọa. Cô gái này quá mức mảnh mai, gió thổi mạnh quá cũng không được. Liền khi hắn tưởng muốn chạm đến nàng cũng sẽ bị dọa đến.

Khóe miệng nâng lên, lộ ra biểu tình như cười như không, ngay sau đó là một tầng sương mù trong đáy mắt, đem độ ấm chung quanh hạ xuống đến lạnh băng.

“Đi đến thư phòng chờ ta.”



Thân mình Trần Giang hơi run lên: “Được.”

Cửa một lần nữa đóng lại, anh đi đến cạnh nàng, ngón trỏ nhẹ nhàng cực hạn ôn nhu sờ lên khuôn mặt cô, miêu tả ngũ quan tinh tế của cô.

Cô chỉ có thời điểm ngủ là ngoan nhất, sẽ không nhìn chính mình mà sợ hãi đến phát run.

Người đàn ông cúi người xuống, môi chạm lên đuôi mắt cô, mềm mại mại đến trằn trọc xuống cằm, hôn đến khóe miệng cô thì bỗng nhiên dừng lại.

Người đàn ông đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt sắc bén như chim ưng liếc nhìn thân thể cô gái. Hắn rời đi khỏi phòng, đi xuống dưới lầu đến thư phòng.

“Thiếu gia.”

Tiêu Liệt gật đầu: “Ngồi.”

Bộ dáng của Tiêu Liệt làm Trần Giang an tâm không ít. Hắn ngồi ở bên cạnh Tiêu Liệt, nhìn Tiêu Liệt.

“Nói thẳng.”

“Thường Sóc bên kia đã giải thích, nhưng hắn lại không đồng ý.”

“A..” Tiêu Liệt cười nhạo một tiếng, đầu lưỡi liếʍ nhẹ răng cấm/

“Ngươi nói cái gì hắn đều không đồng ý, tiếp tục.”

“Còn có vị tiểu thư này.” Tiêu Liệt mày nhăn lại đánh gãy lời hắn, “Phu nhân.”

Trần Giang bị xưng hô này làm cho kinh ngạc, hồn hoàn lại mà nói.

“Phu nhân… là do một người mới đến mang tới đây. Hắn nói là gán nợ cho nên…”

Lời nói phía sau hắn không dám nói tiếp, Tiêu Liệt đã hiểu liền giận đến nghiến chặt răng.

“Ai cho bọn họ làm như vậy.”

Lần này việc liên quan đến Diệp Văn Tranh, là vợ tương lai của hắn, Tiêu gia nữ chủ nhân, chuyện này không thể bỏ qua.



“Bọn họ ở ngoài, ngài muốn gặp sao?”

Trần Giang đánh gãy suy nghĩ của hắn, Tiêu Liệt nhấc lên mí mắt nhìn hắn một cái, đôi vai rộng lớn dựa trên ghế, một tay ưu nhã nhầm cài lại nút áo, cằm sắc bén nhìn ra ngoài cửa sổ dày đặc bóng đêm.

“Không cần, ngươi xử lý đi.

Giọng nói rơi xuống, người đàn ông lại bật lửa châm một điếu thuốc. còn đưa cho Trần Giang một điếu.

“Nơi này không có người ngoài chúng ta tâm sự.

Trần Giang đang muốn đứng lên rời đi nghe vậy lại ngồi xuống, nhìn vào điếu thuốc rồi nhận lấy.

“Người theo ta cũng được mười năm đi.” Nồng đậm sương khói lượn lờ.

“Chín năm trước chuyện của Diệp gia ngươi còn nhớ rõ sao?”

“Diệp gia?”

Gia tộc này sớm đã biến mất lâu rồi, Trần Giang suy nghĩ phun ra một cái tên: “Diệp Thành?”

Người đàn ông cúi đầu, đè thấp mí mắt che đi tất cả cảm xúc.

“Ngài là nói…”

“Năm đó cô bé đó, gọi là gì?”

Trần Giang lắc đầu nói: “Tôi không biết, nhưng là có người biết, tôi hiện tại đi tìm.”

Trong thư phòng chỉ còn lại một mình Tiêu Liệt, hắn đứng dậy nhìn xung quanh rồi lại ngồi vào bàn, cả người ngồi trên ghế xoay.

Lưng ghế mềm mại làm hắn thả lỏng không ít. Mày nhíu chặt giãn ra, trước mặt như có một tòa nhà lớn đem hắn bao vây trong đó.

Chín năm trước.