Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuồng Làm Nũng

Chương 9: Phiên ngoại -Hậu quả của việc đi đêm

« Chương Trước
(PS1: "Tích về Hoàng Phủ", "Kim Ô", "Thỏ Ngọc", v.v., đều là những nhân vật trong cổ tích thần thoại trong bộ truyện "Trinh Thám Công Khống " của tác giả "Hứa Chu Nguyên" ~ nhân vật trong đó đều rất mỹ, mọi người có thể xem qua)

(PS2: "Thần Dược Sư " và "Dung Thanh" là nhân vật trong tác phẩm "Bạc tình" của tác giả Lạc Bạc Đèn Thái Thái đăng trên Tấn Giang, cuốn này cũng siêu hay!)

(PS3: Thụ hóa thân thành hái hoa tặc. Tự biến thành kẻ hóa sắc, bắt nạt Công bảo, làm cho công bảo bị hù mà sợ. Nếu không chấp nhận được, xin hãy bỏ qua phiên ngoại đoạn sau cùng ~)

_________________

Sau khi Thịnh Linh Tuyên kế thừa quyền thần, ngọn lửa pháp trị dưới Phượng Hoàng Đảo dần biến mất, nham thạch chảy hướng gốc cây ngô đồng đã lấp đầy giếng ngọc. Chỉ khi mây mù tan đi nơi đây mới lại là cõi thần tiên huyền thoại, vùng đất của Phượng Hoàng.

Những chuyến phiêu lưu ở Côn Lôn cuối cùng cũng dừng chân tại "Linh giới", nơi cư ngụ của giới thần tiên.

Trước khi tiểu Phượng Hoàng chuyển đến Côn Lôn, Thái tử đã nhanh tay bắt cóc bạn đời định mệnh của hắn về Điện Chiến Thần để cung phụng, hắn định để Nguyệt Lão tìm ngày lành tháng tốt, buộc dây tơ hồng sau đó khắc tên 2 người trên đá tam sinh.

Tuy cả hai đều có thần chủ, sẽ không bị tiêu diệt, sẽ không đi vào vòng luân hồi, nhưng sự bảo hộ của đá tam sinh vẫn là điều không thể thiếu.

Trong lúc chờ đợi thời điểm thích hợp, Thịnh Linh Tuyên sống trong Điện Chiến Thần tại Cửu Trùng Thiên, lúc đầu vẫn còn khá hớn hở, nhưng lâu dần tiểu bảo bối ghét nơi u tối này của Ung Hoa Đình, nơi này thật sự không có gì chơi vui cả.Vì vậy thường chạy ra ngoài, thường xuyên qua lại chơi với quạ vàng ba chân, thú cưng duy nhất của Đông Thần Hoàng Phủ.

Quạ ba chân là một sủng vật lầm lì và thẳng thắn, ngoài công việc hàng ngày, nó toàn tâm toàn ý hướng về chủ nhân. Tuy nhiên cách đây vài ngày, Đông Thần Hoàng Phủ đã đến nhân gian để giải quyết sự vụ. Ngay sau đó, tiểu Phượng Hoàng chớp thời cơ, chạy đến Thái Dương Tự cả ngày.

Hai chim Thần duy nhất trên thiên đình lại có nhiều thời gian cùng nhau tán gẫu.

Thịnh Linh Tuyên mở chiếc ba lô nhỏ của mình, trong đó chứa đầy hoa quả do Ung Hoa Đình tự tay bóc vỏ, bỏ một miếng vào miệng vừa nhai vừa hỏi người đối diện: "Kim Ô ca ca, đệ nghe nói khi đệ còn là một quả trứng, đại đồ đệ của đệ đã nhổ lông ca ca để che nắng cho đệ, có thật như vậy không?"

Kim Ô nghĩ đến lông đuôi bị thái tử nhổ để bảo hộ một trứng, quấn chặt áo choàng đen, buồn bực gật đầu: "Ừm..."

"Ta xin lỗi", lấy ra một chiếc lông vũ màu đỏ tuyệt đẹp từ trong ba lô đưa cho Kim Ô, tiếp tục nói "Cái này là của ta, ta sẽ đền cho ngươi, đừng tức giận."

Kim Ô sửng sốt, đại thiếu gia vội vàng lắc đầu, nào dám nhận nói: "Không, không cần."Không nói tới việc Ung Hoa Đình có đánh mình hay không, Thái Tử cùng chủ nhân không hợp nhau, hắn không muốn làm cho chủ nhân buồn lòng.

Giữa lúc cả hai đang giằng co, một con thỏ trắng như tuyết đột nhiên từ phía dưới nhảy ra, miệng bất động thanh sắc cắn lấy lông đuôi Phượng Hoàng, nhảy lên phía trước.

Một chàng trai tóc trắng xinh đẹp sắc xảo xuất hiện, hắn nhìn đi nhìn chiếc lông vũ lại nói: "Này, hay là đưa cho ta, lúc đó ta suýt nữa bị thái tử bắt đi hầm canh."

Kim Ô bối rối: "Thỏ Ngọc? Ngươi không ở trong cung Quảng Hàn, tới đây làm gì?."

"Đến nói chuyện phiếm với các ngươi đó!" Thỏ Ngọc ngồi xếp bằng giữa bọn họ, nhàn nhạt nói: "Tiên chủ của ta cả ngày đều si mê Diệp Thần tiên quân, cũng không có thời gian quan tâm ta."

Thỏ Ngọc nghĩ đến Diệp Thần đã cướp mất chủ nhân của mình, lông mày liền cau lại.

"Còn có Thần Dược Sư nữa, ta nghe nói lúc trước hắn nhặt được một tên thừa tướng bị mất trí nhớ ở Cõi Bất Tử, hình như tên là Dung Nhi?"

"Đúng, đúng! Còn có Thanh Liên tiên tử. Đệ đệ của hắn bị hắn đích thân xử tử, ta cũng không biết tại sao?"

Chỉ có Thịnh Linh Tuyên ngồi giữa đám người đang ăn dưa, sững sờ tự hỏi quan hệ giữa các vị thần phức tạp đến vậy sao?

Các mối quan hệ thực sự rất lộn xộn...

Sau khi ăn hoa quả, hóng dưa cả ngày, Thịnh Linh Tuyên hài lòng quay trở về Chiến Thần điện, dự định sau khi nhìn thấy Ung Hoa Đình sẽ khiển trách hắn ta, tên này có quá nhiều lịch sử đen, hơn nữa còn quậy phá hơn y.

Không thể được! Không cho phép bất cứ ai trên đời này quậy phá hơn y! Thịnh Linh Tuyên nghĩ. Sau khi ném ba lô nhỏ trống không lên bàn, tiểu Phượng Hoàng đi một vòng quanh Chiến Thần điện, sau cùng đi đến phòng ngủ mà vẫn không thấy Ung Hoa Đình.

Thật kỳ lạ, chỉ có hắn đi tìm mình nhưng giờ lại tìm không thấy hắn ở đâu?

Vừa cất giọng gọi Ung Hoa Đình thì đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ cửa sổ phía sau, như thể có kẻ trộm đột nhập. Thịnh Linh Tuyên run rẩy, còn chưa kịp quay đầu kêu cứu thì đã bị một cánh tay to lớn ôm chặt lấy, một tay còn lại giữ chặt eo của hắn, đẩy hắn lên giường.

"Ưm! Ưʍ..." Thịnh Linh Tuyên phản ứng liền lập tức giãy dụa, kháng cự lại kẻ đang đè hắn trên giường, vừa định mở mắt ra nhìn xem kẻ nào to gan lớn mật dám ở Chiến Thần Điện làm càn thì đã bị người kia dùng vải đen che mắt.

Không thể nhìn thấy cũng không mở miệng được, Thịnh Linh Tuyên nhát gan bị hù sợ mà lập tức bật khóc. Hắn dùng sức lắc đầu, miếng vải đen có chút ướŧ áŧ, bị che miệng nên âm thanh phát ra giống như động vật nhỏ oan ức nức nở, đáng thương vô cùng.

"Da^ʍ tặc" cảm thấy thú vị, cúi người chặt chẽ giam cầm tứ chi người thương, bàn tay to của hắn đặt trên eo tà ác mà vuốt ve, sau đó kề sát liếʍ mυ"ŧ vành tai non mềm, cảm nhận được người kia mẫn cảm run rẩy, hắn vui sướиɠ mà cười thành tiếng.

Tiếng cười trầm khàn thực sự rất gợi cảm, lúc này lại có chút nguy hiểm cùng tàn nhẫn, như dòi bám trên xương chậm rãi bò lên sống lưng Thịnh Linh Tuyên, mang đến cảm giác rét run từng trận. Y tức khắc giãy giụa càng lợi hại hơn, trong miệng không ngừng phát ra tiếng khóc nức nở.Nam nhân hưng phấn nói: "Xem ta bắt được gì này? Một bánh ngọt nhỏ đi đêm khiến người ta không khỏi không trộm hương..." Chưa kịp dứt lời, hắn tà ác dùng môi liếʍ dọc yết hầu, sau đó được nước lấn tới, mυ"ŧ liếʍ làn da mịn màng mỏng manh của chiếc "bánh ngọt nhỏ" liếʍ đến tận đầu v*, sau đó hé răng cắn nó một cách đầy kịch liệt, sau đó lại tiếp tục ngậm nó, mυ"ŧ và chơi đùa bằng lưỡi hết tư thế này đế tư thế khác đầy kí©h thí©ɧ.

"Ưhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!"

Thịnh Linh Tuyên ngẩng đầu lên, bắt đầu kịch liệt đung đưa, mái tóc buông thỏng trên giường, cảm thấy tê dại khi tên kia từng đợt từng đợt hôn liếʍ khắp người, tiểu bảo bối chưa bao giờ cảm thấy ý thức tan rã mơ hồ như lúc này, thậm chí còn không thể nhận ra giọng nói quen thuộc của tên da^ʍ tặc kia.

Đầu bù tóc rối của tên da^ʍ tặc vùi sâu vào giữa vai và cổ của hắn, hai tay đặt trên eo, tạo ra một luồng linh lực cực đại khiến cho bộ y phục màu đỏ của Thịnh Linh Tuyên rách bét.Phần thân nhô cao tinh xảo bị phơi bày, rùng mình vì lạnh, trông thật mềm mại thơm ngon và bùi bùi, thực sự là một chiếc bánh ngọt hấp dẫn.

Ngón tay lạnh lẽo chạy dọc theo đường cong cơ thể, khiến cho người khác có cảm giác như lưỡi dao kề trên da thịt, nam nhân ngẩng đầu nhàn nhạt thở dài: "Nhìn thân thể của bảo bảo, rất đáng yêu."

Nói xong liền cúi đầu xuống trước ngực người kia. Môi bất ngờ ngoạm lấy đầu v* đỏ mộng trên khuôn ngực nõn nà kia, đầu v* vốn mẫn cảm bị hàm răng kéo nhẹ qua trái, đồng thời một bàn tay xoa mạnh đầu v* bên kia, thớ thịt ma sát cùng nhau tạo nên cảm xúc mãnh liệt nồng nàn.

"Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh"

Thịnh Linh Tuyên khóc dữ dội hơn, giọng nói bị chặn trong cổ họng và biến thành những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng.

Dù không thể nhìn thấy cơ thể của mình, nhưng cảm giác bị phơi bày như vậy thật quá xấu hổ, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, cảm giác thật kinh khủng, tấm vải đen đã bị nước mắt làm ướt nhẹp, cảnh tượng thật sự quá khốn đốn.

Từ xa nhìn lại, liền thấy một thiếu niên mảnh khảnh, tóc dài xõa tung nằm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên giường, hai mắt bị vải đen che lại, miệng nhỏ bị khống chế, chỉ có thể bất lực lắc đầu. Khóc nức nở, eo hông vặn vẹo, da thịt trắng nõn bị phơi bày mẫn cảm theo từng đợt liếʍ mυ"ŧ của tên da^ʍ tặc đáng chết kia.

Đáng thương và dâʍ đãиɠ.

Nhưng tên nam nhân mặc đồ đen vẫn chưa hài lòng.Hắn dùng lòng bàn tay nóng hổi tìm kiếm phần thân dưới, nhưng không ngờ rằng côn th*t của tiểu phượng hoàng lại ướŧ áŧ và cương cứng đến vậy. Nam nhân không khỏi cười thầm, ngẩng đầu buông đầu v* sưng tấy vì bị tàn phá, hướng bên tai trêu chọc: "Tiểu bánh ngọt, không ngờ ngươi lại mẫn cảm như vậy..."

Những ngón tay bắt đầu di chuyển, uốn éo quanh "vật kia". Dường như hắn cũng chưa từng tiếp xúc với du͙© vọиɠ, nên động tác cũng không quá thành thạo. Nhưng khả năng học hỏi của hắn rất mạnh, sớm biết được cách kết hợp giữa tốc độ và kĩ thuật, bàn tay hắn chăm sóc "tiểu tiểu Phượng Hoàng" rất nhiệt tình, thẳng đến khi tay dính đầy thứ kia mới nhẹ nhàng cười nói: "Thật dâʍ đãиɠ, chảy thật nhiều nước ~""Hừ ~" Nơi quan trọng đã bị người khác nắm giữ, Thịnh Linh Tuyên ngẩng đầu lên, kinh hô một tiếng. Toàn thân như chiếc bánh bao đã được điểm nốt đỏ vừa mới lấy ra khỏi lò hấp, vừa nóng hổi thơm phức vừa tan chảy trong miệng.

Thật là kỳ lạ... Bộ não rối loạn của Thịnh Linh Tuyên chợt nghĩ, thật kỳ lạ cũng thật thoải mái. Trong đầu đột nhiên lóe lên, kɧoáı ©ảʍ còn kinh khủng hơn đâm thẳng vào dây thần kinh của hắn: "A a a a a a!"

Tên da^ʍ tặc đúng lúc thả tay che miệng ra, thỏa mãn nghe thấy tiếng la hét của người dưới thân bị kɧoáı ©ảʍ khống chế. Sau đó hắn lấy chiếc hộp nhỏ ở đầu giường dùng ngón tay ra lấy một ít thuốc mỡ.

Thịnh Linh Tuyên vốn được tự do nhưng không còn khí lực để nói, chỉ có thể gục đầu xuống giường thở hổn hển. Một lúc lâu sau đột nhiên khàn khàn kêu khẽ: "Huhuhu Ung Hoa Đình, đồ khốn nạn, bẩn thỉu, ngươi làm gì vậy hả, ngươi bắt nạt ta huhuhu..." tiếp theo là một trận khóc, khóc đến không thở ra hơi.

Ung Hoa Đình: "Tiểu sư tôn thật thông minh, còn nhận ra đồ đệ."

Thịnh Linh Tuyên bị hoảng hồn trước sự trơ trẽn của tên kia, ngừng khóc nói: "Vớ vẩn! Đồ khốn nạn! Ngươi đừng..."

Ung Hoa Đình nghiêng người chặn tiếng khóc lóc chửi rủa của Tiểu Phượng Hoàng bằng một nụ hôn, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi vô cùng uyển chuyển và linh hoạt, sau đó chuyển đổi động tác giống như in dấu lên miệng tiểu Phượng Hoàng, thi thoảng còn hưởng thụ mùi hương từ cái miệng nhỏ đáng yêu của y. Hắn hôn sâu vài cái, dùng linh hoạt mọi động tác liếʍ mυ"ŧ, trực tiếp làm cho Thịnh Linh Tuyên mềm nhũn, thoát lực.

"Hừ..." Thịnh Linh Tuyên hít hít mũi, nấc nhẹ từng tiếng.Dùng tay vén tấm vải đen bịt mắt ra, một đôi mắt to tròn ngấn lệ vô cùng quyến rũ, bất lực nhìn người kia một cách đáng thương, đó là lý do tại sao Ung Hoa Đình phải bịt mắt bảo bối lại, bởi vì đôi mắt đó có thể tỏ vẻ đáng thương khiến người khác không thể không mềm lòng, vừa quyến rũ lại dâʍ đãиɠ đến không chịu được. Vì thế hắn phải dùng cách đó, hắn không thể mềm lòng được.

Ung Hoa Đình khẽ thở dài, cầm côn th*t nâng lên và tự mình ngồi xuống. Thật khó tả khi đâm sâu vào, Thịnh Linh Tuyên cảm thấy quá chặt khi côn th*t của bản thân đang đâm sâu trong hậu huyệt của người kia, miệng không ngừng rêи ɾỉ, và đôi mắt trở nên mơ màng. Ung Hoa Đình ngừng lại một chút sau khi ngồi lên cho bảo bối thời gian thở dốc.

Hắn cẩn thận quan sát biểu hiện của Thịnh Linh Tuyên, khi lông mày tiểu bảo bối giãn ra, hắn nhếch khóe môi và bắt đầu động.

Ban đầu hắn không nghĩ đến Thịnh Linh Tuyên nhanh chóng đạt kɧoáı ©ảʍ như vậy, hắn không ngờ người dưới thân lại thay đổi diện mạo và thú vị đến thế.

Cảnh tượng thật sự rất mê người, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì du͙© vọиɠ nóng bỏng, nước mắt đầm đìa, bối rối trước cảm giác mềm mại sảng khoái từ hạ thân truyền đến, khuôn mặt mang vẻ động tình mê người. Y thậm chí còn nhấc một chân trần trụi lên, vòng qua eo nam nhân đẩy nhẹ, ấp úng một lúc nhẹ giọng thúc giục: "Thật thoải mái... động nhanh hơn nữa đi... haa ~" Ung Hoa Đình nhướng mày ngạc nhiên, cứ nghĩ Tiểu Phượng Hoàng sẽ liều chết không theo, không ngờ lại phối hợp đến vậy.

Thực sự mềm mại và yêu kiều.

Ung Hoa Đình dùng hai tay ôm siết eo Thịnh Linh Tuyên, nhắm mắt lại và bắt đầu dùng toàn lực tiếp tục động. Sau khi tốc độ nhanh hơn, tiểu bảo bối lại khóc thảm thiết, yếu ớt bám lấy vai người nam nhân, khóc lóc van xin buông tha.

Không ai có thể dừng lại vào lúc này, Thịnh Linh Tuyên choáng váng mơ hồ vì bị thao. Kɧoáı ©ảʍ dưới thân càng lúc càng cao, cuối cùng không khóc được nữa chỉ có thể rêи ɾỉ từng tiếng yếu ớt mềm mại, thân thể lắc lư lắc lư, nam nhân khiến hắn không còn chút khí lực.

Cho đến không còn gì để bắn ra, không còn gì để trút bỏ...

Đêm còn dài.Thịnh Linh Tuyên là một nhân chứng thiết thực cho việc " đừng đi đêm một mình".

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

P.S: Vì công bảo đáng iu quá nên mình edit bộ này, mình thích công bảo như này nên sẽ tìm vài bộ để edit tiếp.
« Chương Trước