Giang Tĩnh Xu cảm thấy khóe môi sắp rách.
Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của anh lớn hơn cô tưởng, bị đẩy vào miệng một cách thô bạo, đầu dươиɠ ѵậŧ trực tiếp chặn ngay cổ họng cô.
Cô cảm thấy buồn nôn muốn thoát ra, nhưng anh lại túm tóc kéo cô lại.
Cơn đau râm ran da đầu khiến Giang Tĩnh Xu cau mày, anh không chút thương tiếc mà ấn cằm ép cô đem toàn bộ dươиɠ ѵậŧ nuốt vào trong.
"Đã đủ làm cậu hài lòng chưa, đại tiểu thư ?"
Nguyên Sinh Nghĩa ngữ khí không tồi.
Trong gian phòng chật chội, Giang Tĩnh Xu bị ép quỳ trước mặt anh, để dươиɠ ѵậŧ thô to của anh tùy ý ra vào.
Khuôn miệng bị mở rộng không tự chủ được chảy ra nước bọt từ khóe miệng, từng giọt rơi xuống sàn bê tông.
Anh hành động thô bạo và thâm nhập nhanh mà sâu. Lòng bàn tay rộng lớn đặt ở sau gáy Giang Tĩnh Xu, liên tục ấn xuống, khống chế hết thảy tiết tấu.
Đôi tay buông thõng trên ống quần đồng phục học sinh của Giang Tĩnh Xu yếu ớt buông thõng xuống, trong nhịp đưa đẩy thô bạo, cô nhớ đến cây đa mà cô nhìn thấy khi nhập học hôm nay.
Những chiếc lá bị thổi rung rinh trước gió lạnh lập đông, cũng là hình ảnh chân thực nhất của cô vào lúc này.
Cột tóc đuôi ngựa dài vừa vặn thuận lợi cho Nguyên Sinh Nghĩa động tác, Giang Tĩnh Xu không kịp nuốt vào, liền nhổ ra.
Thứ nhét vào miệng vừa to lại vừa nóng, làm như vậy nhất định sẽ bị răng va vào, nhưng anh cũng không để ý.
Điều này ngược lại càng tăng cường ham muốn tàn bạo của anh.
"Cậu như này không phải lại đang cắn tôi hay sao? Giang Tĩnh Xu." Nguyên Sinh Nghĩa vén tóc đuôi ngựa, nâng mặt cô lên, "Làm tôi đau lần nữa thử xem?"
Anh nhìn nước mắt nghẹn ngào của Giang Tĩnh Xu, dùng đầu ngón tay bóp mạnh, lau đi khóe mắt đỏ hồng của cô.
"Cắn cho tốt , hiểu không ?"
Nguyên Sinh Nghĩa lại đè đầu cô, giật mạnh.
Lúc đầu nó là do bốc đồng.
Nhưng vào lúc này, anh đang trải qua một loại kɧoáı ©ảʍ khác lạ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tĩnh Xu, làn ước trong vắt trong mắt cô, đôi môi đỏ mọng nuốt trọn dươиɠ ѵậŧ của anh, sự lạnh lùng và lãnh đạm thường ngày của cô cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh.
Anh có chút mất kiểm soát.
Bởi vậy, anh cũng không phát hiện ra rằng Giang Tĩnh Xu ngược lại không chút khuất phục và phẫn uất, mà đang cố gắng hết sức để há to miệng ngăn chặn hàm răng của cô đâm vào anh.
Lén lút nuốt nước bọt, cố gắng đưa thứ dươиɠ ѵậŧ kia đè xuống sau cổ họng.
Chất lỏng đặc lan khắp khoang miệng cô, khuôn mặt trái xoan của cô phồng lên như một cái bánh bao nhỏ.
Tiếng thở hổn hển không thể kiểm soát của anh đặc biệt rõ ràng trong căn phòng chứa đồ nhỏ hẹp này, Giang Tĩnh Xu lặng lẽ mà kẹp chặt hai chân.
Anh lấy khăn giấy từ trong túi ra.
Anh tình cờ lấy nó khi mua đồ ăn sáng, nhưng không ngờ giờ nó lại có ích.
Sau khi lau dọn tàn dư, anh kéo quần lại đến thắt lưng.
Khi Giang Tĩnh Xu được anh kéo lên, cô nhất thời mất cân bằng , theo bản năng bị ôm lấy.
Đứng ở khoảng cách gần, anh có thể thấy đôi má phồng lên của cô khẽ run.
Sắc môi màu đỏ có chút khô, mím chặt, từ khóe miệng chảy xuống một ít chất lỏng màu trắng.
Anh còn cố tình lau dươиɠ ѵậŧ bằng tờ giấy mà cô vừa lau, tùy ý phóng túng nói :
"Không nuốt sao?"
Giang Tĩnh Xu ném cho anh một cái nhìn đầy sát khí.
“Trở về đi, nơi này không thích hợp với cậu.” Anh bình tĩnh nói: “Nếu còn ngoan cố như vậy, những ngày sau không biết chừng tôi còn có thể làm điều quá đáng hơn.”
Vẻ mặt của Giang Tĩnh Xu vẫn lạnh lùng như mọi khi.
Nhưng nghĩ đến thứ trong cái miệng phồng lên của cô ấy, anh ngược lại cảm thấy có chút hứng thú.
Chỉ là anh không nói ra thôi.
"Sau này khi Trình Thanh Hoà đánh cậu, tôi sẽ không giúp cậu, người khác tìm cậu gây sự tôi càng giúp họ. Mặc kệ cậu có biết tôi ở đây hay không, chúng ta đã kết thúc từ hai năm trước."
“Tôi không muốn dính dáng gì đến cậu—"
Cánh cửa đóng sầm sau lưng cắt ngang lời nói của anh.
"Ai trong đó sao?"
"Không biết, có lẽ ai đó đã khóa nó. Mày không phải có chìa khóa hả?"
"Bình thường không khóa. Nhưng may mà, tao đã cầm."
Nguyên Sinh Nghĩa nhíu mày quay đầu lại: "Đến giờ học rồi, làm sao lại có người...Này, Giang Tĩnh Xu ."
Anh nhìn gò má hóp của cô, ngập ngừng hỏi: “Thứ trong miệng cậu đâu rồi?”
Biểu cảm trên mặt cô có chút khó coi.
Vừa rồi cô bị tiếng đẩy cửa dọa sợ, theo bản năng mà nuốt xuống tất cả!
“..Cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì .” Cô quay mặt đi, không muốn nhìn vào mắt anh.
Anh còn mở miệng, tựa hồ còn muốn nói cái gì, lại bị Giang Tĩnh Xu ngăn lại : "Yên lặng, tôi không muốn bị phát hiện."
“Ai cũng biết là tôi dẫn cậu đi” Nguyên Sinh Nghĩa cảm thấy buồn cười, “Chúng ta ra ngoài đã một giờ, lời đồn đại có lẽ đã truyền khắp nơi rồi .”
“Nhưng không phải tất cả đều là giả,” anh nói thêm.
Giang Tĩnh Xu nghe vậy đầu có chút đau.
Ngôi trường này thậm chí còn mất kiểm soát hơn cô nghĩ, cô và Tống Thừa phải mất một bao lâu mới đến được. Nếu như mới đến đây cô đã làm vài chuyện lộn xộn để ông biết, thì không đến một tuần nữa cô sẽ bị chuyển đến trường khác.
Nguyên Sinh Nghĩa dường như không thèm để ý, đúng vậy, mục đích ban đầu của anh là đuổi cô đi.
Tiếng chìa khóa tra vào ổ rất rõ ràng, Giang Tĩnh Xu nhìn quanh, nắm lấy tay Nguyên Sinh .
Nguyên Sinh Nghĩa sửng sốt: "Làm gì?"
Ánh sáng ban ngày chiếu vào căn phòng chứa đồ cũ, hai sinh viên trực đẩy cửa bước vào, khói bụi làm bị sặc đến ho khan mấy tiếng.
"Cây chổi đâu? Cầm lấy đi."
"ở đây, ở đây, ở đây, tôi thấy nó rồi."
Nguyên Sinh Nghĩa và Giang Tĩnh Xu ở góc tường trong cùng, họ được che chắn bởi những chiếc bàn ghế cũ ở hàng ghế đầu.
Không gian chật hẹp, Giang Tĩnh Xu để anh ngồi xổm làm trụ, còn cô ngồi trên đùi anh, quay lưng về phía người, ôm chặt lấy cổ anh.
Mãi cho đến khi cánh cửa đóng lại.
“Đi rồi,” anh không biết vì cái gì thanh âm có chút khàn khàn, “Giang Tĩnh Xu mau đứng lên.”
Giang Tĩnh Xu không nhịn được che miệng hắt hơi.
Sau đó, lại cúi đầu và hắt hơi thêm vài cái.
“Đều tại cậu, Nguyên Sinh Nghĩa .” Cô hơi quay đầu nhìn anh, “Chọn nơi tồi tệ gì không biết?
Khi Giang Tĩnh Xu hắt hơi, cơ thể cô run lên, người đang ngồi bên cô, là người cảm thấy rõ nhất.
Anh biết mình nên cứng rắn, nhưng đó không phải là vấn đề, anh luôn gặp khó khăn trước cô.
Mấu chốt là, mặc dù anh ta đã làm một việc mà trước đây anh sẽ không bao giờ làm với cô, nhưng tại sao cô vẫn có thái độ này.
Đều tại cậu, Nguyên Sinh Nghĩa.
Nghe có vẻ như đang làm nũng.
“Cậu làm sao?” anh nhịn không được hỏi.
“Cái gì?” Cô khó hiểu, “Mau ra ngoài, kẻo ai tới nữa.”
“Đừng hoảng ,” anh giữ hai chân cô đang vắt vẻo bên hông mình, “Làm khó cậu rồi, đừng nghĩ đi ra ngoài, cẩn thận tôi sẽ làm cậu trước mặt mọi người.”
Giang Tĩnh Xu khựng người.
Nguyên Sinh Nghĩa khuôn mặt nghiêm nghị, tay chạm từ bắp chân đến xương bánh chè thì dừng lại.
Anh ấn đầu cô vùi vào cổ anh để có thể nhìn xuống rõ hơn.
Ngoại trừ màu đỏ trên xương bánh chè lộ ra, không có vết cọ xát nào trên nền bê tông.
Sở dĩ , anh dùng giày để đệm khi cô quỳ xuống.
"Nguyên Sinh Nghĩa, cậu không sao chứ?"
"Đừng nhúc nhích."
Ánh sáng từ bên ngoài len lỏi vào phòng qua khe cửa, để lại một khoảng trống giữa cánh tay đang ôm Giang Tĩnh Xu và cơ thể Nguyên Sinh Nghĩa.
Một cách lặng lẽ và cẩn thận, anh siết chặt hơn một chút.
Để không bị cô phát hiện.