Chương 3
“Bồng______”
Chữ Bồng vừa ra khỏi miệng, Chương Kính liền tự giác, ngượng ngùng ngậm miệng lại. Chết tiệt, vì cái gì đã qua một tháng, anh còn không sửa được thói quen gọi cô, thật sự là đáng chết!
Mà cô gái ngang ngược kia so với anh còn đáng chết hơn, ngay cả gọi điện thoại cũng không gọi tới, chẳng lẽ cô thật sự như vậy bằng lòng từ bỏ công việc lương cao, thoải mái, lại có thể không phân biệt lớn nhỏ với cấp trên sao? Cô thật là đáng ghét!
“Lão bản, ngài có chuyện gì muốn tôi giúp ngài làm sao?” Bành Bình chân thành nhìn anh hỏi.
Cô là trợ lý mới đến, nhỏ nhắn đáng yêu, làm việc cũng rất nhanh nhẹn, mới đến công ty nửa tháng, liền có không ít đồng nghiệp và khách hàng nam tranh giành theo đuổi, nhưng tiểu thư cô vừa nhìn đã chọn trúng Chương Kính suất kính uy vũ, nên đối xử với những người khác đều dùng thái độ lãnh đạm, khách khí. Không có biện pháp, ai bảo từ nhỏ cô chỉ chú ý nam nhân cao đại.
“Phiền cô mang đến cho tôi biên lai 3 tháng trước của Dữ Tẫn và Siêu Phong.” Chương Kính hoàn hồn nói.
“Vâng, ngài muốn ngay bây giờ sao?”
“Trước giữa trưa có thể không?”
“Vâng.”
Chương Kính xoay người, suy nghĩ lại quay đầu lại, “Sau đó…”
“Vâng?” Bành Bình lại ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Cảm ơn cô.”
Bành Bình hơi hơi mỉm cười, lắc đầu, “Đây là công việc của tôi.” Cô nhu hòa nói.
Chương Kính nhìn cô, đại khái gật đầu một cái rồi đi về phía phòng làm việc, một tiếng kêu kinh ngạc đột nhiên truyền đến làm cho bước chân của anh đột ngột dừng lại.
“Bồng tỷ!”
Anh nhanh chóng quay đầu lại, chính xác bắt lấy người vừa phát ra tiếng kêu kinh ngạc chính là Phan Dân Vi, không chớp mắt chăm chú nhìn cậu ta.
“Bây giờ chị ở đâu…cái gì? Tại sao chị lại đột nhiên nói chuyện đó với tôi? Ân…ác úc…ân hừ, cái gì? Vậy tôi không phải là nên nói tiếng chúc mừng chị sao? Đúng…thật sự…tôi không tin, được rồi…ân…tôi biết rồi…được…hiểu rồi…ân, được, tạm biệt.”
Suốt 10 phút đi qua, Phan Dân Vi cuối cùng bỏ điện thoại trong tay xuống. Sau đó, cậu ta vội vàng quay đầu muốn chia sẻ tin tức mới nhất với đồng nghiệp ngồi bên cạnh.
“Tiểu Tần tôi nói cho cậu biết, Bồng tỷ chị ấy___”
“Chờ chút, tiểu Phan.” Tiểu Tần đột nhiên cắt ngang lời cậu muốn nói, đồng thời nháy mắt với cậu, không biết là làm cái quỷ gì.
“Cậu sao vậy, động kinh sao?” Cậu hỏi.
“Lão bản đang trừng cậu.” Tiểu Tần hơi nhếch miệng lên, dùng yết hầu nói.
“Cái gì?!” Phan Dân Vi, đột ngột quay đầy, chỉ nhìn thấy không xa phía trước, một gương mặt đen thui không chớp mắt nhìn mình chăm chú. Cậu giống như bị lửa đốt bỏng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giả vờ giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, nhưng___không kịp rồi.
“Phan Dân Vi, đến phòng làm việc của tôi một chuyến.”
Xong rồi! Trong lòng cậu cười khổ.
“Bảo trọng nha.” Tiểu Tần thông cảm nói.
Trong ánh mắt thông cảm của các đồng nghiệp, Phan Dân Vi bộ mặt đau khổ, lững thững đi đến phòng làm việc của tổng tài.
“Lão bản, anh tìm tôi?”
“Đem cửa đóng lại.” Chương Kính ra lệnh.
Xong rồi, cậu nhất định là chết chắc. Phan Dân Vi ngoan ngoãn đi đến đem cửa đóng lại.
“Cô ấy gọi điện thoại đến có chuyện gì?!” Chương Kính lạnh nhạt hỏi.
“A?” Không nghĩ đến lão bản lại trực tiếp hỏi như vậy, Phan Dân Vi thật sự ngây ngốc một lát.
“Tôi nói Uông Bồng Khiết cô ấy gọi điện thoại đến làm gì?” Chương Kính không tự giác nhấn mạnh lời nói. Cô thật đáng ghét, gọi điện thoại đến vậy mà không tìm anh, nhưng lại tìm tiểu Phan, đáng ghét!
“Không có chuyện gì, Bồng tỷ cô ấy…” Chớp chớp mắt, Phan Dân Vi còn chưa nói xong, liền bị âm thanh tức giận của anh cắt đứt.
“Không có chuyện gì cô ấy sao lại điện thoại đến?”
Phan Dân Vi không tự giác nuốt nước miếng, lại liếʍ liếʍ môi, cân nhắc nên như thế nào mở miệng, mới không giẫm vào nỗi đau của lão bản.
“Bồng tỷ cô ấy chỉ là có chút buồn chán, muốn tìm người nói chuyện phiếm…” Lời nói của cậu lại lần nữa bị âm thanh tức giận cắt đứt.
“Cho nên cô ấy đặc biệt gọi điện thoại đến tìm “cậu” nói chuyện phiếm?” Anh híp mắt, đặc biệt nhấn mạnh từ cậu.
“Không không không không không.” Đầu Phan Dân Vi lập tức lắc giống như trống bỏi, cố gắng giải thích. “Tôi chỉ là vừa vặn nhận điện thoại, Bồng tỷ không có đặc biệt gọi điện thoại đến tìm tôi, thật sự không phải.” Nếu không nhanh phủi sạch quan hệ, cậu sẽ chết chắc.
Gương mặt tái nhợt của Chương Kính hơi dịu xuống một chút.
“Cô ấy nói gì với cậu.” Anh hỏi.
“Thật ra cũng không có chuyện gì….”
“Không có chuyện gì hai người sẽ nói đến hơn 10 phút?”
Ngữ khí vừa mới dịu xuống đột nhiên tăng cao.
Phan Dân Vi chợt có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt. Người bình thường nói chuyện phiếm không phải đều là như vậy, nói đông nói tây không có trọng điểm, nhưng cũng có thể nói hơn 1 tiếng đồng hồ, nửa tiếng đồng hồ, mà hắn với Bồng tỷ bất quá cũng chỉ nói đến 10 phút mà thôi, chỉ mới tàm tạm thôi?
Không, không phải là vấn đề thời gian, mà vấn đề là đối tượng, hắn ngàn lần không nên vạn lần không nên, chính là không nên để cho lão bản biết người nói chuyện phiếm với hắn là Bồng tỷ. Ai!
“Lão bản, anh thật sự không gọi Bồng tỷ trở lại sao?” Vụиɠ ŧяộʍ nhìn Chương Kính một cái, hắn cẩn thận hỏi. Lão bản anh rõ ràng là không bỏ được người ta mà, làm chi chết không thừa nhận.
“Vừa nãy cô ấy có nói với cậu muốn trở lại sao?” Chương Kính mặt không biểu cảm hỏi, nhưng trong mắt lại nhen nhóm một chút lửa hi vọng.
“Không có.” Phan Dân Vi do dự lắc đầu.
Ánh sáng hi vọng nhanh chóng bị dập tắt, trong chớp mắt thái độ trên mặt Chương Kính lại trở nên cứng ngắc.
“Căn bản là cô ấy đã không muốn trở lại, cậu hỏi chuyện đó để làm gì?” Anh tức giận lạnh lùng nói.
“Có thể Bồng tỷ xấu hổ nói ra, dù sao mọi người đều biết cô ấy là bị anh cách chức…ách, là mời ra khỏi công ty.”
Chương Kính hơi cắn môi dưới. “Cô ấy cũng không phải mới quen biết tôi, hơn nữa tôi và anh trai của cô ấy là bạn thân, nếu cô ấy thật sự cương quyết muốn trở lại, tôi có thể không đồng ý sao?” Ngừng một lát, anh không nhịn được dùng giọng nói tức giận gầm nhẹ nói: “Căn bản cô ấy ngay cả thử cũng không có thử qua!”
“Có thể cô ấy thật sự xấu hổ, lão bản, anh có muốn gọi điện thoại kêu cô ấy trở lại không?”
“Vì cái gì muốn tôi gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy muốn trở lại, tự mình sẽ không gọi tới sao?” Anh lại lần nữa nói to.
“Vậy…tôi gọi có được không?”
Anh nhìn hắn, nhìn đến nổi Phan Dân Vi trong lòng đều bắt đầu sợ hãi, mới liếc mắt nói: “Gọi điện thoại là việc của cậu, cậu hỏi tôi làm gì?”
Ý tứ là thừa nhận hắn có thể gọi, Phan Dân Vi hưng phấn tiếp nhận tin tức này.
“Vậy bây giờ tôi liền đi gọi ngay.” Hắn xoay người muốn thừa cơ hội trốn đi, nhưng___
“Đợi một chút.”
Ai! Cả người hắn cứng đờ, trì hoãn quay đầu lại.
“Vừa rồi trong điện thoại cậu nói với cô ấy chúc mừng chuyện gì?”
Ô…xong rồi, hắn sợ nhất là lão bản sẽ hỏi vấn đề này. Làm sao xử lý đây, hắn nên như thế nào trả lời? Chẳng lẽ nói thật sao?
“Tiểu Phan?”
Xong rồi, có thể đây chính là sự kí©h thí©ɧ cần phải có cho oan gia, mới có thể đủ làm cho bọn họ thật sự nhìn thẳng vào sự tồn tại của đối phương. Mà hắn rõ ràng đã được định trước sẽ lấy được tiền mai mối “không dễ đến được” này.
Được rồi, nể mặt hai người vài năm qua đối xử với hắn không tệ, hắn xá gì a!
“Bồng tỷ nói cô ấy sẽ nhanh chóng kết hôn.” Ông trời phù hộ, Bồng tỷ cô ấy thật sự là có nói như vậy, bất quá hắn chỉ là đem hai từ ‘khả năng’ trong lời nói bỏ đi mà thôi.
“Cái gì? Cậu nói cái gì? Cô gái ngang ngược như cô ấy, ai dám cưới?” Chương Kính kinh ngạc trừng mắt lớn giọng hỏi.
“Thật ra bề ngoài Bồng tỷ cũng khá xinh đẹp.” Phan Dân Vi nói.
“Nhưng một chút hương vị phụ nữ cũng không có!”
Chương Kính nhanh chóng phê bình. “Cô ấy tay chân vụng về, ăn to nói lớn, nhất là cô ấy mở miệng ngậm miệng đều muốn nam nhân cưới cô ấy, điểm này càng là khiến cho người khác tức giận, tôi thật không hiểu nổi sao da mặt cô ấy lại dày đến trình độ đó?! Cô ấy có thể không cần thể diện, nhưng cô ấy có từng nghĩ đến bạn bè, người thân của cô ấy vẫn còn muốn giữ thể diện nha!”
Phan Dân Vi ngừng lại một chút. “Thật ra bây giờ phụ nữ chủ động cũng rất nhiều…” Hắn nghĩ vì cô nói chuyện, nhưng___
“Đúng, chủ động rất nhiều, nhưng không biết xấu hổ giống như cô ấy lại ít vô cùng!”
“Vậy…” Hắn dừng lại một chút, “Thật ra nếu bỏ qua điểm này mà nói, Bồng tỷ cũng có rất nhiều ưu điểm, ví dụ như cô ấy làm việc rất nhanh nhẹn…”
“Nhanh nhẹn cũng không thể bù được sự thô lỗ của cô ấy!”
“Đầu óc cô ấy thông minh…”
“Đến lúc phát cơn thần kinh so với người điên còn điên hơn!”
“Cô ấy làm việc cần cù…”
“Cần cù đến nổi khắp nơi quản việc không đâu của người ta!”
“Cô ấy có thể giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa…”
“Đó là do cô ấy đặc biệt học để câu nam nhân, câu lão công!”
“Lão bản.” Phan Dân Vi cuối cùng chịu không được kêu to.
“Chuyện gì?” anh tức giận trừng hắn.
“Trong lòng anh, Bồng tỷ thật sự tệ như vậy sao?”
Chương Kính nhanh chóng nhăn mày.
“Không.” Rất lâu sau, dưới ánh mắt chờ đợi của Phan Dân Vi anh mới chậm chạp trả lời, “Cô ấy cao lớn, sức lực vô cùng, là nam nhân trong nữ nhân, rất hữu dụng.”
Phan Dân Vi nghe xong thiếu chút nữa té xỉu. Bây giờ hắn cuối cùng đã biết vì sao Bồng tỷ đều cầu hôn mỗi người nam nhân xuất hiện trước mặt cô ấy, nhưng lại để sót một mình lão bản, thì ra là lão bản anh ta tự làm tự chịu.
Hắn ra vẻ gật gật đầu, sau đó giả vờ vô ý nói, “Không biết nam nhân đồng ý cưới Bồng tỷ là người như thế nào? Thật tò mò quá đi.”
Ánh mắt Chương Kính trầm xuống, đột nhiên lại trừng hắn.
“Lão bản, anh còn còn có việc gì sao? Nếu như không còn gì, tôi nghĩ trở về chỗ ngồi cùng mọi người chia sẻ tin mừng ‘Bồng tỷ sắp kết hôn’.” Phan Dân Vi lấy hết can đảm, đối với lửa giận trong mắt anh coi như không thấy, thậm chí còn thêm dầu vào lửa nói.
Chương Kính dùng sức trừng hắn.
“Lão bản?”
“Đi ra đi.” Anh nói to gần như quát lớn.
Vừa sợ hãi lại buồn cười, Phan Dân Vi gần như sử dụng hết sức lực mới có thể giữ cho bản thân không có bất kì phản ứng nào, sau khi hắn hơi cúi người cung kính chào anh, nhanh chóng xoay người rời đi.
Vừa đóng cửa lại khóe miệng của hắn liền không thể kiềm chế được nhếch cao lên.
Ha ha, xem ra kịch hay muốn mở màn rồi, mời mọi người chờ xem.
╃⊙_⊙╃
Cô ấy sắp kết hôn sao?
Mới rời công ty nửa tháng, cô ấy liền chuẩn bị kết hôn, chuyện này sao có thể?!
Chương Kính không ngừng đi lại trong phòng làm việc, buồn bực đi tới đi lui.
Không có khả năng, trước khi cô ấy rời đi, thậm chí một người bạn trai cô ấy cũng không có, làm sao có thể nói kết hôn liền kết hôn đâu, chuyện này căn bản là không có khả năng! Nhưng dùng hành động điên khùng trước đây của cô khắp nơi tìm người cầu hôn, nói không chừng chân trước cô ấy mới bước ra khỏi cửa công ty, hai mắt liền đã nhanh chóng tìm mục tiêu kết hôn, sau đó…
Ông trời, lẽ nào chuyện này là thật sao? Cô ấy thật sự sắp kết hôn sao? Cùng một nam nhân quen biết chưa đến một tháng, còn kì lạ chấp nhận một nữ nhân..một nữ nhân mới gặp lần đầu sẽ hướng người ta cầu hôn sao?
Nam nhân này thần kinh có vấn đề không?
Nhất định là có, hơn nữa không chỉ thần kinh có vấn đề, mà các phương diện chức năng cơ thể có thể cũng có vấn đề, ví dụ như bất lực, thân mang bệnh nặng, hoặc căn bản là không còn sống lâu nữa, cho nên mới như vậy không cần điều kiện, vội vã muốn cưới vợ!
Anh thật sự nghĩ không ra sao lại có nam nhân đồng ý lời cầu hôn đột ngột như vậy của cô ấy, mà cô ấy sao lại có thể mù quáng đến mức chỉ cần có người gật đầu nói đồng ý cưới cô ấy, cô ấy liền gả. Cô ấy muốn gả cho người ta muốn đến phát điên rồi phải không?
Không được, anh cố gắng lắc đầu. Cho dù cô ấy muốn gả cho người ta muốn đến phát điên rồi, mình là lão bản của cô ấy…ách, đã từng là lão bản, còn có anh trai thân thiết nhất của cô là huynh đệ kết nghĩa của anh, nói thế nào anh cũng nên cho cô một chút lời khuyên thật lòng mới được, cái gọi là mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, ít nhất anh cũng đã từng khuyên cô, nếu như tương lai cô hối hận cũng không liên quan đến anh.
Đúng, không sai, bây giờ liền đi tìm cô ấy!
Chương Kính nghĩ xong liền xoay người đi về phía cửa, nhưng trong nháy mắt lúc nắm tay cầm cửa trong tay, đột nhiên do dự ngừng lại.
Anh đột ngột như vậy chạy tới tìm cô ấy có tốt không? Anh tự hỏi mình. Dùng tình cảnh bọn họ lần trước không vui vẻ chia tay đến xem, nói không chừng cô ấy căn bản là không thèm để ý đến anh, như vậy cũng không sao, nhưng nếu như cô vẫn còn đang tức giận đối với lời nói của anh cố ý làm ngược lại, như vậy không phải càng thảm hơn?
Không được, không thể đi tìm cô.
Như vậy anh nên làm thế nào đây?
Đúng rồi, Uông hạo, gọi điện thoại cho Uông Hạo! Cậu ta là anh trai của cô, lời nói của cậu ta cô ít nhiều cũng phải nghe mới được.
Anh nhanh chóng xoay người trở về bàn làm việc, cấp tốc nhấc điện thoại lên bấm số của Uông Hạo, nhưng là đầu bên kia lại truyền đến thông báo không mở máy, anh nhíu mày ngắt cuộc gọi rồi đổi sang gọi số điện thoại của công ty cậu ta, nhưng làm cho anh ngạc nhiên là Uông Hạo đi công tác ở Nhật Bản, nửa tháng mới trở về.
Mẹ nó, tên xú tiểu tử này lúc này sao lại còn có tâm tình ra nước ngoài công tác, chẳng lẽ cậu ta không biết em gái bảo bối của cậu ta sắp phải gả cho một bệnh nhân thần kinh bất lực sao? Cậu ta còn đi công tác cái quỷ gì!
Anh tức tối ngắt điện thoại, lần thứ hai đi lại trong phòng làm việc.
Bây giờ phải làm sao? Uông Hạo không ở trong nước, phải 1 tuần sau mới có thể trở về, mà cái gọi là nước xa không cứu được lửa gần, nói không chừng lúc cậu ta trở về, cô gái ngang ngược kia đều đã tiến vào lễ đường.
Không được, anh nhất định phải ra ngoài tìm biện pháp ngăn cản chuyện này mới được.
Nhất định phải.
╃⊙_⊙╃
Buổi sáng ở Uông gia giống như mọi ngày vẫn bình yên mà yên tĩnh, lúc Uông Bồng Khiết xuống lầu, theo thói quen chào hỏi ba ba ngồi trong phòng khách xem tin tức buổi sáng và mẹ đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp.
“Ba mẹ chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Ba mẹ cô không hẹn mà đồng thời trả lời, mẹ cô chuyển sang hỏi cô: “Tối nay con có về nhà ăn cơm không?”
Uông Bồng Khiết lắc lắc đầu.
“Lại đến nhà a Kính sao?”
“Dạ.” Uông Bồng Khiết yếu ớt trả lời một tiếng, cô vẫn còn chưa cho người nhà biết việc cô đã thất nghiệp nửa tháng, mỗi ngày buổi sáng vẫn là đúng giờ ra ngoài.
“Nói thật, tiểu Khiết.” Trong phòng khách ba ba đột nhiên lên tiếng, cô quay đầu nhìn ông, đúng lúc ông cầm lấy điều khiển từ xa tắt TV đi. “Hai đứa các con cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, có phải nên tìm một ngày đem chuyện nên làm làm một lần?”
“Chuyện nên làm?” Uông Bồng Khiết hoài nghi nhìn ông, không xác định được ông đang nói chuyện gì.
“Hôn sự của các con nha.”
“Bọn con…khụ!” Uông Bồng Khiết ngay tại chỗ bị sặc cháo trong miệng, “Khụ khụ…” Cô ho đến nổi cả gương mặt đều hồng. “Ba! Ba đang nói chuyện gì vậy?!” Cô kêu lên.
“Ta nói chuyện hôn sự của hai con có phải nên tìm một ngày để bàn bạc.” Mặt ba Uông không biến sắc nghiêm túc nhìn cô nói.
“Các con?! Ba nói các con là ai?”
“Đương nhiên là con và Chương Kính nha.”
“Con và Chương__” Giọng nói của Uông Bồng Khiết giống như đột nhiên bị ai bóp cổ: “Ba đừng nói giỡn, ba!”
“Ai nói giỡn, tôi sao?” Ba Uông đem ánh mắt chuyển sang hỏi vợ.
“Tiểu Khiết.” Mẹ Uông lên tiếng nói: “Mẹ cũng thấy hai đứa nên đem chuyện hôn sự bàn một lần, hai đứa đều không còn nhỏ nữa, bây giờ nếu còn không tính chuyện kết hôn sinh con, để qua vài năm nữa sẽ trở thành sản phụ cao tuổi, đến lúc đó sinh con sẽ rất nguy hiểm…”
“Mẹ!” Uông Bồng Khiết kiềm chế không được ngắt lời bà. Lão mẹ sao càng nói càng khoa trương, cô và Chương Kính căn bản không phải…”Con và Chương Kính một chút quan hệ cũng không có, căn bản không phải giống như chuyện hai người tưởng tượng đâu.” Cô lớn tiếng phản đối.
Mẹ Uông đột nhiên nhăn mặt.
“Cái gì kêu không phải giống như chuyện kia? Hai đứa cũng đã ở cùng một chỗ 7, 8 năm!”
“Đó là công việc!”
“Công việc của con bao gồm giúp cậu ta sắp xếp ăn, mặc, ở sao?”
Lúc này đổi lại thành Uông Bồng Khiết nhăn mặt.
“Đó là…” Cô nên nói như thế nào đây? “Đó là bởi vì Chương Kính anh ta quá lười biếng, mỗi lần đến nhà anh ta tăng ca, con nhìn không được, cho nên mới…”
“Mới giúp cậu ta quét dọn? Giúp cậu ta sắp xếp?” Mẹ Uông nói tiếp.
“Đúng.” Uông Bồng Khiết ra sức gật đầu, lại nhìn thấy ba mẹ đều dùng một thái độ quái dị nhìn cô. “Sao hai người lại nhìn con như vậy?”
“Vậy con giải thích thế nào việc giúp cậu ta đi chợ mua đồ ăn, đến nhà cậu ta nấu cơm?” Uông mẫu sắp đặt đáp lại cô, tiếp tục lại hỏi một vấn đề khác.
“Đương nhiên là ___” Cô nhíu mày, không biết nên làm sao trả lời vấn đề này, liền là xảy ra tự nhiên như vậy, cô phải giải thích thế nào đây?
“Như thế nào?”
“Mẹ, sáng nay mẹ nói chuyện sao lại hùng hổ dọa người như vậy?” Cô chịu không được oán trách.
“Bởi vì con không thành thật.”
“Con không thành thật?”
“Con còn chưa trả lời vấn đề của mẹ.”
“Trả lời vấn đề nào, vì sao con giúp anh ta mua đồ ăn, nấu cơm?! Đó là bởi vì___” Cô cố gắng nhớ lại nguyên nhân lần đầu tiên nấu cơm cho anh ta ăn, hình như là…
“Con không muốn chết đói!” Cô kêu to. Đúng rồi, chính là nguyên nhân này, “Không phải trước đây con đã nói với mẹ, trong tủ lạnh nhà anh ta ngoại trừ vài chai nước uống và mấy bát mì tôm cái gì cũng không có, lúc con đến nhà anh ta tăng ca, nếu không muốn chết đói chỉ có thể tự mình ra tay.” Cô làm trò, đành chịu giải thích.
“Vậy sao?”
“Mẹ, mẹ đang nghi ngờ cái gì?”
“Nghi ngờ đầu ngõ nhà cậu ta có cửa hàng tiện lợi còn có 7-Eleven, vì sao con không đến mua thức ăn sẵn là được rồi, còn tốn nhiều công sức đi chợ mua đồ về tự nấu.”
“Bởi vì con không thích ăn những thứ mua ở ngoài.”
“Là con không thích ăn hay là a Kính không thích ăn?!”
Uông Bồng Khiết khẽ giật mình, lập tức chau mày. Là ai không thích ăn, vấn đề này trước đây cô chưa từng cẩn thận suy nghĩ qua, bây giờ nhớ lại, người nói “không thích ăn” ba chữ này, hình như đều là Chương Kính, bởi vì từ 6 năm trước sau khi ba mẹ anh ta lần lượt qua đời, ba bữa anh ta đều là ăn ở bên ngoài.
“Có liên quan gì sao?” Cô nhăn mặt nói.
“Nếu như không có liên quan ta sẽ đưa ra để nói sao?”
Uông Bồng Khiết chợt cảm thấy đau đầu.
“Mẹ, hôm nay hai người rốt cuộc bị sao vậy, làm chi đột nhiên nói với con những lời kì lạ như vậy, mục đích của hai người là gì, nói rõ được không?” Cô cùng lúc nhìn về phía ba ba.
“Ta cho là ta và mẹ con đã nói đủ rõ ràng rồi.” Ba Uông nói: “Tóm lại, con nên chuẩn bị kết hôn.”
“Con cũng rất muốn kết hôn nha, hai người cho rằng con không muốn sao? Vấn đề là không có người đồng ý cưới con.” Uông Bồng Khiết không nhịn được ủy khuất nói.
“A Kính không phải là người sao?” Mẹ Uông nói.
“Anh ta vốn không phải là người!” Uông Bồng Khiết tức giận nói.
“Cái gì, hai đứa lại cãi nhau sao?”
Uông Bồng Khiết đột nhiên nhắm chặt hai mắt, dùng sức hít một hơi dài: “Con không muốn nói, dù sao hai người không cần đem con và anh ta nghĩ thành một cặp là được rồi.”
“Quả nhiên là cãi nhau.” Mẹ Uông kết luận nói.
Uông Bồng Khiết lại lần nữa dùng sức hít thở mạnh, cô đẩy ghế ra đúng lên nói: “Con phải ra ngoài.” Cứ tiếp tục ngồi đây, cô nhất định sẽ mất kiểm soát.
“Tiểu Khiết, có muốn mẹ gọi điện cho a Kính không, nói giảng hòa..”
“Không cần!” Uông Bồng Khiết giống như bị kim chích ngắt lời mẹ. Nếu để cho mẹ gọi điện thoại đến, việc cô không ở đi làm ở đó nữa chẳng phải sẽ bị lộ sao?!
Cô lại lần nữa hít một hơi, thầm nói với chính mình phải bình tĩnh.
“Anh ấy đi công tác đến Hongkong rồi.” Trước ánh mắt nghi ngờ của mẹ, cô bình tĩnh nói.
“Thật sao? hay chỉ là do con không muốn mẹ gọi điện thoại đến?”
“Là thật.” Cô cố gắng gật đầu, một cái lại thêm một cái, “Nếu không phải hai người cho là mấy hôm nay con mỗi ngày tăng ca đến nửa đêm mới về là giả sao?”
Mẹ cô nghi ngờ nhìn cô một lát, cuối cùng gật gật đầu, mà cô thì âm thầm thở ra một hơi, thật sự là rất nguy hiểm nha.
“Vậy, con đi làm đây.”
Vợ chồng hai người đồng thời gật đầu, mẹ Uông giống như ngày thường đưa cô đến cửa, sau đó đợi con gái đi làm rồi đóng cửa lại, nhanh chóng quay lại phòng khách, hội hợp cùng người chồng sớm đã không thể chờ được nhấc điện thoại gọi cho Chương Kính.
Nói đùa gì chứ, vì hạnh phúc cả đời của con gái, việc cãi nhau này bọn họ đương nhiên phải lo, về chuyện Chương Kính đi công tác đến Hongkong, bọn họ nếu thật sự tin lời nói bậy của cô, vậy đã không làm ba mẹ của cô.
Tút tút…
Điện thoại gọi được!
╃⊙_⊙╃
“Ring ring…”
Điện thoại trong túi áo đột nhiên vang lên, Chương Kính nghi ngờ liếc nhìn đồng hồ trên xe. 7h40′, là ai mới sáng sớm như vậy đã tìm anh?
Lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn số điện thoại người gọi đến, dãy số quen thuộc làm cho tim anh đập mãnh liệt.
Là số điện thoại nhà của cô ấy, là cô ấy gọi đến sao?
Kiềm chế không được nhịp tim đập càng ngày càng nhanh, anh đem ngón cái chuyển đến nút nhận cuộc gọi, chuẩn bị ấn xuống___
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trước ngõ, làm cho ngón tay đang ấn xuống đột ngột ngừng lại.
Là cô! Vậy là ai đang gọi điện thoại…
Chương Kính quay đầu nhìn điện thoại trong tay vẫn vang lên không ngừng, sau đó không chịu nổi vỗ nhẹ ngực của mình. Cũng may anh còn chưa nhận, bởi vì cô đã xuất hiện ở phía trước, vậy người gọi điện thoại tìm anh, trên dưới chỉ có thể là Uông bá phụ và Uông bá mẫu, mà bây giờ anh căn bản là chưa chuẩn bị tốt li do giải thích với họ việc anh đuổi Bồng Khiết.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Chương Kính bất giác lại chuyển về bóng lưng lẻ loi đi phía trước.
Cô ấy thật đáng ghét! Anh tức giận suy nghĩ, rõ ràng thân hình cao to, cá tính thẳng thắn, cô làm chi muốn học theo những cô gái mắt nhỏ, mũi nhỏ giận dỗi với anh? Muốn trở về công ty đi làm nói với anh một tiếng là được rồi, cứ tiếp tục như vậy với cô ấy cũng không phải chuyện tốt gì? Thật sự là đáng ghét!
Nhìn điện thoại trong tay vẫn vang lên không ngừng, anh đem nó nhét vào trong hộp đựng đồ, sau đó khởi động xe, đi theo phía sau cô.
Hai ngày trước sau khi anh suy nghĩ nửa ngày phát hiện mình vẫn không có cách nào, anh cuối cùng quyết định trước tiên vẫn nên làm rõ nam nhân đồng ý cưới cô rốt cuộc là yêu ma quỷ quái phương nào, dù sao có câu tục ngữ gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, chờ sau khi anh làm rõ trong hồ lô của nam nhân kia bán thuốc gì, muốn thuyết phục cô suy nghĩ lần nữa về chuyện kết hôn, đương nhiên sẽ dễ dàng hơn, cho nên anh quyết định dùng cánh theo dõi cô, tìm ra nam nhân kia.
Thật ra việc theo dõi đã bắt đầu từ ngày hôm qua, chỉ tiếc là quá muộn anh mất công vô ích, bởi vì sáng sớm cô đã ra ngoài, cho nên hôm nay anh đặc biệt đến sớm, 7h đã ở đây.
Quả nhiên, anh chờ được cô.
Mà bây giờ, anh chỉ cần cẩn thận đi sau cô, đợi lát nữa nam nhân kia xuất hiện là đủ.