Chương 9.1: Trú mưa

Đút thẻ, mở cửa, ánh đèn cam ấm áp tràn ngập khắp căn phòng.

Khách sạn này và Sky đều thuộc sở hữu của cùng một tập đoàn, phong cách bài trí bên trong tương tự nhau. Hai người vừa bước vào liền có một loại cảm giác quay về chốn cũ. Cho dù tối nay không có hoa hồng và dương cầm, nhưng bên ngoài cửa sổ sát đất có cảnh đêm xinh đẹp cùng màn mưa, vẫn được xem là một cơ hội tốt để tán tỉnh.

Nhưng từ lúc bước vào cửa, Cảnh Triệt liền đi đến trước cửa sổ, yên tĩnh ngắm nhìn những hạt mưa lăn dài trên kính, như thể anh ấy không có dự định tiến gần thêm một bước với cô ấy vậy.

“Tôi phải đi tắm rồi.” Hoắc Nhã tựa vào cửa phòng tắm, thăm dò nói.

“Ừ, đi đi.”

Cô ấy không tin anh ấy nghe không hiểu ám thị này, cho rằng anh ấy đang giả vờ dè dặt. Vì vậy cô ấy lại nhường một bước: “Anh mặc quần áo ướt, không thấy lạnh sao?”

Cảnh Triệt sững lại, vẫn không nhìn cô ấy: “Mở điều hòa rồi.”

Ha, đều đã đi thuê phòng rồi, còn muốn giả vờ làm chính nhân quân tử?

Hoắc Nhã không vội vạch trần anh ấy, xoay người đi vào phòng tắm, chừa lại một khe cửa hở, vừa cởϊ áσ khoác vừa chú ý lắng nghe âm thanh bên ngoài.

Trong thời gian chờ đợi, nước nóng chầm chậm dâng đầy bồn tắm, hơi nước cũng dần dần khiến cho mọi thứ xung quanh trở nên lờ mờ. Nhưng bên ngoài vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì. Tiếp đó, cô ấy nằm vào bên trong bồn tắm, chầm chậm xoa sữa tắm thành bọt, rửa sạch mỗi tấc da thịt.

Cứ như vậy, hai mươi phút trôi qua, người nào đó vẫn không hề có dự định đi vào.

Hoắc Nhã không muốn đợi thêm nữa, đứng dậy quay lại trước gương, lau khô nước trên bề mặt, nhìn gò má đỏ hây hây của mình, mặc áo choàng tắm lên, che đi nửa thân hình kiều mỵ.

“Tắm xong rồi?” Cảnh Triệt nghe tiếng mở cửa, xoay người nhìn. Nhưng ánh mắt của anh ấy liền cứng đờ ngay lập tức.

Hoắc Nhã biết sự câu dẫn của mình có hiệu quả, vội vàng kéo chặt áo choàng tắm, che đi hai đường quyến rũ trước ngực, giả vờ thẹn thùng nói: “Anh nhìn cái gì mà nhìn?”

Cho dù anh ấy có “chính nhân quân tử” đến thế nào đi nữa, chung quy cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.

“Không có gì…” Yết hầu Cảnh Triệt khẽ động một cái, lập tức đứng dậy: “Vậy tôi đi tắm đây.”

Tiếp đó, anh ấy nghiêm mặt, nặng nề bước vào phòng tắm, không nhìn cô ấy thêm lần nào.

Hoắc Nhã cũng không nói gì, chỉ âm thầm chỉnh đèn phòng mờ tối, lười biếng nằm xuống giường.

Cô ấy lại muốn xem xem anh ấy có thể nhịn đến bao giờ.

Mười phút sau, tất cả âm thanh trong phòng tắm đều dừng lại, đèn trong đó cũng “tách” một tiếng tắt ngỏm.

Cảnh Triệt vừa dùng khăn lông lau khô tóc, vừa đi về phía giường. Trên người anh ấy chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, nhưng lại vô cùng kín cổng cao tường, không nhìn thấy được cái gì.

Có thể là anh ấy muốn duy trì hình tượng một người hào hoa phong nhã, nhưng lại quên mất rằng, cấm dục cũng là một loại gợi cảm.

Hoắc Nhã nằm nghiêng người, ngón tay thon dài đang luồn qua mái tóc thướt tha buông xõa, chầm chậm xoay tròn.

Một bước, hai bước, ba bước.

Cảnh Triệt đã đến trước mặt rồi.

Cảnh đêm mưa có một vẻ đẹp mơ hồ, càng có thể làm tôn lên bầu không khí mập mờ lúc này.

Là lúc để mọi thứ xảy ra rồi.

Cô ấy kiều diễm cười, đôi mắt xinh đẹp đang câu dẫn anh ấy không tha: “Anh…”

Cảnh Triệt cong môi, tựa như đã đoán được cô ấy sẽ nói gì. Nhưng anh ấy không chỉ không ra bài như lẽ thường, ngược lại còn giành trước nói câu “ngủ ngon”, chặn lời cô ấy đang định nói.

“Cái gì?” Cô ấy khó mà tin được khẽ nhíu mày, thậm chí còn cho rằng bản thân nghe nhầm.

Nói xong, anh ấy vén chăn lên, nằm quay lưng về phía cô ấy, nhắm mắt ngủ.

“Anh!”