Chương 5.2: Gặp lại

Đối với tình huống thế này, Hoắc Nhã ban đầu cứ nghĩ là đổi một nơi để uống rượu, nhưng sự tình lại hoàn toàn không phát triển theo hướng mà cô ấy muốn.

Đêm đó, Yến Từ với tư cách là người tổ chức hoạt động, bận rộn không dứt, mà Kiều Y lại bị người bạn trai đột nhiên đến kiểm tra mang đi mất, cho nên cô ấy mới đến muộn nửa giờ, cô đơn triệt để.

Quá kém cỏi, phụ nữ nhiều lúc cũng không đáng tin cậy. Hoắc Nhã bất đắc dĩ nghĩ.

Trên tay cô ấy cầm ly rượu, nhìn về nơi mọi người đang tụ tập, muốn xem xem có người nào khác mà cô ấy quen biết không. Nhưng vừa ngước mắt liền nhận ra một người đàn ông trẻ tuổi tướng mạo đoan chính đang bước vào hội trường.

Đó là người mà cô ấy không hề muốn gặp, bạn trai cũ của cô ấy - Hiếu Thành.

Đáng chết, sao anh ấy cũng đến đây?

Cho dù đã chia tay mấy tháng rồi, nhưng Giang Hiếu Thành vẫn luôn không cách nào chấp nhận việc bị đá, cho nên không có việc gì liền tạo cảm giác tồn tại trước mặt cô ấy. Hoắc Nhã thấy anh ấy liền phiền lòng, lập tức nảy sinh kích động muốn chạy trốn.

Vốn dĩ cô ấy định trốn vào góc nào đó, nhưng bởi vì để thể hiện sự xem trọng đối với tiệc rượu mà tối hôm nay cô ấy đặc biệt mặc một bộ váy dài màu xanh sẫm vô cùng diễm lệ, cho dù là ở giữa đám đông cũng khá dễ nhìn thấy, cho nên anh ấy chắc chắn sẽ thấy mình.

Nghĩ đến đây, Hoắc Nhã bực dọc đặt ly rượu xuống, đi về hướng cầu thang xoay tròn, muốn trốn lên lầu hai. Nhưng chưa đi được mấy bước lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang từ trên cầu thang bước xuống.

Một người đàn ông trung niên có tướng mạo uy nghiêm, cha chồng tương lai của cô ấy, Cảnh Kiếm Phong.

Hôm nay là cái ngày xui xẻo gì vậy!

Tuy nói Cảnh gia nhận được thư mời không hề kỳ lạ, nhưng Cảnh Kiếm Phong là người khiêm tốn, rất ít khi tham gia loại tiệc rượu cực kỳ mang tính chất xã giao này, hôm nay sao lại đổi tính rồi? Mà việc chết người nhất là, trưa nay cô ấy vừa mới thoái thác chuyện đi cùng Cảnh Ngạn đến tiệc rượu, nói dối là phải đi nơi khác. Bây giờ cô ấy xuất hiện ở đây, thực sự là không biết biện hộ thế nào nữa.

Thật là không thể ở đây thêm giây nào!

Hoắc Nhã nhấc vạt váy dài lên, nhanh chóng xuyên qua dòng người, lách đến cửa sau, đi vào trong hoa viên bên ngoài hội trường.

Đêm xuân không quá lạnh lẽo, nhưng khi cơn gió mát lạnh thổi qua chiếc váy lụa hơi mỏng này, cô ấy vẫn hơi run rẩy.

Men theo con đường nở đầy hoa tươi, Hoắc Nhã đi đến nơi sáng sủa nhất trong vườn, một đài phun nước phong cách Baroque được điêu khắc theo hình dáng vị thần, nhìn bên ngoài rất giống với đài phun nước Trevi ở Rome.

Đing đong!