Editor: Ái Tuyết
"Thế nào, thành giao không? Vợ yêu của tôi?" Anh ngậm lấy vành tai của cô, nhẹ giọng hỏi.
"Được. Thành giao."
"Vậy em biết nên làm như thế nào chứ?" Tả Diệu từ trên người cô lật xuống, lười biếng nằm. Cô ngây ngốc nhìn, không biết phải làm sao, này, cô phải làm sao a...... "Muốn...... Muốn làm cái gì?" Cô sợ hãi đến mức giọng nói cũng lắp bắp.
"Hôn tôi. Chủ động tới hôn tôi. Giống như vừa rồi tôi đã hôn em."
Đường Vãn Vãn gãi gãi mái tóc dài, nga một tiếng, học bộ dáng vừa rồi của anh, ngồi lên trên người anh, cúi đầu xuống hôn lên giơng mặt anh, sau đó hôn đến vành tai còn có cổ của anh...... Cũng không biết vì sao, cô rất muốn cắn anh một cái.
"Em muốn cắn tôi sao?" Tả Diệu nhìn thấu tâm tư nhỏ của cô, đơn giản là lúc hôn anh, răng cô vài lần chạm vào da thịt anh.
"Không phải. Tôi chỉ là không giỏi hôn thôi." Cô tùy tiện tìm một cái cớ.
"Ha hả, phải không? "Cha kế" em chưa từng hôn em sao? Tôi tin tưởng lần đầu tiên của em là cho tôi, nhưng tôi không nghĩ nụ hôn đầu tiên của em sẽ dành cho tôi. Người yêu cũ của em đã yêu mẹ kế em, so với tôi em hẳn là người rõ ràng hơn ai hết. Gã ta căn bản chính là một tên đàn ông không chịu nổi cô đơn. Không phải sao? Gã ta sẽ không bắt em hôn sao?"
"Anh phân tích rất đúng chỗ, nhưng anh nói sai một điều rồi, anh ta như vậy, không có nghĩa tôi cũng như vậy." Hiện tại đối với Tiêu Hạo Tuấn, Đường Vãn Vãn chỉ còn lại thù hận sâu đậm.
"Ha hả. Không sao cả, nếu em không biết, tôi có nhiều cách cho em học. Trong sách có rất nhiều bài, về sau mỗi ngày em học một bài cho tôi, sau đó làm theo."
"Tả Diệu...... Có nhất thiết phải như vậy hay không?" Cô không muốn bản thân trở thành loại phụ nữ bị vây hãm trong du͙© vọиɠ không thể nào thoát ra.
"Nhanh như vậy đã muốn đổi ý rồi sao? Tôi cho em thứ em cần, em cho tôi thân thể của em. Rất công bằng. Bất quá, hôm nay tôi sẽ làm điều đó......" Người đàn ông lật người một cái, hai người trực tiếp đổi vị trí cho nhau.
Anh cúi đầu hôn lấy cô, cái loại cảm giác này khiến cô phát điên.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ rơi vào tình trạng này, bất quá cũng không quan trọng. Đường Vãn Vãn tùy ý để người đàn ông chinh phục mình, cô tựa hồ đã chết lặng. Rất nhiều lần, cô cũng không dám rêи ɾỉ ra tiếng, loại âm thanh này sẽ khiến cô nhớ tới âm thanh trong điện thoại Tiêu Hạo Tuấn cùng mẹ kế Bạch Tuyết Mai, cô cảm thấy thực dơ bẩn.
Một giờ sau, cô vẫn chịu đựng không phát ra tiếng, Tả Diệu nói với cô: "Muốn kêu, liền kêu ra đi."
Đường Vãn Vãn đột nhiên đẩy ra Tả Diệu, nhìn ga trải giường một chút, nguyên lai ga trải giường đã ướt một mảng lớn!
"Anh......" Đường Vãn Vãn á khẩu không nói nên lời, cô không biết tại sao lại thế này, còn tưởng rằng bản thân đái dầm......
Tả Diệu nhìn Đường Vãn Vãn xấu hổ, lòng nảy sinh trìu mến, anh biết, nếu quá mức, thật sự sẽ thương tổn đến thân thể của cô.
Cô gái này, Tả Diệu luyến tiếc làm cô bị thương, đối với điểm này, chỉ sợ chính anh cũng không rõ.
Đường Vãn Vãn ngồi ở trên giường, trong lòng cảm thấy ủy khuất.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì cô phải chịu hết thảy những tội nghiệt này chứ?
Trong đầu hiện ra cảnh tượng Tiêu Hạo Tuấn ở trong phòng tắm vẽ tranh cho Bạch Tuyết Mai, mí mắt cô không khỏi ươn ướt. Đàn ông, thật sự có thể tin tưởng sao?
"Em khóc cái gì? Hoặc là nói, em rơi nước mắt vì ai?" Tả Diệu căm hận hỏi.
Từ lúc vào cửa đến bây giờ, anh tựa hồ chưa nhìn thấy cô cười bao giờ. Gả cho anh, ủy khuất như vậy sao? Hay là...... Trong lòng Tả Diệu có một nghi vấn, chẳng lẽ cô vẫn còn đau khổ nhớ thương người đàn ông đã vứt bỏ cô cho nên mới khóc sao?
Chuyện của Đường Vãn Vãn, trong lòng Tả Diệu trong lòng sớm đã rất rõ ràng.