Editor: Ái Tuyết
"Cho nên, là anh đem tôi biến thành như vậy?" Ý của cô chính là chuyện tối hôm qua, cho dù trí nhớ cô kém tới mức nào, cũng sẽ không quên tối hôm qua cô có mặc quần áo đi ngủ. Cô hiện tại, rõ ràng đã bị người......
Bị đả kích quá nhiều, chỉ số thông minh của cô theo không kịp sao?
Trong cái nhà này, trừ bỏ Tả Diệu còn ai dám làm chuyện như vậy với cô?
Đường Vãn Vãn cúi đầu, không ngừng siết chặt chăn.
Tả Diệu hừ lạnh một tiếng, đưa tay sờ gáy cô: "Cái gì mà gọi là biến thành như vậy? Hay là em hy vọng người làʍ t̠ìиɦ với em không phải là tôi?"
"Anh! Vô sỉ! Đê tiện!" Đường Vãn Vãn giơ tay muốn tát thẳng vào mặt anh nhưng lại bị Tả Diệu nhẹ nhàng bắt lấy.
"Vô sỉ? Đê tiện? Ha ha! Đường Vãn Vãn, chẳng lẽ làm người phụ nữ của tôi không tốt sao? Hay em vẫn nghĩ tôi thực sự rất xấu xí? Hay là?" Trong lời nói của Tả Diệu có ẩn ý.
Người ngoài miêu tả Tả Diệu xấu xí như thế nào, nhưng họ không biết rằng Tả Diệu thực sự là một cao phú soái*(người đàn ông giàu có và đẹp trai). Nếu đổi lại là người phụ nữ khác, có lẽ đã muốn hiến dâng cả thể xác lẫn linh hồn cho anh ta.
Nhưng đáng tiếc Đường Vãn Vãn không phải loại phụ nữ đó.
Tả Diệu nghĩ Đường Vãn Vãn sẽ bị vẻ ngoài của anh hấp dẫn. Bất kể là ai, họ cũng sẽ bị sốc khi nhìn thấy Tả Diệu trong tin đồn và Tả Diệu thực sự, quả thật là hai phẩm cấp hoàn toàn khác nhau.
"Anh vốn dĩ không phải đã rất xấu xí rồi sao? Không ngờ tâm địa của anh lại càng xấu xí hơn!"
"Em..."
"Tôi làm sao? Tôi nói sai à?" Ai bảo tối qua anh đối xử với cô như vậy? Đường Vãn Vãn thực sự vừa tức giận lại vừa thất vọng. "Cuối cùng thì tôi cũng đã nhìn thấu. Người trong xã hội này hoặc là mặt người dạ thú, hoặc là người không chỉ bề ngoài xấu xí mà tâm địa còn xấu xí hơn. Mà anh, chính là người thuộc vế sau!"
Tả Diệu bị chọc cho tức giận rồi, hiển nhiên chọc anh tức giận không phải Đường Vãn Vãn nói anh xấu xí, mà anh tức giận bởi vì người phụ nữ anh thích không chấp nhận được anh.
"Em nói cái gì? Lặp lại lần nữa?" Anh nắm lấy tay cô, tấm chăn rơi khỏi người cô. lộ ra phần lớn bộ ngực căng tròn.
"Tôi nói anh là cầm thú, tên khốn kiếp... thả tôi ra!" Đường Vãn Vãn tức giận giãy giụa nhưng không có kết quả.
"Haha. Nếu em đã nói vậy, tôi không cư xử như cầm thú thì chẳng phải sẽ có lỗi với em sao? Vợ yêu của tôi!" Anh trực tiếp nhấc chăn lên, đè Đường Vãn Vãn xuống phía dưới, hôn lên gương mặt, cổ cùng bờ vai nhỏ gầy của cô. Bàn tay không nhanh không chậm di chuyển trên cơ thể cô...
"Thả tôi ra! Cút ra! Cút ra..." Cô bật khóc thành tiếng.
"Đường Vãn Vãn, em đừng quên, tại sao em lại gả vào Tả gia. Về cơ bản, em là một đứa con gái bị bỏ rơi của Đường gia. Ở Tả gia, em chỉ là một tù binh của tôi. Mặc dù trên danh nghĩa, em là vợ của tôi. Nhưng..." Anh ta cố tình kéo dài giọng rồi mới nói tiếp: "Chỉ cần em nguyện ý, tôi có thể giúp em báo thù những người đó, chỉ cần em ngoan ngoãn hầu hạ tôi, tốt nhất đừng chống lại mệnh lệnh của tôi." Ý tứ của anh rất rõ ràng, anh đưa tiền tài, cô đưa thân thể, bọn họ trao đổi một với một cùng nhau.
Trên đời này không bao giờ có bữa tiệc nào miễn phí, Đường Vãn Vãn không thể trốn thoát, cũng không có cách nào trốn thoát.
Nước mắt nơi khóe mắt trượt từ trên mặt Đường Vãn Vãn rơi xuống gối. Anh không nói, cô gần như đã quên mất cơn đau trước đó.
Tả Diệu nói đúng, cô chỉ là một đứa con gái bị bỏ rơi, Đường gia không ai thèm quan tâm đến cô, thậm chí bạn trai cô cũng gian da^ʍ cùng mẹ kế cô.
Nỗi đau trong lòng cô không thể diễn tả bằng lời.
Cô không muốn nhượng bộ, cô đã trả giá quá nhiều cho nhà Đường, vì sao cô chỉ nhận được kết cục bất công như vậy?
Đường Vãn Vãn nắm chặt tay thành nắm đấm, cắn môi, tùy ý để nước mắt rơi xuống.